Chương 1631-1640

Chương 1631: Đừng dằn vặt tụi này nữa

Có rất nhiều diễn viên xuất sắc vì quá nhập vai mà sau khi kết thúc quay phim cả một thời gian dài vẫn không thể thoát vai được, thậm chí còn mắc bệnh trầm cảm.

"Sooyeon, đừng ngẩn ra đó nữa, chúc mừng em, hoan nghênh em gia nhập đoàn làm phim Mẹ!" Lee Yoori nhẹ nhàng nói muốn giúp Sooyeon thoát vai.

Cuối cùng mắt Sooyeon cũng lấy lại tiêu cự, đây là ý gì?

Daniel - người luôn tỏ ra nghiêm nghị giờ sắc mặt cũng có vài phần tán thưởng, ngữ khí cũng nhu hòa đi nhiều: "Sooyeon, cô thể hiện rất tốt, thử vai qua rồi, quản lý tới chưa? Nếu như có thể, hôm nay chúng ta có thể kí hợp đồng luôn."

"Đến rồi, đang ở bên ngoài ạ..." Sooyeon trả lời theo phản xạ, lúc này cô mới khôi phục lại thần trí.

Qua rồi?

Vậy là cô có được vai diễn rồi sao?

"Cảm ơn đạo diễn! Cảm ơn chị Kwon! Cảm ơn các vị giám khảo!" Sooyeon cảm kích nói tiếng cảm ơn, sau đó chạy ra báo tin tốt này cho BoA.

Trong phòng thử vai.

Cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề đau đầu bao lâu nay, Daniel thở phào nhẹ nhõm rồi đảo mắt nhìn mấy người bên cạnh: "Cái gì gọi là quá được, đã thấy chưa?"

Những người khác lập tức gật đầu lia lịa, cùng nhao nhao lên tiếng cảm thán.

"Đạo diễn Daniel đúng là người chuyên nghiệp! Tôi phục ông rồi đấy!"

"Nói ra thì cô gái này tuy còn trẻ nhưng không đơn giản chút nào! Ngay đến Song Yubin cũng không diễn được đến mức này! Lần trước không phát huy được, may mà lại thử vai thêm lần nữa!"

"Hậu sinh khả úy* đấy!"

*Hậu sinh khả úy: người lớp sau có tài hơn người lớp trước.

...

"Chị BoA! Em qua rồi!" Sooyeon vừa ra liền chạy tới trước mặt BoA.

Sooyeon vào mười phút, tuy so với Song Yubin không tính là dài nhưng cũng đủ để BoA cảm thấy sốt ruột. Giờ thấy Sooyeon mang tin tốt ra, một người luôn bình tĩnh như cô cũng có vài phần bất ngờ và vui mừng: "Thật sao? Đạo diễn nói thế nào?"

"Đạo diễn bảo hôm nay có thể kí hợp đồng, kêu chị vào đó đấy!" Sooyeon vừa nói xong thì bỗng nghĩ tới chuyện gì, vội nhìn vào đồng hồ nói: "Chị BoA, chuyện hợp đồng làm phiền chị, em có chuyện gấp, em đi trước nhé!"

Bây giờ đã là 8 giờ 40 phút, còn 20 phút nữa là tới giờ hẹn rồi.

"Không sao, em đi trước đi, bên này cứ giao cho chị!"

"Vâng, thế em đi trước đây, có gì thì gọi điện cho em!"

...

Ra khỏi tòa nhà thử vai, Sooyeon lái xe tới thẳng cục cảnh sát.

Trước cửa đồn cảnh sát, cô thấy Minho, Seo Juhyun, Tiffany ngoài ra còn một người trông giống như luật sư đã đợi sẵn ở đó.

"Nghiên ca! Cuối cùng anh cũng đến rồi!" Thấy Sooyeon đang vội vã chạy tới, Tiffany kích động chạy ra đón: "Em còn tưởng anh không đến được cơ! Đang định gọi điện cho anh, lại sợ làm phiền anh lúc thử vai!"

"Xin lỗi, buổi thử vai vừa mới kết thúc!"

"Kết quả thế nào? Có thuận lợi không?" Tiffany quan tâm hỏi.

Sooyeon mỉm cười nói: "Ừm, thuận lợi!"

"Thật tốt quá, chúc mừng anh!" Tiffany cảm thấy mừng thay cô.

Lúc này, Minho ho khẽ một cái ngắt lời hai người: "Sắp đến giờ rồi."

Sooyeon nhìn Minho có chút không biết phải làm sao: "Vậy... Đại sư huynh, muội muốn xin chỉ thị, giờ muội vào đó phải nói gì đây? Chỉ vào xem tình trạng của anh ta thế nào thôi à?"

Lúc này, Seo Juhyun chen tới, ôm Sooyeon chen miệng vào: "Tiểu sư muội, xin muội hãy khuyên Lão Đại đi, xin hãy thương xót lấy tụi này, đừng có dằn vặt tụi này nữa, mau ra khỏi đó đi được không, bên ngoài sắp loạn lên rồi đây này? Ở trong đó thoải mái lắm sao? Vui đến nỗi quên hết anh em đồng bọn rồi à?"

"Ặc..." Sooyeon đổ mồ hôi, nói vậy là tên đó căn bản không muốn ra ngoài hả?

Cô đã sớm đoán được mà...

"Vâng... muội sẽ cố gắng..."

Chương 1632: Người ta lo lắng cho anh mà

Sau đó, Sooyeon được nhân viên công tác dẫn vào phòng thăm hỏi.

Người kia ngồi cách tấm kính ở phía đối diện, lười nhác chống tay lên đầu, trông có vẻ bực bội vì bị làm phiền, không hề có dáng vẻ tiều tụy của một gã phạm nhân nên có gì cả. Ngược lại, trông anh ta còn phách lối hơn, như thể nơi anh ta vào không phải là nhà giam mà là lãnh địa của anh ta vậy...

"Tìm tôi có chuyện gì không?"

Mẹ nó, nghe cái giọng này xem, làm như đây là nhà anh không bằng.

Sau khi biết mối quan hệ giữa Sooyoung và Yuri, đây là lần đầu tiên cô gặp anh ta, nhất thời không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh ta cả.

Sooyeon không nhịn được liếc nhìn anh ta mấy cái, thầm tự hỏi, tên này thật sự là anh em cùng cha khác mẹ với Yuri sao?

Bất kể là tướng mạo hay tính cách và khí chất, thật sự không giống chút nào cả...

Kì diệu thật đó...

Đột biến gien à...

"Nhìn đủ chưa?" Cảm giác được Sooyeon đang quan sát mình, Sooyoung hơi nheo mắt lại.

Lúc này, Sooyeon mới tỉnh táo lại: "Khụ khụ, cũng không có gì, tôi đến để chuyển lời thôi, anh ở đây đủ chưa? Định lúc nào thì ra?"

Con ngươi Sooyoung lướt qua một tia ý lạnh, anh ta lạnh lùng nói: "Trả lời sai."

Nói rồi đứng dậy định đi mất.

Sooyeon ngẩn cả ra.

Sao chưa nói gì đã đi rồi?

Mất công cô chạy vội tới đây như chó vậy...

"Đợi... đợi đã! Đợi chút!" Sooyeon cuống cuồng áp thẳng mặt lên tấm kính: "Sao lại trả lời sai? Được rồi, cứ xem là sai đi, vậy tốt xấu gì anh cũng phải cho tôi một gợi ý chứ!"

Người đàn ông đang định đi ngiêng đầu lại nhìn cô rồi tỏ ra khoan hồng độ lượng ngồi lại, lười nhác nói: "Vậy cho em thêm một cơ hội nữa, tìm tôi làm gì?"

Đệch...

Khóe miệng Sooyeon giật giật đưa tay đỡ trán, tôi tìm anh còn có thể để làm gì chứ? Chỉ tới chuyển lời thôi mà! Không thì làm gì được nữa?

Đáp án này sai, vậy đáp án chính xác là gì? Tên này rốt cuộc có ý gì nhỉ?

Sooyeon sắp bị hành cho phát điên rồi, hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của tên điên kia...

Nín nhịn hồi lâu, Sooyeon buông một câu: "Tôi có thể xin sự trợ giúp tại chỗ không?"

Người kia nhíu mày.

Sooyeon thấy anh ta không nói gì, coi như anh ta ngầm cho phép, cô vội gọi điện cho Minho.

"Alo? Tình hình thế nào rồi?"

Sooyeon hạ thấp giọng: "Không phải lo, vẫn sống nhăn răng, có vẻ muốn hành chết chúng ta thật đấy! Còn về việc khuyên anh ta ra ngoài... cái tên thần kinh này, muội không thể nào nói chuyện với anh ta được! Vừa vào đã hỏi sao muội lại tới tìm anh ta, muội nói muội tới chuyển lời, hỏi anh ta bao giờ thì ra, anh ta lại nói đáp án của muội bị sai, sau đó chẳng nói chẳng rằng quay đầu đi thẳng, giờ muội đang tranh thủ cơ hội trả lời lần hai..."

"..." Minho ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, đại khái là đang hạn hán lời không biết nói gì.

Sau đó, hình như bên kia bị Seo Juhyun giật mất điện thoại nên có giọng Seo Juhyun truyền tới: "Ngu quá! Sao lại tới tìm anh ta á! Vì người ta lo lắng cho anh! Bảy chữ! Đáp án chính xác đấy! Hiểu chưa?"

Sooyeon: "..."

Seo Juhyun vừa nói vừa lầm bầm chửi: "Tiểu sư muội, tỷ nói muội nghe, con hàng này nín nhịn lâu quá, đã thế tính tình lại còn trẻ con, tám phần chẳng qua là muốn được muội quan tâm thôi!"

"Không đến nỗi vậy chứ?"

"Không tin thì muội thử xem!"

"Được rồi! Để muội thử nói chuyện lại xem, nếu vẫn không được thì muội cũng hết cách đấy nhé..."

Cái gì mà "vì người ta quan tâm anh mà", có đánh chết cô cũng không nói ra cái câu đó đâu nhé?

Chương 1633: Chui vào đây mang ông ra

"Vậy muội đừng dập máy, để có gì thì tỷ còn kịp thời cứu nguy cho!" Seo Juhyun tỏ ra nghiêm túc nói, cố che giấu việc chẳng qua cô chỉ muốn hóng hớt mà thôi.

Sooyeon nghĩ rồi thấy cũng không có gì, với lại vừa hay để họ biết luôn tên này khó chơi đến thế nào, cô thật sự cũng đã tận lực rồi.

Thế nên Sooyeon không dập diện thoại, ngồi về chỗ.

"Trước lúc tôi trả lời anh, anh có thể trả lời một câu của tôi trước không? Sao anh lại muốn ở trong này?" Sooyeon hỏi.

Người kia nhếch lên một điệu cười trào phúng: "Để em nhìn xem chính nhân quân tử trong lòng em là người đạo mạo đến thế thế nào."

Sooyeon nghe vậy cau mày lại.

Ý của anh ta là, chuyện này là do Yuri làm?

"Trước tiên không nói chuyện này rốt cuộc là do ai làm, kể cả là người bên phía Yuri ra tay thì giờ các anh đang ở phía đối lập nhau, trước đây anh cũng gây không ít rắc rối cho Kwon thị mà đúng không?" Sooyeon mở miệng.

Người kia vẫn tỏ ra thản nhiên nói: "Thế thì sao, tôi không phải là người tốt, nhưng từ trước tới giờ khi đứng trước mặt em tôi chưa từng che giấu em điều gì."

Sooyeon: "..."

Mẹ nó, sao vặn vẹo quá vậy.

Quả nhiên không có cách nào để truyền đạt được...

Trước mắt Sooyeon hiện lên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang lo lắng của Tiffany, thế nên cô cố nén lại tiếp tục khuyên nhủ: "Chúng tôi đều rất lo cho anh, nếu là vì lí do này, thật sự đâu cần thiết. Được rồi, giờ tôi biết rồi, tôi biết anh ấy ra vẻ đạo mạo rồi, được chưa?"

Seo Juhyun đầu dây bên kia cuống lên: "Ơ, tiểu sư muội, muội như vậy không được đâu! Những lời anh ta vừa nói chẳng qua là cái cớ thôi, chỉ có câu mà tỷ nói với muội mới là đáp án chính xác duy nhất thôi, nhiều hay ít hơn một chữ đều không được..."

Sooyeon không còn gì để nói, cô đâu thể nói ra câu đó chứ?

"Em hết cơ hội rồi." Người đàn ông kia nói xong, đứng thẳng dậy đi mất.

"Này... anh..." Sooyeon đang định gọi anh ta lại, nhưng không biết có phải vì đứng dậy gấp quá không mà trước mắt cô tối sầm lại, choáng váng hết cả đầu óc, cô cố gắng đứng vững lại nhưng đột nhiên mất ý thức...

"Bụp..."

Phía sau truyền tới tiếng động lạ.

Sooyoung đi được một nửa theo phản xạ ngoảnh lại thì thấy cô gái phía sau không biết tại sao lại ngất xỉu dưới đất.

"Sooyeon!!!" Anh ta nhanh chóng xông tới, gương mặt lười nhác mang theo vẻ lạnh lùng lúc này trở nên hoảng loạn: "Chết tiệt, cô đừng có giở trò với tôi!"

Cô gái nằm dưới đất vẫn không có chút động tĩnh gì, vẻ mặt tái xanh nhíu chặt mày, hô hấp ngày càng gấp gáp.

"Này? Chuyện gì thế chuyện gì thế... Tiểu sư muội, muội sao thế?" Điện thoại rơi bên cạnh Sooyeon truyền tới tiếng gọi nôn nóng của Seo Juhyun.

"Xảy ra chuyện gì?" Minho cũng nói chen vào.

Lúc này, sắc mặt Sooyoung trở nên khó coi cực độ, anh ta tới gần trước cửa khoét kính, gào ra ngoài...

"Minho! Lập tức chui vào đây mang ông ra!!!"

Minho: "..."

Seo Juhyun: "..."

...

Minho lập tức đưa luật sư theo tức tốc chạy vào.

Không đến năm phút, người đã được thả ra, hơn nữa còn được mời ra một cách cung kính.

"Người đâu?" Người kia vừa ra đã đanh mặt hỏi.

Sooyeon ban nãy bị ngất nên đã được người của cục cảnh sát đỡ ra ngoài.

"Trên xe." Minho đáp.

"Đỡ lên xe rồi, đừng lo, có Tiffany ở đó!" Seo Juhyun vội nói.

Người đàn ông trước đó còn đang ung dung ngồi trong đồn giờ chạy ra ngoài nhanh như cơn gió...

Chương 1634: Hơi ác quá rồi đấy!

Trên phần ghế rộng rãi phía sau xe SUV, Tiffany đang chăm sóc cho Sooyeon bị hôn mê.

Bỗng "soạt" một tiếng, cửa xe bị ai đó giật ra, Sooyoung bực bội leo lên xe, cau mày nhìn cô gái đang nằm trên ghế: "Bị làm sao thế?"

Tiffany dè dặt nhìn anh ta một cái, sau đó cân nhắc chút rồi mới nói: "Em vừa bắt mạch cho Nghiên ca... anh ấy bị ngất xỉu vì bị kích động quá độ, mất sức..."

Lúc này, Minho và Seohyun cũng đã lên xe theo, Seohyun nghe vậy thò đầu từ ghế phụ lái ra sau kinh hãi nói: "Đệch! Kích động quá độ... mất sức... Lão Đại, rốt cuộc ban nãy anh làm gì tiểu sư muội thế?"

Chỉ có vài phút ngắn ngủi thôi mà có thể khiến tiểu sư muội thành ra thế này, hơi ác quá rồi đấy!

Sooyoung nhìn chằm chằm lên gương mặt tái nhợt của Sooyeon, nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở đồn cảnh sát, anh ta mím môi lạnh lùng nhìn Seohyun: "Câm miệng! Cô ta mà yếu đuối thế à?"

"Ờ thì..." Seohyun nghĩ nghĩ một hồi, tỏ ý rất có lí, gật đầu lầm bầm: "Cũng phải... nếu thật sự yếu như vậy, sớm đã bị anh làm tức chết trăm lần rồi... Thế chuyện là sao? Chuyện gì khiến tâm trạng của Tiểu sư muội bị kích động đến vậy?"

Trong xe lập tức yên tĩnh xuống, sau đó Minho nói: "Có thể là vì buổi thử vai hồi sáng."

Tiffany nghĩ rồi cũng nói: "Tối qua Nghiên ca có nói với em sáng nay anh ấy phải đi thử vai, ngoài ra cũng không nói sáng còn có chuyện gì khác không, sau khi buổi thử vai kết thúc anh ấy lập tức chạy thẳng tới đây luôn..."

Thế nên, có lẽ chỉ có thể là vì chuyện này thôi.

"Lấy đoạn video thử vai của cô ta về cho tôi!" Sooyoung thâm trầm nói.

Khóe miệng Seohyun giật giật: "Lão Đại à, chuyện này không ổn đâu?"

Sooyoung lạnh lùng đảo mắt tới: "Cô rảnh lắm đúng không? Nhiệp vụ cấp S đã hoàn thành chưa?"

Vẻ mặt Seohyun lập tức như ăn phải shit: "Ha ha, tôi đi ngay đây! Tôi đi là được chứ gì..."

Ba năm trước, sư phụ có giao cho cô một nhiệm vụ cấp S là ám sát một nhân vật quan trọng, nhưng người đó thật sự quá khó giải quyết, ròng rã ba năm trời cô không thể tìm được cơ hội ra tay, đã tròn ba năm rồi đấy! Đối với cô mà nói đây đúng là một sự sỉ nhục!

Mẹ nó nữa, đợi tên kia rơi vào tay cô rồi, cô nhất định sẽ hiếp xong rồi giết chết hắn!!!

Seohyun nhục nhã chạy mất, còn Minho vẫn nghe theo lời Sooyoung giúp anh ta lấy đoạn video thử vai hồi sáng về.

Minho: "Đã gửi vào điện thoại anh rồi."

Sooyoung đeo tai nghe vào, bật đoạn video lên.

Không biết anh ta nhìn thấy gì mà sắc mặt ngày càng kém, xem được một nửa thì ném điện thoại đi, u ám nhìn cô gái đang nằm trên ghế, ngón tay thon dài lạnh lẽo miết lấy cái cằm xinh đẹp của cô: "Ngu ngốc..."

Tiffany thấy tay Sooyoung bóp ngày càng mạnh, cằm Sooyeon đã bị bóp đỏ lên liền lo lắng không thôi: "Anh... Anh Sooyoung, để em đưa Nghiên ca về nghỉ nhé?"

Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn cô: "Tới chỗ tôi."

Tiffany sợ hãi khuyên, "Nhưng... anh Sooyoung... chỗ anh đáng sợ lắm... Nghiên ca sẽ bị sợ đấy... Giờ tinh thần của anh ấy không chịu nổi đả kích đâu... anh ấy cần nghỉ ngơi thật tốt..."

Vẻ mặt tên kia đáng sợ quá nên giọng Tiffany ngày càng nhỏ lại.

Kết quả là, kẻ nào đó trước giờ luôn chuyên quyền độc đoán sao có thể nghe theo ý kiến của ai khác được, thế nên cuối cùng vẫn đưa Sooyeon về nhà ma của mình...

Chương 1635: Từ nay về sau cô là của tôi

"Trong hai tiếng, chỉnh lại hết cái nơi quỷ quái này lại cho tôi." Sooyoung bỏ lại một câu, rồi đóng sầm cửa phòng ngủ lại.

Tiffany nhìn cánh cửa khép chặt, tỏ ra lo lắng và tự trách: "Nghiên ca sẽ không có chuyện gì chứ?"

Dù sao đây cũng là chuyện cô nhờ Nghiên ca giúp, lỡ Nghiên ca xảy ra chuyện gì...

Minho: "Không sao, anh sẽ trông chừng cho."

Thấy Minho mở lời, Tiffany cũng yên tâm hơn một chút: "Vậy em đi làm việc trước, có gì nhất định phải nói với em đấy!"

Anh Sooyoung vẫn còn rất quan tâm tới Nghiên ca nhỉ, thấy Nghiên ca bị ngất liền tỏ ra lo lắng như vậy, biết Nghiên ca sẽ sợ nhưng vẫn cố chấp đưa anh ấy về đây, còn đặc biệt dặn cô chỉnh lại chỗ này nữa.

...

Trong phòng ngủ, trên chiếc giường rộng rãi mềm mại, cô gái chìm sâu vào giấc ngủ.

Sooyoung đứng cạnh giường lẳng lặng nhìn cô ngủ say, trên mặt thoáng có chút dao động, có vẻ như đang chìm trong hồi ức nào đó từ rất lâu rồi...

Năm ấy, khi lần đầu tiên gặp cô, cô đang bị một đám lưu manh ức hiếp.

Đó là bọn lưu manh có tiếng trong vùng, thích nhất là chơi đùa những cô gái người Hoa không có bối cảnh, tên nào cũng đã từng giết người. Bang phái chống lưng của bọn chúng không kiêng dè bất cứ ai, chỉ cần bị đám người đó nhắm vào, không chết cũng sẽ bị hủy hoại.

Sau khi thấy gương mặt cô, trong nháy mắt anh liền hiểu tại sao bọn chúng lại nhắm tới cô.

Tuy trông cô có vẻ sa sút tinh thần nhưng lại có một gương mặt xinh đẹp, đặc biệt cái dáng vẻ mỏng manh dễ bắt nạt kia càng khiến bọn chúng muốn ức hiếp cô hơn.

Anh không tẻ nhạt đến nỗi đi quản cả chuyện này nên vẫn tiếp tục đứng ở ban công quan sát lũ giun dế đánh nhau...

Nhưng không ngờ tình huống sau đó lại vượt ngoài sức tưởng tượng của anh...

Giây phút đám côn đồ kia áp sát lại, cô gái liền móc một khẩu súng từ sau lưng ra.

Ở Mỹ, mang súng theo người là hợp pháp, cô có súng trong người cũng không có gì là kì lạ cả.

Chậc, rõ ràng là tay mơ lần đầu tiên sờ vào súng nên tay vẫn còn run, ánh mắt vô cùng hoảng loạn, chẳng qua cô cũng chỉ đang vùng vẫy một cách vô vị và nực cười thôi.

Anh quá hiểu đám người này, nhỏ bé nhu nhược, dù có cầm dao mổ trong tay chẳng có tác dụng gì.

Cô không dám nổ súng đâu.

Sau đó, mọi chuyện diễn ra như anh dự liệu, đó là một cuộc hành hạ từ một phía.

Nhưng... là cô gái hành hạ lũ cặn bã kia.

"Đoàng" một tiếng, một viên đạn trúng ngay giữa trán một tên lưu manh đang cười càn rỡ nhất, bắn đúng vào chỗ hiểm nên một phát chết tươi.

Lại "đoàng" một tiếng nữa, một tên khác ngã xuống, vẫn ở vị trí cũ.

Người mà anh ta kết luận tuyệt đối không dám nổi súng trong phút chốc đã nổ hai phát.

Cơ thể cô run lên cầm cập, mồ hôi chảy ra như tắm, đôi mắt to tràn ngập nỗi khiếp sợ, nhưng khoảnh khắc cô nổ súng lại bình tĩnh đến đáng sợ. Rõ ràng là lần đầu tiên bắn súng nhưng phát nào phát nấy đều vào đúng chỗ trí mạng...

Nếu như chỉ là một người bình thường, dù là động vật cũng chưa chắc đã dám nổ súng, huống hồ đây còn là con người đang sống nhăn sống nhở?

Thật đúng là một cô gái thú vị...

Nhưng tiếc là, tiếng súng chọc tới đồng bọn của lũ kia, tối này cô vẫn phải chết thôi.

...

Trong mơ, Sooyeon mơ một giấc mơ thật dài, cô mơ thấy nhiều thứ tại nhà họ Ninh, mơ thấy vụ tai nạn xe năm ấy, mơ thấy cơ thể tím ngắt của đứa bé, thậm chí còn mơ thấy lần cô suýt chết ở Los Angeles nữa...

Cô mơ thấy cô đã giết người, mơ thấy cô bị một đám người hung hãn, ác độc bao vây không có đường thối lui và một chàng trai tóc trắng từ trên trời giáng xuống trước mặt cô, nói với cô: Tôi đã cứu cô, từ nay về sau cô chính là của tôi...

Chương 1636: Thời điểm dễ bị quyến rũ nhất

Rõ ràng là một người yếu đuối như vậy...

Nhưng, từ cái khoảnh khắc cô nổ súng cho đến khi đưa cô về tổ chức cho đến nay, cô luôn khiến anh bất ngờ hết lần này tới lần khác.

Cô như một cọng cỏ dại ở tầng lớp thấp nhất nhưng lại mang sinh mệnh cứng rắn nhất, hấp thụ mọi thứ xung quanh mình một cách điên cuồng để trưởng thành.

Hoặc có lẽ, là vì cuộc sống của anh quá vô vị mà không biết từ lúc nào cô đã trở thành thú vui duy nhất của anh, là điều duy nhất anh không thể xác định và nắm bắt trong cuộc đời này...

Không biết từ khi nào, khi thấy đám con gái kia cười nói, làm nũng với cô trong lòng anh lại dâng lên một suy nghĩ ác độc. Sau khi biết cô có ý muốn về nước, cái suy nghĩ ác độc đó ngày càng không thể khống chế nổi nữa, anh bất chấp tất cả hủy đi giao ước ban đầu với cô, cự tuyệt việc thả cô đi... rồi lại đưa ra một yêu cầu như thế, mặc dù biết rõ nó cũng không thể giữ nổi chân cô.

Anh sớm nên quen với việc tất cả những thứ mà anh coi trọng cuối cùng rồi cũng sẽ không níu giữ được...

...

"Anh Minho, em đã bảo người sắp xếp đâu vào đấy rồi, anh Sooyoung anh ấy... vẫn chưa ra ạ?"

Tiffany lo lắng đứng ngoài cửa, hai người sắp ở trong đó hai tiếng đồng hồ rồi.

Bên trong vẫn rất yên tĩnh, nhưng nếu yên tĩnh như thế thì lại quá kì lạ, Minho nhíu mày rồi đưa tay gõ nhẹ lên cửa phòng. Bên trong vẫn không có bất cứ phản ứng gì, Minho lại gõ tiếp, cũng không thấy có phản ứng gì, anh lập tức biến sắc, đẩy thẳng cửa phòng xông vào, Tiffany cũng lo lắng không thôi bám sát theo và rồi hai người họ đứng sững lại ở cửa.

Sooyeon nằm trên giường đang say giấc nồng, còn Sooyoung... thì lại đang nằm nhoài bên cạnh giường, yên lặng khép mắt, trông có vẻ như là ngủ rồi...

Trong cơn mơ, ngón tay của Sooyoung vô tình tóm lấy góc tay áo của Sooyeon.

"Anh Sooyoung..." Tiffany giật mình lẩm bẩm.

Minho nhìn người đàn ông đang yên ắng chìm sâu trong giấc ngủ, khẽ thở dài: "Để cậu ấy ngủ một lát đi."

Tiffany gật dầu: "Từ lúc... từ lúc từ cuộc họp gia tộc của Kwon gia về đến giờ... hình như anh Sooyoung chưa hề ngủ hay sao ấy..."

"Ối dồi cái mắt chó của tôi! Không ngờ tôi lại được thấy một cảnh ấm áp, đẹp đẽ thế này..." Không biết Seo Juhyun về từ lúc nào, thò đầu vào thì thấy cảnh này thật đúng là như trông thấy quỷ.

"Suỵt, đừng làm ồn họ..."

Sau khi đóng cửa lại, Seo Juhyun vẫn chưa hết kinh ngạc: "Tôi còn tưởng tên kia đưa Tiểu sư muội về sẽ lại phát điên lên cơ... Cái này thì thà phát điên còn hơn... sợ vãi linh hồn..."

"Anh Sooyoung không có đáng sợ vậy đâu!" Tiffany lầm bầm.

Seohyun liếc Tiffany một cái rồi bĩu môi nói: "Nếu không phải đầu óc tên đó có vấn đề thì có khi sớm đã có được Tiểu sư muội rồi đấy nhé? Tròn bốn năm trời, bao nhiêu cơ hội như thế! Còn từng làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa! Năm ấy Tiểu sư muội mới bao tuổi đâu? Đó là thời diểm dễ bị quyến rũ nhất đấy! Bài tốt như vậy mà bị anh ta đánh thành thế này tôi cũng chịu luôn! Giờ thì hay rồi... có muốn hối hận cũng không kịp..."

Seohyun cứ mắng mỏ suốt, mà Minho ở bên cạnh từ đầu tới cuối lại chẳng nói gì.

Anh cũng được xem như là cùng lớn lên từ nhỏ với người kia, người kia... chẳng qua chỉ là không biết thể hiện tình cảm của mình, lại càng không hiểu cách làm thế nào để đối xử tốt với một người thôi... Hoặc có lẽ, trong tiềm thức của người kia không muốn dành cho ai đó quá nhiều tình cảm, càng không muốn cho bất cứ ai biết con người thật của mình...

...

Vì quá mệt mỏi nên Sooyeon ngủ một giấc rất sâu, tới lúc tỉnh lại, trong lúc mơ màng liền đối mặt với gương mặt đang ngủ phóng to trước mắt, cô sợ đến mức tỉnh hẳn.

Chương 1637: Tự mình bế lên giường

Cô theo bản năng tụt lại phía sau thì phát hiện người kia đang nắm chặt lấy ống tay áo của mình... Sooyeon có chút choáng váng.

Người đàn ông đang chìm trong giấc mơ giờ đã mất đi lớp ngụy trang kiêu ngạo biếng nhác thường ngày, để lộ ra gương mặt hơi trẻ con. Không biết anh ta mơ thấy gì mà hai đầu mày nhíu chặt lại, trông sắc mặt có vẻ đang phải gánh chịu nỗi đau to lớn nào đó, đầu ngón tay dùng sức tóm chặt lấy góc áo cô đến nỗi trắng nhợt...

Trông có vẻ khó chịu như vậy, chắc không phải là bị bệnh rồi chứ?

Sooyeon thấy tầng mồ hôi mỏng trên trán Sooyoung, không hiểu sao cô lại đưa tay ra lau đi, kết quả bàn tay ấy lại bị người ta nắm chặt lấy, y như chết đuối vớ được cọc...

Sooyeon hơi nhíu mày đang định rụt lại thì nghe thấy người kia mơ màng lẩm bẩm: "Mẹ..."

"..." Sooyeon sững sờ.

Mẹ?

Cô vừa nghe nhầm hả?

"Mẹ..." Sooyoung lại thấp giọng gọi một tiếng, lần này nghe vừa cuống cuồng lại sợ hãi nhưng âm thanh lại rất rõ ràng.

Anh ta đang gọi mẹ thật sao?

Sooyeon rơi vào trầm tư, rốt cuộc Sooyoung mơ thấy gì vậy? Tại sao anh ta mơ thấy mẹ mà lại có phản ứng đau khổ như thế?

Người đàn ông kia vẫn chìm trong cơn ác mộng, nét mặt ngày càng đau khổ, thậm chí cơ thể còn bắt đầu lên cơn co giật nhẹ, Sooyeon vội vàng lay anh dậy: "Này... tỉnh dậy đi... Sooyoung... Sooyoung!"

"Soạt" một tiếng, người đàn ông kia bỗng mở trừng mắt. Ngay sau đó, cổ họng Sooyeon bị một bàn tay dùng sức bóp chặt, ánh mắt Sooyoung lúc này vô cùng đáng sợ, chỉ toàn là âm u lãnh lẽo, không có lấy một tia sáng khiến người ta khiếp sợ không thôi.

Một giây, hai giây trôi qua...

Cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ được đây là ai, sức lực trên tay cuối cùng cũng dần mất đi nhưng sắc mặt vẫn khó coi vô cùng: "Ai cho phép cô ở đây?"

Sooyeon thấy anh ta bị khó chịu vì gặp ác mộng vốn đang muốn an ủi vài câu, nhưng nghe thấy vậy thì hắc tuyến đầy đầu: "Sao tôi biết được? Tôi nhớ hình như lúc ở đồn cảnh sát tôi bị ngất đi thì phải? Chẳng lẽ không phải anh đưa tôi về đây à?"

"Bớt tự mình đa tình đi!" Sooyoung phủ nhận không chút do dự.

Sooyeon gãi đầu, chẳng lẽ không phải là anh ta thật, vậy thì ai đưa cô tới đây nhỉ?

Chắc không thể giống lần trước, lại là Seo In Guk đấy chứ?

Không thể nào, lúc đó Đại sư huynh và Tam sư tỷ đều ở đó mà...

Sooyeon cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa cô lầu bầu nói: "Vừa rồi anh mơ thấy ác mộng, tôi có lòng tốt gọi anh dậy, anh lại suýt chút nữa thì bóp chết tôi đấy..."

"Cô trông thấy gì rồi?" Anh ta nhìn chằm chằm vào cô như đang nhìn một tên tội phạm rình trộm.

Sooyeon bị anh ta nhìn đến nỗi hết nói nổi: "Tôi có thể nhìn thấy gì chứ, anh mơ ác mộng thì có gì hay mà nhìn... mà hình như tôi có thấy anh gọi mẹ thì phải..."

Sắc mặt Sooyoung lại càng trở nên lạnh lẽo, cảm thấy bị người ta phá vỡ bí mật của mình nên thẹn quá hóa giận hét lên: "Ra ngoài!"

"Tôi cũng muốn, nhưng anh buông áo tôi ra trước đi!"

Sooyoung sững người, vung tay hất góc áo cô ra, tỏ vẻ khinh bỉ như thể là cô tự mình nhét áo cô vào tay anh ta vậy.

Sooyeon vừa rời đi vừa lầu bầu mấy câu, Minho, Seohyun và Tiffany đều đang ở trước cửa thấy Sooyeon bước ra liền nhao tới.

"Nghiên ca! Anh tỉnh rồi à!"

"Tiểu sư muội, muội không sao chứ? Tên đó có làm gì muội không?"

Sooyeon lắc đầu: "Không."

Seohyun nghe vậy thì đen mặt, ánh mắt xẹt qua một tia uất hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô bóp bóp cổ tay thở dài.

"Phải rồi, sao muội lại ở đây thế, còn... còn nằm trên giường cái tên đó nữa chứ?" Sooyeon khó hiểu hỏi.

Seohyun buột mồm nói: "Tên đó cứ cương quyết đem muội về đây, còn tự mình bế muội lên giường nữa!"

Sooyeon: "..."

Chương 1638: Người như anh sẽ cô đơn cả đời đấy

"Tên đó cứ cương quyết đưa em về, còn tự mình bế muội lên giường nữa!" Seohyun không chút do dự mà bán đứng người ta.

"..." Sooyeon hết nói nổi, liệu có phải tên đó bị tâm thần phân liệt không vậy?

"Đệch! Thế mà anh ta vừa tỉnh một cái liền đuổi muội đi, còn chất vấn muội kêu sao muội lại ở đây nữa đấy..." Sooyeon không nhịn được mà ói mửa.

Seo Juhyun che mặt đỡ trán: "..." Lão Đại à, anh mà cứ vậy thì sẽ cô đơn cả đời đấy!

"Nhưng Tiểu sư muội này, sáng nay muội chỉ tham gia một buổi thử vai thôi, sao lại đến nỗi ngất xỉu thế hả? Tiffany nói tại muội bị kích động quá độ cộng với mất sức nên bị vậy! Kể cả là phim hành động cũng đâu đến nỗi vậy?" Seohyun không nhịn được hỏi.

Sooyeon khẽ ho một tiếng: "Có những lúc vì quá nhập vai nên sẽ bị như vậy, chủ yếu vẫn là do dạo này muội mệt quá thôi..."

Seohyun cũng không nghi ngờ gì: "Lúc ấy Lão Đại còn cứ khăng khăng bắt mang cái video thử vai của muội về để xem cơ..."

Sooyeon "thịch" một cái trong lòng: "Anh ta có nói gì không?"

Seo Juhyun nhún vai: "Không biết, tỷ chỉ nói anh ta làm vậy không tốt lắm đâu liền bị anh ta đuổi xuống xe luôn rồi!"

Sooyeon lại nhìn Tiffany, ánh mắt dò hỏi.

Trông Tiffany có vẻ hơi khó xử nhưng cuối cùng cũng vẫn không có cách nào cự tuyệt được câu hỏi của Sooyeon, cô hơi ngượng ngập nói: "Lão đại cũng không nói gì nhiều... chỉ có hai chữ..."

Sooyeon: "Hai chữ? Hai chữ gì?"

Tiffany: "Ngu... ngu ngốc..."

Sooyeon: "..."

Đúng lúc này, điện thoại của Seo Juhyun vang lên.

Chính là ai kia gọi tới.

"Cô đưa cô ta về đi." Điện thoại truyền tới âm thanh lạnh lùng của Sooyoung.

Mắt Seo Juhyun sáng lên, cho là cuối cùng anh chàng này cũng đã giác ngộ rồi, đang tính nói với Tiểu sư muội thật ra tên này cũng có lúc bình thường để vun vén cho hai người. Kết quả, đầu dây bên kia lại truyền tới âm thanh sắc lạnh hơn: "Dám nói thừa một chữ, tôi sẽ đánh gãy chân cô!"

Seohyun: "..." Được thôi, cô từ bỏ việc trị liệu cho Lão Đại nhà mình đây...

Cuối cùng, Seohyun cũng không nhiều lời nữa: "Tiểu sư muội, xe của muội giờ vẫn đang ở đồn cảnh sát, để tỷ đưa muội về nhé!"

Sooyeon gật đầu không có từ chối, cái nơi quỷ quái này quả thật không thể bắt xe về được.

Sooyeon vừa mới tỉnh dậy vốn đầu óc còn hơi mơ màng, nhưng khi cô vừa xuống lầu cùng Seo Juhyun và... nhìn thấy bày bố của căn biệt thự này xong thì lập tức lại rơi vào hoang mang...

"Ôi mẹ ơi! Muội đang nằm mơ hả? Hay muội tới nhầm chỗ rồi?"

Căn nhà ma u ám giờ bỗng rực rỡ lên hẳn, những bức tranh sơn dầu quỷ quái treo trên tường giờ đã đổi hết thành những bức tranh hiện đại với gam màu sắc tươi sáng, đồ gỗ tối màu cũng bị đổi sạch, trên bàn bày hoa tươi, tấm rèm cửa trắng u ám giờ cũng đổi thành màu hồng và có viền ren...

Sao tự nhiên cái nhà ma này lại thành lâu đài của công chúa thế này?

"Rốt cuộc khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, khẩu vị tên này sao tự dưng thay đổi nặng thế?"

Seohyun nhìn vẻ mặt không chút rung động nào của Tiểu sư muội mà lại không thể nói "tất cả là làm vì muội đấy", thật đúng là nghẹn chết mất thôi!

Trên lầu, trước cửa sổ buồng ngủ, Sooyoung chậm rãi châm một điếu thuốc, kín đáo trông theo bóng lưng rời đi của cô gái, trong tâm trí lại hiện lên cảnh tượng mà anh đã thấy trong đoạn video thử vai lúc sáng.

Đồ ngốc, mong là sau khi cô biết được sự thật sẽ không hối hận...

Chương 1639: Tôi chưa từng nghi ngờ chuyện này

Sooyeon vừa về đến nhà, BoA đã gọi điện tới thông báo đã kí xong hết hợp đồng với đoàn làm phim rồi.

Cuối cùng cô vẫn là người lấy được vai diễn này!

Lúc trước,Song Yubin quá vội vàng, mặc kệ lời cảnh báo của đoàn làm phim là cấm tiết lộ mọi thứ liên quan tới buổi thử vai mà âm thầm công bố với truyền thông công chúng là cô ta thông qua thử vai. Giờ đoàn làm phim bỗng nhiên thông báo đổi người vì thế dẫn đến vụ lùm xùm không nhỏ, các thủy quân cũng thi nhau đưa ra thuyết âm mưu các kiểu.

Tuy Sooyeon vừa giành được giải Ảnh hậu Daejon nhưng lý lịch và chỗ đứng vẫn không bằng người đã lăn lộn trong giới hơn mười năm nay như Song Yubin được. Nhưng dưới tình huống Song Yubin đã được chọn, đoàn làm phim lại tổ chức buổi thử vai thứ hai, cô thông qua lần thứ hai để chen chân vào vị trí của Song Yubin, điều này thật sự khiến người ta không thể không nghĩ nhiều được.

Nhưng vì đạo diễn bộ phim này là Daniel, nhân phẩm và danh tiếng của ông trong làng giải trí quả thật là quá tốt, số người tin đoàn làm phim vẫn chiếm số đông hơn. Ai thích nghi vấn thì nghi vấn dù gì cũng chẳng gây được sóng gió gì. Ngược lại, không ít người lại rất kì vọng vào sự sáng tạo không ngừng của vị đạo diễn danh tiếng cùng với vị Ảnh hậu trẻ tuổi mới lên kia, không biết hai người sẽ mang đến bất ngờ gì cho người xem.

Ngoài chút sóng gió trước buổi bấm máy ra thì toàn bộ quá trình quay phim đều tiến hành một cách thầm lặng, hơn nữa các cảnh quay lại được quay khép kín trong một thôn nhỏ, không tiết lộ bất cứ thông tìn gì cho bên truyền thông cả.

Vì muốn đạt hiệu quả quay phim tốt hơn, cuộc sống của cả đoàn làm phim đều sẽ ở trong thôn, làm lụng cùng dân làng, cùng ăn cùng ở luôn.

Vốn dĩ mọi người còn lo một cô gái yểu điệu như Sooyeon sẽ không chịu được cuộc sống này, không ngờ cô lại thích ứng rất tốt, việc nông gì cũng đều bắt tay vào làm đâu ra đấy, thậm chí còn có thể dạy lại cho những người khác trong đoàn.

Daniel không chọn người bừa bãi, ông cũng đã tìm hiểu rõ hoàn cảnh của Sooyeon, biết cô sống dưới quê mười tám năm. Một người vẫn luôn nghiêm khắc như ông cũng không bắt bẻ gì được Sooyeon trái lại còn thấy khá hài lòng.

"Cô nhóc này không sai, là một mầm non tốt đấy! Chỉ cần không chạy sai đường, tương lai sẽ vượt qua cô cũng không biết chừng!"

Thấy Daniel đánh gia Sooyeon cao như vậy, Lee Yoori lại không hề để bụng chút nào, cô còn nhìn về phía Sooyeon cười nói: "Tôi chưa từng nghi ngờ gì về chuyện này!"

Đúng lúc này, điện thoại của Lee Yoori "ting" lên một tiếng. Lee Yoori lấy điện thoại ra nhìn, ngay lập tức sắc mặt liền biến.

Sau đó, điện thoại của Daniel cũng vang lên, ông cũng rút điện thoại ra xem, cũng kinh ngạc y hệt như Lee Yoori nhưng ngay sau đó khuôn mặt lại tràn đầy sự giận dữ.

Lee Yoori nhìn qua màn hình điện thoại của Daniel, biết ông cũng thấy rồi nên vội khuyên bảo ông: "Đạo diễn Daniel, trước khi chưa làm rõ mọi chuyện, xin ông hãy bớt giận trước!"

Daniel dù sao cũng là người từng trải vì vậy ông cố gắng kiềm chế lại: "Cứ quay xong phim trước, đừng làm ảnh hưởng tới tâm tình của cô ấy."

"Cảm ơn đạo diễn!" Lee Yoori cảm kích nói, sự lo âu thoáng lướt qua khuôn mặt cô.

Lúc này, Sooyeon vẫn chưa hề biết thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì, khoảng thời gian này vì để chuyên tâm quay phim nên cô hầu như không quan tâm tới mọi chuyện ở ngoài.

Mãi tới khi quay xong cảnh lúc chạng vạng, Sooyeon vừa thả lỏng tâm trạng một chút mới phát hiện phản ứng của mọi người trong đoàn làm phim có gì đó khác thường. Mọi người cứ túm năm tụm ba lại vừa nhìn điện thoại vừa lén nhìn cô xì xào bàn tán.

Sooyeon nhíu mày, đi tới chỗ Seulgi.

Chỉ thấy Seulgi đang hết sức sốt sắng gọi điện cho ai không biết.

"Seulgi?"

"A! Nghiên ca!" Seulgi dập điện thoại có chút hốt hoảng nhìn Sooyeon.

"Xảy ra chuyện gì à?" Sooyeon nhìn Seulgi hỏi.

Chương 1640: Scandal

Seulgi cắn cắn môi tỏ ra khó xử, cô lắp bắp mãi không nói lên lời.

"Đưa điện thoại đây cho chị." Sooyeon đưa tay ra.

Seulgi chần chừ một hồi muốn giấu cũng không giấu được, cuối cùng cô vẫn trả lại điện thoại lại cho Sooyeon.

Sooyeon vừa mở máy liền thấy hiện lên tin mới nhất trong giới, tiêu đề bắt mắt đập thẳng mặt: [Ảnh hậu Daejong ngủ cùng đại gia!]

Sooyeon khẽ nhíu mày, từ lúc cô ra mắt tới giờ, không phải không có những tin hắt nước bẩn thế này. Nhưng từ sau khi BoA kiện một tạp chí để giết gà dọa khỉ xong, thêm việc thế lực của Soshi còn lù lù ra đó, dù có không nổi tiếng thì những tờ báo nhỏ cũng không dám viết ra những bài báo không căn cứ thế này.

Nhưng lần này, trên điện thoại của cô lại nhảy ra tin tức mới nhất của một nhà báo chuyên nghiệp có sức ảnh hưởng rất lớn.

Cộng thêm phản ứng bất thường của các nhân viên trường quay, thậm chí cả Seulgi...

Sooyeon kích vào liên kết, đồng tử đột nhiên co thắt lại.

Vừa ấn vào liền thấy một tấm ảnh vô cùng khó coi, dù đã làm mờ những vẫn có thể thấy rõ tư thế phóng đãng của một nam một nữ trong ảnh.

Điều khiến cô kinh ngạc không phải là những tấm ảnh này mà là... gương mặt của cô gái trong ảnh chính là cô!

Chẳng lẽ là PTS?

Nhưng trông cũng không quá giống...

Sooyeon tiếp tục lướt xuống dưới xem, sau đó thấy một đoạn video, trong video đã được xử lí làm mờ vài chỗ, nhưng mặt của nam nữ trong đó đều rất rõ ràng.

Cô gái đó, vẫn là cô!

Đoạn video này rõ ràng đã đánh vỡ khả năng đây là PTS, tấm ảnh kia là thật!

Trong tin lá cải đó có miêu tả, người đàn ông trong đoạn video trên là một công tử nhà giàu có chút tiếng tăm trong thành phố.

"Nghiên ca... đừng xem nữa..."

Seulgi vội nói, như thể sợ Sooyeon sẽ chịu đả kích lớn.

Sooyeon miết miết mi tâm, cảm thấy bất lực, ngay đến Seulgi cũng cho rằng cô gái trong những tấm ảnh và video kia là cô chứ đừng nói những người khác...

Chuyện này đúng là hóc búa thật...

Sooyeon bỗng nhớ lại chuyện đổi súng giả thành súng thật lúc trước ở đoàn làm phim Biệt Đội Điệp Viên Perak, thế lực của Yuri lớn như thế mà đến giờ vẫn chưa tra ra được là ai làm, mà giờ lại xảy ra chuyện thế này...

Đối phương thấy không lấy được mạng cô nên muốn hủy hoại cô sao?

Hay chuyện này không liên quan tới chuyện lần trước mà là do người khác làm...

Gần đây cô kéo theo nhiều thù hận ghê...

"Sooyeon, đạo diễn bảo cô qua đó môt lát!" Sooyeon đang thất thần, trợ lí đạo diễn vội vã chạy tới thông báo, ánh mắt khi nhìn Sooyeon có chút ám muội.

"Tôi biết rồi. Cảm ơn."

Sooyeon không lập tức giải thích với Seulgi mà đi tới chỗ đạo diễn trước.

Trong phòng, Daniel và Lee Yoori đều ở đó, bầu không khí rất nặng nề.

"Biết chuyện rồi à?" Daniel nghiêm túc hỏi thẳng vào vấn đề.

Sooyeon gật đầu, trên mặt không hề có chút chột dạ nào, cô nói thẳng: "Đạo diễn Giang, cô gái trong ảnh và clip không phải là tôi. Xin lỗi đã gây phiền phức cho đoàn làm phim, chuyện này tôi sẽ liên hệ với quản lí để nhanh chóng xử lí kịp thời, không làm ảnh hưởng tới tiến độ quay của đoàn!"

Nếu vào lúc này Sooyeon mà tạo scandal gì, theo hợp đồng thì khi hình tượng của cô bị ảnh hưởng bởi chính cô, cô sẽ phải bồi thường một khoản tiền lớn. Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là sự cố gắng của cả đoàn trong khoảng thời gian này đều sẽ đổ sông đổ bể hết, sẽ phải chọn lại diễn viên và quay thật nhanh để kịp tham gia liên hoan phim, thậm chí sự nghiệp của cô trong giới cũng sẽ bị hủy sạch trong phút chốc chỉ vì chuyện này...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #yulsic