#18
Jae Chan tròn mắt ngây ngốc nhìn bác sĩ, không thể tin được điều mình vừa nghe được, chẳng lẽ là đêm hôm ở khách sạn kia?
"Thế nào? Rất giật mình a, ta cho rằng hiện tại nam nhân mang thai chẳng phải chuyện hiếm lạ, tháng trước ta còn chẩn đoán cho mấy người nữa cơ." Bác sĩ già thản nhiên nói nhưng Jae Chan vẫn ngây ngốc.
"Bác sĩ xác định chứ?" Jae Chan lần thứ hai lặp lại hỏi.
"Nếu như cậu còn nghi ngờ hãy xét nghiệm nước tiểu, kết quả chính xác cuối cùng sẽ báo cho cậu sau hai ngày nữa."
Jae Chan đi ra khỏi bệnh viện, thần tình hoảng hốt, trong đầu trống rỗng. Bước chân không hiểu vì sao dừng lại trước quầy hàng bán đồ trẻ con, Jae Chan lẳng lặng nghiêng đầu nhìn về phía trong tủ kính lý đang bày đồ dùng trẻ con rất đáng yêu.
Quần áo dễ thương, giầy ấm tròn tròn, nón hồng rồi những bộ đồ chơi be bé khiến cho người không nhịn được mà hô lên thật đáng yêu.
Lúc này trước mắt Jae Chan đột nhiên hiện lên hình ảnh một đứa bé mang những bộ y phục đáng yêu ấy, thân thể bé xíu đứng ở đó, cái miệng chúm chím như hoa khẽ gọi, "Ba ba..."
Không biết vì sao Jae Chan thấy đứa bé tròn mập ấy, trong lòng nảy lên một trận đau đớn.
Chuyện mang thai Jae Chan tạm thời không muốn nói với bất kì ai, nhất là Seoham và Park mẫu. Hiện tại Seoham đã quay về với Yoo Jimin, một đứa con tuyệt đối sẽ không thể níu kéo Seoham quay về, hơn nữa còn có thể xúc tác cho cuộc hôn nhân của bọn họ nhanh chóng kết thúc. Nhưng nếu Park mẫu biết, bà tuyệt đối sẽ không để cho hai người ly hôn.
Ăn cơm tối xong ở nhà Park mẫu Seoham và Jae Chan cùng nhau về nhà, từ khi thấy Seoham và Yoo Jimin làm lành, Jae Chan không còn chủ động nói chuyện với Seoham nữa, lúc này bầu không khí trong xe an tĩnh đến mức có thể nghe tiếng hệ thống sưởi hơi vù vù chạy.
Jae Chan mặt vô cảm ngồi đó, đột nhiên trong dạ dày lại truyền lên một đợt khó chịu.
"Dừng xe! Dừng một chút!" Jae Chan vừa tháo dây an toàn vừa gọi.
Seoham bị Jae Chan dọa sợ dừng xe, xe vừa dừng lại Jae Chan liền mở rộng cửa xuống xe, đứng ở ven đường nôn mửa không ngừng.
Seoham cầm khăn tay xuống xe bước nhanh tới bên người Jae Chan, thân thiết hỏi, "Cậu bị làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chỉ là dạ dày khó chịu."
"Có muốn đến bệnh viện khám qua không?"
"Không cần, về nhà nghỉ ngơi thì tốt rồi."
Jae Chan vội vàng ngăn cản Seoham, nếu như đến bệnh viện thì chuyện mang thai sẽ bị lộ.
Seoham thấy Jae Chan không muốn đi bệnh viện đành phải thôi, đỡ Jae Chan lên xe tiếp tục chạy trở về.
Về đến nhà điều khiến Jae Chan ngạc nhiên chính là Seoham không có lập tức rời đi, mà là ở lại chiếu cố mình.
Bị Seoham nhìn chằm chằm khiến Jae Chan không được tự nhiên.
"Anh có việc thì đi đi." Jae Chan đặt chén nước xuống, nhiệt độ lưu lại ấm áp vô cùng.
Bị Jae Chan đuổi, Seoham xấu hổ không biết nhìn chỗ nào.
"Tôi nhìn cậu ngủ rồi mới đi."
Jae Chan không nói cái gì nữa, nằm xuống nghỉ ngơi, kéo chăn quay lưng lại với Seoham.
Nhìn Jae ChanJae nằm xuống xong Seoham mới đứng dậy ly khai, đi tới cửa vẫn do dự quay đầu nhìn lại, trong lòng hổ thẹn mà nhíu mày.
Có thể thực sự mệt mỏi, Jae Chan cũng không quan tâm Seoham đã đi hay chưa, vừa nhắm mắt lại đã nặng nề đi vào giấc ngủ, tay bất giác sờ bụng.
Đây chính là nơi mà có một sinh mệnh nhỏ bé đang lớn dần.
Một đêm vô mộng Jae Chan ngủ rất an tâm, bảy giờ sáng mới tỉnh dậy, mặc áo ngủ đi xuống lầu làm bữa sáng, thấy trong nhà không có một bóng người ngực lại khổ sở.
Khi Jae Chan đi tới bếp thì thấy trên bàn đã dọn sẵn bữa sáng, có súp tương còn nóng hổi, bánh sandwich vàng tươi, còn có một tờ giấy.
Jae Chan cầm lấy tờ giấy, 【 Bữa sáng nếu như bị nguội thì bỏ vào lò vi sóng hâm lại, dạ dày nếu như còn đau thì lấy thuốc trong tủ, nhớ kỹ nhất định phải ăn, thực sự không chịu được thì phải đi bệnh viện khám. 】
Nhìn tờ giấy là những lời nói của người yêu, Jae Chan trong lòng nảy lên một trận ấm áp. Nhìn bàn ăn còn nóng, Jae Chan nghĩ Seoham mới đi không lâu, như vậy hắn là đêm qua đi khỏi nhà rồi sáng trở về làm đồ ăn.
Jae Chan ăn xong bữa sáng mà Seoham chuẩn bị xong liền nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói cậu đến nhận kết quả cuối cùng. Jae Chan ngực thấp thỏm lo âu, tuy rằng có thể thực sự mang thai rồi, vậy con đường phía trước sẽ đi như thế nào.
"Nhìn đi, chàng trai trẻ, cậu muốn không tin, nhưng thực sự đã mang thai rồi." Bác sĩ già vẻ mặt trêu chọc đưa phiếu chẩn đoán cho Jae Chan.
Jae Chan nhìn dòng chữ viết rõ ràng tỉ mỉ, đã mang thai hơn một tháng rồi.
"Sao cậu lại không vui, tôi xem trên tay cậu đeo nhẫn cũng là người kết hôn rồi, lẽ nào chồng cậu không muốn có con sao?"
Bác sĩ già nhìn Jae Chan biểu tình u sầu, một chút vui vẻ cũng không có.
"Bác sĩ, tôi có thể phá cái thai này không?" Jae Chan cúi đầu vò nát tờ chẩn đoán thai nhi.
"Cái gì?" Bác sĩ giật mình nói, thiếu chút nữa kính mắt rớt xuống, "Cậu đang nói giỡn phải không? Những người tôi chấn đoán, đều vui vẻ sung sướng, cậu phải biết rằng hiện tại nam nhân mang thai tỷ lệ rất nhỏ."
"Tôi không có nói giỡn, tôi không muốn đứa trẻ này." Jae Chan ngẩng đầu kiên định nhìn bác sĩ già.
Nhìn bộ dạng của Jae Chan, bác sĩ già cũng không muốn nói thêm cái gì, chỉ là ngực âm thầm cảm thấy tiếc nuối, "Lên lầu B kiểm tra một chút, sau đó đăng ký chờ phẫu thuật."
Nghe bác sĩ nói, Jae Chan bất giác nắm chặt tay, khẽ cắn môi gật đầu, "Cảm ơn!" Sau đó cầm tờ chẩn đoán đi ra.
Nhìn cậu ly khai, bác sĩ già lắc đầu, vì số phận của cậu mà đau lòng, cũng thương cảm cho sinh mệnh nhỏ kia chưa một lần nhìn thấy ánh sáng mà phải ra đi.
Jae Chan loạng choạng đi lên lầu, ngồi ở cửa phòng siêu âm khu B, con mắt vô thần nhìn trên mặt đất, nhắm mắt lại nước mắt lại tuôn ra.
"Đau dạ dày là chuyện không nhỏ đâu, tan tầm đến bệnh viện kiểm tra đi."
"Vâng, em biết rồi, cảm ơn."
Tan tầm, Jae Chan đến bệnh viện, đeo số ngồi chờ ngoài cửa.
"Kế tiếp, Park Jae Chan."
Jae Chan đi vào phòng làm việc ngồi trước mặt bác sĩ, bình tĩnh nói, "Bác sĩ tôi gần đây hay bị nôn mửa, là xảy ra chuyện gì?."
Bác sĩ nhìn Jae Chan nói "Ngồi lên giường để tôi kiểm tra."
Jae Chan nằm ở trên giường bệnh, bác sĩ mang kính cận tỉ mỉ xem xét bụng Jae Chan.
Nhíu mày kì quái, ước chừng đã biết bệnh của Jae Chan liền trở lại chỗ ngồi viết đơn thuốc.
"Bác sĩ, tôi rốt cuộc là làm sao?" Biểu tình của bác sĩ khiến Jae Chan sốt ruột.
"Phán đoán sơ bộ, có thể cậu đã mang thai rồi, một tháng."
"Cái gì!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro