Chương 110: Rốt cuộc có li hôn hay không?(4)

"Em  nghe anh nói hết đã có được không?" Lee không muốn nói chuyện này trước mắt con trai nhưng ông không thể không nói rõ,"Hôm đó anh với cô ta đi dự tiệc rượu, uống quá say, là cô ta đưa anh về khách sạn. Lúc anh tỉnh lại thì đã thấy cô ta không mặc gì nằm bên cạnh rồi. Anh say đến nỗi không thể tự đi đứng đàng hoàng được, làm sao có thể cùng cô ta điên loạn một đêm chứ?"

Người ta nói đàn ông uống say rượu thường hay làm loạn lắm, nhưng không bao gồm tối đó ông uống say đến nỗi cả người mềm oặt như bún kia.

Trước giờ ông chưa từng nói mình và Irina có quan hệ nhưng cô ta cứ tung tin đồn ra với báo chí truyền thông, để ép ông.

"Nói không chừng cô ta cưỡng gian anh thì sao?" Sara nghe ông nói vậy, cơn tức phừng phừng cháy đã tan đi nhiều.

Tửu lượng của ông cũng khá nhưng một khi uống say rồi thù cả người như một đống bùn nhão, an tĩnh nằm đó, dù thế nào cũng không tỉnh.

Bà nhớ lần đầu tiên sau khi kết hôn ông được dìu về nhà, bà dặn người làm canh giải rượu cho ông uống, nhưng gọi thế nào ông cũng không tỉnh, cố gắng đút canh vào thì lại chảy ra hết.

Lúc đó bà còn tưởng ông bị trúng độc rượu sắp chết, sợ đến nỗi gọi cấp cứu cho ông.

Sau cùng, ở bệnh viện, bác sĩ nói ông không sao, chỉ ngủ thôi.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, còn mắng bà một trận hại ông không đi làm kịp.

Sau này chỉ lâu lâu mới say rượu như vậy, rút kinh nghiệm lần đó, bà cứ để ông nằm đó sáng hôm sau sẽ tự dậy.

Nhưng số lần ông uống say như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, hầu hết là do ông cần phát triển sự nghiệp nên không thể không đi xã giao, mấy năm nay ông uống ít như vậy. Hôm đó tại sao lại uống say như vậy chứ?

Hơn nữa lại để người phụ nữ đó làm ra chuyện như vậy?

"Em thấy anh ngủ say như vậy còn có thể cương để cô ta cường bạo sao?" Lee bị lời của bà chọc đến mặt đỏ lên.

Sara đại tiểu thư, quả nhiên không thể lí lẽ như vậy được.

"Em cũng chưa từng thử, làm sao biết được trường hợp đó anh vẫn cương lên được?" Muốn lớn tiếng chứ gì? Bà cũng không kém đâu.

"Vậy em có muốn thử hay không?"

Fye sờ sờ mũi, nghĩ mình nên đi trước thì tốt hơn.

Chủ đề này đã không còn thích hợp để hắn tham dự rồi.

Còn về chuyện có li hôn hay không, vẫn là đợi hai người bàn cãi xong về chuyện một người phụ nữ có thể cường bạo một người đã bất tỉnh nhân sự rồi hãy nói sau.

Hình tượng người phụ nữ lịch thiệp và dịu dàng trong lòng hắn về mẹ đã chính thức sụp đổ.

***

Sakura phát hiện, mấy hôm nay tâm tình của Sara cực kì tốt.

Mỗi ngày bà đều đến nhà họ Li chơi với cô, có lúc ánh mắt lại mơ mơ màng màng, buổi tối cũng không ở lại đó để ăn cơm với cô.

"Hôm nay cô cũng không ở lại ăn cơm tối sao?" Sakura ăn xong bữa điểm tâm chiều, rút khăn giấy lau miệng rồi nhìn Sara đang thất thần.

"Không, hôm nay cô ở đây với cháu." Khoé môi Sara nhẹ câu lên nụ cười,"Ăn tối xong, chúng ta đi dạo."

"Đi đâu?"

Từ sau khi về đây, bởi vì mang thai nên cô hay ở nhà không ra ngoài, cộng thêm Syaoran bảo đừng ra ngoài nhiều, cũng không có chuyện gì đặc biệt cần ra ngoài nên cô vẫn ngoan ngoãn ở nhà.

Tình trạng nôn nghén của cô dưới sự chăm sóc tận tình của  má Mari mà đã bớt đi nhiều, ngoại trừ mỗi buổi sáng thức dậy đều nôn một lần, thời gian còn lại thì không quá nghiêm trọng như ban đầu.

"Đi dạo Singapore về đêm." Sara hào hứng nói.

Bà sinh ra, lớn lên ở nước Anh, vẫn luôn ở trang viên Hoa Hồng. Mẹ bà lúc còn sống, vì bồi dưỡng khí chất để trở thành thục nữ,mỗi ngày phải học đủ các kiểu nghi lễ của xã hội thượng lưu, bà không muốn học nhưng lại không muốn để mẹ không vui.

Thực ra bà rất thích cuộc sống tự do tự tại hơn cho nên sau khi mẹ qua đời, những lễ nghi đó bà đã không còn học nữa. Mười tám tuổi đã kết hôn, vì Lee cần bà để giúp ông tiến bước vào xã hội thượng lưu cho nên bà tình nguyện cưới ông, trở nên cực kì nổi tiếng trong xã hội thượng lưu.

Cho nên, ở bên ngoài, bà là một người có gia thế giàu có, từng cái nhấc tay nhấc chân đều phải phép, nhã nhặn, nhưng khi về nhà, khi Lee dùng thái độ không nhạt không mặn với bà, đối đã với cuộc hôn nhân này thì bà không thể kìm nồi mà cãi nhau với ông.

Chẳng hạn như, kế hoạch đi chơi tối nay với Sakura.

Mấy năm nay vì Lee hay làm việc ở đây nên bà hay tới đây hẳn, thậm chí là lưu lại gần mấy tháng rồi đi.

Lần này bà quyết định làm theo ý mình, khám phá hết nơi đây, tiếp theo là các thành phố Châu Á vì Châu Âu bà đã đi chán rồi.

"Cô và cháu sao?" Sakura không ngờ là bà lại có hứng đi dạo Singapore về đêm nhưng với tình hình bây giờ của cô, thì không thích hợp cho lắm.

"Ừ, chỉ hai người chúng ta thôi." Sara biết cô đang lo lắng gì, cũng biết không thể quá tuỳ hứng. "Cháu yên tâm, chúng ta không đến chỗ đông người. Chỉ đi dạo một chút ở Garden by the bay thôi. Vừa khéo xem một chút cây cảnh rồi về thôi."

Người mang thai nếu như sức khỏe cho phép thì đi dạo sẽ thích hợp hơn. Tuy rằng vườn hoa nhà họ Li đủ lớn để cho họ đi dạo nhưng dù sao, ra ngoài vẫn thấy thích hơn.

Sakura suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Bữa tối ở nhà họ Li hôm nay vì kế hoạch hai chủ nhân ra ngoài dạo chơi nên được dọn sớm hơn, trước khi xuất phát, vì không muốn mang theo điện thoại di động, Sakura gọi điện cho Syaoran, định báo cho hắn biết chuyện này nhưng gọi mấy lần hắn không nghe máy nên đành thôi.

Nếu như hắn có chuyện gì muốn tìm cô, sẽ gọi điện cho Sara.

Bảy giờ tối, họ đã đến khu vườn Garden by the bay.

Mặc dù giờ đã là tháng 12 nhưng ở Singapore mặt trời lặn tương đối chậm, lúc này chân trời vẫn còn sáng.

Hai người đi dạo trong nhà kính, lúc này màn đêm đã chính thức buông xuống, vòng xoay Singapore Flyer được thắp sáng bằng đầy đủ màu sắc nên càng đẹp đến lạ thường.

"Thật không ngờ, cảnh đêm Singapore lại đẹp đến như vậy!" Sara hít sâu một hơi, giọng nói không giấu được sự hào hứng.

"Đúng vậy, người khác thường nói Singapore nhỏ nhưng cháu sống ở đây từ nhỏ mà vẫn chưa đi hết đây này." Sakura mỉm cười tán đồng.

Lúc vườn hoa Garden by the day này mở cửa cho du khách tham quan, cô với Tomoyo cũng đã từng đến đây chơi một lần, hai cô đi dạo vườn hoa, nhất là chín vườn hoa theo chủ đề, trồng những loại cây.

"Đợi cháu sinh em bé xong, chúng ta đi du lịch." Sara cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sakura, "Đi thôi, mình đến vườn hoa."

Đi qua cầu nối về phía Nam là trung tâm vườn hoa.

Khu vườn này là một trong những khu vườn lớn nhất tại Garden by the day, nơi trồng thực vật nhiệt đới thiết kế theo công ty kiến trúc Grant Associates thuộc hoàng gia Anh.

Đi sâu vào vườn hoa đẹp như tiên cảnh đó, Sara lần nữa chậc lưỡi tán thưởng vẻ đẹp của vườn hoa không thôi rồi lấy điện thoại ra gọi về Luân Đôn, nhờ người tìm kiếm thông tin và cách thức liên lạc với những nhà thiết kế cảnh quan của công ty Grant Associates.

Bà đã quyết định mở rộng quy mô vườn hoa nhà kính ở nhà họ Li, cho dù không thể bì với nơi đây nhưng cũng phải ra trò một chút.

Sakura nhìn người phụ nữ đang nói chuyện điện thoại liên thanh kia, bà căn bản là không giống như một người mẹ đã có đứa con trai bằng tuổi cô chút nào. Không biết đợi đến khi con trai cô bằng tuổi Fye, liệu cô có thể giống như Sara bây giờ, tươi trẻ và tràn đầy sức sống như vậy không nữa?

Sara hoàn toàn không già chút nào, nếu bà không nói ra, thật sự không ai có thể ngờ là bà đã được gần bốn mươi tuổi, nhất là mấy hôm nay, sắc mặt bà tươi vui và nhìn trẻ hẳn ra.

Giờ nhìn bà hồ hở gọi điện thoại cho bạn ở Luân Đôn, có ai ngờ không lâu trước đây bà còn đang rối rắm chuyện mối quan hệ với chồng mình, thậm chí còn đã nghĩ đến ly hôn chứ?

Vậy bây giờ, rốt cuộc bà có li hôn hay không?

Câu hỏi này, Sakura rất tò mò muốn biết đáp án nhưng lại không dám, cũng không muốn hỏi.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: