Chương 16

Natsume đang ngủ say thì bị đánh thức bởi tiếng mở cửa ồn ào. Tsuna đã trở về nhà, theo sau là Gokudera và Reborn.

​"Natsu!" Tsuna kêu lên, lao vào phòng. "Cậu đi đâu thế? Tớ lo lắm! Tại sao cậu lại bỏ đi đột ngột như vậy?"

​"Tôi cũng muốn biết," Reborn lạnh lùng nói, nhảy từ vai Gokudera lên thành giường Natsume. Gokudera đứng nghiêm nghị ở cửa, sẵn sàng bảo vệ Đệ Thập nhưng cũng tò mò về sự biến mất của bạn cùng lớp.

​Natsume ngồi dậy, dụi mắt. Cậu nhìn Tsuna bằng ánh mắt ngây thơ nhất có thể, rồi nhìn sang Reborn, nở một nụ cười khổ sở.
​"Ôi, Tsuna, tớ xin lỗi mà. Chuyện là..." Natsume bắt đầu với lời giải thích đã chuẩn bị sẵn. "Bạn tớ ở Tokyo, Yuki ấy. Cô ấy có việc gấp, nhờ tớ qua đó hỗ trợ chuyện của gia đình cậu ấy. Chuyện này hơi phức tạp, nhưng gia đình cậu ấy gặp vấn đề và muốn ly dị, cậu ấy không chịu nổi nên đã nghĩ quẩn. Tớ phải chạy đến để cản."

​Tsuna nghiêng đầu: "Yuki? Tớ chưa từng nghe cậu có bạn tên này. Bạn trên mạng hay sao?"

​"Đúng rồi, bạn trên mạng tớ ấy!"

​"Được rồi, nhưng mà cậu cũng cần chăm sóc sức khoẻ của mình chứ! Đang bệnh đừng chạy lung tung như vậy nữa, tớ lo lắm đấy."

​"Tớ biết, tớ xin lỗi!" Natsume làm vẻ mặt tội lỗi. "Cơn sốt vừa giảm, tự nhiên bạn gọi điện thoại nhờ vả, tớ không nỡ từ chối."

​Reborn nheo mắt, ánh mắt sắc như dao. "Dừng lại. Dame-Tsuna, cậu với Gokudera trở về phòng đi. Không có chuyện của các cậu ở đây, chuyện cũng đã được giải thích rồi. Nếu lát nữa tôi trở lại chưa thấy bài tập làm xong, cậu sẽ nhận hậu quả đấy, Dame-Tsuna."

​"Hieee, tớ đi ngay!" Tsuna sợ hãi chạy đi kéo theo Gokudera.

​Ngay khi cửa đóng lại, Reborn xoay người đối diện Natsume. "Kể cả Mama còn không tin nổi câu chuyện này đâu, Baka-Natsu."

​Natsume thở dài, vẻ mặt trở nên hoàn toàn nghiêm túc. "Tớ biết cậu không tin. Nhưng tớ đi thật sự có việc. Nó không phải là chuyện của Mafia, và nó không liên quan đến Tsuna hay bất cứ ai ở đây. Tớ chỉ là... đi xử lý một rắc rối nhỏ mà tớ vô tình gây ra."
​Reborn khoanh tay, giữ im lặng tuyệt đối. Hắn chờ đợi.

​Natsume biết mình phải đưa ra một bằng chứng cá nhân không thể chối cãi để đổi lấy sự tin tưởng của Reborn.

Giờ thì mình hiểu tại sao Thần Chết cứ nói úp mở và dùng những câu sáo rỗng rồi. Nói thật đúng là tốn năng lượng. Natsume thầm nhủ.

​Natsume nhìn Reborn, ánh mắt chứa đựng vẻ mệt mỏi và sự thấu hiểu. "Reborn," Natsume nói nhỏ, "Tớ không thể nói hết mọi thứ. Tớ chỉ muốn nói một điều thôi."
​Cậu hít một hơi sâu, nhớ lại cốt truyện.

​"Theo cậu biết, các Arcobaleno Bầu trời đều có thể nhìn thấy tương lai, đúng chứ? Và cái giá phải trả là tuổi thọ của họ. Tôi cũng không ngoại lệ. Nếu tôi làm một điều gì đó, hay tiết lộ điều này, chúng sẽ dẫn đến một loại sinh vật quái dị. Vì trước đó, để lấy lòng tin của cậu nên tôi đã đánh cược sinh mệnh của mình." Natsume nhìn thẳng vào đôi mắt đen lạnh nhạt của Arcobaleno Mặt trời trước mặt. "Việc tôi đổ bệnh cũng là một trong những hậu quả này. Hôm trước, tôi cảm nhận được bọn chúng đánh hơi được vị trí của tôi và đang tiến đến. Để tránh cho chúng đến đây, tôi đã phải rời đi để dụ bọn chúng sang nơi khác và hạ gục."

​Sự im lặng của Reborn trong căn phòng nhỏ trở nên nặng nề, nhưng khác với sự ngờ vực ban đầu, lần này nó mang một màu sắc mới: sự tập trung lạnh lùng, gần như tính toán. Đôi mắt đen như hạt đậu của Arcobaleno Mặt trời không hề chớp.

​Natsume biết mình đã đạt được một nửa mục tiêu. Cậu đã đưa ra một điểm chạm chí mạng, một bí mật mà chỉ những người mang số phận bị nguyền rủa mới hiểu rõ: Arcobaleno Bầu trời phải trả giá bằng tuổi thọ để đổi lấy khả năng nhìn thấy tương lai.
​Reborn gật đầu rất khẽ, như thể đang tự xác nhận một công thức vật lý. "Tôi hiểu."

​Giọng hắn trầm xuống, không còn chút bông đùa nào. "Bằng chứng cá nhân của cậu đã đủ nặng ký để thuyết phục về việc rời đi."

​Hắn nhướn mày, đẩy chiếc mũ fedora lên một chút. "Nhưng cậu nghĩ cậu đã thuyết phục được tôi rằng mối rắc rối nhỏ của cậu lại không liên quan đến Mafia hay Vongola sao? Trước đó, chính cậu đã tiết lộ rằng cậu biết cách hóa giải lời nguyền này. Mọi thứ trên thế giới này, đặc biệt là những thứ nguy hiểm, đều có xu hướng tự động trở thành việc của Mafia."

Nó phi lý đến mức hợp lý. Raven, cứu tôi với! Làm sao bây giờ? Reborn khó đối phó quá, huhu.

[Tôi thấy không giấu nổi rồi, thôi thì cứ khai về tụi Fate Sealer's đi, có thêm đồng minh cũng giúp ích hơn. Chúng tôi đâu có bảo cậu giấu việc này, giấu tôi và mối quan hệ với ngài ấy là được.]

​Vãi, được nói á? Vậy mà tôi tưởng phải giấu hết! Tôi cứ tưởng phải tự mình chiến đấu trong bóng tối để bảo vệ họ chứ?

​Natsume mím môi. "Nếu tôi nói đó là một loại sinh vật, đang tìm cách xâm nhập vào thế giới này, và chúng sẽ ăn thịt nuốt chửng những người đang nắm giữ Trinisette hoặc chỉ cần có Flame mạnh mẽ, cậu có tin không?"

​Reborn nhảy xuống khỏi bàn, đứng đối diện Natsume, khoảng cách cực gần, buộc cậu phải ngước nhìn lên. Đôi mắt hắn bập bùng những cảm xúc mà cậu không thể gọi tên. Mối quan hệ giữa Trinisette và Lửa là nền tảng của thế giới Mafia. Bất cứ điều gì đe dọa chúng đều là vấn đề lớn nhất.

​"Cậu vừa nói gì cơ?" Giọng Reborn trầm đến mức nguy hiểm. "Một loại sinh vật ăn thịt những người nắm giữ Trinisette? Ngay cả bọn Varia cũng không dám có ý tưởng điên rồ như thế, và chúng là lũ điên rồ nhất tôi từng biết."

​Reborn đưa tay vuốt ve vành mũ fedora, sự căng thẳng trong căn phòng gần như làm không khí đặc lại.

​"Đủ rồi," Reborn lạnh lùng cắt ngang. Hắn gật đầu, một sự chấp nhận không lời. "Cậu đã cung cấp bằng chứng quá rõ ràng và chi tiết về sự điên rồ của mình, Natsume. Tôi không cần tin vào những 'sinh vật vô hình' đó. Tôi sẽ tin vào sự thật: cậu đang gặp nguy hiểm, và mối nguy hiểm này đe dọa đến tương lai của tất cả chúng ta."

​Hắn nhếch môi, nụ cười nhỏ mang đầy sự tàn nhẫn và quyết đoán.

​"Vậy ra, cậu đang muốn trở thành 'anh hùng', dùng bản thân làm mồi rồi chiến đấu một mình à? Thật là một kế hoạch ngu xuẩn và tồi tệ nhất mà tôi từng nghe."
​Cúi đầu, Natsume ngậm ngùi để Reborn châm chọc mình mà nghĩ: Tôi cũng chỉ vừa mới biết rằng tôi có thể kể nhiệm vụ của mình ra thôi, huhuhu.

​"Nghe đây, Natsume. Tôi sẽ hỗ trợ cậu. Không phải để làm đồng minh, mà là để giám sát và bảo vệ tài sản có khả năng hóa giải lời nguyền này. Tôi không thể để một thứ có giá trị như cậu rơi vào tay bất cứ thứ quái dị nào."

​Reborn nhảy lên vai Natsume, tạo ra một tư thế thể hiện quyền lực và không thể bác bỏ.

​"Giờ thì," Hắn thì thầm, giọng chắc nịch. "Kể cho tôi biết chính xác cách những 'Fate Sealer' này hoạt động, và chúng ta cần những gì để giết chết chúng – ngoại hình và tất cả những gì cậu biết. Tôi không làm việc mà không có đủ thông tin."

​Natsume cảm thấy nhẹ nhõm đến không ngờ. Mặc dù bị Reborn coi là 'tài sản', nhưng việc có Sát thủ mạnh nhất thế giới đứng về phía mình là một lợi thế không thể chối cãi.

​"Nhờ cậu chờ một ít thời gian, tôi sẽ nhanh chóng soạn thông tin về chúng và gửi cho cậu." Natsume nói, cố giữ giọng bình tĩnh. "Tôi cần chút thời gian để tổng hợp chi tiết, vì chúng ta đang nói về những sinh vật thuộc dạng siêu hình."

​Reborn nhếch môi, đồng ý cho Natsume một khoảng thời gian ngắn để chuẩn bị.

​"Cùng với đó, tôi cũng có chút chuyện cần nhờ." Natsume tiếp tục, ánh mắt lần này mang theo sự khẩn cầu chân thành. "Về ngọn lửa... Tôi là một Cloud kết hợp với Sun. Việc năng lực tiên tri của tôi được truyền từ gia đình nhưng nó không thật sự chính xác vì tương lai luôn có thể thay đổi. Ngọn lửa của tôi chỉ tự bộc phát, lúc tôi mới khoảng năm tuổi, khi Tsuna gặp nguy hiểm ở công viên."

​Natsume siết chặt tay. "Nó chỉ cháy trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đủ để tôi làm điều cần làm. Nhưng kể từ đó, tôi chưa bao giờ kích hoạt lại được nó nữa. Mặc dù tôi có kiến thức về tương lai, nhưng tôi vừa nhận ra mình không có đủ khả năng để thay đổi số phận. Tôi muốn cậu đào tạo Ngọn Lửa cho tôi. Sức mạnh cơ bắp không đủ để tôi đánh với chúng."

​Cậu nhìn thẳng vào Reborn, dồn hết quyết tâm vào câu nói cuối cùng. "Chúng được phân thành các cấp độ, tương lai sẽ còn nhiều sinh vật nguy hiểm hơn tới, và tôi không muốn thua. Tôi chỉ cần cách để tự bảo vệ mình và gia đình của tôi."

​Reborn giữ im lặng. Không một tiếng cười khẩy hay mỉa mai nào vang lên. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Natsume, đôi mắt đen như xuyên thấu đánh giá sự nghiêm túc và cảm xúc thật sự đằng sau những lời thú nhận. Sự im lặng của anh ta còn đáng sợ hơn bất kỳ lời chế nhạo nào.

​Sau một lúc lâu, Reborn cúi nhẹ đầu, chiếc mũ fedora che đi một nửa khuôn mặt, tạo nên một cái bóng bí ẩn. Hắn thở ra một tiếng "Hn" ngắn gọn, đầy dứt khoát.

​"Yêu cầu của cậu không hợp lý," Reborn nói. "Việc của tôi là đào tạo Vongola Decimo."

Tim Natsume như nhúm trong hầm băng, dù biết trước có thể sẽ không được.

​Hắn dừng lại một chút, giọng nói trở nên lạnh lùng và uy quyền, nhưng lại mang theo một sự chấp nhận không thể chối cãi.

​"Tuy nhiên... Tôi không muốn tài sản của mình bị giết chết bởi những con ký sinh trùng. Một người đang nắm giữ bí mật có thể giải quyết lời nguyền này cần phải có khả năng chiến đấu tương xứng với gánh nặng mà cậu đang mang."

​Reborn đạp nhẹ vào vai Natsume, lực vừa đủ để gây chú ý.

​"Được rồi, Baka-Natsu. Tôi chấp nhận. Nhưng cậu sẽ không được đào tạo như một học sinh. Cậu sẽ được huấn luyện như một Sát thủ."

​"Ngọn Lửa của cậu sẽ được kiểm soát. Cậu sẽ học cách kích hoạt nó theo ý muốn, không phải trong cơn hoảng loạn. Và cậu sẽ học cách sử dụng nó để tự vệ và tiêu diệt." Reborn khoanh tay, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết. "Hãy nhớ, đây không phải là một bài học tình bạn. Đây là một giao dịch. Đổi lấy sự sống sót và sự an toàn của cậu, cậu sẽ phải tuân theo mọi mệnh lệnh của tôi."

​"Bây giờ," Reborn ra lệnh, không cho Natsume thời gian để thở. "Hãy gửi cho tôi những thông tin về Fate Sealer's ngay lập tức. Sau đó, chúng ta sẽ bắt đầu bài học đầu tiên của cậu ngay đêm nay. Tôi muốn thấy Ngọn Lửa Cloud/Sun đó hoạt động."

​Natsume cảm thấy một luồng adrenaline dâng trào trong huyết quản, xóa tan sự mệt mỏi. Cậu gật đầu mạnh mẽ, sự quyết tâm cháy lên trong ánh mắt.

​"Rõ," Natsume đáp. "Tôi sẽ gửi ngay."

​Thỏa thuận đã được lập. Sát thủ mạnh nhất đã đứng về phía cậu.

​Reborn rời đi, nhưng không quay lại phòng khách mà nhảy vọt lên mái nhà Sawada. Leon trên mũ fedora của hắn ta đổi thành một chiếc điện thoại vệ tinh nhỏ. Gió lạnh từ tối thổi qua, nhưng không làm lu mờ sự sắc bén trong đôi mắt của Sát thủ số một thế giới.

​Hắn đang chờ đợi. Chỉ vài phút sau, chiếc điện thoại kêu ting, báo hiệu một tin nhắn mã hóa đã được gửi đến từ nhóm trinh sát cấp cao anh đã điều động. Reborn đọc lướt qua báo cáo, khuôn mặt không chút biểu cảm, rồi rời đi.

Trong lúc ấy, Natsume dần chìm và giấc ngủ với sự nhẹ nhõm trong lòng cùng nụ cười nơi khoé môi.

.

.

Căn phòng của Sawada Tsunayoshi .

Tsuna đang vật lộn với bài tập Toán, còn Gokudera Hayato thì cẩn thận gấp lại sơ đồ chiến thuật mới, ánh mắt sùng kính không rời khỏi chiếc ghế sofa Tsuna đang ngồi.

"Juudaime! Người không cần phải bận tâm đến mấy bài toán thấp kém này đâu ạ!" Gokudera tuyên bố, tay lia lịa gạt một cuốn sách giáo khoa sang một bên. "Để tôi giải quyết chúng trong một phút... hoặc hủy diệt nếu chúng dám làm phiền đến Người!"

"Không, Gokudera-kun! Tớ phải tự làm! Reborn sẽ giết tớ mất!" Tsuna rên rỉ, mái tóc nâu rối bù, tay ôm chặt cuốn vở như ôm phao cứu sinh.

Hiện tại, đầu cậu rối như tơ vò, với cái lý do thoái thác của Natsume tất nhiên là không ai có thể tin nổi rồi. Một cảm giác cay đắng và buồn bực nhẹ dâng lên trong lòng Tsuna. Cậu không giận Natsume, nhưng cậu cảm thấy một sự cô đơn khó tả. Natsume là người anh em lớn lên cùng cậu, cũng là người bạn thân nhất của cậu ở Namimori này. Chưa kể đến việc hiện cậu vẫn còn một mối tâm tư chưa thể cất tiếng với cậu ấy, dù cho cậu ấy đã bật đèn xanh bao nhiêu lần.

Tại sao cậu ấy lại không thể nói cho mình biết? Tsuna tự hỏi. Có phải vì cậu ấy không tin tưởng mình không? Có phải vì mình quá yếu đuối, quá vô dụng nên Natsume mới phải tự gánh vác mọi thứ và giấu giếm mình? Sự tự trách đè nặng hơn cả nỗi lo về Reborn và bài tập. Cậu tôn trọng Natsume, nhưng sự buồn bã vẫn không thể tan biến, khiến cậu không thể tập trung vào bài toán trước mắt.

"Cậu thật vô dụng Dame-Tsuna, nếu muốn biết tại sao không hỏi thẳng cậu ta?" Reborn không biết đã từ khi nào vào phòng, dùng búa đập vào đầu Tsuna, "Từ nãy giờ chưa giải được bài nào, có vẻ cậu không để lời nói của tôi vào trong đầu nhỉ?"

​"Ấ-ấy ấy, không phải đâu! D-đừng đánh tớ, tớ xin lỗi!!" Tsuna ôm đầu nhảy dựng lên. Cậu nhìn Reborn bằng ánh mắt hoảng sợ.

​Gokudera lập tức bật chế độ bảo vệ. "Ngài Reborn, xin ngài nhẹ tay với Juudaime thôi ạ!"

​"Im lặng, Gokudera," Reborn lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt sắc bén khiến Gokudera cứng họng.

​Reborn không bận tâm đến Gokudera, hắn nhìn chằm chằm vào Tsuna, nheo mắt.

"Sự thật là cậu đang bận tâm đến cái lý do rẻ tiền của Natsume. Cậu đang làm phí thời gian để quan tâm đến chuyện không cần thiết." Reborn dùng chân bé nhỏ đá nhẹ vào đầu Tsuna một lần nữa. "Cậu ta không phải là một người cần được bảo vệ bằng lòng trắc ẩn rẻ tiền của cậu, Dame-Tsuna."

Giọng Reborn chuyển sang tông nghiêm khắc nhất. "Việc của cậu là mạnh mẽ lên để khi Natsume cần sự giúp đỡ, cậu có thể đứng cạnh cậu ta, chứ không phải trở thành một gánh nặng khiến cậu ta phải dùng những câu chuyện lừa bịp để bảo vệ. Cậu có hiểu không, Dame-Tsuna?"

Lời nói của Reborn như một nhát dao bén nhưng lại là thứ Tsuna cần nghe. Nó xác nhận nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất của cậu: cậu không đủ mạnh để được tin tưởng.

"Gánh nặng..." Tsuna lẩm bẩm, ánh mắt mờ đi trong giây lát. Cậu nhớ lại những lần Natsume đã mỉm cười trấn an cậu, và nỗi đau khi biết người bạn đó đã phải luôn bảo vệ cậu hết lần này đến lần khác: Natsume, cậu ấy đã làm tất cả để bảo vệ mình, và mình lại chỉ biết buồn bã vì cậu ấy không kể sự thật. Mình thật ích kỷ.

Sự tự trách bùng lên thành quyết tâm.

"Tớ... Tớ hiểu rồi!" Tsuna siết chặt tay, đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. "Nếu Natsume-kun có bí mật của riêng mình, tớ sẽ tôn trọng và chờ đợi cậu ấy tin tưởng mình. Nhưng tớ cũng sẽ mạnh mẽ hơn để không bao giờ khiến cậu ấy phải lo lắng nữa! Tớ sẽ không để bản thân trở thành gánh nặng của cậu ấy nữa!"

"Tốt." Reborn gật gù, hài lòng với sự nghiêm túc hiếm hoi của Tsuna.

"Nhưng..." Tsuna vẫn còn thắc mắc. "Cái bí mật lớn đó là gì... và tại sao cậu ấy lại..."

"Đó là bí mật của riêng cậu ta," Reborn cắt ngang, giọng lạnh lẽo đến mức không ai dám hỏi thêm. "Việc của cậu là tập trung vào cái đống Toán học vô dụng kia. Ngay sau khi xong, ta sẽ có một bài huấn luyện đặc biệt cho cậu, Dame-Tsuna. Bài tập tăng cường khả năng chiến đấu của một Vongola Decimo, để cậu có đủ sức mạnh để bảo vệ gia đình mình."

Tsuna rùng mình, nhưng không còn sợ hãi. Cậu nhanh chóng vùi đầu vào cuốn vở. "Tớ làm đây, Reborn!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro