Chương 3

"Này... Đợi chút... Này..." Ngu Thư Hân thầm nghĩ muốn gọi bọn họ lại, nhưng lúc này nàng cảm thấy chân đau muốn chết, làm hại nàng chỉ có thể ngồi ở trên giường lo lắng suông, gặp người ta cũng không thèm để ý, nàng đem ánh mắt cầu cứu chuyển hướng bác sĩ Lưu.

"Bọn họ..." Bác sĩ Lưu có chút đồng tình an ủi nàng, "Triệu phu nhân, cô yên tâm, các ca bệnh nhân bị thương ở não bộ mà xuất hiện mất trí nhớ rất nhiều, ngày mai tôi sẽ giúp cô sắp xếp tiến hành các loại kiểm tra tinh vi. Hiện tại xin nghỉ ngơi trước đi!"

"Nhưng là... Này..." Thấy bác sĩ Lưu cũng rời đi, nàng bị khiến cho không rõ ràng lắm, sao lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn này, bỗng nhiên trong một lúc nàng lại có thêm một người chồng cùng một đứa con, mà thái độ của "chồng cùng con" nàng đối với nàng lại siêu lạnh lùng, ai có lòng hảo tâm một chút nói với nàng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trên thế giới sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?

Ngu Thư Hân không thể tin được nhìn tờ hôn thú trước mắt: - Người nữ: Triệu Tiểu Đường, Người nữ: Ngu Thư Hân, ngày 8 tháng 8 năm 2013 kết hôn, bên cạnh còn dán ảnh của nàng cùng Triệu Tiểu Đường.

Người phụ nữ trong ảnh chụp có bộ dạng giống nàng như đúc, ngay cả tên cùng ngày sinh cũng giống nhau.

Chẳng lẽ là nàng có thể phân thân? Hay là thật sự mất kí ức... Không có khả năng, trong đầu tinh tế suy nghĩ tất cả mọi việc qua một lần, không có điểm đứt đoạn, không có mơ hồ, nàng trước giờ càng không có trải qua căn bệnh nặng nào, cũng không có thói quen mộng du, vậy thì làm sao có thể vô duyên vô cớ kết hôn cùng một người phụ nữ được?

Có thể là ba hoặc mẹ không biết khi nào thì vụng trộm sinh một đứa con riêng hay không? Dù là như vậy đi nữa, cũng sẽ không cùng nàng có bộ dạng giống nhau, tên cũng giống nhau vậy chứ.

Haizz, trải qua liên tiếp kiểm tra, xác định tình trạng "mất trí nhớ" của nàng không phải do vết thương bên ngoài gây nên, khả năng lớn nhất có thể là do nhân tố tâm lý tạo thành, bởi vậy theo lời đề nghị của bác sĩ, nàng trở lại Triệu gia - một tòa biệt thự thập phần hoa lệ, rộng lớn, hy vọng sống trong hoàn cảnh quen thuộc có thể hỗ trợ nàng sớm ngày khôi phục trí nhớ.

Vấn đề là, nàng căn bản không mất trí nhớ, muốn khôi phục trí nhớ cái gì đây!

Ở trong gian phòng lớn xinh đẹp này, mấy ngày nay nàng đều sờ thử tất cả mọi thứ trong phòng, điều làm cho nàng cảm thấy kỳ quái là, ngoại trừ tấm hình trên giấy hôn thú ra, nàng không phát hiện một bức hình kết hôn nào, thậm chí ngay cả hình thường ngày cũng không có. Nàng suy nghĩ đến to cả đầu mà vẫn không làm rõ được sao lại thế này.

Quên đi, việc gì đến sẽ đến, dù sao cha mẹ ở quê đã sớm mất, nàng ở Bắc Kinh vùi đầu vào công việc nên cũng không có bạn bè nào, hiện tại lại bị thương vừa lúc được người ta chiếu cố miễn phí, cũng coi như giảm đi một khoản chi tiêu rồi.

Lại nói hết thảy những việc này đều phải trách cái cô An tiểu thư kia, mua quần áo cho vật cưng mà thôi, cũng phải hẹn nàng đi đến nhà hàng cao cấp, tuy rằng là do đối phương chi trả, nhưng nếu không phải tại cô ta, nàng cũng sẽ không vướng vào vụ nổ mạnh kia, lại càng không vô duyên vô cớ mà thành vợ cùng mẹ người ta.

Nàng xem tin tức trên ti vi mới biết được, thì ra chủ nhà hàng kia đắc tội với người ta, bị người ta trả thù, trước mắt nghi phạm liên can đều đã sa lưới, trong vụ nổ này đã chết không ít người, ngày đó tên Triệu Tiểu Đường mặt quạo tâm đen tối kia nói cũng không sai, nàng có thể sống sót thật là rất may mắn.

Trong não đột nhiên hiện lên một tia sáng, trong ấn tượng của nàng, lúc hốt hoảng chạy trốn nàng giống như đã đụng vào một người, mà người kia diện mạo cùng nàng cực kỳ giống nhau, chỉ là tóc uốn, trên mặt trang điểm đậm... Hay là, người đó mới là Triệu phu nhân thật sự?

Nhưng càng nghĩ càng hoảng hốt, thật sự có một người như vậy sao? Lúc chạy nạn hỗn loạn như vậy, nàng có thể nhớ lầm hay không? Nhưng sao lại trùng hợp như vậy, bộ dạng hai người giống nhau thì thôi đi, sao ngay cả tên cùng ngày sinh nhật cũng đều giống nhau như đúc vậy? Hẳn là không có khả năng... Thật sự là càng nghĩ càng đau đầu.

Còn bây giờ chính bản thân lại đến ở trong gia đình kỳ quái này, người phụ nữ luôn miệng nói là lão công của nàng, từ ngày đó nhìn thấy cô ta ở bệnh viện một lần sau đó liền không thấy cô ta xuất hiện qua nữa, còn cậu bé kêu nàng là Mami, cũng không thấy nó đến thăm lần nào, từ ngày đến căn biệt thự này, nàng cơ hồ không có khả năng giúp ai, thật sự là lòng có dư mà lực không đủ, ai kêu chính nàng hiện tại là người bị thương làm chi.

Không được, nếu không hoạt động một chút, nàng sẽ cảm thấy mình giống như đồ phế thải vậy, nàng chống nạng, thử đi vài bước.

Không thành vấn đề! Vì thế nàng ra khỏi phòng, nhìn xem chung quanh.

Không thấy thì thôi, vừa thấy đã bị dọa nhảy dựng, thì ra căn biệt thự này lớn như vậy, các gian phòng trang hoàng so với hoàng cung còn tráng lệ hơn, cầu thang hình chữ "T" thập phần thanh lịch, không phải nàng đã đi vào lâu đài của công chúa chứ, nàng chậm rãi đi xuống lầu, xa xa liền nhìn thấy một cậu bé xinh đẹp suất khí ôm một đống sách to đi về phía một căn phòng.

Tiểu quỷ kia không phải là con trai của nàng sao? Đúng, buồn cười là, nàng ngay cả tên của con mình gọi là gì cũng không biết.

Nàng biết tên người mặt quạo kia tên là Triệu Tiểu Đường, vẫn là từ tờ hôn thú mà nhìn thấy.

"Hi... Bé trai..." Xấu hổ, có người làm mẹ nào lại kêu con như vậy sao?

Quả nhiên, Triệu Úc Phong với vẻ mặt hoang mang quay đầu nhìn về phía tiếng gọi, thấy là nàng, khuôn mặt lập tức trở nên không chút biểu tình.

"Mami." Cậu gọi một tiếng không có độ ấm.

Nàng cố hết sức đi đến trước mặt cậu bé, lộ ra một khuôn mặt hiền lành tươi cười, "Cô nghĩ mọi người khẳng định là lầm rồi, trên thực tế cô không phải Mami của con, hiện tại mọi người đều nói là Mami mất trí nhớ, nhưng cô có thể vụng trộm nói cho con, kỳ thật từ đầu tới đuôi cô đều không có mất trí nhớ nha..."

Triệu Úc Phong ngửa đầu, không cảm thấy hứng thú hỏi, "Sau đó thì sao?"

"...Sau đó... Sau đó cô muốn nói... Cái kia... Cô là muốn hỏi chúng ta có thể tâm sự không?"

Vì sao cậu bé này lại bày ra bộ dáng cách xa người khác ngàn dặm như vậy, không phải nàng là Mami cậu bé sao? Chẳng lẽ tình cảm giữa bọn họ không tốt?

Còn nữa, hình như ở tại biệt thự này đại khái ai đối với nàng cũng tình cảm không tốt, ngay cả người hầu đưa ba bữa cơm cho nàng cũng chưa từng quan tâm nhiều đến nàng, hỏi cái gì cũng đều im lặng giống như câm điếc vậy, không có ai muốn cùng nàng nói nhiều thêm một câu.

"Thực xin lỗi, con không thời gian." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Triệu Úc Phong tất cả đều là lạnh lùng cùng coi thường, "Nếu không còn chuyện gì khác, con muốn vào phòng học, con còn rất nhiều bài tập phải làm." Nói xong, cậu bé đi thẳng vào trong căn phòng định vào lúc nãy.

Ngu Thư Hân thấy thế, da mặt dày cũng đi theo vào.

"Cái kia... Cô sẽ không quấy rầy con lâu đâu, xin hỏi một chút... Con tên là gì?" Nhân duyên trước kia của nàng đã biến đâu mất hết rồi? Hiện tại ngay cả nói chuyện với đứa nhỏ cũng sinh ra sự khác nhau lớn như vậy sao?

Triệu Úc Phong quay đầu không kiên nhẫn nhìn nàng một cái, "Triệu Úc Phong." Trong mắt toát ra vài tia chán ghét đối với nàng.

"Triệu Úc Phong, Triệu Úc Phong... Tên đọc rất êm tai." Nàng cười lấy lòng, "A, đúng rồi, hình như cô có nghe qua mọi người con gọi con là Tiểu Phong, ta cũng có thể gọi con là Tiểu Phong chứ?" Tùy ý đánh giá phòng học này, không gian rộng lớn, trang hoàng thanh lịch, bên trong không ít sách, thoạt nhìn còn có một bàn học nhỏ chuyên dụng cho trẻ em.

Triệu Úc Phong đi đến trước bàn học quay đầu nhìn thấy nàng vẫn đang đứng ở đó, biểu tình trên mặt không kiên nhẫn càng rõ ràng. "Mami, con vừa mới nói qua con phải làm bài tập, làm phiền Mami có thể đi ra ngoài được không?"

Ngu Thư Hân chỉ chỉ một chồng sách to trong tay cậu bé, "Con nói bài tập, chính là vài thứ con ôm trong tay kia sao?"

"Dạ."

Nàng lộ ra biểu tình không thể tin được, "Nhưng... Con mới mấy tuổi? Liền xem mấy thứ này sao!" Đặt ở trên cùng là bản tài chính tiếng Anh và tạp chí kinh tế.

"Sáu tuổi." Bộ dáng cậu bé giống như chính mình đã sáu mươi tuổi rồi.

"Trời ạ! Con mới sáu tuổi lại phải xem những thứ yêu cầu trình độ cao này sao?" Đứa trẻ sáu tuổi không phải cả ngày còn cãi nhau chơi đùa sao?

Triệu Úc Phong đã mất đi tính nhẫn nại ,"Những cái này đều là bài tập Mama quy định. Mami, rốt cuộc Mami có đi ra ngoài hay không?"

Nàng biết chính mình lại tiếp tục hỏi nữa cũng chỉ có mất mặt, ngượng ngùng cười nói: "Vậy... Nếu nói như vậy, cô sẽ không quấy rầy con nữa." Nói xong, thoáng nhìn cậu bé cúi tầm mắt xuống chuyên tâm xem sách, nàng sờ sờ cái mũi rồi rời khỏi phòng.

Vừa trở lại phòng khách, không cẩn thận đụng vào một người hầu đang quét dọn, nàng cầm nạng không chắc, dưới chân vừa trượt, ngã sấp xuống trên sàn nhà bóng loáng, đau! Thật sự là đau muốn chết!

"Thực xin lỗi, thiếu phu nhân..." Tả Trác sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kia như gặp đại địch làm cho Ngu Thư Hân bắt đầu hoài nghi chính mình có phải là một đại ác nhân hay không, mới làm cho người ta bị dọa thành như vậy.

Chật vật ngồi ở sàn nhà, chờ cho bớt đau một chút, nàng mới định dùng nạng chống đỡ thân mình đứng lên, nhưng lại tìm không thấy điểm tựa, lực bất tòng tâm.

Mà Tả Trác không biết có phải là bị dọa choáng váng rồi hay không, ngoại trừ không ngừng giải thích, căn bản chỉ là đứng ở đó không biết làm sao.

"Cô không cần tiếp tục giải thích nữa, làm ơn trước tiên đỡ tôi một chút..."

Lúc này Tả Trác mới phục hồi tinh thần lại, chần chờ vươn tay rồi lại e ngại rụt tay về, biểu tình giống như thực lo lắng như có cảm giác "Nếu tôi nâng cô dậy rồi, cô nhất định sẽ đánh tôi"

Ngu Thư Hân liên tiếp thở dài trong lòng, nữ chủ nhân trong nhà này đến tột cùng là loại người nào đây? Chồng không yêu, con không thương thì thôi đi, liền ngay cả người hầu cũng coi cô ta như nữ ma đầu.

Nàng một phen giữ chặt tay Tả Trác, Tả Trác thấy trốn cũng không thể trốn, mang theo tâm tình thấy chết không sờn, đỡ nàng đứng lên xong, không đợi Ngu Thư Hân nói lời cám ơn, liền sợ tới mức nhanh chóng thoát khỏi nơi đây.

Ngu Thư Hân nhìn bóng dáng của cô ấy, không khỏi nhìn lên trần nhà than thở, sao á vận hội lại không tuyển Tả Trác nhỉ, cam đoan với tài cán này có thể giành được huy chương vàng làm vinh danh cho quốc gia a. (Ý nói cô nàng này chạy nhanh đủ để làm vận động viên tham gia á vận hội.)

Haizz, nhà này thật sự không thích hợp với nàng, nàng muốn... mau chóng tìm cơ hội rời đi mới tốt.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro