CHƯƠNG II : Sự Cứu Rỗi

Hôm đó, hắn đang trú dưới một gốc cây cổ thụ thì nghe thấy tiếng khóc yếu ớt vang lên giữa màn đêm. Ban đầu, hắn định bỏ qua, nghĩ rằng đó chỉ là một tiếng vọng từ bóng tối, một linh hồn lạc lối nào đó đang than khóc mà thôi. Nhưng khi tiếng khóc vang lên lần nữa, đầy sự đau đớn và tuyệt vọng, hắn không thể làm ngơ.

Lần theo âm thanh, hắn tìm thấy một cô bé gầy gò nằm bất động bên bờ suối, cơ thể lạnh ngắt, đôi môi tím tái. Lũ ma quỷ lởn vởn quanh cô, như chực chờ để cướp đi linh hồn yếu ớt ấy. Không do dự, hắn bước tới, đôi mắt âm dương phát sáng rực rỡ. Lũ tà ma lùi lại, gào thét trong sợ hãi trước ánh nhìn của hắn. Hôm đó, hắn đang trú dưới một gốc cây cổ thụ thì nghe thấy tiếng khóc yếu ớt giữa màn đêm. Ban đầu, hắn định bỏ qua, nghĩ rằng đó chỉ là một tiếng vọng từ bóng tối, một linh hồn lạc lối nào đó. Nhưng khi tiếng khóc vang lên lần nữa, đầy đau đớn và tuyệt vọng, hắn không thể làm ngơ.

Lần theo âm thanh, hắn tìm thấy một cô bé gầy gò nằm bất động bên bờ suối, cơ thể lạnh ngắt, đôi môi tím tái. Lũ ma quỷ lởn vởn quanh cô, như chực chờ cướp đi linh hồn yếu ớt ấy. Không do dự, hắn bước tới, đôi mắt âm dương phát sáng rực rỡ. Lũ tà ma lùi lại, gào thét trong sợ hãi trước ánh nhìn của hắn.

Hắn bế cô bé lên, cảm nhận hơi thở yếu ớt còn sót lại trong cơ thể nhỏ bé. Hắn không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ biết rằng, lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn không muốn nhìn thấy sự sống bị tước đoạt ngay trước mắt.

Suốt đêm, hắn chăm sóc cô bé trong một hang động ẩm ướt. Khi hơi ấm dần quay trở lại trên gương mặt cô bé, hắn ngồi lặng lẽ bên cạnh, cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng.

Cô bé tỉnh lại vào sáng hôm sau, đôi mắt to tròn nhìn hắn với sự tò mò và cảm kích. Không có sự sợ hãi hay kỳ thị trong ánh mắt ấy, chỉ có sự ngây thơ và tin tưởng.

“Cảm ơn anh,” cô bé nói, giọng yếu ớt nhưng chân thành.

Hắn không trả lời, chỉ gật đầu. Nhưng từ khoảnh khắc đó, hắn biết cuộc đời mình đã thay đổi. Cô bé trở thành ngọn lửa nhỏ trong trái tim băng giá của hắn, khiến hắn cảm nhận được một điều mà hắn đã quên từ lâu: sự kết nối và ý nghĩa của sự tồn tại của hắn .

Nhưng đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua. Hắn biết rõ rằng, khi cô bé khỏe lại, việc đầu tiên hắn phải làm là đưa cô trở về với cha mẹ. Hắn biết hắn không thuộc về thế giới này và cô bé cũng không nên bị kéo vào sự u ám, bị người đời khinh miệt mà hắn luôn trải qua quanh mình.

Những ngày sau đó, hắn âm thầm chăm sóc cô bé, giúp cô hồi phục sức khỏe. Hắn tìm kiếm trái cây, bắt cá từ suối, và thậm chí dựng một túp lều tạm bằng những nhánh cây để che mưa nắng. Dù cô bé nhỏ tuổi nhưng lại rất kiên cường, luôn mỉm cười cảm ơn mỗi lần hắn đưa cho cô một miếng thức ăn hay đắp lại chiếc áo khoác cũ cho cô.

“Anh tên gì?” cô bé hỏi , đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.

Hắn im lặng. Tên sao? Đã bao lâu rồi hắn không nghe ai gọi tên mình? Đối với hắn, cái tên giờ chỉ là một thứ thừa thãi.

“Anh không có tên sao?” cô bé nghiêng đầu, vẻ tò mò. Rồi cô cười, nụ cười trong trẻo như ánh nắng. “Vậy em sẽ gọi anh là anh Sáng nhé, vì anh đã cứu em khỏi bóng tối.”

Hắn khựng lại, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Cô bé đặt cho hắn một cái tên, một điều mà hắn không nghĩ sẽ có trong đời mình. Nhưng hắn chỉ gật đầu, không phản đối.

Tuy vậy, mỗi ngày trôi qua, hắn càng nhận ra rằng mình không thể giữ cô bé mãi bên cạnh. Một cô gái nhỏ như cô cần một gia đình, một mái nhà, chứ không phải cuộc sống lang bạt cùng một kẻ bị nguyền rủa như hắn.

Khi cô bé hồi phục hoàn toàn, hắn bắt đầu dò hỏi về nơi cô sống và gia đình cô. Dù ngập ngừng, cô bé kể rằng mình bị lạc khi cố tìm đường về một ngôi làng nằm gần núi phía Tây.

Hắn lặng lẽ quyết định. Dù bản thân không muốn đối mặt với những ánh nhìn kỳ thị và nguy hiểm khi đến gần làng mạc, hắn biết mình phải đưa cô bé về. Đó là trách nhiệm cuối cùng hắn có thể gánh vác trước khi trở lại cuộc sống lang thang không mục đích của mình.
Hôm đó, hắn đang trú dưới một gốc cây cổ thụ thì nghe thấy tiếng khóc yếu ớt giữa màn đêm. Ban đầu, hắn định bỏ qua, nghĩ rằng đó chỉ là một tiếng vọng từ bóng tối, một linh hồn lạc lối nào đó. Nhưng khi tiếng khóc vang lên lần nữa, đầy đau đớn và tuyệt vọng, hắn không thể làm ngơ.

Lần theo âm thanh, hắn tìm thấy một cô bé gầy gò nằm bất động bên bờ suối, cơ thể lạnh ngắt, đôi môi tím tái. Lũ ma quỷ lởn vởn quanh cô, như chực chờ cướp đi linh hồn yếu ớt ấy. Không do dự, hắn bước tới, đôi mắt âm dương phát sáng rực rỡ. Lũ tà ma lùi lại, gào thét trong sợ hãi trước ánh nhìn của hắn.

Hắn bế cô bé lên, cảm nhận hơi thở yếu ớt còn sót lại trong cơ thể nhỏ bé. Hắn không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ biết rằng, lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn không muốn nhìn thấy sự sống bị tước đoạt ngay trước mắt.

Suốt đêm, hắn chăm sóc cô bé trong một hang động ẩm ướt. Khi hơi ấm dần quay trở lại trên gương mặt cô bé, hắn ngồi lặng lẽ bên cạnh, cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng.

Cô bé tỉnh lại vào sáng hôm sau, đôi mắt to tròn nhìn hắn với sự tò mò và cảm kích. Không có sự sợ hãi hay kỳ thị trong ánh mắt ấy, chỉ có sự ngây thơ và tin tưởng.

“Cảm ơn anh,” cô bé nói, giọng yếu ớt nhưng chân thành.

Hắn không trả lời, chỉ gật đầu. Nhưng từ khoảnh khắc đó, hắn biết cuộc đời mình đã thay đổi. Cô bé trở thành ngọn lửa nhỏ trong trái tim băng giá của hắn, khiến hắn cảm nhận được một điều mà hắn đã quên từ lâu: sự kết nối và ý nghĩa của sự tồn tại của hắn .

Nhưng đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua. Hắn biết rõ rằng, khi cô bé khỏe lại, việc đầu tiên hắn phải làm là đưa cô trở về với cha mẹ. Hắn biết hắn không thuộc về thế giới này và cô bé cũng không nên bị kéo vào sự u ám, bị người đời khinh miệt mà hắn luôn trải qua quanh mình.

Những ngày sau đó, hắn âm thầm chăm sóc cô bé, giúp cô hồi phục sức khỏe. Hắn tìm kiếm trái cây, bắt cá từ suối, và thậm chí dựng một túp lều tạm bằng những nhánh cây để che mưa nắng. Dù cô bé nhỏ tuổi nhưng lại rất kiên cường, luôn mỉm cười cảm ơn mỗi lần hắn đưa cho cô một miếng thức ăn hay đắp lại chiếc áo khoác cũ cho cô.

“Anh tên gì?” cô bé hỏi , đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.

Hắn im lặng. Tên sao? Đã bao lâu rồi hắn không nghe ai gọi tên mình? Đối với hắn, cái tên giờ chỉ là một thứ thừa thãi.

“Anh không có tên sao?” cô bé nghiêng đầu, vẻ tò mò. Rồi cô cười, nụ cười trong trẻo như ánh nắng. “Vậy em sẽ gọi anh là anh Sáng nhé, vì anh đã cứu em khỏi bóng tối.”

Hắn khựng lại, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Cô bé đặt cho hắn một cái tên, một điều mà hắn không nghĩ sẽ có trong đời mình. Nhưng hắn chỉ gật đầu, không phản đối.

Tuy vậy, mỗi ngày trôi qua, hắn càng nhận ra rằng mình không thể giữ cô bé mãi bên cạnh. Một cô gái nhỏ như cô cần một gia đình, một mái nhà, chứ không phải cuộc sống lang bạt cùng một kẻ bị nguyền rủa như hắn.

Khi cô bé hồi phục hoàn toàn, hắn bắt đầu dò hỏi về nơi cô sống và gia đình cô. Dù ngập ngừng, cô bé kể rằng mình bị lạc khi cố tìm đường về một ngôi làng nằm gần núi phía Tây.

Hắn lặng lẽ quyết định. Dù bản thân không muốn đối mặt với những ánh nhìn kỳ thị và nguy hiểm khi đến gần làng mạc, hắn biết mình phải đưa cô bé về. Đó là trách nhiệm cuối cùng hắn có thể gánh vác trước khi trở lại cuộc sống lang thang không mục đích của mình.

Hắn bế cô bé lên, cảm nhận hơi thở yếu ớt còn sót lại trong cơ thể nhỏ bé. Hắn không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ biết rằng, lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn lại không muốn nhìn thấy sự sống bị tước đoạt ngay trước mắt.

Suốt đêm, hắn chăm sóc cô bé trong một hang động ẩm ướt. Khi hơi ấm dần quay trở lại trên gương mặt cô bé, hắn ngồi lặng lẽ bên cạnh, cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng.

Cô bé tỉnh lại vào sáng hôm sau, đôi mắt mở to tròn nhìn hắn với sự tò mò và cảm kích. Không có sự sợ hãi hay kỳ thị trong ánh mắt ấy, chỉ có sự ngây thơ và tin tưởng.

“Cảm ơn anh,” cô bé nói, giọng yếu ớt nhưng chân thành.

Hắn không trả lời, chỉ gật đầu. Nhưng từ khoảnh khắc đó, hắn biết cuộc đời mình đã thay đổi. Cô bé trở thành ngọn lửa nhỏ đang len lỏi trong trái tim băng giá của hắn, khiến hắn cảm nhận được một điều mà hắn đã quên từ lâu: sự kết nối và ý nghĩa của sự tồn tại của hắn .

Nhưng đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua. Hắn biết rõ rằng, khi cô bé khỏe lại, việc đầu tiên hắn phải làm là đưa cô trở về với cha mẹ. Hắn biết hắn không thuộc về thế giới này và cô bé cũng không nên bị kéo vào sự u ám, bị người đời khinh miệt mà hắn luôn trải qua quanh mình.

Những ngày sau đó, hắn âm thầm chăm sóc cô bé, giúp cô hồi phục sức khỏe. Hắn tìm kiếm trái cây, bắt cá từ suối, và thậm chí dựng một túp lều tạm bằng những nhánh cây để che mưa nắng. Dù cô bé nhỏ tuổi nhưng lại rất kiên cường, luôn mỉm cười cảm ơn mỗi lần hắn đưa cho cô một miếng thức ăn hay đắp lại chiếc áo khoác cũ cho cô.

“Anh tên gì?” cô bé hỏi , đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.

Hắn im lặng. Tên sao? Đã bao lâu rồi hắn không nghe ai gọi tên mình? Đối với hắn, cái tên giờ chỉ là một thứ thừa thãi.

“Anh không có tên sao?” cô bé nghiêng đầu, vẻ tò mò. Rồi cô cười, nụ cười trong trẻo sáng ngời như ánh nắng. “Vậy em sẽ gọi anh là anh Sáng nhé, vì anh đã cứu em khỏi bóng tối.”

Hắn khựng lại, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Cô bé đặt cho hắn một cái tên, một điều mà hắn không nghĩ sẽ có trong đời mình. Nhưng hắn chỉ gật đầu, không phản đối.

Tuy vậy, mỗi ngày trôi qua, hắn càng nhận ra rằng mình không thể giữ cô bé mãi bên cạnh. Một cô gái nhỏ như cô cần một gia đình, một mái nhà, chứ không phải cuộc sống lang bạt cùng một kẻ bị nguyền rủa như hắn.

Khi cô bé hồi phục hoàn toàn, hắn bắt đầu dò hỏi về nơi cô sống và gia đình cô. Dù ngập ngừng, cô bé kể rằng mình bị lạc khi cố tìm đường về một ngôi làng nằm gần núi phía Tây.

Hắn lặng lẽ quyết định. Dù bản thân không muốn đối mặt với những ánh nhìn kỳ thị và nguy hiểm khi đến gần làng mạc, hắn biết mình phải đưa cô bé về. Đó là trách nhiệm cuối cùng hắn có thể gánh vác trước khi trở lại cuộc sống lang thang không mục đích của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro