Chương 18

Sau vụ việc vận động viên nhảy lầu Yamamoto Takeshi, mọi chuyện dần quay trở về bình thường. Các học sinh chứng kiến tất cả, nhưng vì cả hai nhân vật chính không hề hấn gì, họ nhanh chóng nhận định đó có lẽ là trò đùa của Yamamoto, rồi quên chuyện này đi và giải tán.

​Kyoko và Hana đến ngay sau đó. Hana đã mắng Yamamoto một trận vì sự ngu ngốc và liều lĩnh của cậu ta. Gokudera cũng lập tức tham gia vì sự ngu xuẩn khiến Juudaime của cậu gặp nguy hiểm. Yamamoto chỉ có thể cười gượng nghe cả hai mắng.

​Kyoko và tôi kiểm tra cơ thể Tsuna và lại choàng áo khoác cho cậu vì cậu bé hiện đang trần truồng. Thật buồn cười khi Kyoko đã quá quen với việc liên tục nhìn thấy Tsuna trong tình trạng đó, cô còn bảo cậu nhóc gầy quá nên ăn nhiều thêm. Tsuna chỉ có thể lắp bắp chấp nhận. Cậu bé thật sự quá ngây thơ; nếu không nhanh chóng thu phục, nguy cơ bị mất khá cao.

​Tôi cười nhạo cậu ta và nháy mắt với Kyoko. Cô ấy hiểu ý, gật đầu mỉm cười ra hiệu sẽ hẹn nói chuyện sau.

.

.

Ngày hôm sau là ngày nghỉ, từ sáng đã không thấy Reborn ở đâu. Tsuna thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa muốn quỳ lạy cảm tạ thần linh vì một buổi sáng bình yên hiếm hoi. Hiện tại, chúng tôi (Natsume và Tsuna) đang nằm dựa vào nhau trên giường, cùng đọc chung một quyển truyện tranh mà Tsuna cầm trên tay.

​"Không có Reborn ở đây, tớ thấy nhẹ nhõm hẳn." Tsuna cười khúc khích, cả người thả lỏng.

​"Nhiều lúc tớ hơi lo lắng cho phương diện tư duy của cậu đấy," Tôi nhìn về phía cửa sổ, nơi tôi cảm thấy ánh mắt cảnh cáo vô hình của Reborn.

​"Hả, là sao?" Tsuna nghiêng đầu hỏi.

​"Không, không có gì đâu." Tôi vội vàng gạt đi.

​Tsuna gấp quyển truyện lại, ánh mắt tò mò dán vào góc phòng, nơi chiếc vali bạc bí ẩn của Reborn đang nằm.

​"Nói mới nhớ, hình như chỉ có mỗi chiếc Vali thôi thì phải. Vậy mà không hiểu sao lại có thể móc ra một đống vũ khí, từ búa tạ, súng, đến cả tên lửa nữa?"

​"Chà, tớ tin Reborn là một con quỷ đến từ địa ngục để đòi mạng chúng ta. Nên cậu ta chắc chắn có một không gian riêng để bỏ đồ." Tôi nói nửa đùa nửa thật.

​"Thì ra là vậy." Tsuna không tin vào cái ý tưởng "không gian riêng" đó, nhưng cậu hoàn toàn tin Reborn là con quỷ đến đòi mạng họ.

​"Mà tớ thật sự tò mò về cái Vali ấy..." Tsuna thì thầm, ánh mắt lấp lánh sự tinh quái hiếm có. "Hiện tại cậu ấy không ở đây, mở xem sao?"

​"Tò mò sẽ hại chết con mèo đấy, Tsuna." Tôi cảnh báo.

​"Nhưng sự thỏa mãn sẽ mang chúng trở lại!" Tsuna quyết tâm.

​Và đó là lý do tại sao, chỉ vài phút sau, chúng ta lại thấy Tsuna bị kẹt cứng trong một chiếc vali mô phỏng máy chém đầu. Chiếc vali đã tự động mở ra, biến thành một thiết bị tra tấn mini với một lưỡi dao đồ chơi lớn treo lơ lửng trên đầu cậu.

​"Tớ đã bảo rồi mà không nghe." Tôi đứng bên cạnh, cố nhịn cười.

​"Đừng có 'tớ đã bảo rồi' với tớ!! Mau giúp tớ thoát khỏi đây lẹ lên!" Tsuna khóc vì sợ hãi, mồ hôi chảy ròng ròng với lưỡi dao trên đầu mình.

​Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở.
​"Làm gì đó, Tsuna." Reborn xuất hiện, trên tay là một ly cà phê. Hắn đang uống Espresso, nhìn cảnh tượng trước mắt với khuôn mặt không cảm xúc.

​"R-Reborn, mau cứu tớ với..." Tsuna như gặp được cứu tinh nhưng khóc không ra nước mắt.

​"Các cậu đang chơi trò gì vậy?"

​Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng Reborn. Kyoko Sasagawa bước vào, tay cầm một giỏ quà, khuôn mặt cô hơi ngạc nhiên trước cảnh tượng kỳ lạ trong phòng Tsuna. Đi sau cô là mẹ Nana, đang cười khúc khích.

​"Ôi, thật là đáng yêu quá! Mẹ không biết Reborn-kun lại có cả đồ chơi độc đáo như vậy nữa chứ!" Nana vui vẻ nói, không hề nhận ra sự nguy hiểm.

​Kyoko tiến lại gần, nhìn Tsuna đang bị kẹt. Cô lo lắng. "Tsuna-kun, cậu có ổn không? Cái này... trông hơi đáng sợ đấy!"

​Tsuna nhìn Kyoko, nước mắt chảy dài. "Kyoko-chan!"

​Reborn nhâm nhi ly Espresso. "Chiếc Vali này chỉ mở ra cho người mang ý chí quyết tâm thực sự, Dame-Tsuna. Nếu cậu không muốn bị máy chém đồ chơi này cắt đầu, thì hãy tự mình thoát ra đi. Bài học cho cậu: Không được động vào đồ của Sát thủ."

​"Reborn! Cậu là đồ quỷ đội lốt trẻ con!" Tsuna gào lên.

​Natsume bước tới, nhìn Kyoko với ánh mắt đồng cảm. "Xin lỗi Kyoko, Tsuna vừa kích hoạt chế độ tự hủy vì tò mò. Tớ nghĩ cậu nên ngồi xuống và uống trà trước."

​Tôi biết rằng chiếc Vali này là một trong những món đồ dùng để kiểm tra cho của Tsuna, nhưng việc này cũng đã cho tôi một bài học. Tò mò về vũ khí Mafia có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

​"Không sao, tớ sẽ đợi cậu ấy," Kyoko nói, cố gắng nở nụ cười trấn an Tsuna, mặc dù rõ ràng cô đang bối rối.

​Tsuna tiếp tục la hét trong chiếc Vali, còn Reborn thản nhiên uống Espresso. Natsume nhận ra mình nên nhanh chóng kết thúc vở kịch này trước khi Kyoko bắt đầu đặt thêm những câu hỏi đi sâu vào bản chất "quỷ dữ" của Reborn.

"Mặc kệ cậu ấy đi Kyoko, chúng ta ra ngoài hành lang nói chuyện một lát được không, Kyoko-chan? Chuyện này cần sự riêng tư một chút."

Chúng tôi đi chậm rãi xuống cuối hành lang, nơi khuất tầm nhìn của Tsuna. Tôi đã thông báo kế hoạch cho Reborn vào tối hôm qua, và Kyoko cũng đã nhận được tin nhắn qua điện thoại của tôi.

"Chúng tathật sự phải làm điều đó....hôm nay sao?" Kyoko thì thầm, có chút ngượng ngùng.

"Tớ biết cậu và tớ, chúng ta đều yêu Tsuna, và Tsuna cũng yêu cả hai chúng ta. Vấn đề là Tsuna quá tự ti về bản thân, cậu ấy sẽ không bao giờ dám thổ lộ tình cảm này. Việc trước đó Tsuna tỏ tình với cậu là một sự ngoài ý muốn, tớ sẽ giải thích sau nhưng cậu ấy thích cậu là sự thật."

Kyoko gật đầu, ánh mắt thoáng buồn. "Tớ cũng cảm thấy vậy. Cậu ấy luôn né tránh..."

"Chúng ta cần một chút kích thích," tôi thì thầm vào tai Kyoko. "Chúng ta sẽ giả vờ có người nhờ cậu tỏ tình với tớ. Chúng ta cần đẩy cậu ấy vào chân tường, khiến cậu ấy ghen tuông, để cậu ấy buộc phải thừa nhận tình cảm của mình trước khi cậu ấy nghĩ rằng mất đi một trong hai chúng ta."

"Thật ra tớ thắc mắc, tại sao chúng ta không tự tỏ tình với cậu ấy?"

"Với sự tự ti của cậu ấy hả? Cậu tin sau đó cậu ấy sẽ bảo mình không xứng rồi tình cách tránh né không? Với lại, tớ xin lỗi nhưng... tớ hơi có xu hướng bạo dâm."

"Ừm, không khác những gì tớ nghĩ về cậu."

"Ủa ê?"

Kyoko cắn môi, rồi gật đầu mạnh mẽ, đôi mắt rạng ngời quyết tâm. "Được rồi, tớ hiểu. Tớ sẽ làm."

"Cậu thay đổi rồi Kyoko, cậu hết ngây thơ rồi."

"Ồ, nhờ cậu đấy cưng!"

Chúng tôi quay trở lại phòng. Tsuna đã được Reborn giải thoát khỏi chiếc vali, đang ngồi uống nước. Reborn thì không thấy ở đâu nữa.

"Về rồi à, Natsu. Kyoko-chan." Tsuna nói

"Ồ, đứa bé đâu rồi Tsuna?"

"À... cậu ấy có việc đi rồi!"

"Rồi rồi, mà sao cậu lại đến chung Reborn thế Kyoko?" Natsume ngồi xuống tiếp tục dựa trên người Tsuna, chớp mắt ra hiệu.

"Hai người thân thiết với nhau ghê, làm tớ phát ghen đấy!" Kyoko nửa thật nửa đùa nói

"Mém nữa tớ quên mất! Natsu-kun," Kyoko nói, nhìn thẳng vào tôi. "Tớ có một người bạn. Cô ấy rất thẳng thắn và không thích vòng vo. Cô ấy đã đến nhờ tớ khi biết tớ thân với cậu, cô ấy muốn cậu biết, Natsume-kun, cô ấy muốn cậu làm bạn trai cô ấy."

Tsuna cảm thấy như vừa bị lưỡi dao đồ chơi kia cắt đứt dây thần kinh. Cậu ấy bất động ngồi tại chỗ, mắt mở to nhìn tôi và Kyoko. Cậu không dám nói gì. Sự tự ti và nỗi sợ hãi mất đi hai người mình yêu lớn đến mức khóa chặt miệng cậu.

"Ôi, thật sao?" Tôi giả vờ ngạc nhiên. "Tớ... tớ cần suy nghĩ đã. Thật là bất ngờ."

Tsuna, không thể chịu đựng thêm, cậu đứng dậy, quay lưng lại với tốc độ ánh sáng.

"T-Tớ đi... đi uống nước đây!" Cậu lắp bắp, chạy thẳng ra khỏi phòng, xuống nhà bếp một cách hỗn loạn.

Tôi và Kyoko nhìn nhau, hơi lo lắng.

"Cậu ấy bỏ chạy rồi," Kyoko thì thầm.

"Yên tâm. Tin tớ, mà lý do rời đi xàm quá. Mẹ mới vừa mang nước lên, nó còn ở đầy mà. Đúng là một tên ngốc" tôi đáp.

"Ừ, đứa ngốc của tụi mình." Kyoko cười nói

"Giờ thì chờ thôi, cậu ấy cần thời gian để đối diện với sự thật."

Tsuna chạy xuống bếp, nơi mẹ Nana đang sắp xếp đồ ăn để nấu bữa trưa. Cậu dựa vào tủ lạnh, thở dốc.

"Ôi, Tsuna-kun, con sao vậy? Sao lại khóc thế này?" Nana quay lại, lo lắng.

"Mẹ... mẹ ơi..." Tsuna run rẩy. "Kyoko-chan... Kyoko-chan vừa nói với Natsume là có người tỏ tình với cậu ấy... Con... con sợ Natsume sẽ đồng ý... và... và Kyoko-chan... Kyoko-chan cũng quan trọng với con lắm... Con không muốn mất ai hết..." Nước mắt bắt đầu chảy dài. "Nhưng, nhưng có quá tham lam khi con đều muốn cả hai người họ không ạ?"

Nana nhìn con trai, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy sự thấu hiểu. Bà đặt tay lên vai Tsuna.

"Tsu-kun của mẹ," Nana nói, giọng ấm áp và kiên định. "Con luôn sợ hãi mọi thứ, đúng không? Nhưng con có biết không? Điều đáng sợ nhất không phải là bị từ chối, mà là để cho điều con yêu quý tuột khỏi tay mình. Con yêu cả Na-kun và Kyoko-chan. Mẹ biết điều đó. Cả hai đứa trẻ đó cũng yêu con. Mẹ thấy rõ điều đó."

"Nhưng con là... con là Dame-Tsuna. Con không xứng đáng..." Tsuna sụt sịt.

Nana lắc đầu. "Con không phải Dame-Tsuna. Con là Tsu-kun dũng cảm của mẹ. Hai đứa trẻ kia không cần một người hoàn hảo. Họ cần con. Nếu con không nói ra con yêu họ nhiều đến mức nào, con không đấu tranh để giữ họ lại, thì con mới thực sự là kẻ vô dụng. Đừng sợ hãi. Hãy nói những gì con cảm thấy. Ngay bây giờ!"

Lời nói của mẹ Nana như một luồng điện xẹt qua Tsuna. Cậu bỗng cảm thấy một sự dũng cảm bùng lên mạnh mẽ. Cậu lau nước mắt, gật đầu dứt khoát.

"Con cảm ơn mẹ..."

"Không có gì cưng à, mẹ luôn ở đây vì con! Đi đi con trai, con còn hạnh phúc phải giành lấy."

"Vâng, chào mẹ!"

Tsuna lao trở lại phòng mình, nơi tôi và Kyoko đang nói chuyện phiếm trong lúc chờ. Chúng tôi biết Tsuna sẽ quay lại, nhưng vẫn cảm thấy hồi hộp.

Tsuna dừng lại trước mặt chúng tôi, cả người run rẩy, nhưng ánh mắt cậu kiên định một cách bất thường. Như có sức nóng đã lan tỏa trong cậu.

"Natsume... Kyoko-chan..." Giọng Tsuna khàn đặc, cậu siết chặt tay. "Tớ... tớ..."

Kyoko và tôi nhìn nhau, im lặng chờ đợi.
Tsuna hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và gào lên trong sự tuyệt vọng của một người đang đấu tranh với sự tự ti.

"TỚ YÊU CẢ HAI CẬU! LÀM ƠN... TỚ KHÔNG MUỐN MẤT BẤT KỲ AI TRONG HAI CẬU! TỚ... TỚ KHÔNG MUỐN BẤT CỨ AI KHÁC TỚI GẦN CÁC CẬU! HAI CẬU LÀ CỦA TỚ!"

Sự run rẩy không phải vì sợ hãi, mà là sự bùng nổ của cảm xúc bị kìm nén.

"Cuối cùng cậu cũng nói ra. Thật chậm chạp, Tsuna. Trời ạ, thật mệt mỏi khi tớ quậy cỡ đó nhưng lại không có danh phận!"

Kyoko bước tới, nở một nụ cười rạng rỡ, đầy cá tính. Cô đưa tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Tsuna. "Tớ biết rồi, Tsuna-kun. Tớ cũng yêu cậu. Và tớ cũng yêu Natsume-kun. Tớ không đi đâu cả."

Tôi cũng bước tới, đặt tay lên vai Tsuna. "Tớ cũng yêu cậu, Tsuna. Và tớ cũng yêu Kyoko-chan. Chúng ta là của nhau. Không cần phải lo lắng về người khác nữa."

Tsuna mở mắt ra, nhìn vào Kyoko, rồi nhìn tôi. "Th-thật sao?"

Kyoko mỉm cười. "Thật. Chào mừng cậu đến với tình yêu tam hướng, Tsuna-kun."

Sau đó Tsuna bất tỉnh, tôi nghĩ do hạnh phúc.

Lúc sau khi Tsuna tỉnh lại, Kyoko đã trở về nhà. Cậu ta nghĩ đó là một giấc mơ nên tôi múc mỏ cho cậu ta đần mặt ra rồi trở về phòng

Nay thật là một ngày vui, Reborn vẫn là một tên khốn sau đó. Cậu ta đã lôi tôi đi huấn luyện riêng, tôi chưa thấy địa ngục như nào nhưng tôi tin Reborn ở đâu chỗ ấy là địa ngục. Tất nhiên tôi chấp nhận mọi thứ, còn Tsuna đã được Reborn tha cho một ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro