Chương 6
Sau khi Thần chết nói xong, hắn đứng dậy, bàn tay xương xẩu khẽ phất lên. Natsume cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua người, đôi mắt cậu nhắm lại, và khi mở ra, cậu đã trở lại phòng bệnh của mình. Ánh đèn huỳnh quang trắng xóa vẫn chói lòa, và mùi cồn sát trùng vẫn nồng nặc.
Natsume thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác bất an vẫn còn đó. Cậu biết rằng mình không thể dựa dẫm vào Thần chết. Hắn ta chỉ cung cấp những thông tin mơ hồ và thật sự không đáng tin, và Natsume biết rằng để tồn tại, cậu phải tự mình tìm cách giải quyết vấn đề.
Raven bỗng lên tiếng: [Đã xác nhận sự trở về của chủ thể. Cuộc đối thoại đã kết thúc.]
"Raven, cậu có biết gì về Essence không?" Natsume hỏi, giọng nghiêm túc.
[Essence - là tên gọi chung của một loại năng lượng thuần khiết tồn tại ở mọi thế giới. Nó là nguồn gốc của tất cả các loại năng lượng, bao gồm cả ngọn lửa của thế giới này.]
"Vậy... nếu chúng cướp được Essence, điều gì sẽ xảy ra?" Natsume hỏi, trong lòng đầy lo lắng.
[Dữ liệu được chuyển tải trực tiếp vào não bộ của chủ thể. Vui lòng tập trung.]
Một loạt thông tin xuất hiện, không phải dưới dạng lời nói, mà là những hình ảnh, biểu đồ và công thức phức tạp được truyền thẳng vào ý thức của tôi.
[Essence là bản chất của sự sống. Dữ liệu.]
Định nghĩa: Essence không phải là một loại năng lượng vật lý đơn thuần như nhiệt, điện hay lực hạt nhân. Nó là một loại năng lượng siêu hình, một trường năng lượng nền tảng, một "hằng số vũ trụ" duy trì sự tồn tại và ổn định của mọi thực thể. Mọi nguyên tử, mọi hạt vật chất trong một thế giới đều được liên kết và hoạt động nhờ Essence. Nó là thứ cho phép các lực tương tác cơ bản (lực hấp dẫn, lực điện từ, lực hạt nhân mạnh và yếu) hoạt động.
Chức năng duy trì: Nếu tưởng tượng vũ trụ là một bức tranh, Essence chính là lớp sơn lót, là khung vẽ và là tất cả các yếu tố vô hình giúp bức tranh đó tồn tại. Nó duy trì sự sống trên Trái đất bằng cách cung cấp năng lượng cho quá trình quang hợp, tái tạo tế bào, và thậm chí cả sự liên kết giữa các phân tử nước.
Nó là nguồn gốc của ngọn lửa của thế giới này hay có tên gọi khác — Trinisette.
[Hậu quả khi Essence bị cướp đi. Dữ liệu.]
Khi một thế giới bị hút cạn Essence, nó sẽ trải qua một quá trình thoái hóa có thể dự đoán được.
Giai đoạn suy yếu: Lớp màng Essence bao bọc thế giới sẽ bị rách. Các liên kết phân tử và tế bào trở nên yếu đi.
Thực vật: Cây cối mất đi khả năng quang hợp, các tế bào chết đi nhanh hơn tốc độ tái tạo. Lá cây héo rũ, thân cây khô quắt, toàn bộ thảm thực vật sẽ biến thành tro bụi mà không cần lửa.
Động vật: Các chức năng sinh học cơ bản bị suy giảm. Hệ miễn dịch sụp đổ, các tế bào không còn đủ năng lượng để duy trì sự sống. Mọi sinh vật, kể cả con người, sẽ chết dần.
Giai đoạn vô hồn: Khi tất cả Essence bị rút cạn, thế giới sẽ trở thành một "hành tinh chết".
Vật lý: Lõi Trái đất sẽ ngừng quay, từ trường bảo vệ hành tinh biến mất. Bầu khí quyển sẽ bị gió mặt trời thổi bay vào không gian. Các đại dương sẽ bốc hơi và không còn tồn tại.
Thực thể: Bức tranh vũ trụ được tạo ra từ Essence sẽ mất đi "linh hồn". Những kẻ Fate Sealer không đến để phá hủy mà là để thu hoạch. Chúng rút cạn Essence để làm nhiên liệu cho bản thân hoặc cho những mục đích đen tối hơn, biến một hành tinh sống động thành một tàn tích lạnh lẽo, vô hồn.
Về mục đích rõ hơn vẫn chưa được xác nhận.
[Kết luận. Dữ liệu.]
Natsume rùng mình, có cần phải chi tiết vậy không..... Thở dài một hơi, Cậu lại tiếp tục đọc lại dữ liệu rồi xác nhận không thể để điều đó xảy ra. Cậu phải tìm cách ngăn chặn bọn chúng.
[Cậu không nên lo lắng quá. Thời gian còn rất nhiều. Hiện tại, cấp trên đang hỗ trợ giúp cậu có thêm thời gian chuẩn bị.]
"Không, tôi không lo mấy." Natsume lắc đầu. "Tôi chỉ là không thể chờ đợi, có chút hứng thú với vấn đề này. Dù sao thì tôi vẫn có thể sử dụng Flame tại thế giới này là được, chết thì xuống giãy với thần chết."
[....] Raven đánh ba dấu chấm cho Natsume biết ý kiến của mình.
Bỏ qua màn ảnh, Natsume mệt mỏi kéo chăn giường bệnh lên. Một ngày quá mức mểt mỏi đối với cậu, Natsume biết rằng để bảo vệ thế giới này, cậu phải trở nên mạnh mẽ hơn. Và để mạnh mẽ hơn, cậu phải học cách kiểm soát ngọn lửa của mình cũng như nâng cao võ học cùng thể lục. Nhưng hiện tại cậu hơi lười, để mai rồi tính không sao.
Vừa nhắm mắt lại thì bất ngờ mở ra, Natsume quên mất vụ này bèn hỏi:
"Raven, tôi... có thể giải phong ấn cho Tsuna không?"
[ Không có lệnh cấm, tôi không khuyến khích. Nhưng, cậu có thể thử nếu muốn.]
Natsume rên khẽ, dùng chăn che đầu. Cậu biết rằng là không thể hỗ trợ phá vỡ phong ấn vì cậu còn chả hiểu rõ cách hoạt động như nào thì làm thế éo nào mà cậu có thể giải.
Lý do không có lệnh cấm đấy, họ còn chả thèm xem trọng tôi nữa mà muốn tôi làm nhiệm vụ!
Cùng với lời oán trách, Natsume từ từ rơi vào giấc ngủ.
.
.
Sáng hôm sau, khi Natsume vừa thức dậy, Sawada Nana đã có mặt tại bệnh viện. Bà mang theo một túi lớn, bên trong là đồ ăn cho Natsume.
"Natsu này, con có khỏe hơn chưa?" Bà hỏi, giọng nói đầy lo lắng.
Natsume gật đầu. "Con khỏe rồi ạ. Cảm ơn cô đã đến thăm con."
Nana mỉm cười, rồi bà ngồi xuống, nắm lấy tay Natsume. "Natsu, con đã suy nghĩ về lời đề nghị của cô chưa? Cô và Tsuna... rất mong con sẽ chuyển đến sống cùng bọn cô."
Natsume nhìn Nana, ánh mắt hiền từ và đầy yêu thương của bà khiến cậu cảm thấy ấm lòng. Cậu nghĩ về Tsuna, về sự lo lắng của cậu bé dành cho mình. Cậu nghĩ về nhiệm vụ của mình, việc ở gần bọn họ có thể sẽ giúp cậu hơn, cùng với đó cậu sẽ có bé Tsuna là em trai hí hí.
"Con... đồng ý ạ." Natsume nói, giọng nhỏ. "Con sẽ chuyển đến sống cùng cô và Tsuna."
Nana ngạc nhiên, rồi bà mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ. Bà ôm lấy Natsume, và cậu cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ. Đó là sự ấm áp của gia đình, một thứ mà cậu chưa bao giờ có được ở kiếp trước hay hiện tại.
"Vậy thì tốt quá!" Bà Nana nói. "Từ giờ, con sẽ là một thành viên của gia đình Sawada. Con sẽ không còn phải sống một mình nữa."
Natsume mỉm cười. Cậu biết rằng cuộc đời của cậu đã bắt đầu thay đổi.
Khi Nana rời đi, Raven lên tiếng: [Đã cập nhật hệ thống, mở khoá chỉ số giá trị cảm xúc.]
"Hả, là sao?" Natsume nhíu mày. " Sao cứ nghe nó dị dị thế nào ấy?"
[ Với tính năng này, cậu có thể kiểm tra được chỉ số giá trị: cảm xúc, chỉ số thân thiện hay ác cảm từ người được chỉ định hoặc đối với người chỉ định (1) với người chỉ định (2) .] Raven đáp. [ Tính năng này hỗ trợ cho cậu dễ dàng thân quen để hỗ trợ nhiệm vụ tốt hơn.]
"Cậu có chắc nhiệm vụ của tôi là đi săn Fate sealer's chứ không phải là đi công lược nhân vật không? Tôi thấy tính năng này nó hơi phế, sao không cho tôi tính năng nào ổn ấp hơn! Ví dụ như, siêu trí tuệ hay siêu sức mạnh hay điều khiển nguyên tố ấy!?"
[ Tôi chỉ là hệ thống dùng để thông tin và báo cáo hỗ trợ, những việc đó tôi không làm được.]
" Như chủ như tớ, cậu cùng thần chết như nhau. Vậy cậu có thể lập một kế hoạch luyện tập cho tôi không?" Natsume hỏi. "Tôi cần trở nên mạnh mẽ hơn."
[Đã rõ. Kế hoạch luyện tập sẽ được tạo sau khi chủ thể ổn định cuộc sống tại gia đình Sawada.]
"Tuyệt vời." Natsume mỉm cười.
Sau khi dọn vào gia đình Sawada, cuộc sống của Natsume đã có một bước ngoặt lớn. Ngôi nhà ấm cúng với bà Nana hiền hậu và Tsuna đáng yêu khiến Natsume cảm thấy mình thực sự thuộc về nơi này. Cậu quyết định bắt đầu kế hoạch luyện tập của mình ngay lập tức. Raven, đúng như đã hứa, đã lập ra một lịch trình chi tiết.
Khi nhìn thấy bảng kế hoạch, Natsume muốn rút lui.
Vì sao à, để tôi cho các bạn xem
[Bảng lịch trình ]
[Giai đoạn 1: Xây dựng nền tảng (4 tuần đầu)
Mục tiêu chính của giai đoạn này là tăng cường sức bền và làm quen với các động tác cơ bản.
* Thời gian: 5 buổi/tuần. Nghỉ 1-2 giờ giữa các buổi tập để cơ thể phục hồi.
* Tập trung:
* Sức bền: Chạy bộ, nhảy dây.
* Sức mạnh cơ bản: Các bài tập với trọng lượng cơ thể.
* Võ thuật: Học tư thế đứng, di chuyển, và các đòn đấm, đá cơ bản.
| Buổi tập | Nội dung chi tiết |
|---|---|
| Thứ Hai | Thể lực tổng hợp <br> • Chạy bộ 20-30 phút <br> • Chống đẩy: 3 set x 8-10 lần <br> • Gập bụng: 3 set x 15-20 lần <br> • Đứng lên - ngồi xuống (squat): 3 set x 12-15 lần <br> • Đẩy tạ (dùng vật nặng bất kỳ): 3 set x 10 lần |
| Thứ Ba | Võ thuật cơ bản <br> • Khởi động: Xoay khớp, giãn cơ <br> • Học tư thế đứng tấn (stance) và di chuyển <br> • Luyện đấm thẳng (jab, cross): 50 lần mỗi tay <br> • Luyện đá thẳng (front kick): 25 lần mỗi chân <br> • Luyện phòng thủ: né đòn, đỡ đòn |
| Thứ Tư | Sức bền và sức mạnh <br> • Nhảy dây: 10 phút <br> • Chống đẩy: 3 set x 10-12 lần <br> • Gập bụng: 3 set x 20-25 lần <br> • Nâng tạ (dùng vật nặng bất kỳ): 3 set x 12 lần <br> • Chạy bộ 20 phút |
| Thứ Năm | Võ thuật và đối kháng nhẹ <br> • Khởi động, giãn cơ <br> • Tập lại các đòn đấm, đá đã học <br> • Luyện tập đối kháng nhẹ với bao cát hoặc người hướng dẫn <br> • Tập phối hợp đòn: đấm thẳng - đá thẳng |
......xem thêm.
Giai đoạn 2: Tăng cường sức mạnh và tốc độ (Tuần 5 - 8)
Giai đoạn này tập trung vào việc tăng cường sức mạnh, tốc độ và phản xạ.
* Thời gian: 6 buổi/tuần.
* Tập trung:
* Sức mạnh: Tăng số lần hoặc độ khó của các bài tập.
* Võ thuật: Học thêm các đòn mới, tập phản xạ.
| Buổi tập | Nội dung chi tiết |
|---|---|
| Thứ Hai | Sức mạnh nâng cao <br> • Chống đẩy biến thể (đưa chân lên cao): 3 set x 10-12 lần <br> • Squat một chân: 3 set x 8 lần <br> • Gập bụng ngược: 3 set x 15 lần <br> • Nhảy dây: 15 phút <br> • Chạy nước rút ngắn: 5 lần x 50 mét |
| Thứ Ba | Võ thuật cơ bản <br> • Luyện đấm móc (hook): 50 lần mỗi tay <br> • Luyện đấm uppercut: 50 lần mỗi tay <br> • Luyện đá vòng cầu (roundhouse kick): 25 lần mỗi chân <br> • Luyện né đòn (slip) và di chuyển: 15 phút <br> • Hít đất (dùng trọng lượng cơ thể): 3 set x 15 lần |
| Thứ Tư | Sức bền và phối hợp <br> • Chạy bộ 30 phút <br> • Nhảy dây: 10 phút <br> • Phối hợp đòn: đấm thẳng - đấm móc - đá thẳng <br> • Chống đẩy với một tay: 3 set x 5 lần <br> • Gập bụng: 3 set x 25 lần |
| Thứ Năm | Võ thuật và đối kháng thực tế <br> • Tập lại các đòn đấm, đá đã học <br> • Đối kháng thực tế với bao cát: tập trung vào tốc độ và sức mạnh <br> • Luyện phản xạ: đối kháng với người hướng dẫn <br> • Thử thách: đối kháng với đối thủ có kinh nghiệm (có giám sát) <br> • Giãn cơ: 15 phút |
.....xem thêm
Lưu ý quan trọng!!
* Lắng nghe cơ thể: Nghỉ ngơi khi cần.
* Khởi động và giãn cơ: Luôn khởi động kỹ trước khi tập và giãn cơ sau khi tập.
* Dinh dưỡng: Ăn uống đủ chất, bổ sung protein và rau củ quả.
* Nước: Uống đủ nước để duy trì năng lượng.
* Kiên nhẫn: Kết quả không đến ngay lập tức. Hãy kiên trì và cố gắng mỗi ngày.]
Natsume trừng mắt vào lịch trình như muốn xoá nó, nhưng nó vẫn ở ngay đó. Lúc đó, cậu có ý định từ bỏ ngay lập tức vì cả kiếp trước lẫn kiếp này, cậu đều không tập cực lực như vậy.
Bỗng có tiếng cười trẻ con cùng một lực va mạnh vào lưng cậu làm cậu quay lại hiện thực.
"Cậu làm gì đứng ở đây á! Đi chơi với tớ đi, vào phòng chúng ta chơi nè~" Tsuna tựa đôi má đầy thịt của mình lên vai cậu, tay ôm lấy cánh tay Natsume, đôi mắt như biết cười long lanh đong đầy niềm vui cùng nụ cười rạng rỡ có thể sánh với cả mặt trời.
" Có chết tớ cũng sẽ bảo vệ cậu!" Natsume nghiêm mặt nói, lời nói không đầu không đuôi làm Tsuna không hiểu nhưng nghe bạn mình bảo sẽ bảo vệ mình thì cũng cười cười đáp lời: "Tớ cũng sẽ bảo vệ cậu, chúng ta bảo vệ nhau nha!"
Dễ thương quá!!!! Cục cưng nhà tôi dễ thương chết đi được, tôi sẽ làm! Dù là lên trời hay xuống biển!!!
.
.
Những buổi sáng sau đó, Natsume thức dậy sớm hơn Tsuna để tập luyện. Dù cơ thể mới chỉ là một đứa trẻ, nhưng ý chí của một thanh niên 22 tuổi đã tôi luyện Natsume. Cậu bắt đầu với những bài tập thể lực cơ bản nhất: chống đẩy, gập bụng, chạy bộ quanh khu vườn nhỏ. Mặc dù ban đầu khá vất vả, nhưng dần dần, cậu cảm nhận được sức mạnh đang tích tụ trong cơ thể.
Dù luyện tập rất mệt nhưng chỉ cần Tsuna muốn rủ đi chơi, Natsume đều cố gắng chơi cùng cậu. Cậu cũng để ý Tsuna càng ngày càng vụng về hơn năm đầu khi họ gặp nhau.
Ban đêm, khi Tsuna đã chìm vào giấc ngủ, Natsume lại tiếp tục với phần lịch tập tiếp theo: học cách luyện tập ngọn lửa cùng tiếng Nhật về sau sẽ có thêm tiếng Ý nữa. Raven không thể hỗ trợ về việc luyện tập Flame, nên Natsume chỉ có thể dựa vào chính mình tập trung tinh thần cùng kiến thức trước ở Manga, cố gắng cảm nhận luồng năng lượng nóng bỏng bên trong mình. Cậu cố gắng nhiều lần để kích hoạt ngọn lửa nhiều lần vẫn chưa có gì xảy ra, liền bực mình mắng vài câu rồi lại tiếp tục nhớ lại thử lại.
[Cảnh báo: Chủ thể vẫn chưa thể kiểm soát hoàn toàn ngọn lửa. Việc sử dụng quá nhiều có thể gây tổn thương cho cơ thể.]
Raven liên tục cảnh báo, nhưng Natsume không bận tâm.
"Chết thì chôn, sợ éo gì."
.
.
Sống trong gia đình Sawada, thời gian trôi đi thật nhanh. Natsume và Tsuna cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa, và khám phá thị trấn Namimori. Cuộc sống hằng ngày của họ trở nên khăng khít hơn bao giờ hết. Nana nhận ra Natsume vẫn chưa được đi học nên đã đăng ký cho cậu, Natsume khi biết liền lấy hết tiền tiết kiệm từ người mẹ hờ gửi đến đưa ngược lại cho bà. Nana mỉm cười nhận lấy, bà thấy được sự trưởng thành và chân thành của Natsume. Cậu luôn cố gắng ở gần Tsuna, đảm bảo cậu bé luôn trong tầm mắt của mình.
Một buổi chiều, khi họ đang chơi đuổi bắt trong công viên, Tsuna loạng choạng và ngã xuống, đầu gối bị xước một vệt dài. Natsume vội vã chạy đến, giúp cậu bé đứng dậy.
"Tsuna, cậu không sao chứ?" Natsume hỏi, giọng đầy lo lắng.
Tsuna lắc đầu, nhưng Natsume có thể cảm nhận được sự bất thường. Cậu bé không chỉ vụng về hơn, mà còn có một cảm giác đôi mắt cậu bé dường như thiếu bớt ánh sáng hơn.
Tối hôm đó, Natsume ngồi trên giường, suy nghĩ về những việc đã xảy ra.
Bằng cách nào đó mà người mẹ hờ của cậu biết được cậu đã được nhận nuôi, căn hộ trước đã được trả lại và tiền thì lại được gửi trực tiếp đến nhà Sawada. Không phải nói, bà ta ít nhất vẫn còn chút lương tâm không cắt luôn cả tiền nuôi dưỡng cậu, tôi thì lại chả có tin tức gì về bà ta.
Hiện tại đây đã là năm thứ sáu cậu ở đây rồi, nhưng vẫn chưa xuất hiện những tên Fate Sealer's đã được nhắc đến. Có lẽ bên Thần chết thật sự đã câu thêm giờ cho cậu, nhưng về việc luyện tập ngọn lửa của cậu chả có gì tiến triển cả! Chả lẽ thật sự phải chờ Reborn đến dạy thật sao? Nhà người ta xuyên không hay tái sinh đều có hệ thống bàn tay vàng. Còn thằng này tái sinh có mỗi con hệ thống nát hơn cả ve chai. Ờm, thì không quá phế nhưng hỗ trợ học ngôn ngữ với xem được chỉ số cảm xúc đâu giúp ích gì cho cậu đâu!
Cậu cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ dâng lên, cứ cái đà này e rằng cậu chả làm được nên trò trống gì mất. Cậu biết về ngọn lửa đang ngủ yên trong người Tsuna. Cậu biết đó chính là thứ năng lượng đang bị rút đi, và cậu bất lực nhìn người bạn thân thiết của mình dần trở nên yếu ớt hơn. Cảm giác này khiến Natsume khó chịu vô cùng. Cậu muốn giúp Tsuna, nhưng lại không có cách nào.
Đúng lúc đó, Tsuna gõ cửa phòng cậu.
"Natsu, tớ có thể nói chuyện với cậu một lát không?" Tsuna hỏi, giọng nói nhỏ.
Natsume nhanh chóng đáp lời và tiến đến mở cửa để Tsuna bước vào. Cậu bé ngồi xuống giường, cúi gằm mặt, tay vò gấu áo.
"Natsu, tớ... cảm thấy bên trong tớ như mất đi một thứ gì đó. Tớ có cảm giác này lâu lắm rồi, nhưng mà lúc đó vẫn chưa rõ như hiện tại." Tsuna nói, giọng run rẩy.
"Cảm giác thiếu vắng này khiến tớ trống rỗng trong lòng, và... tớ cảm thấy lạnh lẽo nữa, cái lạnh càng lúc càng lan dần khắp cơ thể dù tớ có đi dưới ánh mặt trời cũng không cảm thấy ấm hơn, tớ sợ lắm! Tớ không hiểu chuyện gì đang diễn ra với mình nữa!!"
Natsume im lặng, cậu biết rằng Tsuna đang nói về vấn đề gì, cậu biết lý do tại sao cậu bé như vậy nhưng cậu bất lực, có chút áy náy khi không thể nào hỗ trợ được gì. Hóa ra, nỗi sợ hãi của Tsuna lớn hơn những gì cậu nghĩ rất nhiều. Nỗi sợ hãi khi không biết điều gì đang xảy ra với chính mình.
Natsume nhẹ nhàng nắm lấy tay Tsuna. Cảm xúc trong lòng cậu càng lúc càng dâng lên, như một con đập bị vỡ cuộn tròn trong lồng ngực. Đó là sự thương xót, sự lo lắng và cả một chút giận dữ với bản thân vì đã quá vô dụng. Cậu ôm lấy Tsuna, cố gắng truyền sự ấm áp từ bàn tay mình sang cậu bé.
Tsuna ngạc nhiên, rồi cậu mỉm cười.
"Natsu... tớ cảm thấy ấm hơn rồi." Tsuna nói. "Cậu có thể ở bên tớ được không? Tớ... sợ cảm giác một mình lắm."
"Được." Natsume nói, và cậu ôm lấy Tsuna. "Tớ sẽ luôn ở bên cậu."
Natsume nhẹ nhàng nắm lấy tay Tsuna. Cảm xúc trong lòng cậu càng lúc càng dâng lên, như một con đập bị vỡ cuộn tròn trong lồng ngực. Đó là sự thương xót, sự lo lắng và cả một chút giận dữ với bản thân vì đã quá vô dụng. Cậu ôm lấy đôi tay Tsuna, cố gắng truyền sự ấm áp từ bàn tay mình sang cậu bé.
"Tớ không biết chúng có giống không nhưng khi mẹ tớ rời đi. Tớ từng có cảm giác giống cậu." Natsume siết nhẹ tay Tsuna, giọng nói trầm ấm. "Nó không phải là dấu hiệu của sự mất mát, mà có lẽ là một sự thay đổi. Giống như khi một thứ gì đó đang ngủ đông và chuẩn bị thức tỉnh vậy. Nếu cậu thấy lạnh, để tớ sưởi ấm cho cậu nha"
Tsuna ngẩng đầu, đôi mắt hoe đỏ nhưng ánh lên tia sáng mong manh.
"Nhưng... nếu một ngày nào đó tớ biến mất thì sao? Nếu cái thứ bên trong tớ khiến tớ không còn là chính mình thì sao, Natsu?"
Natsume khẽ cười, một nụ cười pha lẫn chút bướng bỉnh quen thuộc.
"Thì tớ sẽ nắm kéo cậu trở lại. Tớ không để cho bất cứ thứ gì cướp đi Tsuna của tớ đâu. Trừ khi cô giận, hoặc có con ma nào đó tớ sẽ bỏ cậu sau."
Cậu kéo Tsuna vào vòng tay mình, ôm thật chặt như muốn xóa đi cảm giác lạnh lẽo kia. Hơi ấm từ cơ thể Natsume lan sang, bao trùm lấy Tsuna như một chiếc chăn mềm.
"Nghe này, Tsuna. Cậu không yếu đuối, cũng không vô dụng. Cái mà cậu đang mang trong mình chỉ đang ngủ yên thôi. Khi đến lúc, nó sẽ thức dậy, và cậu sẽ mạnh mẽ hơn bất cứ ai. Cho đến lúc đó... tớ luôn ở bên cạnh cậu. Được sợ nha, tin tớ sẽ không sao đâu."
Một thoáng im lặng trôi qua, rồi Tsuna khẽ gật đầu, dựa vào vai Natsume. Nhịp thở run rẩy dần bình ổn lại. Trong sự tĩnh lặng của đêm, hai đứa trẻ chỉ ngồi đó, như thể tìm thấy nơi nương tựa duy nhất cho nhau giữa thế giới quá rộng lớn và quá đáng sợ này.
Natsume ôm lấy Tsuna, vỗ nhẹ vào lưng cậu bé. "Tớ sẽ luôn ở bên cậu. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, và dù có chuyện gì đi nữa, tớ sẽ không bao giờ để cậu phải một mình."
Natsume ôm lấy Tsuna, vỗ nhẹ vào lưng. Giọng cậu ấm áp, như một dòng nước ấm chảy qua cơ thể bé. Cảm giác lạnh lẽo trong lòng ngực dường như đã bị xua tan đi phần nào. Tsuna dụi đầu vào vai Natsume, hít hà mùi hương quen thuộc của cậu ấy.
"Natsu..." Tsuna thì thầm. "Tớ... có thể ngủ lại đây được không?"
"Được chứ." Natsume đáp ngay lập tức, không chút do dự. "Cậu có thể ngủ lại đây bất cứ lúc nào cậu muốn."
Natsume buông bé ra một chút, rồi cậu ấy kéo bé vào chăn. Hai đứa trẻ nằm cạnh nhau, và Tsuna cảm nhận được sự ấm áp từ Natsume. Cậu ấy không nói gì, nhưng bé biết cậu ấy đang ở bên cạnh. Sự hiện diện của cậu ấy khiến bé cảm thấy an toàn, và dần chìm vào giấc ngủ.
.
.
Ánh nắng ban mai len qua khe rèm, chiếu vào căn phòng nhỏ. Tiếng chim sẻ ngoài vườn ríu rít đánh thức cả khu phố, nhưng trong phòng, hai đứa bé vẫn còn say ngủ.
Tsuna cuộn tròn như một chú mèo con, đầu gối vào vai Natsume. Bàn tay nhỏ của cậu vẫn nắm chặt tay bạn, không hề buông ra cả đêm. Natsume thì nằm nghiêng, hơi thở đều đặn, khuôn mặt thoáng chút mệt mỏi nhưng yên bình.
Cửa phòng khẽ mở, Nana bước vào để gọi hai đứa dậy đi học. Thấy cảnh trước mắt, bà khựng lại. Trên chiếc giường nhỏ, hai cậu bé ôm chặt lấy nhau như thể sợ chỉ cần buông ra thì sẽ lạc mất nhau giữa thế giới rộng lớn.
Một nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi Nana. Bà khẽ khép cửa lại, không nỡ đánh thức hai đứa. Trong lòng, bà thầm nghĩ:
“Hai đứa trẻ này… thật sự cần có nhau để lớn lên. Có lẽ, sự xuất hiện của Natsume chính là món quà mà ông trời đã gửi đến cho Tsuna.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro