Chương 20 - Cảm Giác Của Người Ở Lại
Không khí trong phòng đấu tập chiều nay có gì đó lặng lẽ lạ thường. Dù tiếng bàn phím vẫn vang lên đều đều, tai nghe vẫn đặt chắc trên đầu mỗi người, nhưng ai nấy đều biết hôm nay không chỉ là một buổi scrim bình thường.
Mùa giải tiếp tục tiến triển. Sau chiến thắng đầu tiên, T1 bước vào guồng quay của những trận scrim, những buổi review kéo dài và cả sự chuẩn bị cho đối thủ tiếp theo. Nhưng không phải ai cũng bước theo guồng ấy một cách suôn sẻ.
Lee Minhyung ngồi nghiêng người tựa vào lưng ghế, tay vân vê chiếc nhẫn bạc treo ở móc balo. Đó không phải đồ quý giá, cũng chẳng phải kỷ niệm gì lớn lao, nhưng gần đây hắn lại hay mang theo bên mình. Như một cách nhắc nhở bản thân... về một lời hứa chưa kịp thốt ra.
"Minhyung." – Ryu Minseok lên tiếng, phá tan sự im lặng giữa hai người.
Minhyung quay sang. "Ừ?"
"Nhớ đừng để ý đến lời huấn luyện viên vừa nói quá nhé. Về chuyện lựa chọn chiến thuật ấy." Minseok nhìn hắn, ánh mắt vừa dịu dàng vừa có chút nghiêm túc. "Mình thấy cậu làm đúng."
Minhyung hơi ngẩn ra, rồi khẽ cười. "Mình không để tâm đâu. Nhưng cảm ơn cậu."
Khoảng lặng giữa hai người lại quay về. Nhưng nó không còn nặng nề như trước nữa. Họ quen rồi – cái kiểu im lặng giữa hai người lại mang nhiều ý nghĩa hơn cả trăm lời nói.
Ở một góc khác, Mun Hyunjun vừa kéo tai nghe xuống, vừa quay sang cà khịa:
"Ê, hai đứa tình cảm vừa phải thôi, tao đang buồn ngủ lắm đấy."
"Buồn ngủ thì ngủ đi, mắc gì chen vào?" – Ryu Minseok nhướn mày.
"Vì tao không muốn bị ru ngủ bởi phim tình cảm học đường trong lúc scrim, được không?" – Mun Hyunjun nói rồi đá nhẹ vào chân Minhyung một cái.
Minhyung cười khẩy, nhưng cũng không để bụng. "Không ngờ mày lại là fan phim ngôn tình đấy, Hyunjun à."
"Ờ, ờ, đừng có vặn vẹo. Mà thôi, lát nữa ai đi ăn tối đặt đồ đi. Tao không muốn bị bắt ăn đồ healthy nữa đâu."
"Vì mày ăn xong toàn ngủ gật trong review đấy, còn kêu gì nữa?" – Minseok phản pháo.
Cuộc đấu khẩu không hồi kết giữa ba đứa 2004 bắt đầu lại, khiến cả phòng như bừng tỉnh. Choi Hyunjun từ phía sau nhàn nhạt buông một câu:
"Ba cậu như trẻ mẫu giáo mới được cho ra sân chơi vậy."
Mun Hyunjun quay phắt lại, "Em không có rảnh như anh để vừa đánh vừa triết lý đâu."
"Thế nên cậu mới cần anh nhắc, nhỡ đâu mai lỡ đầu óc cứ lơ ngơ vì thiếu ngủ." – Choi Hyunjun vừa nói vừa thản nhiên kiểm tra bảng thống kê.
Cả phòng bật cười. Ngay cả Lee Sanghyeok cũng hơi nhếch môi, quay lại nhìn đám nhóc đang cãi nhau chí chóe rồi lắc đầu. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lưu lại ghi chú trên laptop cá nhân.
Sự trưởng thành không đến từ việc không còn tranh cãi, mà là từ cách mỗi người chấp nhận sự khác biệt của nhau, rồi vẫn chọn ở lại, vẫn chọn cùng nhau bước tiếp.
Một ngày trôi qua. Những trận scrim thắng có, thua có. Những buổi họp dài mệt mỏi. Những lần cười đùa, cà khịa, giận hờn vu vơ. Nhưng điều đáng quý nhất, là họ vẫn ở đây. Cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro