¤ 75 | giá của tự do
mùi thuốc sát trùng cùng hàng đống thanh âm hỗn tạp tới mức khiến cho cô gái nằm trên giường bệnh dù đau cũng phải nhăn mặt nhíu mày.
khung cảnh phía trước thật tăm tối, cô chẳng trông thấy điều gì cả, hoảng loạn đứng giữa vô vàn những suy nghĩ khác nhau. rồi cô bỗng khóc òa lên khi phát hiện bản thân đã bị bỏ xó tại nơi mà ngay cả thượng đế cũng không thể chạm tới.
khóc lóc, yếu đuối, nhu nhược là tất cả những thứ mà cô cảm nhận được. duy chỉ trừ có một người, chính là cô gái với mái tóc đen dài như rải mực đang điên cuồng chạy đi. cô quằn quại giữa vũng tuyết xỉn màu mà trông theo bóng lưng trơ trọi mỗi lúc một xa ấy, chỉ kịp hét lớn:
"seungwan!!"
ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG!!
cảm giác đau đớn dữ dội đột nhiên xuất hiện, cô hoảng hốt cúi xuống bụng mình nhìn dòng chất lỏng tanh ô đang tuôn ra từ lỗ đạn rồi ngã khụy xuống, dẫu vậy nhưng ánh mắt vẫn cứ dõi theo bóng dáng của cô gái tóc đen.
tại sao lại bỏ đi, tại sao lại có thể bỏ em đi như vậy...
và cũng từ trong bóng tối đen đặc, một lần nữa thứ ánh sáng rực rỡ như đến từ thiên đường lại bất ngờ sáng lên. là ai đã ôm tôi đi, người con trai với nụ cười ngả ngớn đó, hay là người đã dịu dàng cứu rỗi tôi lúc tôi tuyệt vọng?
là ai vậy?
...
"hoseok?!"
sooyoung giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mơ chẳng khác gì ác mộng, ngơ ngác đảo mắt xung quanh rồi dừng lại ngay chính tại chiếc ghế của người con trai đang mỉm cười nhìn cô. tâm tình không hiểu sao lại có chút mất mát buồn bã, bởi vì nó không giống như cô tưởng tượng. khẽ rũ mắt nhìn xuống bụng, cô vươn tay sờ sờ miếng bọc vải quấn quanh thì không khỏi rùng mình một chút.
quả thật là bị bắn suýt mất mạng.
"thất vọng vì không phải seokjin sao?"
"sao cơ?"
vòng tay ra sau nắm lấy mái tóc của mình mà buộc vào hờ hững, hoseok chậm rãi đứng dậy tiến tới cửa sổ kéo lại rèm che, đồng thời cũng đi về phía cửa phòng bệnh đóng nó vào, tất cả cũng chỉ vì muốn những tạp âm bên ngoài sẽ không còn ảnh hưởng đến sooyoung nữa. hắn trước cái nhìn ngây ngẩn của cô mà thấp giọng cười cười.
nhăn trán muốn ngồi dậy, cô khó hiểu nhìn hắn, nhưng bụng thì đau quá, xoay chuyển một chút thôi cũng đã cảm thấy khó khăn rồi. đúng lúc này, một cánh tay mạnh mẽ bỗng đỡ lấy vai cô mà nâng lên, đồng thời kéo chiếc gối bông qua đặt ngay sau lưng cô làm điểm tựa.
"hoseok..."
"anh đã nhìn thấy em nhảy cùng seokjin."
thanh âm chẳng buồn có lấy một tia xúc cảm nào nhẹ nhàng vang lên. ngồi hẳn xuống giường, hoseok rũ mắt nhìn cô gái đối diện đang bối rối cúi đầu, giống như một cô vợ nhỏ không dám biện minh khi bị chồng phát hiện ngoại tình. những gì sooyoung nghĩ lúc này cũng chính là những thứ mà chỉ mới vài tiếng trước kia, hắn trông thấy.
"em có thực sự hận hắn như em đã nói không? em đã từng bảo rằng chỉ cần hắn chết đi thì dù cho có phải bán mạng em cũng chấp nhận, thế nhưng tại sao anh lại không thấy điều đó?"
từng câu từng chữ mà hoseok buông ra ngay cả một lời phủ nhận cô cũng không thể, tựa như bị trúng tim đen hoặc là đã trúng phải khúc mắc nơi nỗi lòng sâu thẳm vẫn còn dây dưa day dứt. không trả lời, đầu lại càng cúi thấp xuống, sooyoung hai tay run rẩy cào cấu lấy tấm chăn. cô không dám đối diện với câu hỏi của hắn, bởi lẽ những gì hắn nói đều đã phản ánh hiện thực rồi.
đối với cô, seokjin thật ra là gì?
cảm giác được cằm mình bỗng bị một bàn tay nào đó nhẹ nhàng nâng lên, đôi mắt to tròn của sooyoung chỉ biết lảo đảo trốn tránh, hận không thể nhắm chặt nó lại. nhưng cái bức thiết được tỏa ra từ hắn khiến cô như bị trói buộc trong cái nhìn chất vấn, mãi mãi không có cách gì thoát ra.
"kẻ thù không dùng để khiêu vũ, sooyoung."
"tôi..." nắm lấy cổ tay hoseok, sooyoung rốt cuộc cũng không biết nên nói cái gì tiếp theo. lời ra đến miệng lại bất ngờ mà nuốt trở vào, cứ ấp a ấp úng nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
một tia giận dữ xẹt qua đáy mắt, bàn tay hắn vốn đang nắm lấy cằm cô liền di chuyển sang phía sau chiếc gáy thon thả, khẽ khàng mà kéo cả thân thể cô vào trong lồng ngực:
"nếu như em đã không còn lí do gì để hận hắn nữa thì giữa chúng ta... cũng sẽ chẳng còn hiệp ước vô thời hạn nào."
vậy là sao, ý hắn là gì?! sooyoung ngước đầu trợn mắt lên mà sợ hãi câu nói ấy, sợ hãi cái hành động như bản thân sắp bị người ta ruồng bỏ này. có lẽ cô cũng có tình cảm với hoseok, cái cử chỉ yêu chiều ôn nhu của hắn, quen thuộc tới nỗi khiến cho cô đột nhiên đau thắt nơi lồng ngực.
vươn tay níu lấy mép áo của hắn, cô cắn răng gằn giọng: "không, vô nghĩa, điều đó thật vô nghĩa!"
hoseok có thể là một chàng trai lười nhác, không giỏi kiểm soát cơn tức giận của mình. thế nhưng khoảng thời gian mà sooyoung ở cùng hắn cái gì cũng đã trải qua, chắc có lẽ hắn cũng đã hiểu được lý do bản thân luôn ba lần bảy lượt nhường nhịn cô.
em cần - anh cho, đó chính là mối quan hệ của chúng ta, vì cái ngày em sẽ chẳng cần bất cứ thứ gì nữa thì anh còn biết lấy cái gì để giữ em lại đây. có lẽ khoảng thời gian ở bên nhau chưa đủ để em có thể day dứt được cái đoạn tình cảm này.
"hủy bỏ hiệp ước, anh trả cho em tự do."
chuyện tàn nhẫn nhất không phải không gặp được người mình yêu mà là gặp rồi, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể ở bên cạnh nhau.
chuyện đau lòng nhất không phải là đối phương không yêu mình, mà người ấy đã rất yêu nhưng sau cùng đã không còn yêu nữa.
--------------------♤♤♤--------------
phía bên ngoài cung điện buckingham là một trận hỗn loạn với những mớ cảm xúc đau khổ xen lẫn u uất, thế nhưng bên trong cũng chẳng khác hơn là bao.
sau trận nháo nhào nơi dạ vũ diễn ra, người đàn ông to béo bị một chàng trai người pháp đả thương kia đã ngay lập tức được người của chính phủ khiêng vào bệnh viện. nữ hoàng cũng rất phẫn nộ trước sự thất lễ của đám người ngoại quốc mà ban lệnh truy lùng chàng trai vô danh tính đó, đồng thời sai đám vệ sĩ hãy mau chóng thu dọn đống tàn cục trước mặt.
chỉ khi cố gắng ổn định tâm tình của đám thương gia cùng các thượng nghị sĩ xong rồi thì bà mới thật sự nhẹ nhõm. nhưng còn chưa kịp thở phào nghỉ ngơi thì tiếp theo đã phải nghe một tin mật động trời từ đại sứ quán ở paris, rằng đã có một điệp vụ CIA tử nạn ngay trong chính khu mua sắm thương mại france vào bảy giờ tối.
tức giận đập mạnh lên bàn lớn, nữ hoàng anne lần đầu tiên không quản hình tượng mà bước thật nhanh ra khỏi phòng của mình, hướng lên phòng nghỉ dành riêng cho vị bộ trưởng người pháp trẻ tuổi kia. nhưng sau khi tới lại phát hiện ra không có ai trong phòng, bà lại càng thêm điên tiết:
"chuyện này rốt cuộc là sao đây?! trong khi một thương nhân vô tội của anh quốc phải chịu sự đả kích từ người pháp thì cậu ta lại không có ở trong phòng, rốt cuộc là đã đi đâu chứ?!!"
đám người hầu được điều đến phục vụ vị bộ trưởng anh tuấn lúc này chỉ biết run rẩy quỳ xuống, chẳng dám ho he, điều này lại càng khiến cho nữ hoàng thêm phát hỏa. cậu ta muốn trở thành kẻ tình nghi số một hay sao mà dám cả gan bỏ đi như thế, quả thật ngu ngốc!
"thì ra tên con trai đó là bộ trưởng bộ ngoại giao sao?"
giọng nói chanh chua đột nhiên vang lên từ phía sau, bà vốn đang bực tức lại không mấy vui vẻ mà quay đầu ra nhìn người đàn bà ăn mặc diêm dúa đang che tay cười mỉa đối diện.
"vanes?"
"kính chào nữ hoàng đáng mến, chị đang tức giận với con rể của mình đấy à?" khoanh tay kênh kiệu đứng, ánh mắt đậm phấn của vanes lại không hề ngần ngại mà khiêu khích con người uy quyền trước mặt.
"con rể?"
"chẳng lẽ không phải? nó và joohyun hình như rất thân thiết mà, thậm chí còn công khai ôm hôn ngay giữa hành lang!... haizz, nếu như để chuyện này lan ra bên ngoài thì không biết ngày mai trên bảng tin chính của hoàng gia chúng ta sẽ bị nhạo báng đến mức nào."
trừng mắt nhìn người đàn bà như hồ ly ấy, khuôn mặt nữ hoàng liền đanh lại đến trắng bệch. quay qua đám người hầu đang run rẩy phía sau, bà liền quát lên thật lớn: "còn không mau gọi jackson đến đây!!"
"ơ d... dạ... người đâu, mau cho gọi thái tử jackson đến hành lang tầng sáu!!"
khẩn trương lôi kéo nhau mau ra khỏi đoạn hành lang nơi hai người đàn bà quyền lực đang cân đo căng thẳng, mấy cô hầu biết cái gì nên nghe, cái gì không. chỉ biết nhanh nhanh chạy đi tìm vị hoàng thân được nữ hoàng cho gọi mà thôi.
và cũng đúng lúc này, từ khúc ngoặt phía cuối hành lang bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông cương nghị mang khí chất vương giả. không chỉ riêng bà vốn đang tức giận lại phải bất ngờ kinh ngạc mà ngay cả vanes cũng giật mình chẳng kém, khuôn mặt trắng toát bỗng chốc cứng còng như không dám tin.
"l... louis?!"
...
đứng trên bục cao, vị công nương lạnh lùng rũ mắt nhìn xuống đám người đang nhốn nháo phía dưới.
tròng mắt màu xanh e ấp bên dưới hàng mi cong vút như hai cánh quạt, thế nhưng trái ngược với vẻ diễm lệ vốn có thì cô gái này lại mang một bộ mặt vô cảm đến khó tin. bận trên mình bộ váy trắng tinh khiết, cô chẳng khác gì thiên thần tới từ trời cao, ngay cả vầng sáng đằng sau lưng cũng không thể chói lòa bằng cô được.
dùng khăn voan che lại dung nhan xinh đẹp chỉ trừ có đôi mắt sắc lạnh, vị công nương từ tốn bước xuống. chẳng biết có phải bởi vì đám đông quá ồn ào hay mọi người đang thật sự sợ hãi bởi vụ hành hung hồi nãy hay không mà chẳng ai buồn để ý tới cô cả.
một lưỡi dao bén nhọn lòi ra từ trong ống tay áo, vị công nương kia chẳng mấy chốc mà đã lọt thỏm vào trong đám đông đang xô đẩy.
"mẹ kiếp mấy con đàn bà này, mau xê ra!"
chàng trai với làn da ngăm đen điển trai lại đang văng tục chửi bới đám đông chen lấn, hắn thậm chí còn nắm lấy tóc của một cô gái mặc trang phục dạ hội hất ra đằng sau để mình có thể tiến lên phía trước.
nhưng cái lúc mà hắn đã nghĩ rằng bản thân có thể thoải mái mà đi ra thì đối diện, một bóng hồng trắng tinh mờ nhạt chẳng biết từ đâu mà nổi bật ngay giữa đám người xấu xí. duy chỉ có đôi con ngươi là sắc đến rợn người, cô gái đó mỗi lúc một gần, mỗi lúc một cuốn lấy ánh mắt mê say của hắn.
và hồi chuông báo tử, cũng theo đó mà ngân lên.
tên da đen chưa kịp nở nụ cười thì ngay khi cô gái váy trắng bước qua, đôi mắt hắn lại tức thì trợn lớn nổi đầy tơ máu, toàn thân đổ gục xuống nền nhà với con dao sắc nhọn cắm ngay trên ngực.
đám đông vốn đã kinh hoàng nay lại càng thêm phần hoảng loạn, tiếng la hét cùng tiếng khóc rống bỗng chốc dấy lên đầy man rợ, ngay cả đám vệ sĩ cũng chẳng thể làm gì lúc này. người con trai da đen kia co giật mất một lúc thì ngưng hẳn, máu tươi bung tràn như nước vỡ đê.
ở phía xa xa, jackson cũng đang trấn định đám người thì đã ngay lập tức liếc thấy một bóng trắng lẻn ra từ trong đám đông, thoát chạy vào hoa viên của cung điện.
"trời ơi đó là thái tử david, con trai của công chúa vanes mà!!"
"không thể nào, ai mà có thể to gan đến thế chứ!"
"chúa ơi, chuyện quái gì đang xảy ra thế này?!..."
...
bên ngoài, joohyun rũ bỏ lớp áo choàng cùng voan trùm đầu nắm trên tay vò thành một cục tròn, cô thở nhanh đến nỗi trái tim cũng kinh hoàng mà đập loạn không thôi.
trượt ngồi xuống dưới đám cỏ, cô vùi mặt vào đầu gối mà cố gắng trấn định lại hô hấp của mình. bỗng nhiên bàn tay bất ngờ bị bắt lấy, cô hoảng hốt chuẩn bị tháo chạy thì người kia đã kịp thời lên tiếng:
"là em sao, joohyun?!"
quay đầu nhìn ra sau, joohyun nuốt nuốt nước miếng, cố gắng giật tay mình ra khỏi người jackson mà nhanh chóng tháo chạy. hắn đang tính đuổi theo thì bên trong bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi của vị quản gia:
"thái tử jackson, nữ hoàng cho gọi người!"
chết tiệt.
chần chừ vừa muốn vào vừa muốn đuổi theo joohyun, jackson hoảng đến mức ngay tại khoảnh khắc cô tháo chạy theo đường cổng phía sau thì chân hắn đã ma sát như sắp gãy.
"JACKSON À, NGƯỜI KHÔNG NGHE THẤY SAO?!!"
chửi thề một tiếng, hắn tằng hắng quay người chạy vào, vừa chạy vừa không hỏi rối loạn đầu óc.
tại sao joohyun lại làm như thế? giết người rồi bỏ chạy, lại còn là con trai của công chúa vanes! rốt cuộc thì em ấy đang nghĩ cái quái gì vậy hả?!
đến khi nhận được lệnh của nữ hoàng đang ở khu nhà dành riêng cho bộ trưởng bộ ngoại giao thì jackson mới thật sự nhíu mày. đây là chỗ của taehyung, bà ấy tới đó để làm gì, lại còn gọi cả hắn?
...
sống là phải đạt được những gì mình muốn, joohyun biết chỉ có mỗi con dao đó thì không thể giết chết nổi tên thái tử kia nhưng như vậy thì cũng đã đủ để khiến cho vanes đau lòng một thời gian. cô đang muốn thoát khỏi cái lồng vàng này, cái nơi khiến con người ta tổn thương nhiều hơn là hạnh phúc.
và trên hết, nếu như cô còn ở đó ngày nào thì việc bắt gặp bennadic chỉ là vấn đề sớm muộn.
bấu chặt lấy ngực mình, joohyun với tà váy trắng mỏng như một lớp lụa cố gắng chịu rét mà căng mắt chạy thoát khỏi cung điện. cô muốn điều này từ lâu lắm rồi, từ rất lâu trước kia cơ, ngay chính tại cái thời điểm mẹ bán cô cho bennadic thì mọi chuyện đã thực sự chấm dứt.
công nương cũng chỉ là một cái danh phận, tiền tài để làm cái gì chứ, quyền lực để làm cái gì khi mà ngay cả một thứ đơn giản được gọi là hạnh phúc mà joohyun cũng không có.
tất cả cũng chỉ là trò đùa của số phận mà thôi, từ bây giờ sẽ không có ai được phép làm chủ số phận của cô ngoại trừ bản thân cô nữa.
không một ai.
...
"louis? ông... ông sao lại ở đây?!"
nữ hoàng ngỡ ngàng nhìn người đàn ông trung niên đã dễ dàng đặt chân vào cung điện của mình, nhưng rất nhanh bà cũng hiểu vì sao ông ta lại có thể thoải mái mà vô tư ra vào chỗ này. hẳn rồi, đại sứ quán pháp không lí nào lại cấm người pháp. bá tước louis vốn dĩ đã về hưu sớm, sự kiện ông ta trở lại hoàng gia đúng là điều vô cùng gây sốc cho một số người.
vanes trợn lớn mắt nhìn người đàn ông mà mười năm trước đã khiến cho chính phủ phải chao đảo, không phải nhờ bề ngoài mà chính là nhờ sự tàn độc của ông ta. con ác quỷ được mệnh danh là nỗi ám ảnh này sao lại có mặt ở london, ông ta là đang muốn cái gì chăng?
"anne, tôi có chuyện muốn nói với bà."
cái gì đây, cuộc nói chuyện giữa những người bạn sao? vanes vừa khó hiểu vừa nghi ngờ nhìn nữ hoàng đang bình tĩnh lại phía xa, cúi người như là miễn cưỡng gật đầu. bà không nói gì chỉ nhẹ nhàng xoay người bước đi, hiển nhiên là vị bá tước kia cũng hiểu ý, chậm rãi đi theo.
cho đến khi hai người mất hút phía sau hành lang, vanes mới định thần lại, đồng thời có một cô gái lật đật hướng bà chạy tới lẩm bẩm điều gì đó, vanes liền trợn lớn đôi con người mà hét ầm lên:
"CÁI GÌ? CON TRAI TÔI... CON TRAI TÔI!!"
chẳng mấy chốc trên khúc hành lang trước cửa phòng của vị bộ trưởng bộ ngoại giao đã chẳng còn một bóng người. mãi thật lâu sau, lúc jackson chạy tới cũng phải khó hiểu. chỗ này ngay từ đầu đã chẳng có ai hết, hay là hắn đến muộn?
tặc lưỡi một tiếng, jackson thật sự khó chịu khi lại một lần nữa phải chạy tới phòng của nữ hoàng.
đêm, cứ như vậy mà kết thúc.
------------------♤♤♤--------------
lại một ngày mới nữa bắt đầu, bầu trời trải dài một vầng sáng từ cuối chân trời cho đến những hàng mây.
trong khách sạn hoàng gia, seulgi cả đêm không tài nào chợp mắt nổi, cứ hai mươi phút là cô lại phải thay băng cho yoongi một lần, từ nửa đêm cho đến sáng, cuối cùng đống vết thương kia cũng đã khép miệng. thế nhưng người con trai lạnh lùng ấy mãi vẫn chưa tỉnh, chẳng lẽ cô làm sai chỗ nào chăng? và còn cả đám người kia nữa, đã qua một đêm rồi cũng chưa chịu quay trở về, bọn họ đã đi đâu vậy nhỉ?
tiếng ậm ừ cùng cựa quậy bỗng phát ra từ phía giường lớn khiến cho seulgi giật mình, cô cuống cuồng cuồng chạy lại. yoongi ấy thế mà lại chống mình muốn ngồi dậy, vươn tay đỡ lấy vai y, cô cẩn thận để không chạm vào vết thương.
"anh không nên xuống giường đâu, mất công cả đêm tôi thay băng làm lành miệng vết thương đó, lỡ nó lại rách ra nữa thì phải làm sao hả?"
cảm giác cái nhìn lạnh rét của ai kia đang dò xét trên người mình, seulgi đột ngột cứng người không dám nhúc nhích. cũng tại vì cái bản tính y tá mà cô không hề ý thức được bản thân đang chừng hửng ôm y, đến khi phát hiện được thì cũng đã muộn rồi. yoongi thật sự là đang dùng một bộ dạng đáng sợ nhìn cô.
"cô là ai?"
cái gì?
ha ha, tôi là ân nhân của anh, là người mà mấy tháng trước đã bị anh bỏ rơi ở khu thương mại đó! bộ anh không nhớ tôi hả?!
seulgi nở nụ cười gượng gạo, chỉ muốn hét vào mặt cái tên này vài câu như thế. nhưng ai lại không biết tính cách của hắn như thế nào cơ chứ, chỉ khổ hại thân thôi.
sau khi đỡ yoongi ngồi lại ngay ngắn, cô mới nhanh chân chạy về phía bàn rót một ly nước ấm đưa cho y, miễn cưỡng làm một cô y tá tốt bụng: "đây là thuốc giảm đau, bởi vì đêm qua anh bất tỉnh nên tôi chưa thể cho anh uống."
nhìn nhìn viên thuốc trên tay cô, đầu mày y khẽ nhíu lại. thuốc giảm đau ư? y đâu cần mấy thứ này.
"seokjin đâu?"
nghệt mặt ra nhìn cái người đối diện, seulgi biết y chẳng chịu thỏa hiệp cho nên đành câm nín cất viên thuốc vào hộp, đối với câu hỏi của y cũng chỉ lắc đầu tỏ vẻ không biết.
liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, yoongi tâm tình vẫn chưa ổn định, ánh mắt yêu dị của y cứ sóng sánh khó hiểu mãi không thôi. y còn nhớ rất rõ lúc đó seungwan đã chạy về hướng nào, còn câu chuyện của cha y, còn có cả ánh nhìn ghê sợ kia nữa. thật sự những gì y làm trước đây, y không muốn nó trở nên vô nghĩa một chút nào.
"vào phòng 502, trong vali có khóa két, mật mã 1111, lấy hộ tôi chiếc laptop."
seulgi nghe xong liền phải ngẩn ra một lúc. ánh mắt của y luôn luôn như vậy, bao giờ cũng làm người khác phải nể trọng, giống như có một áp lực nhỏ nhoi thúc nén hòng khiến cho cô muốn từ chối cũng không dám, cuối cùng chỉ có thể gật đầu làm theo.
phòng 502, mật mã 1111, laptop ư... hắn đang muốn làm cái gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro