Ngày thứ hai
Thứ ba - Mưa phùn.
Mưa rơi gõ tích tách trên mái mái tôn, từng tiếng như vô tình gõ vào giấc mộng, đánh thức kẻ bợm rượu từ cơn miên man đặc quánh. Hắn chống tay đứng dậy khỏi mặt bàn, toàn thân mỏi nhừ do nằm và vật quá lâu trên tấm gỗ mục nát, chung quanh lăn lốc những chai rượu đã được uống cạn, còn đầu óc gã thì quay cuồng, đau nhức như búa gõ.
Hắn loạng choạng đến bên bồn nước, hớp một ngụm dài như mong mỏi sự tỉnh táo. Mà ... tỉnh táo để làm gì? chìm lại vào cơn mê man chẳng phải dễ chịu hơn sao?
Tựa lưng vào thành tường ẩm lạnh, hắn lắng nghe tiếng mưa rơi không dứt, hắn đang chờ - chờ một điều gì đó - một lời đáp trả từ hư vô để thay đổi cuộc đời tàn tạ này. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả, mưa vẫn cứ rơi, ngày một nặng hạt hơn. Ít ra, hắn vẫn còn lương thực để lê lết qua ngày.
Nhưng liệu hắn đáng sống?
Hắn mất tất cả rồi. Nhưng mất gì, chính hắn cũng chẳng nhớ nỗi. Gã khao khát điều gì? Một lần nữa, chính gã cũng chẳng biết. hắn nhìn vào cửa sổ - nơi có lẽ sẽ phản chiếu con người gã - giờ đây lại đóng chi chít những ván gỗ to nhỏ chồng lên nhau, như thể đang trốn tránh điều gì đó.
Năm tháng cứ trôi đi, thế mà lại mang đi mọi ký ức của gã. Gã chỉ ước được nhìn lại con người trước kia của gã, gã biết gã từng thấy bóng dáng đó ở đâu ... nhưng như thế vẫn quá ít ỏi.
Hệt một kẻ điên, hắn bò lết, khập khiễn như người khuyết tật quanh căn chòi gỗ, bới tung mọi ngóc ngách mong tìm chút hồi ức. Thứ gã nhận lại cũng chỉ có vài hũ gia vị, công cụ và ... một khẩu súng lục ổ quay. Lạnh. Nặng. Cũ kỹ.
Không gì cả. Chẳng có gì chứng minh hắn từng là một ai. Cô độc trong chính khu rừng ẩm thấp mà hoang dại này gã chẳng là ai cả. Đến cả thần linh cũng chẳng đoái hoài gì đến gã. Hơi thở nặng trịch, len lỏi sự cô độc, khiến gã cảm thấy ... Sợ hãi
Vậy gã sống để làm gì cơ chứ? Cứ chết dần chết mòn trong cái rừng hoang này khiến gã muốn phát điên.
Không đúng! Các vị thần chắc chắn vẫn mong mỏi hắn được hạnh phúc. Nếu gã đến với họ ... hẳn các ngài sẽ rất vui mừng phải không? Vì hắn là độc nhất mà.
Nòng súng lạnh lẽo dí sát vào vùng thái dương, bên tai dần nghe rõ mồn tràng cười khe khẽ ngọt lịm và bệnh hoạn cùng sự thôi thúc từ hư vô. Hắn tin ... đó là lời mời gọi, tin rằng hắn xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.
Khẩu súng nặng trịch trên tay bỗng trở nên nhẹ bẫng, như thể có sức lực vô hình nâng đỡ thay hắn, ổ đạn xoay khẽ phát ra tiếng lạch cạch khô khốc. Ngón tay từ từ siết dần...
...
Tách.
Chẳng có gì xảy ra cả. Khẩu súng vốn đã trống rỗng từ lâu. Gã bất lực, người như lả đi mà ngồi bệt xuống thềm nhà lạnh tanh. Mưa vẫn rơi. Và gã vẫn sống.
Bàn tay run run cào lên khuôn mặt sần sùi, như muốn thức tỉnh thứ gì đó, bất kỳ thứ gì ngoài cảm giác đau khổ đến bất lực này.
Con chó già lại không biết điều, sủa in ỏi trong góc phòng. Nó đói. Nó đang đòi được ăn. Tiếng sủa vang vọng trong không gian bức bối, khiến dây thần kinh của gã giật giật liên hồi. Gã nheo mắt, hơi thở gấp gáp, cơn bực bội trong lòng như sóng cuộn, từng đợt, từng đợt nhấn chìm gã
Nó vẫn sủa.
Và con quỷ đó mất kiểm soát.
Gã bật dậy, gầm gừ, thẳng thừng đá một cước vào chiếc bụng mềm yếu của con súc sinh đó. Nó va đập mạnh vào vách tường, rên rỉ thê thảm rồi im bặt
Trong khoảnh khắc ấy, sự im lặng được trả lại cho hắn một cảm giác thỏa mãn méo mó - Một sự thỏa mãn khi cuối cùng gã cũng làm chủ được thứ gì đó.
Nhưng chính bụng rỗng của hắn cũng gào lên. Đói đến mức cảm tưởng như chính dạ dày của gã đang ăn lấy chính nó.
Gã lê bước vào hầm lạnh, lấy thứ thịch vừa được săn hôm qua - thứ thịt của sinh vật gã từng cho là ngon nhất. Nhưng giờ đây, điều đó còn nghĩa lý gì nữa chứ.
Gã bật bếp, ngọn lửa bùng lên xua tan phần nào cảm giác mệt mỏi.
Một đĩa thịt đơn giản nhanh chóng được dọn ra, vẫn đẹp mắt và thơm lừng, vẫn khiến bụng người ta cảm thấy đói nhưng lần này nó có chút thu hút hơn.
Dù cho người đó là một kẻ mất vị giác.
Gã chậm rãi cắt miếng thịt ra, mong muốn và thèm thuồng trộn lẫn vào nhau dù biết nó cũng sẽ như một miếng đất sét không vị. Miếng thịt thơm đậm đà được đưa vào khoang miệng, từ từ nhấm nháp.
...
Rồi - một cảm giác như tia sét lóe lên, sáng bừng cả vực thẳm bên trong gã.
Hân hoang. Rộn ràng. Mê ly.
Miếng thịt như khiêu vũ trên chiếc lưỡi vốn tưởng đã chết từ lâu nay lại được tái sinh. Hắn lập tức nhét thêm một miếng nữa - một miếng thịt dày và to lại càng đậm đà vị ngọt ngào mà chính gã đã thèm muốn từ lâu.
Vị giác của hắn ... đã trở lại?
Hắn chẳng rõ, chỉ cười bật ra - khẽ, rồi lớn dần - gần như mất kiểm soát mà bật khóc. Vì một niềm vui sướng mà hắn đã khao khát từ lâu, đã mong chờ đến mức đã huỷ hoại chính mình.
Như một con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày. Hắn vồ tới, cấu xé, bốc tách từng miếng thịt thơm nóng nhét đầy cả miệng. Một hạnh phúc nguyên thuỷ, mãnh liệt làm hắn nghẹn lại. Càng ăn, hắn càng cảm nhận được cái gì đó đang len lỏi lên não hắn - một kí ức hạnh phúc mà hắn đã quên đi từ lâu.
Nó lớn lao - tinh khiết và đẹp đẽ hơn những gì hắn được biết.
hắn khép chặt mắt, ngửa mặt lên, để hơi ấm tràn vào ngực mình, để cái ký ức đó dần nhấn chìm chính con người hắn - Một mảnh kí ức mang hương vị của tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro