Chương 6 : Xa

Thay đổi ngôi kể :
Tiêu Nhan - cậu
Đình Luân - anh
Dịch Dương - hắn

[...] Hai đứa trẻ trên 1 chiếc giường nhỏ , 1 đứa đang ngủ , 1 đứa thì chưa ... Tiêu Nhan chẳng thể nào ngủ được khi nghĩ đến cái viễn cảnh ngày mai sẽ không gặp được Đình Luân nữa ... nhìn anh đang nằm trong vòng tay mình , cậu coi như đang ôm 1 đứa em

( Đình Luân lúc này bé hơn Tiêu Nhan về vóc dáng , với lại Tiêu Nhan không biết tuổi của anh nên tưởng bé tuổi hơn nhé)

Cậu mỉm cười , thính giác lỡ va vào mùi hương của chăn gối , thật êm dịu... sau 1 hồi thì say vào giấc mộng ...

[...] Cũng là đêm ấy ,khi Tiêu Nhan đã ngủ say , anh chầm chậm mở mắt . Màu tím của đôi mắt như pha lê sáng rực lên khi ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt anh .

Ngắm nhìn ngũ quan của Tiêu Nhan , anh thầm cảm thán nét đẹp trời ban của cậu : mũi cao thẳng ,nhỏ xinh và thon gọn, mắt nhắm nghiền rũ xuống hàng lông mi dài ... ánh mắt anh bỗng có chút đượm buồn

Anh rúc người lên , lấy 2 tay sờ má Tiêu Nhan , nghịch 2 má mềm như là bông gòn của cậu . Rồi lại tỏ vẻ nũng nịu rúc vào lòng Tiêu Nhan , dụi đầu vào người cậu . Đình Luân tỏ vẻ không muốn rời xa cậu , anh ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Nhan , rồi lại cúi mặt xuống ép sát vào vòng tay ấm áp , to lớn của cậu để hưởng thụ mùi hương ngọt ngào , dịu dàng đặc trưng của Tiêu Nhan .

Đêm hôm ấy , là mùa hè nhưng ấm áp lạ kì , như cơn ru ngủ khiến Đình Luân dần cảm thấy mệt mỏi , cuối cùng nhắm mắt tiến vào giấc mơ .

[...]

" Chíp chíp " - Tiếng chim hót chào đón 1 ngày tươi đẹp -

Tiêu Nhan bị đánh thức bởi ánh nắng chói chang của mặt trời , không thấy Đình Luân đâu , có lẽ anh đã đi rồi ...

Cậu bỗng chốc thấy cô đơn nhiều chút ... ngồi cuộn tròn , nhắm mắt xuống tủi thân

" Tạm biệt nhé ! Mong ta sẽ gặp lại nhau khi cả 2 đã trưởng thành ..."

...

Phía bên kia , Đình Luân cầm chiếc va li của mình kéo vào trong biệt thự xa hoa của Đình gia , đầu nhỏ ngẩng lên bầu trời đầy mây trắng và nắng vàng , mỉm cười không rõ ý với thiên nhiên , trời đất

" Tạm biệt , Tiêu Nhan... sau này tớ sẽ là người bế cậu ..."

Góc lưu ý nhỏ : Đình Luân được mệnh danh là thiên tài nhỏ tuổi , cái này là thật nhé ! Nên là ảnh nhảy lớp ạ , Đình Luân nhảy 2 lớp nên mới tung tăng đi chơi với Tiêu Nhan ở cô nhi viện 2 năm nhé ! Bây giờ quay lại học thì học đúng tuổi .

[...] Trên hành lang của 1 trường trung học cơ sở , nơi học sinh và giáo viên qua lại chạm mặt nhau . 1 bóng dáng quen thuộc xuất hiện , mái tóc đen láy , lấp lánh nhờ ánh dương chiếu vào , ngũ quan sắc nét , lộ rõ viền đường hàm sắc sảo , thiếu niên có đôi mắt như viên thạch anh tím toả sáng nhất hành lang , thân hình cao ráo , bờ vai như chỗ tựa vững chắc .

Đi đến lớp học của mình với những câu bàn tán của bạn học xung quanh , Đình Luân hờ hững , mặt không cảm xúc vẫn bình thản bước tiếp

- Nghe nói cậu ta nhảy 2 lớp đấy ! Mà lặn mất 2 năm nên bây giờ cậu ta bằng tuổi bọn mình!

- Sao cậu ta đẹp trai thế ? Nhà vừa giàu , đẹp trai , cao ráo , còn học giỏi nữa !

- Chắc vào được trường này là do tiền của cha nó thôi ! Chứ nghỉ 2 năm thì học lại được gì mà vào trường 1 cái được luôn ?

- Hình như cậu ta thông minh thật mà ? Trên báo rầm rộ chuyện này lắm đó ...

...

Anh đến chỗ của mình , đặt cặp của mình lên bàn , chiếc móc khoá Tiêu Nhan bị lung lay , kêu lên thành tiếng , thu hút sự chú ý của anh . Đình Luân cầm chiếc móc khoá trên tay , khép các ngón lại và đặt nụ hôn nhẹ vào lòng bàn tay chứa móc khoá . Rồi Đình Luân mỉm cười nhẹ , ánh mắt chứa đầy tình ý nhìn vào chiếc móc khoá như đang suy nghĩ gì đó ...

Một cậu bạn nhìn thấy dáng vẻ đó của Đình Luân , bị làm cho bất ngờ , cậu bạn đó nghĩ chắc hẳn chiếc móc khoá đó là hình ảnh người anh yêu nên đã rình mò mọi lúc , mọi nơi để ăn cắp được nó .

Nhưng Đình Luân như biết trước được chuyện này , nên 24/7 anh đều cầm móc khoá , không ở trên tay thì ở trong túi , nên việc lấy trộm móc khoá khó như lên trời

Hôm nay, vừa đặt cặp xuống bàn thì Đình Luân được giáo viên gọi lên phòng , anh vội đi theo. Thế nên bạn học đó đã lấy cắp được chiếc móc khoá , đó là hình ai vậy nhỉ ? Tóc nâu ngắn hơi xoăn xoăn - chắc chắn là con trai !

- Đình Luân là người đồng tính sao ? Nếu lộ chuyện này chắc hẳn cậu ta sẽ không sống nổi ở đây !

Người bạn đó lẩm bẩm , cười 1 cách gian dối

...

Đình Luân quay lại lớp học , lạ thật , hôm nay sao ai cũng nhìn anh thế ? Anh cảm thấy có chuyện gì đó không ổn một chút nào , thoáng nhìn được vài ánh mắt ghê tởm của bạn cùng lớp ...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro