Chương 9:

Chưa kịp nói hết câu, Cẩm Giang đã cảm nhận được vô số sát khí mạnh mẽ, hôm nay người nghe kể chuyện đều là có chuẩn bị mà đến.

Đủ loại vũ khí đặc sắc y như những hôm tu luyện.

Lẽ ra Cẩm Giang đây cũng không sợ hãi gì đâu, với chiếc dép thần thông của cô, cô đã cân hết được những người này nhưng nói lý lẽ thì cũng tội nghiệp họ, muốn nghe chuyện của Cẩm Giang kể đến như vậy, nêu đành hạ dép xuống thôi.

Cẩm Giang đang tự chém gió 7749 lần trong thanh tâm để bình ổn tâm trạng rồi kể tiếp câu chuyện.

Việc trở mặt đó giống như bị gạch tên khỏi gia tộc, không còn chống lưng và gia thế hùng hậu như lúc trước, đối mặt với rất nhiều nguy cơ.

Nhưng ba Hạ mẹ Hạ thích, nói trở mặt liền trở mặt. Chính là họ muốn như vậy, đừng hòng ngăn cản được.

Tách biệt ra ngoài như vậy, người trong nhà họ Hạ kia đều âm thầm hài lòng, mừng rỡ đó chứ, vừa đỡ tốn một khoản tài sản phân chia cho gia tộc vừa đỡ phải chia phần trong di chúc. Người của bề trên lại có nhiều phần e ngại hơn, dẫn đến đưa ra quyết định chỉ âm thầm trục xuất gia đình của cậu bé và cô bé đó, đối với bên ngoài thì vẫn một mực im lặng và bảo vệ.

Đây cũng coi như chút ân huệ cuối cùng.

Cha Hạ mẹ Hạ cũng không phải là người mất lý trí, không phải là bọn thiêu thân chỉ biết hành động không suy nghĩ, họ xoay sở và tận dụng những đặc quyền trên danh nghĩa như cũ rất tốt, gia đình nhỏ mặt dù không còn được như ban đầu nhưng vẫn xem ra thuộc dạng giàu sang, ăn ngon mặc đẹp.

Và tất nhiên, tình trạng của cậu bé và cô bé kia cũng đỡ hơn, một người chịu mở lời, một người chịu thu nhận hình ảnh. Cả hai cùng trở nên vui vẻ hơn...

Nói đến đây, cả căn phòng và Duy Quang cũng đều thở phào, thật là một cái kết có hậu...

"Nhưng..." Cẩm Giang mỉm cười khiêu khích "Thôi hôm nào khác lại hẳng kể!"

Nói xong Cẩm Giang cũng nhanh chóng chuồn lẹ, mọi người xung quanh lập tức đuổi theo, chỉ có Y Vân vẫn cùng Duy Quang ở lại căn phòng đó.

Duy Quang quay lại gục đầu ăn bánh tráng, Y Vân nhìn vào hư không vô định một cách thất thần sau đó liền mím môi rời đi.

Người đã xa, bóng đã khuất... Duy Quang mới ngẩng lên nhìn vào khoảng trống vẫn còn hơi ấm gần đó, lại tiếp tục ăn bánh tráng.

Ngày qua ngày, Cẩm Giang cũng đã tìm hiểu được một số thông tin và làm quen được với mọi người ở bệnh viện này.

Hiện tại một người mà cô nghĩ có thể hợp tác được đó chính là một cô gái tầng ba. Bệnh tình của cô ấy đã nặng đến mức sắp được chuyển lên tầng bốn rồi nhưng cô ấy có đặc quyền là được truy cập và kết nối bên ngoài tùy ý.

Tùy ý ở đây vẫn là có sự quản lý của gia đình cô ấy, nhưng bệnh viện không cách nào xem xét được. Ngoài tầm với của bệnh viện như vậy thì tuyệt biết bao.

Cô ấy nói, nhân vật yêu thích của cô ấy sống thật, đã đi ra ngoài thực tế để đi tìm cô ấy, nhân vật đó rất tốt... bla bla

Cẩm Giang cũng hiểu, trong lòng nhiều người vẫn thường thần tượng một idols nào đó hoặc là một nhân vật yêu thích nào đó, mặc dù ảo tưởng như cô gái kia rất đáng sợ nhưng đôi khi lại là một hình thức giải thoát...

Và nhân vật yêu thích của cô gái kia chính là... Hello Kitty.

Bà đây không đùa, cô bé đó cuồng Hello Kitty.

Cả căn phòng được sửa lại thành màu hồng phấn vô cùng nổi bật ở tầng ba, trước cửa kính của phòng được dán nguyên mô hình Hello Kitty, màn cửa, thảm trải, giường gối mền,... ôi vô cùng chói mắt.

Nhưng Cẩm Giang vẫn là thuyết phục được cô bé đó cho mượn máy tính và các chiếc usb sau khi xóa hình Hello Kitty.

Cẩm Giang đổi bằng mấy bịch bánh tráng, với full phần hai của câu chuyện kể dở, với cả cho cô bé tham gia phi vụ, với cả...

Ôi mệt chết được!

Nhưng đau hơn cả vẫn là Duy Quang, khi không lại bị mất bánh tráng.

Đợi được đến ngày bác sĩ bị hại trong đám cháy của truyện gốc trực ngay tầng của cô, Cẩm Giang liền mò tới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro