1


Đêm rơi xuống Seoul như một tấm chăn dày phủ lên mọi thanh âm. Những ánh đèn đường vàng rọi qua khung cửa sổ, hắt một vệt sáng lặng lẽ lên tấm rèm lụa mỏng manh. Trong căn hộ nằm ở tầng 12, mọi vật dường như chìm trong tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên đều đặn từ chiếc đồng hồ treo tường.

Jisoo ngồi trên mép giường, lặng lẽ đưa tay vuốt tóc nàng.

Cô không hỏi tại sao Jennie lại không ngủ được. Cũng không cần gặng hỏi.

Jennie là kiểu người luôn tự mình chống chọi với thế giới, ngay cả khi lòng đã mỏi mệt đến mức chẳng còn chỗ nào để bấu víu. Những hôm thế này, Jisoo chỉ cần ở bên. Lặng lẽ, như một cánh cửa khẽ mở ra trong bóng tối, không cần lời mời.

"Soo..." Jennie thì thào, giọng nàng pha lẫn buồn ngủ và chút nũng nịu quen thuộc.

Jisoo cười nhẹ. Bàn tay cô chuyển động mềm hơn, như thể đang chạm vào một giấc mơ. Hôn lên trán người bên cạnh một cách dịu dàng.

Jennie cong môi. Đầu vùi sâu vào gối, hơi thở bắt đầu đều đặn hơn. Trong bóng tối, đôi vai nàng từ từ thả lỏng. Ngón tay nhỏ bấu vào góc áo người bên cạnh.

---

Họ không cần nhiều lời.

Tình cảm giữa họ không ồn ào. Nó là thứ kết nối âm thầm, như sợi chỉ đỏ quấn quanh ngón tay – mỏng manh nhưng không dễ đứt.

Ngày hôm nay, Jennie có một buổi chụp hình dài. Nàng không than vãn, không tỏ ra kiệt sức, nhưng Jisoo nhìn thấy. Nhìn thấy trong ánh mắt ấy sự lạc lõng như một đứa trẻ vừa đi lạc trong một thành phố đông đúc.

Sau khi trở về, Jennie không nói gì. Nàng chỉ ngồi im trên ghế, ôm gối, mắt nhìn ra cửa sổ. Jisoo mang cho Jennie một ly trà nóng, đặt tay lên vai nàng, và nhẹ nhàng nói: "Tối nay ngủ với chị nhé."

Jennie gật đầu. Như một cái máy, nhưng đủ để Jisoo hiểu. Đủ để biết Jennie cần điều gì.

---

"Chị không mệt sao?" Jennie hỏi, giọng nàng đã chìm dần trong cơn buồn ngủ.

"Mệt" Jisoo đáp, "Nhưng dỗ cho em ngủ là điều duy nhất chị muốn làm tối nay."

Một khoảng lặng.

Rồi Jennie khe khẽ bật cười. Tiếng cười mỏng như làn hơi nước.

"Chị lúc nào cũng như thế."

"Như thế là như thế nào?"

"Luôn biết cách khiến em bình yên… ngay cả khi mọi thứ trong đầu em đang hỗn loạn."

Jisoo không đáp. Cô chỉ tiếp tục vỗ nhẹ vào lưng nàng, từng nhịp, từng nhịp – như trái tim đang kể cho Jennie một câu chuyện không lời.

---

Jennie đã từng nghĩ, những người mạnh mẽ không được phép yếu đuối. Nhưng ở bên Jisoo, nàng cho phép mình nhỏ bé. Nàng cho phép mình buông bỏ bộ mặt điềm tĩnh, tự tin, và hóa thành một cô gái dễ tổn thương, cần được chở che.

Không ai biết, sau những sân khấu rực rỡ, Jennie thường gặp ác mộng. Những giấc mơ kéo nàng về với những khoảnh khắc bất an thuở nhỏ, hoặc những khoảnh khắc nàng đứng một mình trước hàng ngàn ánh nhìn, sợ mình không đủ tốt, sợ bị so sánh, sợ bị quên lãng.

Nhưng đêm nay, có Jisoo ở đây.

Và chỉ thế thôi, Jennie thấy lòng như dịu lại.

---

Jisoo ngồi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn Jennie đã bắt đầu thở đều. Một tay cô vẫn đặt nhẹ trên lưng Jennie, như chưa muốn rời đi.

Ngoài kia, gió lướt qua từng nhành cây, thì thầm với đêm điều gì đó bí mật.

Trong căn phòng này, chỉ có hai người – một người đang ngủ, và một người canh giữ giấc ngủ ấy bằng tất cả sự dịu dàng của một tình yêu không cần định nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro