Chương 2: Khéo đoạt hổ con
"A --" Chỉ nghe thấy Hạng Quân Vãn hét thảm lên một tiếng, cái ót nặng nề mà đập thẳng lên trên núi giả, hôn mê ngất xỉu. Nhìn thấy máu đỏ sẫm ở trên núi giá, Tứ phu nhân sợ tới mức co rụt lại trong lòng của Công Tôn Trường Khanh, "Vương, vương gia, nàng chẳng lẽ chết rồi?"
Công Tôn Trường Khanh không có trả lời Tứ phu nhân, ngược lại ngừng thở, nhíu mày, nhìn về phía Hạng Quân Vãn đang nằm trên mặt tuyết.
Hắn tin chắc chính mình đã nhìn rất rõ, vuốt hổ vừa rồi cũng không làm bị thương Hạng Quân Vãn, nàng hoàn toàn là chính mình sợ đến mức té xỉu, đập lên trên núi giả bị thương đầu. Giờ phút này, nhìn thấy Hạng Quân Vãn sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, bộ dáng không hề có tiếng động, Công Tôn Trường Khanh bỗng nhiên có một loại ý nghĩ "Rốt cuộc giải thoát".
"Chết như vậy, ngược lại tốt! Thật sự tiện nghi cho nàng ta rồi!" Tam phu nhân nhìn xuống phía dưới, cười lạnh đem lời trong lòng của Công Tôn Trường Khanh nói ra. "Khó có được vương gia cho nàng ta một cơ hội, thật không ngờ........Thật sự lãng phí một phen 'Khổ tâm' của vương gia!
Người bên ngoài đều thờ ơ xem cuộc vui, chỉ có Lạc Tuyết bên cạnh Hạng Quân Vãn lo lắng không thôi, "Vương phi, vương phi người tỉnh lại đi! Vương phi!"
Hạng Quân Vãn gặp chuyện không may, Lạc Tuyết tuy rằng sợ tới mức không được, vẫn là kiên trì nhảy vào hang hổ, một bên gọi Hạng Quân Vãn, mội bên dùng thân hình nhỏ gầy của chính mình ngăn lại trước mặt con hổ hoa ban, không để nó làm tổn hại Hạng Quân Vãn. "Tránh ra! Không được làm tổn hại vương gia nhà ta!"
"Chậc chậc, không nghĩ tới con ngốc kia, bên cạnh còn có người ngu si thật lòng bảo vệ chủ. Chủ ngốc xứng với nô tỳ ngốc, thật tuyệt phối." Nhị phu nhân cười lạnh, bỏ qua bộ dáng muốn xem trò hay, mà con cọp lớn trong hang hổ thấy lại có người xâm nhập, còn là một loài người bé nhỏ, lập tức ngửa mặt lên trời rống lớn, vuốt hổ hướng về phía Lạc Tuyết: "Ngao --"
"A --" Lạc Tuyết ôm đầu, ngay tại lúc nàng cho là mình khẳng định sẽ chết dưới nanh vuốt của con hổ, một bàn tay ôm ở bên hông của Lạc Tuyết, đem nàng nhấc lên.
"Vương........Vương phi?!"
Không được Lạc Tuyết hiểu rõ, nàng đã bị người ném lên trên mặt đất.
"Vương phi, người không chết! Thật tốt quá!" Lạc Tuyết đi đến cạnh rào chắn, nhìn thấy Hạng Quân Vãn đang một tay túm lấy xích sắt buộc dưới hang hổ, vịn lấy mỏm đá trên vách đá. Con hổ hoa ban kia, bởi vì con mồi biến mất, trở nên càng thêm kích thích, dưới người của Hạng Quân Vãn phịch mấy tiếng, mỗi lần chỉ kém một chút liền có thể nhào tới Hạng Quân Vãn, làm cho vị Vương của trăm thú càng thêm tức giận.
Một tay cầm lấy xích sắt, Đường Thanh đã thấy rõ ràng tình cảnh trước mắt, trắng ngần như Bạch Tuyết, hổ lớn hoa ban, còn những thứ quần áo trang sức rườm rà trên người nàng, cộng thêm bên tai truyền đến một tiếng "Vương phi" thút thít kia, khiến cho nàng nhận thức rất rõ vị trí tình cảnh của chính mình.
Xuyên qua? Đường Thanh cười lạnh. Không nghĩ đến nàng là người đã chết, lại dựa vào phương thức như thế sống lại. Nàng đưa tay xoa xoa ấn đường, không có lỗ viên đạn, qủa nhiên, nàng thật sự xuyên qua rồi!
Hạng Quân Vãn "Sống lại" làm cho người vốn dĩ xem cuộc vui trong lòng nhíu lại, đặc biệt là các nữ nhân này. Các nàng lại muốn nhìn thấy Hạng Quân Vãn máu tươi hang hổ, không ngờ đến nàng thế nhưng lại không chết, thật sự mất hứng!
"Vương phi thật sự là phúc lớn mạng lớn a! Chẳng lẽ là đối với điều kiện hứa hẹn của vương gia nhớ mãi không quên, thật sự muốn được vương gia sủng hạnh?" Giọng nói chanh chua của Nhị phu nhân từ trên mặt đất truyền tới trong tai của Đường Thanh, "Nếu vương phi muốn thu được niềm vui của vương gia, còn không mau ôm hổ con lên đây, nói không chừng vương gia đại phát lòng tốt, thật sự sủng hạnh ngươi thì sao!"
"Nhị muội muội, lời này của ngươi nói không đúng rồi."
Đại phu nhân trầm mặc bên cạnh đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Vương gia một lời nói đáng giá ngàn vàng, vương phi nếu thật sự có đoạt hổ con từ trong tay con hổ, dù cho vương phi nói cái gì, chỉ cần không thương thiên hại lý, không liên quan đến triều đình, vương gia nhất định sẽ đáp ứng, điều này liên quan đến hứa hẹn cùng danh dự."
"Ừ! Đúng! Bổn vương nói được thì làm được!"
Những lời nói lạnh nhạt ở phía trên truyền đến, khiến cho Đường Thanh nắm được không ít tin tức, xem ra người này cũng là một người số khổ. Vương gia? Nam nhân kia địa vị cũng thật lớn! Tuy rằng vẫn chưa biết rõ quá khứ của người này, Đường Thanh lại biết chính mình muốn làm gì.
Sau ót truyền đến mùi máu tanh nồng đậm, Đường Thanh phát hiện đầu người này bị thương, lập tức xé tơ lụa quấn chặt vết thương, sau đó tìm kiếm nơi ở của hổ con.
Ở chỗ nào! Đường Thanh hít một hơi thật sâu.
Ngay tại lúc Công Tôn Trường Khanh muốn nhìn trò cười của Hạng Quân Vãn, một luồng gió lạnh màu vàng xẹt qua, ngay sau đó, Hạng Quân Vãn đã đến chỗ ở, bắt được một con hổ con.
"Ngao --" Con hổ hoa ban thấy có người đoạt lấy con mình, làm sao chịu bỏ qua, lập tức xoay người đánh về phía Đường Thanh. Nó nhanh, Đường Thanh càng nhanh hơn, không đợi con hổ làm thương chính mình, Đường Thanh đã bám vào mỏm đá đến trên mặt đất.
Một loạt động tác nhanh gọn như gió phong, sảng khoái như nước chảy, người xem chung quanh còn chưa hiểu rõ, chuyện đã kết thúc.
"Vương phi, người sao rồi? Có bị thương không? Đầu của người có đau hay không?" Lạc Tuyết lo lắng đi đến bên người của Hạng Quân Vãn, lúc nhìn thấy hổ con ở trong lòng của Hạng Quân Vãn, trong mắt của Lạc Tuyết từ lo lắng chuyển thành sùng bái, "Vương phi, người làm được rồi! Người thành công rồi! Vương gia người xem, vương phi bắt được hổ con rồi!"
Lạc Tuyết nụ cười sáng lạn, cùng mặt đen lạnh lùng của Công Tôn Trường Khanh hình thành tỷ lệ rất rõ. Sao lại thế này? Nữ nhân này thế nhưng lại đúng là nói được làm được!
Chẳng lẽ, hắn thật sự phải đi sủng hạnh nàng? Nhìn vết bớt lớn nhỏ như bàn tay trên má trái của Hạng Quân Vãn, Công Tôn Trường Khanh đã cảm thấy ghê tởm. Lại nghĩ đến nữ nhân này lại dùng thủ đoạn bỉ ổi gả cho mình, Công Tôn Trường Khanh càng đối với Hạng Quân Vãn hận đến nghiến răng nghiến lợi. Để cho hắn đường đường Yến vương vui vẻ với kẻ quái dị này, đợi kiếp sau đi!
"Nói đi! Ngươi muốn cái gì?!"
Công Tôn Trường Khanh không che dấu chút nào khinh thường cùng chán ghét của chính mình đối với Hạng Quân Vãn, hắn cũng không biết, nữ tử trước mắt đã không phải là Hạng Quân Vãn, mà là truyền nhân đời thứ 31 của Đường Môn thế kỷ thứ hai mươi mốt xuyên qua -- Đường Thanh.
Nam nhân trước mắt này một thân hoa phục màu tím, mày kiếm mắt sáng, cả người quý khí, đẹp đẽ quý giá từ trên xuống dưới đều là dùng tiền xây dựng nên, càng khỏi nói lông chồn tuyết trắng trên người hắn, nhìn chất lượng, nằm ở hiện đại cũng ngàn vàng khó cầu. Xem ra hắn chính là vương gia kia, nam nhân của người này.
Lại nhìn, oanh oanh yến yến bên cạnh nam nhân này, hoàn phì yến gầy, nói vậy những châm chọc khiêu khích vừa rồi, chính là từ trong miệng những hoa hồ điệp này nói ra đi! Đường Thanh cười lạnh, thật sự là một nam nhân dơ bẩn ghê tởm! Người như vậy để trước mặt nàng nàng cũng không thèm liếc mắt một cái, bẩn!
Hạng Quân Vãn khóe miệng châm chọc, cũng không tránh khỏi mắt sắc bén của Công Tôn Trường Khanh.
Một phế vật, dựa vào gì cười nhạo hắn? Trong lòng của Công Tôn Trường Khanh sinh ra một cỗ tức giận, nàng chẳng lẽ thật sự muốn thị tẩm? Tiện nhân này! Thật sự là nhân tâm bất túc xà thôn tượng*! Tại sao nàng ta không chết trong hang hổ?! Lại còn muốn trèo lên giường của hắn!
* Nhân tâm bất túc xà thôn tượng: kiểu đại loại như được voi đòi tiên của VN mình đấy.
"Vương gia không phải một lời nói đáng giá ngàn vàng sao? Thế nào? Hiện tại muốn đổi ý, muốn làm tiểu nhân lật lọng?"
Giọng nói lạnh lùng của Hạng Quân Vãn truyền đến, Công Tôn Trường Khanh càng thêm tin tưởng, nữ nhân trước mắt muốn cái gì. Bình thường một bộ dáng ngu ngốc nhu nhược, lúc này may mắn có được hổ con, lại muốn mượn cơ hội này gà mao lên trời! Thật là đáng giận!
"Ai nói hoàng đệ lật lọng? Cô gia sao lại chưa nghe nói qua?" Đang lúc Công Tôn Trường Khanh muốn cho người đem Hạng Quân Vãn buộc quay về Hạnh Viên, lúc về Hạnh Viên, một giọng nói uy nghiêm vừa trêu tức vừa không thất lễ truyền tới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro