Chương 15: Lấy mạng đền mạng, ngươi dám sao?

"Công tử, Hồ Cơ nàng. . . . . . Nàng đã chết. . . . . ." Hoa Ngũ Nương ôm thi thể của Hồ Cơ chảy nước mắt, một tiếng "Công tử" từ trong miệng nàng kêu lên, khiến cho người ở đây đều hiểu rõ, nam tử áo trắng trước mắt chính là Di Hồng Công Tử trong truyền thuyết, thật sự là kinh ngạc cả người!

Lúc đầu nghe đến tên tuổi của Di Hồng Công Tử, mọi người đều đã cho rằng hắn nhất định cùng vị công tử quý tộc Cổ Bảo Ngọc mặt trát phấn hồng trong Hồng Lâu Mộng giống nhau.

Hiện tại nhìn thấy một thân áo trắng, cao thượng như tuyết của Hạng Quân Vãn, hình tượng xây dựng trong lòng mọi người hoàn toàn bị sụp đổ. Di Hồng Công Tử trước mắt rất gầy, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như Bạch Tuyết trắng xóa trên Thiên Sơn (núi tuyết), quanh thân tản ra hàn khí xa cách thản nhiên, khiến cho người chỉ có thể nhìn từ xa, cũng không dám tới gần.

Mặt của hắn, trắng nõn như ngọc, cặp mi kia, giống một con chim nhỏ tung cánh bay lượn, không tráng kiện, không tinh tế, trung tính, mặc dù không dương cương, cũng không âm nhu.

Dưới mi, là một đôi mắt u lãnh, so với mắt phượng mưu lược, đôi mắt như mực, khóe mắt lại nhếch lên, tăng thêm một phần lạnh lùng mị hoặc. Mũi hồng như ngọc gọt giũa, cao vút thẳng tắp, những người ngồi ở bên cạnh thậm chí thấy được đường cong hoàn mỹ bên nửa mặt của hắn.

Dưới mũi kiêu ngạo kia, là hai phiến môi đỏ như máu, máu đỏ xinh đẹp diễm lệ có lẽ chính là màu sắc ấm duy nhất toàn thân trên dưới của Di Hồng Công Tử. Nóng rực, phóng đãng, khóe môi cong lên, giống như đang đùa cợt người trước mắt, lại giống như coi rẻ toàn bộ thiên hạ.

Công Tôn Trường Khanh chưa từng thấy qua người nào thần thái phong lưu tự nhiên, tuấn dật như thế. E rằng, hai người "Bắc Giao Nam Phong" nổi tiếng đại lục cũng không bằng!

Mà thiếu niên vừa rồi ngăn cản Công Tôn Trường Khanh sau khi nhìn thấy Hạng Quân Vãn, trong lòng lại sợ hãi than lên. Thiếu chủ nhà mình tuyệt thế vô song, không nghĩ tới lần này đến Cẩm thành, còn có thể gặp được người ngang tài ngang sức với thiếu chủ nhà mình. Nghe người chung quanh gọi hắn là Di Hồng Công Tử, chẳng lẽ, sau hai vị công tử, trên đời này lại có thêm một phong hoa tuyệt đại đến? Đại lục này há không phải náo nhiệt rồi!

"Bổn vương giết người của ngươi, ngươi nói, phải làm sao? Đòi tiền, hay là muốn cái gì? Điều kiện tùy ngươi ra, bổn vương đều đáp ứng! Bổn vương muốn làm bằng hữu với ngươi!"

So với thái độ đối đãi với những người khác vừa rồi, Công Tôn Trường Khanh lại xoay một cái 180 độ, chiều hướng theo Công Tôn Trường Khanh trong kinh thành mấy ngày nay cũng có nghe, đều có liên quan đến công tử áo trắng trước mắt. Có thể ở Cẩm thành, bằng sức một mình, khiến cho năm cửa hàng trong khoảng thời gian ngắn thanh danh mãnh liệt, đây là loại năng lực nào!

Hiện tại thấy tận mắt chính Di Hồng Công Tử, ấn tượng của Công Tôn Trường Khanh đối với hắn lại càng tốt. Tuyệt thế mà độc lập, thanh quý cao thượng như thế, nhất định không giống phàm nhân. Nếu có thể đem Di Hồng Công Tử kéo về phe của mình, chỗ có lợi trong phương diện này tự nhiên càng lớn rộng!

Công Tôn Trường Khanh thay đổi sắc mặt, cũng không lấy được hảo cảm của Hạng Quân Vãn, ngược lại làm cho nàng hừ lạnh một tiếng. Người nam nhân này trong lòng nghĩ cái gì, Hạng Quân Vãn dùng chân đều có thể đoán được. Hắn không biết, nàng muốn là mạng của hắn!

"Nếu ta muốn ngươi lấy mạng đền mạng, ngươi dám sao?"

Mới vừa rồi còn đối với Di Hồng Công Tử ôm ảo tưởng, hy vọng hắn có thể gia nhập phe mình, giúp Công Tôn Trường Khanh hắn một phen, sau lời lạnh lẽo vô tình như thế của Hạng Quân Vãn, sắc mặt đại biến. Hắn chưa từng bị người cự tuyệt như thế qua? Lấy mạng đền mạng? Để cho hắn một Vương gia cao quý vì một kỹ nữ thanh lâu ti tiện đền mạng? Đáng giá sao? Há không phải để người chê cười!

"Ngươi muốn vàng bạc mỹ cơ, bổn vương cũng có thể cho ngươi! Lấy mạng đền mạng? Há không phải là nói giỡn?!"

"Ha ha. . . . . ."

Lời của Công Tôn Trường Khanh vừa dứt, khiến Hạng Quân Vãn cười khẽ lên.

Mỹ nhân như ngọc, có lẽ chính là hình dung người trước mắt này. Một nụ cười một cái nhăn mày, phong hoa tuyệt đại, khiến lòng người cúng bái, không dám sinh ra bất cứ ý tưởng không sạch sẽ gì, sợ làm bẩn phần cao thượng này.

"Ngươi đã không chịu tự sát tạ tội, vậy bổn công tử chỉ có thể cáo ngự trạng, mời thánh thượng lựa chọn! Tin chắc hoàng thượng sẽ cho chúng ta một cái phán quyết công bằng!"

"Nực cười! Để cho bổn vương đền mạng cho nàng ta? Quả thực chính là nằm mơ! Luật pháp bổn quốc trước nay chưa từng có điều này, cho dù có, cũng không quản được bổn vương!" Công Tôn Trường Khanh có chút thẹn quá hóa giận, hắn lời ngon ý đẹp, muốn cùng Di Hồng Công Tử làm bằng hữu, không nghĩ tới đối phương không biết tốt xấu như vậy, thật sự là không biết điều.

Nhìn cái mặt không ai bì nổi của Công Tôn Trường Khanh, trong lòng Hạng Quân Vãn thay cái nữ nhân đã chết kia thấy không đáng giá. Vì một người như vậy, nàng cư nhiên si ngốc chờ ba năm, thật sự là bị ưng mổ vào mắt, mới có thể nhận không rõ lòng người.

"Yến vương nói như thế, ngược lại khiến ta có chút hồ đồ. Ta không hiểu luật pháp của Thương Nguyệt, chỉ có thể thỉnh giáo một vị cao nhân." Hạng Quân Vãn khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ che một nửa của một phòng bên trái lầu hai.

"Thái tử điện hạ, người cũng đồng ý với lời của Yến vương sao? Con cháu hoàng tộc không phải nên bảo vệ quốc gia, bảo vệ con dân của mình sao? Vì sao Yến vương điện hạ có thể ở trước mắt bao người giết người bừa bãi, lấy mạng làm trò đùa, chẳng những không có chút lòng áy náy, còn coi như hợp tình hợp lý như vậy, giẫm đạp lòng người? Chẳng lẽ đây chính là quốc gia chúng ta tận trung, hoàng tộc chúng ta tận trung "ban ơn" cho chúng ta?"

Giọng nói của Hạng Quân Vãn càng lúc càng lớn, ngữ điệu ngày càng dồn dập, lời nói cũng càng lúc càng bén nhọn, khiến cho Công Tôn Ký vốn dĩ còn muốn giả bộ không có ở đây không thể không lộ diện.

"Là thái tử điện hạ?!" Nhìn thấy Công Tôn Ký, có người kêu lên, lập tức, sau khi hô thiên tuế, lập tức đem mũi chỉ về phía Công Tôn Trường Khanh, mời Công Tôn Ký vì Hồ Cơ làm chủ.

"Thái tử điện hạ, xin người giải oan cho Hồ Cơ!"

"Thái tử điện hạ, không thể buông tha hung thủ giết người --"

Công Tôn Ký chưa từng gặp phải xấu hổ như thế, hắn chẳng qua là nghe thấy danh tiếng của Bách Hoa Lâu, lại đây xem thử, không nghĩ tới gặp phải chuyện này. Vừa rồi hắn còn nghĩ làm thế nào rời khỏi hiện trường, giả vờ không ở đây, không nghĩ tới còn chưa có chạy, đã bị Di Hồng Công Tử "chụp" ra.

Lại sau khi nhìn thấy những ánh mắt nóng bỏng vì Hồ Cơ xin mạng của thư sinh, Công Tôn Ký lại có một cảm giác tự hào và sứ mệnh hoàn toàn ngược lại. Hắn là thái tử, thái tử tương lai, những người này tương lai sẽ là con dân của hắn, bọn họ tín nhiệm hắn như thế, khiến hắn có loại cảm giác nắm quyền.

Lúc này, trong lòng Công Tôn Ký đang tính toán ưu khuyết của chuyện này, Công Tôn Trường Khanh rớt đài, có lợi dĩ nhiên là hắn. Nếu nghĩ muốn nổi tiếng, phải nên "giải quyết việc chung", có tiếng tăm đẹp đẽ, mới có được lòng dân. Có được lòng dân, dù cho Công Tôn Trường Khanh trở mình thế nào, cũng không có khả năng uy hiếp địa vị của hắn.

Nhưng nếu thật sự dựa theo Di Hồng Công Tử nói, lấy mạng đền mạng, lại không có khả năng. Phụ hoàng sẽ không đáp ứng, hoàng tổ mẫu cũng sẽ không đáp ứng. Nếu hắn nhận làm, ngày sau không thể thực hiện, chẳng phải là để người thất vọng, ngược lại sẽ mất đi nhiều lòng dân?

Điều này, điều này nên làm thế nào mới tốt đây?

Công Tôn Ký xuất hiện, khiến cho trong lòng Công Tôn Trường Khanh phát lạnh. Hắn cùng Công Tôn Ký bằng mặt không bằng lòng là chuyện mọi người đều biết, nếu hắn nhân lúc này cháy nhà đi hôi của, chịu thiệt chính là mình.

Hai huynh đệ âm thầm phân cao thấp, một âm thanh mệt mỏi xen vào, đem chuyện này đẩy lên.

"Nếu Thái tử điện hạ cảm thấy khó xử, bản công tử nguyện ý vì điện hạ làm chứng. Yến vương giết người, bản công tử chính mắt thấy, thái tử niệm tình cốt nhục tình thân, sợ làm mất hòa khí huynh đệ, bản công tử nguyện ý mang cái ác danh này, làm người làm chứng!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro