Chương 3

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, khi lưỡi hái tử thần lại lần nữa cận kề, cánh cửa lại bật mở. Phó chỉ huy xuất hiện, ánh mắt gã lập tức đổ dồn vào hình ảnh Neon đang quỳ rạp trên đất, đầu sưng đỏ vì dập liên hồi. Một tia lo lắng, gần như hoảng loạn, vụt qua trong đôi mắt tưởng chừng như vô cảm của gã.

Gã sải bước nhanh đến, một tay mạnh mẽ kéo Neon đứng dậy, rồi đẩy cô ra sau lưng mình. Tấm lưng rộng lớn, vững chãi của gã giờ đây trở thành một bức tường kiên cố, che chở cô khỏi ánh mắt sắc lạnh và họng súng của Chỉ huy. Trong thoáng chốc, Neon như quay ngược thời gian về mười hai năm trước. Cũng chính căn phòng này, và người đến cứu cô, vẫn là gã.

Chỉ huy thu lại khẩu súng, ánh mắt hắn xa xăm, lạnh lùng nhìn phó chỉ huy. Hắn không ngờ rằng, thuộc hạ thân tín đã ở bên cạnh hắn bao năm, người luôn tuân lệnh tuyệt đối, lại có thể làm những việc như vậy, liều lĩnh đối đầu với hắn vì một kẻ "vô dụng" trong mắt hắn.

"Phó chỉ huy," giọng hắn trầm đục, đầy uy lực.

"Ngày trước cậu nói với ta, cô ta sẽ có ích cho tổ chức. Nhưng giờ đây, ta không thấy bất kỳ lợi ích nào từ cô ta cả. Với tư cách là người đứng đầu, ta có quyền xử lý bất cứ ai không mang lại giá trị."

Phó chỉ huy vẫn im lặng, tấm lưng vẫn kiên định che chắn cho Neon. Gã không nao núng, ánh mắt kiên quyết đối diện với Chỉ huy.

"Chỉ huy," gã cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng chứa đựng sự cố chấp hiếm thấy.

"Tôi đảm bảo Neon sẽ không bao giờ gây bất kỳ phiền toái nào cho tổ chức chúng ta. Hơn nữa, cô ấy chỉ là thêm một miệng ăn thôi mà, tổ chức chúng ta không đến nỗi không nuôi nổi một người."

Lời nói của phó chỉ huy như đổ thêm dầu vào lửa. Chỉ huy tức giận tột độ, bàn tay hắn vung lên, chiếc cốc pha lê trên bàn bay thẳng về phía phó chỉ huy. Tiếng "choang" chói tai vang lên khi chiếc cốc vỡ tan tành trên tường phía sau lưng gã, những mảnh vỡ văng tung tóe như những lời cảnh cáo sắc nhọn, biểu tượng cho giới hạn mà phó chỉ huy đã vượt qua.

Chỉ huy quay đầu lại, không thèm nhìn hai người họ nữa, ánh mắt hắn toát lên sự chán ghét cùng cực.

"Đi đi," hắn gằn giọng, không chút nấn ná.

Phó chỉ huy không nói thêm lời nào, gã quay lại, kéo Neon rời khỏi căn phòng đầy áp lực và chết chóc đó. Bàn tay gã nắm lấy tay cô thật chặt, như một lời cam kết thầm lặng rằng gã sẽ không bao giờ buông cô ra.

Khi cánh cửa phòng đóng lại sau lưng Phó Chỉ Huy và Neon, không gian bỗng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Chỉ huy vẫn ngồi đó, lưng quay về phía cửa, như một bức tượng đồng. Hắn đưa tay vuốt nhẹ thái dương, những ngón tay siết chặt đến mức các khớp xương trắng bệch. Sự điềm tĩnh thường thấy của hắn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cơn bão giận dữ cuộn trào trong lòng.

Chiếc cốc vỡ tan tành trên tường là minh chứng cho sự bùng nổ của hắn. Phó Chỉ Huy – người mà hắn đã tin tưởng tuyệt đối, người đã cùng hắn xây dựng nên đế chế này, người mà hắn nghĩ rằng sẽ không bao giờ phản bội lại lợi ích của tổ chức, lại dám đứng ra bảo vệ một con nhóc vô dụng. Trong mắt hắn, đó không chỉ là sự bất tuân, mà còn là một sự sỉ nhục, một lời thách thức trực tiếp đến quyền lực tối thượng của hắn.

Hắn không thể hiểu nổi. Tại sao một người lạnh lùng, lý trí như Phó Chỉ Huy lại có thể đặt cược tất cả vì một con nhóc vô dụng, yếu ớt? Hắn đã dạy dỗ Phó Chỉ Huy, đã uốn nắn gã trở thành một công cụ hoàn hảo cho tổ chức. Nhưng giờ đây, công cụ đó lại có vết nứt, một vết nứt mang tên Park Neon.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: