Chương 15 bức ảnh chụp(1)
Thức dậy sau cơn ngủ sâu, Đàm Hoài Thanh thấy trong phòng y tế không một bóng người, cô lẳng lặng mặt áo khoát vào rồi tiện tay đút hai viên kẹo trà sữa vào túi rồi bước về lớp
Sau khi nghĩ ngơi ở phòng y tế, cơ thể cô tốt hơn chút nên các tiết học sau đó cũng thuận lợi nghe giảng hiểu bài, chỉ là trong lòng cô day dứt đôi chút, có lẽ vì chuyện quá khứ hoặc là cảm giác khó tả ở phòng y tế khi nãy
Trong năm phút chuyển tiết tư, bên ngoài cửa có một bạn học đến gọi cô
"Bạn học Đàm Hoài Thanh đến văn phòng gặp cô Xuyên Thanh nhé" nói rồi cô bạn kia cũng quay đi
Cô bạn đi gọi cô có dáng người cao ráo hơn các bạn cùng tuổi, mảnh khảnh trông có vẻ lạ mắt nên chắc là học lớp thực nghiệm bên khu B
Cô bước qua bên cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi cô, vô tình để lộ bản tên
"Cô ấy tên là Kiều Vân Anh... cái tên khá đẹp nhỉ?..." Đàm Hoài Thanh tự nghĩ một lúc rồi cũng đứng lên qua văn phòng gặp cô Xuyên Thanh
Vừa kịp bước đến trước cửa văn phòng, cô nhìn vào trong thì thấy cô Xuyên Thanh đang nhìn bài làm của ai đó với vẻ mặt phức tạp
Bài làm trên tay cô, bút xanh thì ít mà mực đỏ thì hết trang giấy, cô Xuyên Thanh thấy cô vào thì nhìn cô với ánh mắt đó rồi thở dài, Đàm Hoài Thanh không hiểu chuyện gì mà cũng bước vào trong
Cô Xuyên Thanh nhìn Đàm Hoài Thanh từ trên xuống dưới một lượt như thể vừa gặp sinh vật ngoài hành tinh nào đấy, cô cất lời hỏi Đàm Hoài Thanh
"Em có biết tại sao cô gọi em lên văn phòng không?"
Đàm Hoài Thanh cũng suy nghĩ rồi đáp lại; "dạ không ạ"
Cô Xuyên Thanh giơ bài kiểm tra đang đọc nãy giờ lên cho cô xem, bút mực đỏ chói ghi duy nhất hai chữ to hai mươi sáu điểm, phía trên ghi tên học sinh là Đàm Hoài Thanh
"Cô không hiểu tại sao lại có một học sinh có thể thi được hai mươi sáu điểm ngoại ngữ mà có thể đậu vô trường A đấy" chưa dứt lời cô nói tiếp: "Em cần xem lại việc học ngoại ngữ của mình đấy, cô chưa gặp ai mà lại học lệch tới mức này đâu, tìm bạn học nào đấy kèm em học đi..."
Sau nhiều lời la mắng của cô Xuyên Thanh, vì có bầu nên cô cũng cho Đàm Hoài Thanh về lớp với nhiều lời nhắc nhở về việc học ngoại ngữ
Đàm Hoài Thanh cầm bài kiểm tra hai mươi sáu điểm về mà tự ngẫm
Ừ thì trắc ngiệm và phần phát âm thì cô đọc thấy cái nào thuận miệng với thấy hay thì khoanh, còn phần viết thì cô chỉ chép lại đề, thêm vài từ nhưng cũng sai hết, phần nghe thì cô có nghe ra nhưng lại không biết viết chỉ có thể viết ra phát âm của nó như là "predict" thì Đàm Hoài Thanh ghi "phờ-re-đít" và tất nhiên là bị gạch hết
Khi cô đang xem lại tác phẩm của mình thì một cái đầu bên cạnh cũng nhìn vào thốt nên một tiếng chửi thề
"Tận HAI MƯƠI SÁU điểm luôn á, đỉnh vậy trời!"
Lý Nhiêm nhìn vào mà mắt cũng tròn xoe, kỷ lục của anh ít nhất cũng phải trên năm mươi điểm giờ gặp ngừoi lập kỷ lục mới mà mắt không thể tin được
"Câu này cho đáp án luôn mà cậu cũng làm sai á!" Anh chỉ chỉ vào mấy câu căn bản mà tò mò hỏi
"Thôi đi đừng chọc nữa, xin lỗi vì mất gốc ngoại ngữ được chưa..."
Lý Nhiêm bên cạnh nói rằng sẽ lôi vụ điểm này ra mà trêu chọc cô cả tuần sau, trong khi đó Đàm Hoài Thanh thì đang suy nghĩ cách nhanh tăng điểm số nhưng cô không nghĩ ra ai có thể giúp cô cả
Lâm Thanh Tú thì điểm cũng tầm trung nếu mở lời sợ rằng cô ấy sẽ từ chối không giúp được mà nếu có giúp thì chắc chỉ có điểm của cô ấy là tụt xuống còn Đàm Hoài Thanh thì không thay đổi
Hồ Yên Như thì điểm cũng thuộc dạng khá ổn nhưng cô ấy trông có vẻ quá bận để có thể kèm các bạn học khác
Về phần Lý Nhiêm thì anh cũng không tốt hơn Đàm Hoài Thanh là bao, nếu Đàm Hoài Thanh được hai mươi sáu điểm thì anh chỉ khoảng từ năm mươi lăm đếm bảy mươi là cùng
Tốt đó về nhà Đàm Hoài Thanh lập nên kế hoạch lấy lại gốc ngoại ngữ của bản thân
Đàm Hoài Thanh nằm lên gường trằn trọc hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ
Hôm đó cô ngủ mơ một giấc mơ mà cô thi được một trăm bốn mươi điểm ngoại ngữ, chính cô cũng thức dậy vì sốc khi nhìn thấy con số ấy trên bài kiểm tra
Đàm Hoài Thanh bật dậy trên gường khi trời đã rạng sáng cô tự nói với bản thân: "Ừ nhỉ là mơ thôi mà, sao mình có thể thi đểm cao thế chứ~"
Cô nói rồi vươn người đi sửa soạn
Sáng sớm, cô thay một chiếc áo croptop phối với quần jean xanh đậm, mặc chiếc áo khoác đen, mang túi sách đem đồ dùng học tập rồi cô đi xe đạp đến thư viện thành phố A
Khoảng bảy giờ ba mươi phút sáng, thư viện vừa mở cửa vẫn chưa có ai ngoài anh chàng thủ thư đang ngồi chỗ bàn làm việc
Đàm Hoài Thanh cởi giày rồi bước vào thư viện, chân cô thoăng thoắt mà đến chỗ quen thuộc thường ngồi, đi qua chỗ thủ thư, qua một kệ sách rồi rẽ trái
Phía trước là một cửa sổ nhìn vọng ra vườn của thư viện, chỗ đó có một chiếc bàn và hai cái ghế, là chỗ cô thường hay lui đến
Đàm Hoài Thanh quen thuộc ngồi xuống ghế rồi lấy cơm trộn vừa mua trên đường mở ra ăn trước khi học, cơm trộn không có mùi nên cô cũng không sợ ảnh hưởng đến người khác
Trước khi trộn cơm, cô cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra vô tình làm rơi hai chiếc kẹo, cô cúi người xuống nhặc rồi đặc lên bàn mà ngồi ăn
Vừa ăn Đàm Hoài Thanh vừa nhìn ra bên ngoài sân bằng chiếc cửa sổ to
Sân vườn đang được tưới nước, những ngọn cỏ ẩm ướt và đầy sức sống
"Lạch cạnh"
Âm thành phát lên từ sau lưng Đàm Hoài Thanh cô đang tập trung cũng giật mình mà quay lại
Có một cô gái đang đứng sau kệ sách cao cũ kỉ, cô gái ấy vừa lấy một quyển sách trên kệ vô tình làm lộ ra đôi mắt, khung cảnh ấy cũng lọt vào mắt Đàm Hoài Thanh
Cô gái đó là bạn nữ hôm qua gọi cô lên gặp cô Xuyên Thanh tên là Kiều Vân Anh
Đôi mắt Kiều Vân Anh le lói qua những quyễn sách, cô đi qua lại tìm sách mà không để ý đến ánh mắt của Đàm Hoài Thanh
"Truyện ngôn tình ở khu nào nhỉ, tìm hoài không thấy..." Kiều Vân Anh tự lẩm bẩm với bản thân, rồi ngoa nghiên xung quanh
Ánh mắt cô vô tình liếc qua bên chiếc kệ sách cũ kỉ, cô bước tới xem thì tìm ra thứ cô muốn
"Để xem nào..." cô lước qua một lước các cuốn sách rồi tìm kiếm cẩn thận hơn, một tay cô cầm sách để lên ngực, tay kia thì với lên lấy cuốn sách khác
Với chiều cao không khiêm tốn lắm các cuốn sách trên cao không làm khó được cô
Kiều Vân Anh lấy đại một cuốn trông có vẻ ổn áp xuống rồi xem tên của nó: "Đêm tối ám muội... mười tám cộng?..." Kiều Vân Anh thầm nghĩ trong lòng: "Đọc cái này ở thư viện cũng kích thích quá rồi đó..."
Nghĩ vậy nhưng cô vẫn lấy quyển sách đó rồi tìm kiếm chỗ ngồi, ánh mắt cô thấy có bóng người ngồi chỗ cửa sổ một mình, bên cạnh vẫn còn ghế trống, Kiều Vân Anh từ từ tiếng đến rồi hỏi
"A bạn học chỗ này có ai ngồi chưa vậy?"
"Không có đâu cậu ngồi đi..."
Đàm Hoài Thanh trả lời rồi tiện tay kéo ghế cho cô bạn
"Tớ cảm ơn..." Kiều Vân Anh cảm ơn cô rồi cũng ngồi xuống, khoảnh khắc cô đặt những quyển sách xuông vô tình lọt vào mắt của Đàm Hoài Thanh ngồi bên cạnh
"Uh... đọc quyển kia ở thư viện cũng hơi... hơi..." cô nghĩ trong lòng khi nhìn thấy giá của cuốn sách ấy
Đàm Hoài Thanh trấn tỉnh bản thân phải tập trung vào đề cương ngoại ngữ đang trước mặt rồi quay mặt đi, ánh mắt cô nhìn vào đề cương nhưng tâm hồn lại bay bổng sang Kiều Vân Anh bên cạnh
Cứ ghi được một từ tiếng anh, Đàm Hoài Thanh lại liếc mắt qua Kiều Vân Anh đang đọc tiểu thuyết bên cạnh mà nhìn lén...
Cô đọc được cái gì đó... ướt át... nóng bỏng... mặt cô đỏ bừng lên qua mỗi lần Kiều Vân Anh lật trang sách
"Uh không tập trung nổi..." cô thầm nghĩ trong lòng: "Giải đề cương mà bên cạnh có tiểu thuyết thì sao Thanh Thanh này chịu nổi chứ!"
Trong khi Đàm Hoài Thanh đang vật lộn giữa đọc ké tiểu thuyết và giải đề cương thì Kiều Vân Anh đang tạp trung đọc bên cạnh mà không để ý đến điều khác thường
Tốc độ đọc của Kiều Vân Anh tăng lên khi đến đoạn cao trào, tiểu thuyết văn phong tốt làm cô không cưỡng lại được, mặt cô cũng nóng rang mà đỏ bừng
Cứ như vậy đến muộn, Đàm Hoài Thanh không giải được cái đề cương nào cho ra hồn còn Kiều Vân Anh lại liên tục đọc đến hết cuốn tiểu thuyết trong thời gian ngắn
Đôi lúc hai người nói vài ba câu, Đàm Hoài Thanh cũng biết được Kiều Vân Anh đang học lớp thực nghiệm 10/C4 và cô ấy cũng rất thích tiểu thuyết ngôn tình, khó lắm mới gặp người chung chí hướng Đàm Hoài Thanh không bỏ lỡ mà nhân cơ hội xin thông tin liên lạc của Kiều Vân Anh
"Cậu cho tớ xin thông tin liên lạc nhé?"
"Được thôi" Kiều Vân Anh không từ chối mà đồng ý lời mời kết bạn của Đàm Hoài Thanh
Kiều Vân Anh thấy tên cô đặc cho nick của mình thì hỏi lại: "Cậu là Đàm Hoài Thanh hả?"
"Ùm đúng rồi" Đàm Hoài Thanh thản nhiên trả lời lại
Trong lòng cô nghĩ không ngờ bản thân nổi tiếng lan đến cả các lớp thực nhiệm
Chưa đắc ý lâu, Kiều Vân Anh nói một câu làm vỡ mộng Đàm Hoài Thanh: "A nhớ rồi, là cô bạn thi được hai mươi sáu điểm tiếng anh bị cô Xuyên Thanh mắng trong phòng giáo viên..."
Đàm Hoài Thanh nghe được câu đó thì người như hoá đá mà không biết nói gì thêm, đang lúc ngột ngạt thì phía sau có tiếng bước chân làm cả hai quay đầu nhìn...
Thủ thư đi từ phía sau đến: "Thư viện đến giờ đóng cửa rồi ạ, các bạn dọn dẹp đồ đạc rồi về nhé"
Thủ thư là một anh chàng cao ráo, đeo kính có dáng vẻ học thức và lời nói vô cùng nhẹ nhàng, anh vừa nói vừa cười mỉm và dọn dẹp thư viện
Đàm Hoài Thanh nhìn giờ rồi cũng sắp xếp đồ của bản thân, cô nhanh tay nên xong trước rồi tạm biệt cô bạn mới quen rồi ra về
"Tạm biệt nhé, lầm sau gặp lại..." cô vẫy vẫy tay chào Kiều Vân Anh rồi ra cửa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro