Thức khuya. Chờ sáng

Em tự cho mình

Cái quyền được thức khuya,

Chẳng để làm gì

Chỉ gối đầu chờ sáng,

Khi hạnh phúc cũ xưa nhập nhòe cùng năm tháng,

Cũng là lúc mình bỗng chấp choáng, ừ đau.......


Em vốn biết mình

Sẽ chẳng thể thuộc về nhau,

Ừ, 

Dù thế thì sao?

Em cũng chẳng cách nào, 

Bắt mình từ bỏ...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro