Chương 1321-1330
Chương 1321: Điều ngu ngốc nhất từng làm
Kim Eunjung kéo Jung Soohee lại: "Soohee, con không cần thiết phải nói gì với nó hết, coi như mẹ đã nhìn rõ nó rồi, nó hận đến mức chúng ta chết hết thì nó mới vừa lòng!"
Lúc này, Jung lão gia tử và Jung Shindong đã đi rồi, chỉ còn mình Jung Soojung ở lại. Cho nên, Kim Eunjung không cần kiêng dè ai hết nữa, trong cơn kích động bà ta không giữ được cái miệng của mình: "Nó vẫn còn hận chúng ta chuyện năm đó đây mà! Cái đứa con gái mất nết, không biết xấu hổ vác cái bụng to ở bên ngoài về còn dám lừa chúng ta cái thai là của Lee Donghae, thế nên cuối cùng Lee Donghae mới bỏ nó mà chọn Soohee!"
"Lúc đó, chúng ta hết cách mới đưa nó ra nước ngoài. Cả quyết định không công bố thân phận nó ra bên ngoài cũng là vì thế, sợ chuyện đó bị đào bới ra làm mất mặt cả nhà chúng ta!"
"Lo Lão gia tử bị kích thích mà chúng ta không dám nói chuyện này với ông. Nói gì thì nói chúng ta cũng đã hết tình hết nghĩa với nó rồi! Tất cả những thứ này đều là do nó gieo gió gặt bão, giờ còn tư cách gì để oán trách chúng ta?"
"Eunjung, em bớt cái mồm đi được không!" Jung Dongyup thấy Kim Eunjung thế nhưng lại dám lôi chuyện năm đó ra nói, vẻ mặt không tự chủ được mà trở nên méo mó khó coi.
Dù sao đây cũng là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời ông ta...
Jung Soohee đứng bên "khéo léo" khuyên bảo: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, cho dù anh Donghae có không còn thích chị đi nữa thì lúc đó con cũng không nên yêu anh ấy, làm chị không vui mà..."
Đoạn đối thoại này khiến Jung Soojung kinh ngạc cực kì.
Cái gì...
Năm đó thế nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như thế?
Theo như lời Kim Eunjung thì hóa ra Lee Donghae vốn dĩ là đang yêu Sooyeon? Sau Sooyeon mang thai với người khác rồi lừa bọn họ rằng đứa bé đó là của Lee Donghae?
Bà lăn lộn ngần ấy năm, không nói đến cái khác nhưng bản lĩnh nhìn người vẫn phải có.
Dù gì Sooyeon cũng không giống với cái loại con gái có thể làm những chuyện như thế. Vì vậy bà lập tức lên tiếng ngắt lời: "Các người dám khẳng định sự việc đúng như những gì các người vừa nói mà không phải là vẫn còn có ẩn tình khác?"
"Còn có thể có ẩn tình gì nữa? Nó chửa hoang mấy tháng trời đều là tôi chăm sóc nó, bởi vì nghe nó nói cái thai đó là cốt nhục của Lee Donghae. Kết quả lúc gần sinh rồi, Lee Donghae từ nước ngoài đi công tác về chính mồm nói với tôi, đứa bé căn bản không phải là của nó, nó chưa bao giờ có cái gì với Sooyeon cả! Cô có biết lúc đó tôi xấu hổ đến mức nào không?" Cứ nhớ lại tình cảnh lúc đó, vẻ mặt của Kim Eunjung lại u ám đến cực điểm.
Jung Dongyup trầm giọng nói: "Soojung, em luôn trách anh và Eunjung ác, nhưng thực ra bọn anh cũng có nỗi khổ tâm, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, những chuyện này bọn anh căn bản là không muốn nói...."
"Nói đủ chưa?" Trong căn phòng trống trải, giọng nói lạnh lẽo của một cô gái vang lên.
Vẻ mặt của Kim Eunjung đầy chán ghét nhìn về Sooyeon: "Chọc phải vết sẹo của mày rồi chứ gì? Bây giờ biết xấu hổ rồi à, sớm biết thế sao còn làm?"
Sooyeon ngẩng đầu lên, đôi mắt cô trong suốt đến sáng ngời: "Mấy người có biết chuyện ngu xuẩn nhất năm đó tôi từng làm là gì không?"
"Không phải yêu Lee Donghae đến mức đào tim móc phổi cho anh ta, cũng không phải là đối đãi Jung Soohee như em ruột mà chẳng có chút phòng bị nào..."
"Mà là, sau khi sự việc đã xảy ra rồi, tôi vẫn còn khóc lóc giải thích với bà như một con chó, cầu xin bà tin rằng tôi không làm những việc đó! Bây giờ thì xin lỗi, các người muốn nghĩ thế nào thì tùy, chẳng liên quan gì đến tôi."
Sooyeon nói xong, quay người đi thẳng.
Jung Soojung cũng lập tức đuổi theo, lúc ra đến cửa không nhịn nổi mà quay lại nhìn Kim Eunjung và Jung Dongyup nói một câu: "Thà tin một người ngoài cũng không chịu tin con gái ruột của mình, anh chị thật đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt! Cố mở to mắt ra mà nhìn cho rõ cái đứa bên cạnh anh chị rốt cuộc là cái loại hàng gì nhé!"
Chương 1322: Kết quả là một món hàng giả?
Sau khi Jung Soojung và Sooyeon đi rồi, sắc mặt của Jung Dongyup và Kim Eunjung đều khó coi vô cùng.
Kim Eunjung tức muốn nổ phổi: "Con nhỏ chết tiệt đó cho đến tận bây giờ vẫn còn dám cãi chày cãi cối..."
Trên gương mặt của Jung Soohee lúc này tràn đầy vẻ thê lương: "Ba, mẹ... bao nhiêu năm nay, con thật sự rất cảm ơn hai người! Con cảm ơn công ơn dưỡng dục của ba mẹ dành cho con! Con cảm ơn sự chiều chuộng và tin tưởng của ba mẹ đối với con! Con thực sự không hề nghĩ đến mọi chuyện sẽ đi đến nước này... tuy rằng con không nỡ, con thực sự không nỡ rời xa ba mẹ nhưng mà con nghĩ... con vẫn nên đi thì hơn..."
Sắc mặt của Kim Eunjung lập tức thay đổi: "Soohee, ý của con là gì?"
Jung Dongyup cũng nhíu mày nói: "Soohee, con đang nói vớ vẩn gì thế? Con muốn đi đâu?"
Jung Soohee ảm đạm nói: "Đi đâu cũng được, con thực sự không muốn gây thêm phiền toái cho ba mẹ nữa. Ba mẹ đã vì con mà trả giá đủ rồi, cũng phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi! Ông nội nói không sai, nếu như con vẫn còn biết ơn thì không nên tiếp tục ở lại cái nhà này mới phải! Nơi này... nơi này vốn dĩ không thuộc về con... con nên quay về nơi thuộc về mình mới đúng... Sớm nên thế mới phải... là do con... do con quá lưu luyến ba mẹ... luyến tiếc sự yêu thương của ba mẹ dành cho con..."
"Soohee, ông nội con đâu có ý muốn đuổi con đi, con đừng nghe người khác nói hươu nói vượn, con là do một tay mẹ nuôi lớn, con là người thế nào chẳng lẽ mẹ còn không biết sao? Con đừng bao giờ làm chuyện ngu ngốc nghe chưa, đừng bao giờ rời xa mẹ!" Kim Eunjung vội vàng khuyên nhủ.
Jung Soohee khóc thút thít: "Nhưng mà mẹ... cái nhà này... con thực sự không ở nổi nữa rồi... con xin lỗi... con thực sự xin lỗi..."
Kim Eunjung trừng mắt nhìn Jung Dongyup, ý bảo ông ta mau chóng nghĩ cách.
Jung Dongyup thở dài một cái rồi nói: "Soohee, ba biết con đã phải chịu nhiều ủy khuất, nhưng mọi chuyện không nghiêm trọng như con nghĩ, cũng may trong bữa tiệc tối qua khách khứa cũng không nhiều lắm! Ba đã phong tỏa tin tức rồi, thế nên sẽ không truyền ra ngoài đâu, sẽ không ảnh hưởng gì tới sự nghiệp của con hết. Còn về phần thái độ của những người khác đối với con, còn không phải dựa vào thái độ của ba và mẹ con đối xử với con à? Con là con gái yêu của ba mẹ, có ba mẹ làm chỗ dựa cho con, những người khác ai dám coi thường con?"
Kim Eunjung cũng phụ họa: "Đúng vậy, đúng là như thế đấy!"
Hai người khó khăn lắm mới khiến tâm trạng của Jung Soohee dịu đi được một chút thì điện thoại của Jung Dongyup đột nhiên reo vang.
Là Lee Wang - cha của Lee Donghae gọi đến.
Nhà họ Lee gọi điện thoại đến!
Nét mặt của Jung Dongyup lập tức thay đổi, ông ta cố gắng làm tâm trạng dịu lại rồi mới nhấc máy lên nghe trong ánh mắt căng thẳng của Kim Eunjung và Jung Soohee: "Alo, ông thông gia à...."
Đầu bên kia điện thoại ngay lập tức vang lên tiếng "hừ" lạnh: "Hừ, câu thông gia này của ông tôi thật không dám nhận. Ninh đổng này, tôi tìm ông là vì chuyện gì ắt hẳn là ông cũng rõ, chuyện này tôi hy vọng ông có thể cho tôi một câu trả lời hài lòng! Nhà họ Lee chúng tôi tốt xấu gì ở Đế Đô này cũng là nhân vật có tiếng, bây giờ chuyện lại ầm ầm lên như thế này, ông bảo chúng tôi sau này biết làm người thế nào đây! Cứ tưởng rằng lấy được một thiên kim tiểu thư về nhà, kết quả lại là một món hàng giả?"
Jung Dongyup nghe mà trong lòng khó chịu, nhưng chỉ có thể nín nhịn mà trả lời: "Ông thông gia nói vậy là nặng quá rồi, Soohee là đứa bé mà chúng tôi yêu thương cưng chiều từ nhỏ đến lớn, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay chúng tôi, vốn dĩ đã là thiên kim tiểu thư, tại sao lại có thể gọi là hàng giả được? Nhân phẩm và năng lực của con bé như thế nào, không phải ông bà cũng biết rõ sao?"
Chương 1323: Mau chóng đưa ra quyết định
"Jung Dongyup, ông đừng có đánh trống lảng với tôi, chẳng lẽ những thứ đó có thể biến thành lý do để ông lừa gạt nhà họ Tô chúng tôi sao?" Giọng của Lee Wang càng lộ rõ sự phẫn nộ.
Jung Dongyup cũng trầm giọng nói: "Về chuyện này thì xin ông thông gia cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho ông một đáp án hài lòng!"
"Được, vậy tôi sẽ cho ông thời gian ba ngày!" Cạnh một tiếng, đầu bên kia đã cúp máy
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Jung Dongyup liền đen kịt lại.
Kim Eunjung lập tức truy hỏi: "Thế nào rồi, bên đó nói gì thế?"
Jung Soohee đứng bên cạnh, trong mắt cô ta thoáng hiện lên vẻ mưu mô, ngay lập tức trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng đau khổ nói: "Bây giờ chuyện này đã bị cô làm ầm ĩ như thế, sức ảnh hưởng của cô lại lớn nữa, chỉ e mọi người chí ít cũng tin một nửa. Những người khác thì thôi, nhưng bên nhà họ Tô, nếu đã nghe phong thanh được cái gì thì chắc chắn bọn họ sẽ điều tra đến cùng. Chuyện này... không giấu được đâu, con cũng không muốn lừa bọn họ nữa... ba mẹ, hai người không cần khó xử, con sẽ đi chia tay với Lee Donghae ngay bây giờ..."
Gương mặt của Jung Dongyup lập tức trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc: "Soohee! Con điên rồi sao! Chuyện này làm sao có thể nói lung tung được!"
"Ba... chuyện đã thành ra như thế, thay vì để nhà họ Lee nói ra không bằng để con chủ động trước thì hơn, như thế còn có thể giữ lại chút thể diện cho bản thân, con bây giờ... đã hai bàn tay trắng, con không xứng... không xứng với anh Dongahe..." Jung Soohee vừa nói vừa bật khóc một cách đau khổ.
"Con bé ngốc này, đừng khóc, đều là do mẹ không tốt, lúc đó khi nhìn thấy Jung Soojung xuất hiện, mẹ nên cảnh giác mới phải!" Kim Eunjung đau lòng trấn an Jung Soohee.
Jung Dongyup đứng bên cạnh lại trầm tư suy nghĩ.
Những gì Jung Soohee vừa nói tuy có nông nổi nhưng cũng không phải là không có lý.
Lần trước, khi Lão gia tử lập di chúc thế nhưng lại không cho Soohee một chút cổ phần nào, bên phía nhà họ Lee cũng đã úp mở chê bai rồi, nào đâu ra cái lý không để lại cổ phần cho cháu ruột mà lại đi chia cổ phần cho một đứa con nuôi như Sooyeon?
Cũng còn may là có Lee Donghae khuyên nhủ nên bên đó mới không nói gì nữa, nhưng bây giờ dù có nói thế nào cũng không được nữa rồi.
Khó khăn lắm mới liên hôn được với nhà họ Lee, nếu như cuộc hôn nhân này thất bại, đối với ông ta mà nói đây sẽ là một tổn thất cực kì lớn!
Đối với ông ta mà nói, sự tồn tại của nhà họ Lee còn quan trọng hơn là cổ phần, cái ghế chủ tịch của ông ta có thể giữ được nguyên nhân chủ yếu là do có nhà họ Lee đứng đằng sau ủng hộ.
Cho nên, dù có thế nào cuộc hôn nhân này nhất định phải giữ đến cùng!
Mà bây giờ cách duy nhất có thể chứng minh thành ý của nhà họ Jung, nâng cao địa vị của Soohee lên cũng chỉ có một.
Đó chính là, chuyển hết cổ phần dưới danh nghĩa của ông sang cho Jung Soohee.
Như thế nhà họ Lee sẽ không còn nói được gì nữa!
Nhưng mà... nếu như chuyển toàn bộ cổ phần trong tay ông sang cho Soohee, việc lớn như thế trong lúc nhất thời ông ta thực sự rất khó đưa ra được quyết định.
Soohee dù có tốt mấy đi nữa nhưng nói cho cùng vẫn không phải là con ruột!
Thế nên Jung Dongyup lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Mãi một lúc lâu sau, Jung Dongyup mới thở dài rồi nói: "Soohee con đừng lo nữa, để ba tính kỹ xem xem, còn về phía Lee Donghae con cũng đừng có xúc động, ba sẽ giúp con giải quyết ổn thỏa."
Jung Soohee nghe thế, trong mắt lại lóe lóe lên nhưng vẫn cứ tiếp tục giả bộ đau đớn, không có bất cứ phản ứng gì, muốn ép cho Jung Dongyup phải mau chóng đưa ra quyết định.
Chương 1324: Nơi để phó thác
Ngoài cửa lớn nhà họ Jung.
"Sooyeon, con nghĩ kỹ chưa, chỗ cổ phần này cháu thực sự đưa hết cho cô à?"
"Cô à cô cứ nhận đi ạ, đồ của nhà họ Jung cháu không muốn dính vào, đương nhiên cháu cũng không muốn kẻ khác được lợi, cũng may là có cô xuất hiện, cháu chỉ sợ... số cổ phần đó sẽ gây thêm rắc rối cho cô." Sooyeon không yên tâm nói.
Jung Soojung cười lạnh một cái: "Hừ, rắc rối ấy à? Chút bản lĩnh đó của họ chưa đáng để cô phải quan tâm! Nếu đã như thế, Sooyeon, số cổ phần này cô cũng không đùn đẩy nữa, cô sẽ nhận. Cháu chỉ cần yên tâm làm những gì mình muốn là được, nhà họ Jung đã có cô rồi!"
"Cháu cám ơn cô ạ!" Sooyeon nhìn Jung Soojung với ánh mắt cực kỳ cảm kích, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Cô không hỏi cháu về chuyện năm đó sao?"
Jung Soojung cười cười: "Có gì đâu mà phải hỏi, cô dùng đầu gối cũng đoán được tình hình lúc đó đại khái như thế nào. Chẳng qua là, với cái tính mưu mô xảo trá kia của Jung Soohee, chắc chắn giờ đã chẳng còn lại chút chứng cứ gì của năm đó. Bây giờ, con nhỏ đó vẫn một mực đổ tội lên đầu cháu, lại cộng thêm việc Lee Donghae cũng đứng về phía con nhỏ đó thì dù cháu có một trăm cái mồm cũng không giải thích rõ được!"
"Kẻ đã không tin cháu thì có nói thế nói nữa cũng vô dụng, những người tin cháu thì cháu chẳng cần nói một chữ họ vẫn tin! Cháu yên tâm đi, cô tin cháu."
Được người phụ nữ vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng này ôm lấy, trong lòng Sooyeon bỗng dưng dâng lên một nỗi cảm xúc khó nói: "Cô ..."
Tuy Sooyeon không nói gì nhưng Jung Soojung lại có thể cảm nhận được tâm tình của cô, bà đau lòng không thôi vuốt vuốt mái tóc của của cô: "Con gái ngoan, con đã phải chịu nhiều thiệt thòi rồi! Con yên tâm, cái đuôi cáo của Jung Soohee không giấu được bao lâu nữa đâu! Còn cả đôi cha mẹ hồ đồ của con nữa, sớm muộn gì họ cũng sẽ phải hối hận..."
Jung Soojung vừa nói trong lòng vừa âm thầm thở dài, đứa bé này nhẫn nhịn bao nhiêu năm như thế thật đúng là không dễ dàng gì!
Cho dù có trong lòng có bao nhiêu oán hận đi chăng nữa, con bé có thể làm gì được đây? Bởi vì đối phương là cha mẹ ruột của con bé, cho dù nó có làm bất cứ cái gì với bọn họ thì cuối cùng người sai vẫn sẽ là con bé.
Còn về phần Jung thị, đó lại là tâm huyết cả đời của Jung lão gia tử, càng không thể động đến...
Cũng thật khó cho con bé, có thể kiên trì đến ngày hôm nay, không bị thù hận làm mờ mắt mà lầm đường lạc lối.
Nghĩ đến đây, Jung Soojung lại cảm thấy vui mừng.
Đứa bé này quả thật là khiến người ta thương yêu!
Có lẽ sự phản bội của Lee Donghae năm đó đối với nó mà nói là một sự đả kích không nhỏ, bà phải lưu ý xem bên cạnh mình có ai thích hợp không mới được, cũng là để con bé có nơi để phó thác, bên cạnh lão Shim cũng có mấy thằng nhóc diện mạo cũng không tồi đâu...
...
Sooyeon nói chuyện với Jung Soojung thêm một lúc nữa rồi mới lên đường về nhà.
Lúc lái xe đến nửa đường rồi Sooyeon mới đột nhiên nhớ ra một chuyện!
Thôi xong rồi, quên mất chị Jiyeon rồi!
Nhớ đến thái độ kì lạ của Jung Jiyeon khi rời khỏi bữa tiệc, Sooyeon vội gọi điện cho Jung Jiyeon.
Đầu bên kia điện thoại kêu tút tút liên hồi mà chẳng có ai nhấc máy càng khiến Sooyeon thêm lo lắng, sốt ruột.
Đáng chết, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?
Sooyeon bắt đầu chửi cái thằng đàn ông cặn bã đó cả trăm nghìn lần trong bụng, rồi sau đó lập tức quay đầu xe lại, lái thẳng về nơi Jung Jiyeon đang ở.
Theo những gì cô biết, Jung Jiyeon không ở cùng với Jung Shindong mà tự thuê một căn nhà ra ở riêng, cô đã từng đến đó rồi, nên cũng có ấn tượng.
15 phút sau, xe của Sooyeon dừng lại trước một khu nhà có chút cũ kỹ.
Những căn nhà ở đây cũng đã có tuổi cho nên có vẻ khá cũ kỹ, đại đa số đều là những kiểu kiến trúc phục cổ, ban ngày nhìn thì thanh tịnh nên thơ, nhưng đến tối lại có cảm giác thê lương.
Sooyeon đỗ xe dưới lầu sau đó đi chạy lên nhà của Jiyeon.
Chương 1325: Mang thai rồi
"Thùng thùng thùng...!!!"
Tiếng đập cửa vang lên dồn dập.
Trong tòa nhà tối om không có ánh đèn gì, cũng không biết bên trong rốt cuộc có ai không...
Nhưng mà muộn thế này rồi, Jung Jiyeon lại không có nơi nào để đi!
Không phải là bên trong đã xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?
Sooyeon ấn chuông cả nửa ngày mà không thấy ai ra mở cửa, đang định nếu thực sự không được thì sẽ phá cửa xông vào.
Đúng vào lúc này, "kẹt" một tiếng, cánh cửa được người trong nhà đẩy ra.
Jung Jiyeon mặt không còn tí máu nào đứng đó, thần sắc ngây dại, sau khi nhìn thấy Sooyeon, dường như không nhịn nổi được nữa, bổ nhào vào lòng cô: "Sooyeon... Sooyeon... Chị nên làm thế nào bây giờ..."
Tim Sooyeon giật nảy: "Chị... chị có thai rồi?"
Cả người Jung Jiyeon lập tức run lên, cái đầu đặt trên vai cô khẽ gật nhẹ, giọng điệu có chút kích động nói: "Ừm, chị mang thai rồi... chị dùng mấy loại que thử thai khác nhau liền... thử đi thử lại rất nhiều lần... kết quả... là mang thai rồi... tất cả đều như thế..."
"Được rồi, được rồi, đừng khẩn trương quá, chúng ta vào trong rồi nói chuyện nhé!" Sooyeon đè nén cơn tức giận muốn giết người trong lòng lại, cẩn thận đỡ Jung Jiyeon đi vào trong.
Bật đèn lên, nhìn thấy mấy que thử thai trên bàn, trong lòng Sooyeon đau như cắt.
"Đại khái là mấy tháng rồi?" Sooyeon hỏi.
"Khoảng... khoảng tầm ba tháng..."
"Bình thường chị không có phản ứng gì à?"
"Chỉ là thèm ngủ hơn một chút, có chút kén ăn, lại có hơi buồn nôn... nhưng, trước kia những lúc sức khỏe của chị không tốt cũng có phản ứng như vậy. Những lúc bị áp lực quá lớn, kinh nguyệt chị cũng sẽ loạn, cho nên căn bản là chị không nghĩ đến vấn đề này..." Jung Jiyeon đau khổ cúi đầu.
Sooyeon bóp bóp ấn đường, hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất: "Bây giờ chị định làm thế nào? Đứa bé này chị có muốn hay không?
"Không muốn... chị không muốn..." Jung Jiyeon lập tức lắc đầu.
Sooyeon còn tưởng Jung Jiyeon sẽ không nỡ, dù sao đó cũng là đứa trẻ của người đàn ông mà chị ấy thích bao nhiêu năm nay, điều này khiến cô có chút kinh ngạc: "Chị chắc chứ?"
Jung Jiyeon chắc chắc gật đầu: "Sooyeon, chị không nỡ bỏ đứa bé nhưng... chị không thể giữ lại nó được, chị không muốn bi kịch của chị lại lặp lại trên người nó nữa."
Nghe đến đó, Sooyeon lập tức hiểu ra.
Quan hệ giữa cha mẹ Jung Jiyeon vẫn luôn tệ hại, chị là người bị hại, đương nhiên không muốn con mình tương lai cũng phải chịu những tổn thương như vậy.
Jung Jiyeon chậm rãi nói: "Người đó... anh ấy đã có người mình thích rồi, anh ấy rất thích, rất thích cô ấy, giống như chị thích anh ấy vậy, thích rất nhiều năm rồi. Cho nên chị hiểu lắm, anh ấy không thể bỏ được cô ấy đâu! Chị không muốn hèn hạ đến mức dùng một đứa trẻ để trói chân anh ấy... đứa bé này, chị không thể giữ lại được!"
Nghe những lời Jung Jiyeon nói, Sooyeon cảm thấy tán thưởng người chị này, tính tình chị ấy yếu đuối nhưng trong những thời khắc mấu chốt lại rất có chủ kiến.
Nhưng, nhìn dáng vẻ khổ sở đau đớn của Jung Jiyeon không cần nghĩ cũng biết, chị ấy đã giằng xé thế nào mới có thể đưa ra quyết định tàn nhẫn đến vậy.
Cuối cùng Sooyeon vẫn cảm thấy không nhẫn tâm, thử hỏi lại một lần nữa: "Chị Jiyeon, hay là chị thử hỏi xem thái độ của anh ta như thế nào rồi hẵng quyết định? Nói không chừng giữa hai người lại có thể thì sao?"
Jung Jiyeon lắc đầu: "Không cần đâu, thái độ của anh ấy lần trước đã rất rõ ràng rồi. Sau khi tỉnh lại biết là chị thì anh ấy đau khổ lắm, đau khổ vì mình đã phản bội lại người đó, chị hà tất phải làm khó anh ấy nữa..."
Chương 1326: Không đánh một trận thì bức bối chết mất
Bà chị ngốc này...
Sooyeon thực sự không biết nói gì cho phải.
Chị ấy sợ người ta khó xử, chẳng lẽ chị ấy không thử nghĩ đến bản thân chị ấy sao? Một mình đối diện với nỗi kinh hoàng khi chưa chồng mà chửa cùng với nỗi đau khổ khi phải quyết định bỏ đứa bé đi...
Nhưng mà, năm đó chẳng phải cô cũng ngốc nghếch như thế sao, cô quả thật không có tư cách gì để nói Jung Jiyeon cả.
Chuyện như thế này thì chẳng ai có thể giúp được cả, chỉ đành để Jung Jiyeon tự mình nghĩ thông, tự mình thoát ra mà thôi.
Thực ra thì việc Jung Jiyeon muốn bỏ đứa bé này đi làm Sooyeon nhẹ nhõm hơn không biết bao nhiêu, làm một bà mẹ đơn thân thực sự không dễ dàng một chút nào.
Tuy rằng không biết rốt cuộc người đàn ông đó là ai, nhưng qua những gì Jung Jiyeon kể lại thì rõ ràng đây không phải là một người đàn ông đáng giá để phó thác.
"Chắn chắn rồi chứ?" Sooyeon hỏi.
Jung Jiyeon hít một hơi thật sâu, gật đầu: "Rồi!"
Sooyeon dang rộng hai tay ôm lấy Jung Jiyeon: "Em ủng hộ quyết định này của chị. Que thử thai cũng không chính xác hoàn toàn. Bây giờ, việc đầu tiên chị phải làm đó chính là ngày mai lập tức đến bệnh viện khám cho thật kỹ, xác định xem có phải thực sự là mang thai thật hay không, ngày mai em đi cùng với chị!"
"Cám ơn em,Sooyeon..."
"Chị còn khách khí thế với em làm gì! Nếu như chị thực sự muốn cảm ơn em, không bằng nói cho em cái tên khốn kia rốt cuộc là ai. Bây giờ em đang tức phát điên đây này, không đập cho cái gã một trận thì em bức bối muốn chết luôn rồi đây này!" Sooyeon vừa xắn tay áo vừa nói.
Jung Jiyeon bị cô chọc cho bật cười: "Sooyeon, đừng quậy nữa, người đó... anh ấy... cũng có chút thế lực ở Đế Đô. Chị biết tính em nóng nên mới không muốn để em trong cơn kích động mà làm ra chuyện gì không cứu chữa được, chị sợ sẽ liên lụy đến em. Hơn nữa, chuyện này cũng không cần thiết, chị thích anh ấy nhiều năm như vậy rồi, tất cả đều do chị cam tâm tình nguyện, đây cũng là chuyện ngoài ý muốn mà thôi..."
Sooyeon cũng hết cách, cúi đầu ủ rũ, mặt đầy vẻ thất vọng: "Được rồi, được rồi, hôm nào đấy chị thay đổi ý định, muốn đập cho hắn một trận nhất định phải bảo em đầu tiên đấy!"
...
Tối nay, Sooyeon không nỡ để Jung Jiyeon ở một mình nên ở lại đây với chị ấy.
Đến nửa đêm, điện thoại đột nhiên rung lên bần bật.
Nhìn thấy tên của Yuri hiện trên màn hình, Sooyeon lập tức bò dậy: "Alo?"
Yuri: "Em đang ở đâu đấy?"
Sooyeon: "Em đang ở chỗ của chị Jiyeon! Anh xong việc chưa?"
Yuri: "Vừa mới xong, em có ổn không?"
Sooyeon ngẩn ra: "Hả... anh biết rồi à..."
Mấy ngày hôm nay, Yuri nếu không phải bay đi khắp nơi thì cũng đi họp, đi thị sát khắp chốn. Anh bận đến mức tối tăm mặt mày nên cô cũng không định nói những chuyện phiền lòng này với anh nhưng không ngờ anh đều biết hết.
"Anh không cần lo cho em đâu, thực ra cũng chẳng có việc gì cả, vừa hay cũng nhân cơ hội này giải quyết luôn số cổ phần trong tay. Em đã thuận lợi chuyển hết số cổ phần đó sang cho cô rồi. Em ở chỗ của chị Jiyeon giờ này là vì... vì chị ấy xảy ra chút chuyện, có khả năng em phải ở bên cạnh chị ấy một khoảng thời gian!"
Sooyeon nói rồi nhíu mày lại: "Hôm nay, việc cái tên kia xuất hiện... có phải anh cũng biết rồi không?"
Yuri: "Ừm."
"Thực ra em đã muốn hỏi từ lâu rồi, công ty của anh dạo gần đây hình như rất bất ổn, có phải là vì..." Sooyeon vẫn lo lắng cái tên điên đó vì cô mà làm gì đó với Yuri.
"Mở cửa đi." Yuri đột nhiên nói.
"Hả?" Sooyeon ngẩn ra một lát: "Anh... anh đến đây đó hả?"
Yuri: "Ừ."
Sooyeon chẳng kịp nghĩ gì nữa mà lập tức nhón chân đi ra khỏi phòng, cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bên cạnh ra, thấy Jung Jiyeon đã ngủ say vì mệt mỏi mới khẽ khàng đi ra cửa.
Chương 1327: Vại dấm đến
Mở cửa ra, quả nhiên là đập vào mắt hình ảnh của Yuri với vẻ phong trần mệt mỏi đang đứng ngoài cửa.
"Sao anh... sao anh lại biết em đang ở đây?"
Đến nhanh như thế, chắc trước lúc gọi chô cô đã đang ở trên đường rồi.
Yuri: "Đoán được."
Sooyeon toát mồ hôi hột: "Anh siêu thế! Nhưng mà, anh cũng không cần cố ý đến đây một chuyến như thế này đâu! Có chuyện gì mai nói cũng không muộn mà!"
Yuri dang rộng hai tay, mặt không biểu cảm nói: "Cho em ôm một cái."
Sooyeon nhất thời ngẩn ra rồi nháy mắt mắt đã đỏ bừng, lập tức nhảy bổ vào trong lòng anh: "Yuri... sao anh lại đáng yêu thế chứ!"
Là vì sợ cô buồn thế nên dù đã bận cả ngày trời cũng vẫn cố ý chạy đến đây một chuyến để tặng cho cô cái ôm an ủi sao?
Đêm khuya lành lạnh, hai người yên lặng ôm nhau.
Yuri vuốt vuốt mái tóc cô: "Đừng nghĩ lung tung, chuyện giữa anh và cái tên đó không liên quan đến em, tất cả đều là ân oan riêng giữa anh và hắn."
Nghe đến đó, tim Sooyeon giật thót, nghe giọng của Yuri thì hình như đã tra ra lai lịch của Sooyoung rồi?
Chẳng lẽ hai người bọn họ biết nhau thật?
"Anh quen anh ta à?" Sooyeon không kìm được hỏi.
"Biết." Ánh mắt Yuri hơi tối lại nhìn gương mặt lo lắng của cô gái nhỏ: "Em đang lo cho anh... hay là đang lo cho hắn?"
Thấy Yuri tự dưng đổ nguyên một thùng dấm, khóe miệng Sooyeon khẽ giật một cái: "Đương nhiên là em lo cho người đàn ông của em rồi! Chẳng lẽ em lại đi lo cho người dưng?"
Người đàn ông của em và người dưng.
Lúc này, vẻ mặt của Yuri mới lộ ra vẻ hài lòng, y như con mèo đang trong cơn giận dữ thì được chủ nhân vuốt lông: "Không cần lo cho anh, trên thế giới này, người có thể khiến anh để vào trong mắt chỉ có em."
Thấy vẻ đã tính trước hết mọi thứ của anh, Sooyeon mới yên tâm phần nào, tuy rằng những lời ngọt ngào này khiến Sooyeon cảm thấy thư thái cực kỳ nhưng vẫn phồng má giả vờ giận nói: "Anh ghen cũng vô lý quá đấy!"
Yuri nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Dù sao hắn ta cũng là người mà em từng thích."
Thế nên cho dù anh có muốn coi nhẹ cũng không thể.
Yuri vừa dứt lời Sooyeon liền ngẩn tò te ra: "Há..."
What?
Sooyoung là người cô từng thích á?
Rốt cuộc thì Yuri nghĩ cái gì mà rút ra được cái kết luận đó vậy!!!
Ờ, mà hình như đó là do chính miệng cô nói thì phải...
Đúng là làm bậy không thể sống mà!
Hình như lúc đầu để từ chối Yuri cô đã lôi hắn ra ra làm bia đỡ đạn thì phải...
Dường như Yuri cũng không muốn khiến cô khó xử, anh vuốt tóc cô, dừng đề tài này lại: "Muộn quá rồi, em đi ngủ đi."
Sooyeon ôm chầm lấy Yuri không chịu buông tay: "Em không nỡ để anh đi."
Yuri: "Vậy anh ở đây với em thêm một lát nữa."
"Một lát không đủ, người ta muốn làm đồ trang trí treo lên chân anh cơ, anh đi đâu người ta theo đấy..." Sooyeon vùi đầu vào ngực Yuri, giấu khuôn mặt đang vô cùng ủ rũ của mình đi: "Haizz, bảo bối à... anh tốt như thế này... tốt như thế này cơ mà... nên lấy một cô tiên hoàn mỹ mới phải chứ... em luôn cảm thấy... anh ở bên cạnh em là anh chịu thiệt, thiệt vô cùng... làm thế nào bây giờ?"
Yuri: "Em chính là tiên nữ."
"Hì hì... Tự dưng anh lại thẳng thắn thế làm gì!"
Hai người lại quấn quýt thêm một lúc lâu nữa, Sooyeon mới luyến tiếc không thôi nói: "Không quấy anh nữa, anh mau về nghỉ ngơi đi!"
Chương 1328: Chẳng lẽ nhìn nhầm?
"Em cũng thế." Anh nhìn cô gái nhỏ thêm một lát nữa rồi mới quay đi.
Lúc mở cửa lên xe, Sooyeon đột nhiên gọi anh lại: "Yuri..."
Yuri quay lại nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
Những ngón tay của Sooyeon siết chặt thành nắm đấm...
Nhưng, cuối cùng cô chỉ vẫy vẫy tay với anh: "Lái xe cẩn thận."
"Ừm"
...
Sau khi Yuri đi rồi, Sooyeon vẫn đứng tại chỗ đó một lúc lâu... rất lâu... mãi cho đến khi cả người tê cứng mới lê từng bước từng bước một vào trong nhà.
Có vài chuyện... cô nhất định phải nói cho anh biết.
Cho dù có khó khăn mấy đi chăng nữa... cũng phải lôi nó ra từ trong cái góc tối tăm kia ra, diệt trừ tận gốc.
Cho dù sau khi lôi nó ra ánh sáng một lần nữa, cô sẽ phải đối diện với một cảnh tượng như địa ngục khác...
...
Buổi sáng ngày hôm sau.
Trước khi đến bệnh viện, Sooyeon quay về nhà thay đồ đã.
Bộ quần áo thể thao lùng bùng xám xịt, mái tóc tết quê mùa, trên mặt thì vẽ đầy tàn nhang, đeo thêm một cái kính gọng đen bản to che mất gần nửa khuôn mặt, thoáng cái đã từ một mỹ nữ biến thành một cô nàng xấu xí.
Sau khi đến bệnh viện, Sooyeon sợ Jung Jiyeon mệt, bảo cô ấy ngồi một chỗ đợi, còn cô đi xếp hàng lấy số rồi đưa cô ấy đến khoa sản đợi làm kiểm tra.
"Sooyeon... thật là phiền em quá!" Jung Jiyeon lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán hộ Sooyeon, trên mặt đầy vẻ tự trách.
"Chị! Chúng ta là ai chứ, lần sau chị mà nói thế nữa là em giận thật đấy!"
"Nhưng mà, hôm nay em không cần đi làm sao? Với... nhỡ đâu mà bị người khác nhìn thấy em ở đây..." Jung Jiyeon vẫn còn lo tới những chuyện khác.
"Ôi, chị à, chị đừng có lo mà, vừa hay hôm nay em không có việc gì, mà kỹ thuật hóa trang của em xuất thần nhập hóa như thế, làm sao mà nhận ra em được cơ chứ. Ngón nghề này em thuần thục lắm rồi, em còn phải dựa vào nó để lăn lộn kiếm cơm nữa chứ, chị cứ yên tâm 100% đi..."
Sooyeon đang an ủi Jung Jiyeon thì mắt lại liếc thấy một nam một nữ trông quen quen đi ra từ khoa chấn thương chỉnh hình* phía đối diện.
*Chấn thương chỉnh hình là chuyên khoa cung cấp dịch vụ khám và điều trị các tổn thương và bệnh của hệ thống cơ xương khớp, gồm xương, cơ, khớp và dây chằng.
Hai người này cô đúng là không thể là lơ được...
Bởi vì, nam là Choi Siwon, nữ là Jeon Hyuna!
Choi Siwon tay cầm một xấp hóa đơn thuốc, một tay khác cẩn thận dìu đỡ Jeon Hyuna, nhìn dáng vẻ của Jeon Hyuna hình như là bị thương ở chân.
Sau vài lần tiếp xúc, Sooyeon đã sớm nhìn ra Choi Siwon có ý với Jeon Hyuna rồi, nhìn cảnh này xem ra là đang tấn công mạnh liệt à?
Sooyeon nhìn nhìn một lúc rồi không chú ý đến nữa, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô, chỉ cần Jeon Hyuna không ỡm ờ trước mặt Đại ma vương của cô nữa là được rồi
Sooyeon bĩu bĩu môi thu mắt lại, đang định nói chuyện với Jung Jiyeon, trấn an chị ấy thì lại phát hiện ra sắc mắt của chị ấy có cái gì đó không đúng.
Vừa nãy còn đang bình thường cơ mà, bây giờ lại ngây ra nhìn chằm chằm vào một chỗ, môi run run, mặt thì trắng bệch...
Sooyeon theo bản năng nhìn theo hướng ánh mắt của Jung Jiyeon phát hiện ra hướng mà cô ấy đang nhìn hình như là hướng lúc nãy Choi Siwon và Jeon Hyuna đi ngang qua.
Này là sao? Có phải là cô nhìn nhầm rồi không?
Sooyeon đang ôm một bụng nghi ngờ thì bên trong vang lên tiếng đọc số của hai người, thế là cô đành vội đỡ Jung Jiyeon đi vào.
Tiếp sau đó là một loạt các xét nghiệm, Sooyeon phát hiện ra trạng thái của Jung Jiyeon cực kì khác lạ, cả quá trình mà hồn cứ như đang ở trên mây.
Cuối cùng cũng làm xong xét nghiệm, Jung Jiyeon lại ngồi trước mặt bác sĩ một lần nữa, Sooyeon căng thẳng ngồi bên cạnh: "Bác sĩ, thế nào rồi ạ?
Chương 1329: Rất có thể cả đời không mang thai được nữa
Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, bà liếc nhìn báo cáo xét nghiệm rồi nói luôn: "Thai nhi được 12 tuần tuổi rồi, rất khỏe mạnh, có muốn không?"
Chắc là nhìn ra thần sắc của Jung Jiyeon không đúng, người đi cùng không phải là đàn ông mà lại là chị em nên bác sĩ hỏi thẳng luôn, đối với bà mà nói thì chuyện này thấy nhiều lắm rồi.
"Chị Jiyeon..."
Mãi cho đến khi Sooyeon nhắc nhở, Jung Jiyeon mới sực tỉnh vội nói: "Không... không cần! Bác sĩ, tôi muốn làm phẫu thuật ngay bây giờ, có được không ạ?"
Vẻ mặt của Jung Jiyeon có chút gì đó gấp gáp.
Vị nữ bác sĩ nhìn nhìn Jung Jiyeon, vẻ mặt có chút lạnh lùng, làm cái nghề này lâu rồi, bọn họ phản cảm nhất là những người có con rồi mà lại muốn bỏ.
Phải biết rằng, hàng ngày có biết bao nhiêu người đến đây làm bao nhiêu thủ thuật chỉ vì mong mỏi có được một đứa con mà cầu còn không được, nhưng những người trẻ tuổi này lại ỷ vào tuổi tác mà không biết chịu trách nhiệm.
Giọng nói của vị bác sĩ vô cùng lạnh: "Thai của cô cũng lớn quá rồi, phá bằng thuốc không được, chỉ có thể dùng thủ thuật thôi. Có nghĩa là phải nạo bỏ như thế mới có thể nạo sạch hết được, thể chất của cô vốn dĩ đã rất khó có thai, sau lần nạo thai này e rằng sau này rất khó có thai nữa."
Nghe đến đó, vẻ mặt của Jung Jiyeon như thể sét đánh giữa trời quang: "Sao cơ ạ..."
Đúng là cô biết thể chất của mình yếu, mỗi lần đến kì đều rất đau, đi khám đông y thì bị bảo là "cung hàn", phải giữ gìn cẩn thận, nhưng cô không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như thế...
Sooyeon cũng ngẩn ra: "Nghiêm trọng đến thế sao?"
Bà bác sĩ nói: "Tôi đương nhiên là phải nói rõ các hậu quả nghiêm trọng nhất là gì với bệnh nhân rồi, nhưng đây cũng không phải là hù dọa các cô, lần này cô ta có thể mang thai đã là chuyện không dễ rồi."
Khóe miệng Sooyeon giật giật, ở đâu ra mà không dễ, chị ấy là một lần trúng thưởng luôn đấy!
Nhưng, bác sĩ cũng không cố ý dọa cô, Jung Jiyeon lần này mà phá thai thật thì thực sự rất nguy hiểm, có khả năng cả đời không có con được...
Chuyện này... đối với một cô gái mà nói, thực sự quá nghiêm trọng!
Căn phòng lặng ngắt như tờ.
Một lúc sau giọng nói run rẩy, trống rỗng của Jung Jiyeon vang lên: "Bác sĩ làm ơn hãy xếp lịch cho tôi đi ạ, càng nhanh càng tốt."
Sooyeon nghe thế liền phát cáu: "Nhanh cái gì mà nhanh! Hậu quả nghiêm trọng như thế sao có thể quyết định qua loa thế được! Nhất định phải bắt cái gã đó chịu trách nhiệm chứ? Chị còn bao che cho cái thằng khốn nạn đó đến bao giờ?"
"Sooyeon, đừng nói nữa..." Trên mặt Jung Jiyeon tràn ngập vẻ đau khổ.
Con ngươi Sooyeon bỗng lóe lên, mày nhíu chặt lại truy hỏi: "Em hỏi chị, cái gã đó có phải là Choi Siwon không?"
Nghe đến cái tên đó, cả người Jung Jiyeon cứng còng, vẻ mặt đầy hoang mang, dường như không ngờ được Sooyeon sẽ biết.
Sooyeon nhìn phản ứng của cô là biết mình đã đoán đúng rồi, thoáng cái cơn tức đã xông thẳng lên đầu: "Má nó! Em biết ngay mà! Thảo nào mà vừa nãy chị nhìn thấy hắn ta đi cùng Jeon Hyuna vẻ mặt lại khó coi đến thế..."
Cô đoán già đoán non lại chẳng thề ngờ được, người Jung Jiyeon thích thế nhưng lại là người cô quen...
Trong khi Sooyeon kích động nói chuyện với Jung Jiyeon, cả hai đều không phát hiện ra khi vị nữ bác sĩ nghe được cái tên "Choi Siwon", vẻ mặt bà vô cùng kinh ngạc.
Siwon?
Cái thai này... thế nhưng lại là con của Siwon?
Chương 1330: Chịu trách nhiệm
Có khi là là trùng tên?
Không đúng!
Vừa nãy bà rõ ràng nghe thấy ba chữ "Jeon Hyuna" mà.
Một cái tên thì còn có thể trùng được, nhưng lẽ nào cả hai cái tên đều có thể trùng được à?
Nghĩ đến đó, trên gương mặt của vị chủ nhiệm khoa sản thoáng chốc đã hiện lên vẻ vô cùng khó coi.
Chị gái và anh rể bà vì mong có được một đứa cháu để bế mà đi cầu thần bái phật đến nỗi tiền quyên góp sắp xây được cả mấy cái chùa rồi đấy!
Kết quả cái thằng nhóc Choi Siwon này...
"Cái thằng nhóc thối tha này! Thế mà dám làm lớn bụng con gái nhà người ta xong rồi không chịu trách nhiệm?" Trong cơn tức giận, vị chủ nhiệm đập bàn cái "rầm" rồi sau đó buột miệng quát lên.
Sooyeon và Jiyeon vốn đang ầm ĩ vì một câu nói đó của đối phương mà đều sững lại, sau đó cả hai đều quay ra nhìn vị chủ nhiệm kia.
Vị bác sĩ lập tức thu lại vẻ mặt khác thường, khẽ ho một tiếng rồi nhìn về phía Jung Jiyeon, lần này ngữ khí rõ ràng ôn hòa hơn rất nhiều: "Hậu quả và tổn thương của việc phá thai đối với sức khỏe vừa nãy cô cũng đã nói với cháu rồi. Đây không phải là chuyện dùng để dọa dẫm gì đâu, tổn thương của những chuyện như thế này đối với con gái là cực kì lớn, huống hồ tình hình sức khỏe của cháu lại rất đặc thù..."
Bà từ từ thuật lại một lần nữa tính nguy hiểm và hậu quả của việc phá thai, sau rồi liên tục khuyên bảo: "Cho nên, con gái à, cô đề nghị con nên suy nghĩ cẩn thận rồi hãy quyết định. Bạn con nói rất có lý, phải để cha của đứa trẻ này chịu trách nhiệm chứ!"
Câu cuối cùng, giọng nói của vị bác sĩ rõ ràng đã trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
"Cháu đã suy nghĩ kỹ rồi..." Jung Jiyeon trả lời với thái độ rất kiên quyết.
Cô đang sợ, sợ rằng sau khi mình rời khỏi đây, cô sẽ không còn chút dũng khí nào để quyết định nữa, cho nên cô không dám cho mình bất kì một đường lui nào.
Đây rõ ràng là bị đả kích vì vừa nãy nhìn thấy Choi Siwon đi cùng với Jeon Hyuna, cho nên Jung Jiyeon mới càng kiên quyết phải bỏ đứa trẻ đi!
Vị bác sĩ thấy thế quả thật là cuống muốn chết, chỉ đành cố trấn tĩnh lại mà tiếp tục khuyên răn: "Với trạng thái tâm lý của cháu hiện tại, nếu như bác làm cho cháu xong rồi thì lỡ đâu sau này cháu lại hối hận, đến bệnh viện làm ầm lên thì ai chịu trách nhiệm? Hơn nữa dù bây giờ cháu có quyết định làm phẫu thuật đi chăng nữa thì hôm nay cũng không được đâu, tuần này lịch đã kín rồi. Thế này đi, bây giờ cô đặt lịch trước cho cháu nhé, trong khoảng thời gian này cháu về nhà suy nghĩ cho thật kĩ đi."
Jung Jiyeon do dự một lát, những cuối cùng cũng đồng ý với đề nghị của vị bác sỹ: "Thế... cũng được ạ... chủ nhiệm Woo, cám ơn cô ạ!"
Sau khi hai cô gái đi rồi, Woo Hye Min lập tức cầm điện thoại lên bàn lên gọi điện: "Alo, bác sĩ Im à, nhà tôi có việc đột xuất, cô có thể đổi ca giúp tôi được không? Đúng thế, đúng thế, ngay bây giờ!"
Gọi xong cuộc điện thoại đó, Woo Hye Min lập tức cởi áo blouse ra rồi thay quần áo, xách túi chạy ra khỏi phòng khám.
Trên đường, Woo Hye Min vừa nhanh chóng lái xe về nhà họ Mạc, vừa gọi điện thoại cho chị mình: "Alo, chị, bây giờ chị đang ở đâu?"
"Chị đang ở trường mà, sao thế? Hôm nay em không trực khám à? Sao lại rảnh gọi điện thoại cho chị thế?"
"Chị, không cần biết chị đang ở đâu, giờ chị về nhà ngay đi, gọi cả anh rể về nữa!"
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Anh rể em còn đang đi làm đấy!"
"Đi làm với cháu nội của anh chị cái nào quan trọng hơn? Mau về đi! Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh chị!" Giọng của Woo Hye Min vô cùng khẩn cấp.
"Cháu... cháu nội? Hye Min rốt cuộc em đang nói gì thế?"
"Tóm lại là cả hai mau về nhà đi! Còn nữa, hai người lập tức gọi điện cho Siwon, gọi nó về ngay! Chuyện có liên quan đến mạng người đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro