Chương 2 - Khi Cảm Xúc Lộ Rõ

Sau một trận đấu căng thẳng, mọi người đều ngồi lại để thảo luận chiến thuật. Mun Hyunjun không ngừng chỉ trích những pha di chuyển chưa thực sự chuẩn xác của Minhyung. Nhưng lúc này, hắn không nghe vào lời của cậu ta. Hắn chỉ lo lắng về việc Minseok đang làm gì, liệu cậu ấy có cảm thấy giống hắn hay không.

"Minhyung, mày không nghe tao nói gì à?" Hyunjun lại cất tiếng gọi, lần này giọng có phần mất kiên nhẫn.

Minhyung quay sang, gật đầu cho qua, nhưng mắt hắn lại tìm về phía Minseok. Lee Sanghyeok và Choi Hyunjun cũng nhận ra sự căng thẳng giữa họ. Cả hai không nói gì, nhưng ánh nhìn trao đổi giữa họ đủ để biết — có chuyện gì đó đang âm ỉ trong đội hình này.

Minseok đột nhiên quay sang, bắt gặp ánh mắt của Minhyung. Cậu ấy mỉm cười nhẹ, rồi lại quay mặt về phía màn hình, tiếp tục theo dõi từng chuyển động của trận đấu như thể chưa có gì xảy ra. Nụ cười ấy khiến tim Minhyung đập lệch một nhịp, và hắn lại càng cảm thấy bối rối.

"Chúng ta phải thắng trận này," Choi Hyunjun lên tiếng, phá tan không khí lặng lẽ. "Cả đội phải cố gắng."

Minhyung chỉ gật đầu, nhưng trái tim hắn vẫn như một tấm lưới chao đảo. Mọi thứ lúc này không chỉ là về chiến thắng, mà còn về cảm xúc mà hắn đang cố gắng che giấu.

Sau buổi họp chiến thuật, cả đội tản ra, ai nấy đều mệt mỏi. Hyunjun đến vỗ vai Minhyung, khẽ hỏi: "Vẫn chưa nói à?"

Minhyung cười nhạt. "Taokhông biết phải bắt đầu từ đâu."

"Vậy thì bắt đầu từ sự thật đi" Hyunjun đáp. "Chúng ta không phải sống cả đời trong phòng máy. Nếu mày có gì cần nói với Minseok thì nên nói sớm, trước khi để mọi thứ trôi xa quá."

Minhyung im lặng. Có lẽ Hyunjun nói đúng. Nhưng liệu một lời thú nhận có thể phá hỏng mọi thứ?

Ở góc phòng, Minseok đang chăm chú lau màn hình máy tính của mình. Đôi tay cậu ấy bình tĩnh, nhẹ nhàng, như thể chẳng có gì làm phiền lòng được. Nhưng Minhyung biết rõ — Minseok không phải người vô tâm. Cậu ấy chỉ quen giấu mọi thứ thật kỹ.

Cảm xúc không lời vẫn luôn ở giữa họ — mơ hồ, chênh vênh như một vệt sương chưa kịp tan trong buổi sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro