¤ 45 | Lật lại bản ngã

Dáng hình quen thuộc, cái chiêu trò lừa đảo đó...

Đại thiếu gia, sao ngài cứ phải khốn khổ như vậy?

Katherine lặng yên đứng mãi trong màn đêm phủ ngập, mặc cho cái lạnh xé căm cứ từng chút, từng chút lan tỏa khắp thân thể. Bỗng nhiên trong khoảng không ngắn ngủi ấy cô chợt phát hiện ra, nơi này, gia tộc này, những con người cao quý đang dần trở nên thay đổi. Không còn những quy tắc, cũng chẳng còn những luật lệ, nó khiến cô có cảm giác bứt rứt.

Cô vươn tay xuống bụng mình nhẹ vuốt, cú đấm hồi nãy quả thật rất đau.

Xoay người tính chạy vào xem tình hình của Auguste thì cánh tay đột nhiên bị một lực đạo mạnh mẽ tóm lấy, Katherine giật mình nhìn sang, lại không thể ngờ bắt gặp biểu tình tức giận của Justin. Ngay sau đó gương mặt hoảng hốt đã được thay thế bởi cái nhíu mày không mấy dễ chịu.

"Thiếu gia, cậu làm tôi đau đấy." Cô nhàn nhạt nói, tay cũng không rảnh rỗi giãy ra khỏi bàn tay cậu. Nhưng chân chưa bước được nửa bước thì lại một lần nữa bị người kia kéo trở về.

"Cậu làm trò đủ chưa?!" Lần thứ hai thì cô đã nhịn không nổi nữa quẫn bách quát.

"Chưa!" Hét lớn chẳng kém gì, hai bàn tay của Justin siết mạnh lấy vai cô như muốn bẻ gãy, tròng mắt đỏ rực bạo phát đầy dữ dội.

Cảm giác được có cái gì đó không ổn, Katherine khẩn trương giãy dụa. Cô ghét như thế, cô cực kỳ ghét khi mà thiếu gia lúc nào cũng nhìn cô bằng một cặp mắt tràn ngập ý tứ khó dò. Điều đó như đang hò hét quanh tâm trí cô rằng cô sai, cô là một kẻ tồi tệ vì đã chối bỏ tình cảm của cậu ấy.

"Nếu như em là tôi, nếu em thử một lần là tôi! Thì khi nhìn vào cái biểu cảm chán ghét của người mình yêu đến điên dại có lẽ em sẽ phần nào cảm nhận được, tôi đã và đang khốn khổ đến mức nào... Nhưng thật đáng tiếc Katherine, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra."

Bất động thanh sắc, Katherine ngây người nhìn Justin, xung quanh viền mắt của người con trai ấy đang đỏ lựng đầy vẻ chua chát. Cậu... khóc sao? Tứ thiếu gia cao cao tại thượng lại có thể vì một ai dó mà rơi lệ?

Gió lạnh quạnh quẽ khẽ tạt vào tấm áo choàng của cả hai, khung cảnh cũng tiêu điều hệt như tâm tình của bọn họ, cứ vật vờ như vậy lặng lẽ chảy trôi. Chẳng biết bản thân ngơ ngác như thế bao lâu, Katherine khẽ nhắm mắt. Dứt khoát gạt đi bàn tay của cậu, cô nở nụ cười nhẹ:

"Chúng ta đều giống nhau cả thôi, thiếu gia."

Cách xưng hô hoàn toàn xa lạ phân rõ cấp bậc, giọng điệu quá mức nghiêm túc ấy làm cho toàn thân Justin nhất thời run lên. Cậu nhíu chặt chân mày, bàn tay cứng ngắc siết chặt không được tự nhiên buông thõng, điều đó chứng tỏ cậu đang rất sợ. Ánh nhìn một vẻ này là có ý gì?

Katherine Jenkins nghiêng người lùi ra sau vài bước, lần này cô đã không còn trốn tránh nữa mà thay vào đó mỉm cười đối diện. Tâm tình trống rống, tay cậu run đến kịch liệt, trong đầu đột nhiên có cảm giác cô ấy sẽ như vậy, ở trước mắt cậu...

Mà tan biến.

"Thiếu gia."

Đừng nói gì hết, cầu xin em.

Hơi thở của Justin đã bắt đầu hỗn loạn. Cậu rất muốn bỏ chạy, rất sợ hãi cái điều mà cô sắp sửa buông ra, nó sẽ giết chết cậu mất.

"Tôi..."

Không được!

"...yêu Auguste thiếu gia."

Gió hiu hiu tản mác quanh khu vườn trắng xóa một cách thật chậm. Vết xước lạnh lẽo dán mác tại con tim đã bao lần nứt vỡ, cô đơn mãi mãi.

Quanh khu đất trống vắng chỉ còn lại một mình người con trai đó, mãi cả khi Katherine đã cất bước bỏ đi thì cậu vẫn đứng nguyên như vậy. Cứ lặng lẽ nhìn theo cô, cho đến khi bên trong khóe mắt chảy ra một dòng nước bỏng rát lướt xuống tận cằm.

Justin cười. Cười mếu máo, cười đau đớn, cười đến xé lòng.

Đau quá, trái tim như bị hàng ngàn mũi kiếm đâm xuyên thủng, nó còn hơn gấp trăm ngàn lần cảm giác cơ thể bị tra tấn.

Bất lực quỳ rạp xuống, cậu cuối cùng đã không thể chịu đựng nổi mà bỏ đi vỏ bọc mạnh mẽ vốn có, hai tay ôm chặt lấy mình khóc nấc lên:

"TẠI SAO LẠI NHƯ VẬYYY?!!"

"Tại sao không thể quay lại nhìn tôi dù chỉ một chút? tại sao em lại có thể nhẫn tâm chối bỏ tình cảm của tôi suốt mười năm qua?!" Justin gào lên, khuôn mặt điển trai vặn vẹo đến thảm thương. Khóe mắt mờ đục như một đứa trẻ nhớ mẹ, không ngừng chảy ra nước mắt.

Em quả thật rất tốt, nhưng em không hề yêu tôi, vì thế sự tốt đẹp của em trở nên tàn nhẫn.

Tôi quả thật rất yêu em, nhưng em không hề yêu tôi, vì thế tình yêu tôi trân trọng hóa ra rúng rẻ.

Chỉ là muốn yêu em nhiều hơn, muốn ở gần bên em, đều là sai lầm của tôi hết sao? Từ bao giờ mà bản thân tôi đã trở nên tội nghiệp đến thế?

Xin hãy trả lời đi, làm ơn...

Đâu đó trong một buổi tối ngập ngụa buồn tênh, trong một căn phòng ấm cúng đang có những giai điệu du dương cất bổng, cuốn sách nhỏ để trên mặt bàn đã bị lật đến những trang sau cuối.

Những dòng sau cuối cho một cuộc tình, nào ai biết kết thúc.

-------------♤♤♤------------

Joyann không thể ngờ trong giây phút quan trọng nhất bản thân lại bị kẻ lạ mặt này lôi đi. Cái mùi hương quen thuộc quyến rũ khó tả, vòng tay gọng kìm siết chặt lấy bờ vai như muốn bấu nát.

Chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác kẻ này đang rất tức giận, hắn là ai?

Và suy nghĩ của Joyann tức khắc được thấu rõ ngay khi kẻ này buông ra, khẽ kéo lớp áo choàng màu đen huyễn hoặc. Khoảnh khắc ánh mắt vô tình chạm nhau khiến cô thất thần ngây ra như phỗng, cho dù muốn cũng không thể nào cử động. Bởi vì, kẻ đang đứng trước mặt cô bây giờ chính là...

James Louis!

"Sao... sao anh..." Khóe miệng vô thức lẩm bẩm, cô ngước mắt lên nhìn hắn. Do trời quá tối, do tuyết quá mức lạnh khiến cho tầm nhìn của Joyann có chút mơ hồ, cô chẳng hề trông thấy gì ngoài ánh mắt phóng đãng pha chút tự giễu kia.

Nhẹ nâng gương mặt ảo mị làm bao kẻ ghen tị lên, James từ trên cao nhìn xuống cô gái đang co cuộn như đứa trẻ. Hắn cười, một nụ cười đậm mùi tính toán.

Gió thổi mãnh liệt, như mang theo tiếng khóc nức nở của ai đó nhấp nhoảng xung quanh không chịu tản đi. Mỗi khi nhắm mắt lại hiện ra muôn vàn ký ức không muốn nhớ, bỏ qua cũng không xong, hệt như ma quỷ tham lam nhắm nuốt. James hơi cúi thấp đầu mình, ngón tay thon dài tinh tế nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh của cô, hắn không nhanh không chậm cất tiếng:

"Em lại tiếp tục nợ tôi."

Vốn dĩ thất thần, lại bởi câu nói của hắn mà giật mình tỉnh táo, Joyann hình như đã quên mất bản thân đến đây vì mục đích gì. Tự mắng mình ngu muội vì vẻ ngoài của hắn, cô mạnh bạo hất phăng bàn tay đó đi, nhưng lại không ngờ hắn đã nhanh hơn một bước giữ chặt lấy hai cánh tay cô.

Hoảng hốt còn chưa kịp tan biến thì cô lại thấy hắn hướng cổ áo cô kéo phăng xuống, ngay lập tức trên cần cổ trắng nõn lộ ra vết cắn sưng đỏ, tầm mắt hắn cũng theo đó đột ngột tối sầm.

Joyann giãy dụa hét tướng: "Anh làm cái gì vậy?!"

"Trông thật chướng mắt."

James chỉ trầm giọng đáp, ngón tay không thương tiếc miết mạnh lên vết cắn sưng đỏ, cô nhăn mặt vì đau ngay tức khắc há hốc mồm giận bắn. Thật không thể tưởng tượng nổi, hắn còn dám lao đến cắn lên đó, dữ dằn tới nỗi như muốn xé rách da thịt. Mặc dù Joyann đã điên cuồng phản kháng nhưng hắn lại chẳng thèm quan tâm, lực đạo giữ tay cô thêm phần cuồng bạo.

"Bỏ... bỏ ra! Anh bị điên hả tên khốn?!"

Bật cười, James khẽ dời khỏi cổ cô, hiện tại vết cắn hồng đỏ đã tứa cả ra máu. Vươn lưỡi liếm nhẹ, hắn khẽ thì thầm bên tai: "Như vậy thì dễ nhìn hơn rồi."

Trợn trừng mắt nhìn hắn, tim Joyann nổi lên sùng sục. Khuôn mặt đó vốn dĩ rất mê hoặc, thế nhưng hiện tại còn cộng thêm đôi phần đáng sợ nữa. Hắn lại đang muốn tính toán cái gì đây?

James bên ngoài thì cười đến nghiêng thành đổ nước nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo. Hắn không rõ bản thân hành động như vậy là vì sao, cô gái này từ bao giờ đã biến thành thứ mà hắn hao tổn tâm huyết đến thế. Giây phút trông thấy Holand hôn cô, hắn như muốn nổi cơn thịnh nộ. Giây phút trông thấy Katherine sắp sửa ra tay đánh cô, hắn như không nhịn được muốn hét. Giống hệt như đứa trẻ bị cướp đi món đồ yêu thích, hắn vừa sợ hãi vừa tức giận.

Mà đúng nhỉ?

Cô chỉ là đồ chơi của hắn thôi, lúc nào cũng có thể phá bỏ.

Giống như giải đáp được mớ rắc rối trong lòng, James bắt đầu hồi phục lại biểu tình vốn có. Khẽ buông Joyann ra, chỉ thấy cô mềm oặt ngã xuống nền tuyết ôm cổ thở gấp gáp. Hắn nhếch môi, tính xoay người đi thẳng thì lại bị tiếng hét dưới chân làm cho khựng lại:

"Roseanne, chị Wendy, nếu như hai người đó có mệnh hệ gì thì tôi..."

Hắn chễm chệ nghiêng đầu nhìn cô, khóe mắt chẳng hiểu vì sao lại trùng xuống. Siết chặt nắm tay, Joyann cũng không hề trốn tránh mà nhìn hắn chằm chằm.

"...tôi sẽ giết anh."

Vậy à?

James cười nhạt, chẳng hề nói một câu gì nữa, cứ như vậy mà cất bước.

Đôi khi con người chẳng cần phải nói ra, tình cảm là thứ khó hiểu nhất trên đời. Mà hắn lại rất sợ, một khi hắn đã có cái thứ tình cảm trần tục đó thì hắn sẽ chẳng còn thuộc về bản thân. Cô ấy có lẽ chỉ là một trường hợp đặc biệt, khiến hắn say mê, rồi lại khiến hắn huyễn hoặc thành một thứ đồ chơi như bao kẻ khác. Đó có lẽ là lý do chính đáng rồi.

Bởi vì James không thể yêu.

Nếu yêu, hắn sẽ chết trong tâm một chút. Nhưng hắn không muốn, tuyệt đối không bao giờ.

"Joyann, tôi sẽ không bao giờ hôn em, bởi vì nụ hôn chỉ có thể dành cho người mình yêu."

Và hắn sẽ không bao giờ hôn ai, bởi vì hắn sẽ không bao giờ yêu ai.

Một câu nói vô ý theo những bông tuyết trôi dạt vào tâm trí. Joyann không hiểu, toàn thân cứ như mất hết sức lực mà ngây ngốc nhìn hắn đi khỏi, vết cắn bên cổ đột nhiên nhói đau.

...

Vừa mới đặt chân vào trong sảnh chính, James liền trông thấy Justin đang nằm dài giữa nền tuyết trắng, không động đậy, cũng chẳng hề chớp mắt. Hắn không muốn quản, chỉ từ tốn bước qua, có chút tàn nhẫn, lại có chút thương hại.

"Anh có yêu cô ta không?"

Đôi chân vô thức khựng lại,
không phải vì câu nói của đứa em mà chính là bàn tay đang bóp chặt lấy cổ chân hắn. James nhíu mày, chỉ thấy Justin nghiêng đầu qua, tròng mắt khô rát hờ hững ngước nhìn mình.

"Nếu như không yêu, vậy thì giết cô ta đi, trước khi anh tự giết chính mình vì cô ta."

Tình cảm của hắn đã rõ ràng tới mức nó có thể nhìn thấu sao?

Nhưng chưa kịp đáp, bên ngoài cổng chính đột nhiên vang lên một tiếng động dữ dội, cả James lẫn Justin đều giật mình ngước lên.

Chẳng phải kia chính là Ronald sao?! Hắn đã sai Al mang cậu ấy về nhà rồi cơ mà, thế nào lại...

Ronald suýt chút nữa thì khuỵ xuống nếu như không nhanh tay bám vào then cổng. Đảo mắt một vòng, hắn đột ngột trông thấy đại thiếu gia Louis đang ở đằng xa, cách đó vài mét là một vũng máu tươi loang lổ trên nền tuyết lạnh.

Máu ư? Của ai vậy?... Roseanne! Phải rồi Roseanne, Roseanne đang ở đâu?!

Nhận ra mục đích chính để liều mạng của bản thân, Ronald lảo đảo bước nhanh về phía trước, nhưng chưa đi được dăm bước liền đã ngã nhào. James thấy vậy thì giật mình chạy đến, phát hiện hắn đã ngất lịm vì kiệt sức.

Sao có thể ra nông nỗi này.

Nhanh tay đỡ Ronald lên, hắn nhíu chặt mắt. Tên này rốt cuộc là đã chạy bao nhiêu km để tới đây vậy? Khuôn mặt tím tái chưa kể đến đôi chân sưng tấy lúc nửa đêm, khó có thể hình dung được dưới lớp áo lộn xộn này bộ dáng hắn sẽ có bao nhiêu tồi tệ. Và tên Al mặt than kia rốt cuộc đã xử lí tới đâu rồi chứ?!

Một tay ôm Ronald một mặt hướng thẳng vào bên trong biệt thự, James hét lớn: "Người đâu!"

Ngay lập tức, vài ba cô hầu lanh lẹ chạy tới theo sự phân phó của hắn, mang vị giám đốc tàn tạ vào phòng chữa trị.

Còn Justin, nãy giờ cậu chỉ từ tốn đứng dậy chứng kiến tất cả, con mắt đậm sặc như huyết chảy chìm sâu vào màn đêm vô đáy.

Bên ngoài, tuyết vẫn rơi lả tả, buồn tẻ, tê tái.

----------------♤♤♤---------------

Nằm sâu bên trong khúc hành lang nối dài, cạnh chiếc cửa sổ hé mở lồng lộng bụi gió của một căn phòng.

Auguste với đôi tay bị thương như chẳng có cảm giác đau rát gì, mặc kệ hết thảy cảm xúc của da thịt, y vẫn hoài lẳng lặng nhìn cô gái đang nằm bất tỉnh trên chiếc giường trắng tinh.
Khóe mắt cô đọng những giọt nước sớm đã khô queo nhăn nhó. Gió đêm xáo tung mái tóc y lật tẩy khuôn mặt dính vô số máu đỏ, từng lớp áo quần cho đến hai bàn tay tinh tế, không chỗ nào là không có máu khô dính lại.

Auguste lẻ loi đến đáng sợ, y nhìn Wendy không hề chớp mắt, bàn tay run rẩy như là do dự có hay không nên chạm vào. Vì y sợ, nếu như y tiến tới gần quá thì cô sẽ bỏ chạy, mà y thì lại không muốn chút nào. Y sẽ lại nổi giận, y sẽ chẳng còn là y nữa.

Nhưng có sao đâu, hiện tại thì cô cũng đâu thể mở mắt nhìn được.

"Thiếu gia."

Giọng nói già nua có chút xót xáy vang lên từ bên ngoài cửa phòng, Auguste cũng chẳng buồn quay đầu qua, cũng chẳng buồn động đậy. Những tưởng y sẽ im lặng không đáp, thế mà rốt cuộc khi kim đồng hồ nhếch lên hai giây, y lại nhạt nhòa cất tiếng:

"Rốt cuộc thì tôi đã làm sai ở chỗ nào, tại sao cô ấy cứ luôn luôn bỏ trốn?"

Quản gia ted trầm mặc nhìn y, ông biết y hiện tại cảm thấy như thế nào. Trông đến cánh tay bị bắn đầy máu tươi vẫn còn róc rách, ông chỉ biết cắn răng cào lấy đôi tay của mình. Phải chăng ông nên thông báo cho lão gia? Nếu cứ tiếp tục như vậy, ông sợ cái ngày mà bốn người họ khóc ra máu sẽ chẳng còn bao lâu nữa. Ông phải tàn nhẫn hơn thôi, ngay cả ở lời nói.

Thiếu gia, già xin lỗi cậu.

"Cô gái đó vốn dĩ không yêu cậu, cậu August! Nếu thiếu gia có tình cảm với cô ta, vậy già xin cậu hãy từ bỏ đi. Cậu đã nhẫn tâm giết người con trai cô ta yêu nhất, cậu nghĩ rằng cô ta sẽ nhìn đến cậu như một con người hay sao?... Thiếu gia, cậu đã sai ngay từ ban đầu, cậu vốn dĩ không nên mang cô ta về đây, không nên dành quá nhiều sự chú ý vào cô ta như vậy."

"..."

"Tình yêu là thứ vô hình gây ra thất bại trong cuộc sống, tình yêu chỉ là một thứ rất nhỏ trong những thứ được xem là phù phiếm cám giỗ thôi. Hãy để nó làm nô lệ của cậu, đừng bao giờ biến mình trở thành nô lệ của loại cảm xúc rác rưởi này."

"Ông nói là loại cảm xúc rác rưởi, vậy thì tại sao nhân loại nghèo khổ ngoài kia lại có thể vì rác rưởi mà hạnh phúc?" Auguste nghiêng đầu hỏi, khuôn mặt yêu dị chếch qua một bên. Gió xồng xộc thổi tung mái tóc đen nhánh, vừa vặn che đi cái ánh mắt vốn đã chẳng còn sức sống gì.

Hoang mang và lo lắng, quản gia Ted siết chặt bàn tay. ông biết làm vậy là không đúng, nhưng vì y, ông cũng đã tự xám hối cho bản thân rồi.

"Bọn chúng không hề hạnh phúc, chính vì thứ tình yêu mù quáng đó đã đẩy chúng xuống bờ vực. Nếu như thiếu gia còn tiếp tục suy nghĩ như vậy nữa thì sau này, chắc chắn cậu sẽ còn thảm hại hơn cả rác rưởi. Giày là để xỏ vào chân chứ không phải dùng nó đi lên đầu. Thiếu gia, xin cậu hãy nhớ kĩ."


Tiếng gió gào rít ngang qua mang tai, cơn đau xác thịt đột ngột đau nhói. Đau khổ không cam lòng, quản gia Ted sớm đã chẳng còn cúi đầu mà thẳng người đối diện. Đôi đồng tử tàn nhẫn đó lặng yên nhìn ông chằm chằm như thể muốn lôi hết suy nghĩ trong đầu ông ra, hình như chẳng dám tin vị quản gia đó lại dám thốt ra những lời này.

Gió thổi càng ngày càng lạnh, những bông tuyết tựa như các nàng vũ công uốn lượn trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống bả vai, bờ môi, mái tóc của chàng trai nọ, âu yếm ve vuốt rồi thẹn thùng bay đi.

Quay đầu trở lại nhìn Wendy một chút nữa, Auguste khẽ cụp đôi mắt mình tính xoay người bỏ đi. Khi đi ngang qua quản gia Ted, y chợt khựng lại, nhàn nhạt bỏ lại một câu rồi biến mất ngay sau cánh cửa:

"Nói như vậy, quản gia Ted... Chẳng phải ông cũng là một đôi giày hay sao?"

Đúng vậy, già là một đôi giày, nhưng là đôi giày chẳng ai có thể đụng đến.

Bằng cách này hay cách khác, bằng việc này hay việc khác. Bằng sự ngụy biện trơ tráo hay lý do cổ xúy dài dòng thì tất thảy, tôi đều không quan tâm.

...

Auguste đang đi thẳng một mạch xuống phòng tẩy rửa ở phía đông.

Có lẽ kể từ bây giờ y sẽ trở về chính bản thân mình ngày trước, một kẻ tàn nhẫn không có trái tim. Vậy thì cái thứ vốn loạn nhịp bên phía ngực trái này còn đâu ý nghĩa?

Sau khi đẩy cánh cửa, tia lam quang trong mắt y vô tình nhìn thấy cô gái nhỏ bé thân thuộc đã ở bên cạnh mình hơn một chục năm ròng rã. Chính là Katherine, cô đang cầm trên tay hộp nhựa sơ cứu hướng thẳng về phía y mỉm cười.

Nhưng tiếc quá, cảm xúc của y hiện tại lại đang viền chơi quanh Wendy.

Tôi không còn cảm nhận được, Katherine.

"Thiếu gia, để Katherine giúp cậu băng bó."

Nụ cười yên bình của em, tôi sớm đã quên mất.

Thứ cảm xúc mông lung đó là thật, còn những thứ trước mắt mới là giả.

Nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đều là thật, cảm xúc của y mới là giả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro