70.

Khi Đới Manh còn là một học sinh, cô có một người bạn thân tên là Phùng Hân Dao. Phùng Hân Dao sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cha mẹ mất sớm, nhà cô ấy có hai chị em, Phùng Hân Dao là chị, còn người em gái tên là Phùng Hâm Dao. Tuy gia đình nghèo khó nhưng hai chị em Hân Dao và Hâm Dao đều là những cô gái nghị lực, chăm chỉ học hành và vô cùng quý trọng cơ hội được đến trường. Bởi họ hiểu rõ rằng tri thức là con đường duy nhất có thể thay đổi số phận của họ.

Phùng Hân Dao là một cô gái giỏi giang, chính trực, thẳng thắn, cá tính và tốt bụng. Khi xưa đi học, Đới Manh bị đám bạn trêu chọc ức hiếp, chính Hân Dao là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô, không chỉ mắng cho bọn bắt nạt một trận nên thân mà còn trực tiếp báo cáo với giáo viên chủ nhiệm, yêu cầu phải xử lý vụ việc đến nơi đến chốn.

Hai người chính thức trở thành bạn từ khi đó.

Sau này lớn lên, Đới Manh theo đuổi sự nghiệp diễn viên, trong hành trình ấy, Hân Dao là người duy nhất không chỉ không chê bai phán xét cô, mà còn luôn ủng hộ, dõi theo và động viên cô bằng tất cả tấm lòng chân thành. Những khi Đới Manh vấp ngã muốn từ bỏ, cũng chính Hân Dao là người kéo cô dậy.

Thời điểm xảy ra vụ việc với Tần Minh, Đới Manh không dám kể cho Hân Dao nghe vì sợ cậu ấy sẽ vì cô mà làm liều, đối đầu với đám người nắm trong tay quyền lực ấy.

Định mệnh nghiệt ngã, thời gian sau, Phùng Hân Dao bị tai nạn giao thông và đã qua đời, để lại đứa em là Phùng Hâm Dao chỉ vừa mới trưởng thành ở lại đơn độc trên cõi đời này.

Trước khi ra đi, Hân Dao đã nhắn nhủ với Đới Manh, nhờ Đới Manh chăm sóc cho Hâm Dao giúp cô ấy.

Và từ đó, Đới Manh trở thành chỗ dựa duy nhất còn lại cho Hâm Dao.

Phùng Hâm Dao từ nhỏ đến lớn là một người điềm tĩnh, lãnh đạm lại rất ít nói, và kể từ sau cái chết của chị gái, cô hoàn toàn thu mình lại. Đậu vào trường đại học danh tiếng, có học bổng toàn phần nhưng cô lại không đến trường vì nỗi đau quá lớn này, cũng không tiếp xúc bất kỳ ai, ngày qua ngày chỉ vùi mình trong góc nhà, như thể thế giới đã hoàn toàn sụp đổ.

Đới Manh giữa bộn bề công việc và những tổn thương của chính mình, cô vẫn đều đặn mỗi ngày mang đồ ăn đến. Nhưng lần nào cũng vậy, cô chỉ nhận lại ánh nhìn lạnh lẽo, xa cách, thậm chí là thù địch từ Hâm Dao.

Nhưng lần nào Đới Manh cũng mỉm cười cho qua.

Có lần vừa đi quay về, còn chưa kịp thay đồ thì Đới Manh đã vội vàng mua thức ăn tối mang đến cho Phùng Hâm Dao. Nhưng khi cô vừa đặt hộp thức ăn xuống bàn, Phùng Hâm Dao đã gắt lên: "Chị rảnh lắm à? Ngày nào cũng làm mấy thứ vô bổ này không thấy mệt sao? Chị tôi chết rồi, giả nhân giả nghĩa làm cái gì? Sao không cút đi cho khuất mắt tôi, phiền muốn chết."

Không bất ngờ với lời cay nghiệt đó, Đới Manh chỉ lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ trước mặt, gương mặt bình thản đến đáng ngạc nhiên. Một lúc sau, cô mỉm cười rất nhẹ: "Chị em mất rồi, nhưng với chị, em vẫn là em gái của cậu ấy, cũng là em gái của chị. Có thể em ghét chị, nhưng cũng đừng ghét luôn cả bản thân mình. Mau ăn cơm đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa."

Tưởng chừng mọi chuyện sẽ lặng lẽ trôi qua như mọi lần. Nhưng hôm đó, không hiểu vì nỗi uất nghẹn dồn nén quá lâu hay vì cơn đau chưa được gọi tên, Phùng Hâm Dao chợt gào lên: "Chết tiệt! Cứ để tôi chết quách theo chị ấy đi, chị cứ quan tâm tôi làm cái quái gì!? Tôi còn cái gì nữa đâu chứ!? Chị cũng không phải là chị gái của tôi, chị có tư cách gì chứ!?"

Câu nói ấy như đâm xuyên trái tim Đới Manh.

Một giây sau đó, thanh âm của một cái tát vang lên.

Lần đầu tiên Đới Manh mất kiểm soát như thế. Ánh mắt cô đỏ hoe, giọng nói run run: "Em nói đủ chưa!? Chị của em đã chết rồi, nhưng em vẫn còn sống, em nghe rõ không?! Em còn sống! Đừng để cậu ấy phải thất vọng, ngay cả khi đã chết rồi mà vẫn không thể yên lòng nhắm mắt chỉ vì người ngu ngốc như em!"

Câu nói đó như xé toạc một góc tối sâu nhất trong lòng Hâm Dao.

Cô khựng người, nước mắt trực trào tuôn ra, lần đầu tiên rơi xuống mà không kịp lau. Lần đầu tiên cô im lặng thật lâu, không chửi mắng, cũng không đẩy Đới Manh ra khỏi cửa như mọi khi nữa.

Từ ngày hôm ấy, Đới Manh bắt đầu thấy một chút ánh sáng le lói trong ánh mắt của Hâm Dao, dù rất mờ. Dần dần, giữa họ không chỉ còn là làm di nguyện của người đã khuất, mà còn là một mối quan hệ mới được xây nên từ đau thương, nhưng cũng đầy cảm thông và tin tưởng.

Sau sự kiện năm đó, Phùng Hâm Dao dần thay đổi. Cô không còn vùi mình trong u tối như trước nữa. Thay vào đó, cô quay trở lại trường học, bắt đầu lại mọi thứ từ con số không.

Có lẽ là vì cái tát, có lẽ là vì ánh mắt đỏ hoe của Đới Manh hôm đó, hoặc cũng có thể là vì di nguyện cuối cùng của chị gái mình mà Phùng Hâm Dao bắt đầu nhìn cuộc đời bằng một góc độ khác.

Cô gái từng sống trong u uất giờ đây đã biết học cách sống vì chính mình.

Còn Đới Manh sau khi rời khỏi công ty cũ đầy tăm tối kia, cô không có nơi nương tựa, cũng không có chỗ dựa trong ngành, cô bắt đầu lại từ đầu, làm một nghệ sĩ tự do không đoàn đội.

Từ vai diễn nhỏ trên màn ảnh không ai buồn ngó đến, quảng cáo cát-xê thấp hơn mặt bằng chung, những chương trình không tên, không khán giả, cô đều nhận. Với Đới Manh, chỉ cần còn cơ hội đứng trước ống kính là cô vẫn còn sống.

Tuy sinh ra trong một gia đình danh giá, nhưng Đới Manh chưa từng nhận được tình thương từ cha mẹ. Thứ duy nhất cô có là một khoản tài chính đủ để gọi là "nguồn vốn". Và thay vì dùng nó để sống an nhàn suốt cuộc đời còn lại, cô đã mạo hiểm đầu tư, tự mình thành lập một công ty giải trí.

Nếu cô không thể toả sáng, thì ít nhất cô cũng muốn làm người thắp sáng những người khác.

Ấy là mong muốn lớn nhất của Đới Manh khi đó.

Thế nhưng cô không muốn ai biết công ty ấy thuộc về mình. Vì thế cô tìm đến Phùng Hâm Dao, ngỏ lời nhờ Phùng Hâm Dao đứng tên công ty giúp cô.

Phùng Hâm Dao khi ấy chỉ mới mười chín tuổi, nhưng cô đã không do dự mà gật đầu. Không hỏi lý do, cũng không cần thêm điều kiện. Từ giây phút ấy, Công ty Giải trí IGA chính thức ra đời.

Lúc bắt đầu, IGA chỉ là một cái tên nhỏ bé không ai biết đến, cũng không ai quan tâm. Nhưng Đới Manh lại là người nghệ sĩ đầu tiên của công ty. Nhờ vài vai diễn phụ trong các bộ phim nhỏ, ánh mắt đầy biểu cảm và nhan sắc gây ấn tượng của cô đã lọt vào mắt xanh của đạo diễn Đường, một đạo diễn có tiếng nhất vào thời điểm đó.

Và ông ấy đã đặt cược giao vai nữ chính, vai diễn quan trọng nhất trong bộ phim cho một diễn viên không tên tuổi như Đới Manh.

Không ai lường trước được rằng bộ phim ấy đã gây chấn động cả giới giải trí. Từ đó, cái tên Đới Manh bắt đầu vụt sáng, còn IGA cũng theo đó mà vươn lên như một ngôi sao mới nổi trong vô vàn công ty giải trí bên ngoài kia.

Thời điểm đầu, mọi giấy tờ, mọi công việc quản lý, tuyển chọn, thậm chí là gửi email, gọi điện, tìm casting, tất cả đều do một tay Đới Manh đảm đương. Cô là nghệ sĩ, nhưng cũng là nhân viên, là CEO giấu mặt, là người kiêm đủ vai trò.

Về sau, khi Hâm Dao học hành ổn định hơn, cô cũng dần bắt tay vào việc quản lý công ty. Từng chút một, Hâm Dao học cách thay Đới Manh điều hành IGA, giải quyết công việc, gặp gỡ với đối tác, thương lượng kịch bản. Nhờ tìm được tài nguyên tốt cho nghệ sĩ duy nhất là Đới Manh, IGA bùng nổ số liệu và các khoản lời, danh tiếng cũng được đẩy lên cao vượt bậc.

Cô gái ít nói năm nào giờ đã biết dõi mắt nhìn về tương lai của một tập thể, vì lời hứa năm xưa với chị gái, và cũng là vì Đới Manh.

Không cần phải nói, giữa họ từ lâu đã là một mối quan hệ sâu sắc hơn cả ruột thịt.

Cao Hi Văn và Dương Thiên cũng là hai cái tên gắn bó không rời với Đới Manh, cũng được cô tuyển vào thời điểm ấy. Một người từng là nhân viên hậu kỳ bị sa thải vì dám chống đối đạo diễn quấy rối. Một người là cựu sinh viên chuyên ngành bảo an, không tìm được công việc đúng ngành. Họ đều là những mảnh đời trầy xước, từng không có chỗ đứng.

Nhưng Đới Manh lại nhìn thấy ánh sáng trong mắt họ.

Và cô cho họ một cơ hội.

Và họ cũng chọn trung thành với cô đến cùng.

Đối với họ, Đới Manh không chỉ là "sếp", không chỉ là "nghệ sĩ", mà là một cô tiên nhỏ đã soi rọi ánh sáng vào cuộc đời u tối của họ. Là người đã kéo họ ra khỏi vực sâu, là người đầu tiên nói với họ rằng "em xứng đáng với một tương lai tốt đẹp hơn".

Từ đó IGA không chỉ là một công ty giải trí, mà là mái nhà thực thụ của họ. Một mái nhà được dựng nên bởi những con người đã từng mất hết, từng không còn gì trong tay. Nhưng vì có nhau nên họ lại đứng dậy, lại sống tiếp, lại đi tiếp con đường mà cuộc đời tưởng đã chôn vùi họ.

Phùng Hâm Dao từ những năm tháng tuổi mười tám đến khi đã hai mươi sáu tuổi như hiện tại, cô chưa từng thân thiết với bất kỳ người phụ nữ nào, ngoại trừ Đới Manh.

Cô cũng chưa từng thích một ai, chưa từng rung động, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ mở lòng với ai. Nhưng Đới Manh là một ngoại lệ, là một khoảng riêng trong lòng cô mà ngay cả chính cô cũng không dám chạm vào.

Có nhiều lần tin đồn Phùng Hâm Dao bao nuôi Đới Manh rộ lên trên mạng. Hình ảnh họ xuất hiện cùng nhau, những lần Phùng Hâm Dao đứng sau hỗ trợ tài chính cho các dự án mà Đới Manh góp mặt, rồi hình ảnh cô từ toà khách sạn mà Đới Manh ở đi ra bên ngoài bị phát tán, rồi các bài báo giật tít về mối quan hệ "tổng tài - nghệ sĩ đáng nghi", tất cả đều khiến một Phùng Hâm Dao khép kín cũng phải trở nên bối rối.

Ban đầu cô thật sự hoang mang, nhưng Đới Manh nói với cô một câu: "Em không cần quan tâm, họ có đồn đoán gì thì cũng mặc kệ đi, sự thật thế nào chúng ta biết là được."

Từ đó về sau, Phùng Hâm Dao tập sống cùng với tin đồn. Cô không đính chính cũng không lên tiếng phản bác, dù rằng mối quan hệ giữa cô và Đới Manh thật sự rất "bất thường".

Nhưng không phải là loại "bất thường" có thể tiến xa hơn hai chữ "chị em".

Từ khi biết Đới Manh, Phùng Hâm Dao luôn tò mò về cuộc sống riêng tư của chị ấy, về cách chị ấy đối diện với mọi chuyện, về những người quanh chị ấy... Nhưng cô không bao giờ dám hỏi.

Đến một ngày, cô lén lút xem vài bài báo viết về Đới Manh, vừa lướt vài dòng đã bị chính chủ bắt gặp.

Lúc ấy Đới Manh chỉ cười thật to, sau đó chị ấy nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng rồi rất thành thật mà nói: "Em muốn biết gì thì cứ hỏi, chị sẽ không giấu em."

Phùng Hâm Dao ban đầu còn tưởng chị ấy đang đùa. Nhưng rồi cô hỏi gì, Đới Manh cũng trả lời.

Không giấu diếm, không vòng vo.

Những lời kể ấy chân thành đến mức dù là thật hay giả, linh cảm của Hâm Dao vẫn nói rằng, tất cả đều xứng đáng để tin, chỉ cần là chị ấy.

Đới Manh kể rằng mình sinh ra trong một gia đình giàu có, là chị cả trong hai người con. Em trai cô tên là Đới Nguyên, và vì là con trai nên cậu ấy luôn được yêu thương hơn bất cứ điều gì trên đời. Còn cô từ nhỏ đã phải sống trong sự chối bỏ, trong ánh mắt khinh thường và sự kiểm soát, sự thao túng của cha mẹ.

"Vừa đủ mười tám tuổi là chị bỏ nhà ra đi. Bỏ trong tiếng mắng chửi, nguyền rủa của ba chị."

Chị ấy vừa kể vừa cười, nhưng Phùng Hâm Dao nghe được trong tiếng cười đó là những mảnh đau đớn vẫn chưa từng lành lại.

Đới Manh nói chị ấy từng bị ép đi tiếp rượu, từng bị xâm phạm, từng muốn chết, nhưng rồi một tia sáng đã xuất hiện vào thời khắc đen tối nhất ấy. Tia sáng ấy khiến chị ấy chọn sống tiếp, chọn "trả thù đời" bằng cách sống cho rực rỡ nhất có thể.

"Chị từng sợ hãi khi gần đàn ông, từng không dám nhìn vào bất kì ai. Nhưng vì công việc, chị vẫn diễn, vẫn phải đẹp đẽ, vẫn phải phấn đấu hết mình."

"Chị hút thuốc mỗi khi lòng thấy trống rỗng, uống rượu để trôi qua những đêm dài không thể ngủ."

Đối với Đới Manh, cuộc sống của chị ấy chỉ có công việc, thuốc lá, rượu, và một tia sáng bé nhỏ năm xưa đã cứu chị ấy khỏi bờ vực.

Nghe đến đây, Phùng Hâm Dao chỉ im lặng.

Càng hiểu hơn về Đới Manh, cô càng thấy thương chị ấy nhiều hơn. Và dần dà, cô không còn muốn làm sáng tỏ những tin đồn giữa hai người nữa.

Chị ấy bị đồn mập mờ cùng với phụ nữ có lẽ sẽ dễ thở hơn với đàn ông.

Đới Manh từ khi hai mươi tuổi đến tận bây giờ, chị ấy vẫn là người phụ nữ một mình hút thuốc trong căn phòng đơn độc mỗi khuya, vẫn uống rượu để xua đi nỗi cô đơn, vẫn im lặng trước những lời đồn ác nghiệt.

Chị ấy tự do, cô độc, nhưng đầy kiêu hãnh.

Phùng Hâm Dao rất nhiều lần muốn mở lời, nói chị ấy hãy ngừng tự hành hạ mình nữa, hãy để cho người khác có thể chăm sóc cho chị ấy.

Nhưng mỗi lần chuẩn bị nói, lời lại nuốt ngược trở vào tim.

Vì cô biết rõ Đới Manh yêu sự cô độc của chị ấy. Chị ấy yêu công việc, yêu ánh đèn sân khấu, yêu khói thuốc và hơi men, yêu cả cảm giác tự mình đứng lên từ hố sâu tăm tối. Cho nên cô và những người bên cạnh chị ấy chỉ có thể im lặng đứng phía sau, dõi theo và ủng hộ chị bằng cả trái tim.

Dù thương xót đến mấy, Phùng Hâm Dao cũng chưa bao giờ mong chị ấy quay đầu.

Cô chỉ mong... Đới Manh được sống như chính chị ấy muốn.

Và rồi tia sáng nhỏ ấm áp ấy cuối cùng cũng đã xuất hiện bên đời chị ấy.

Dụ Ngôn.

Cái tên ấy không phải là một ngôi sao rực rỡ nhất trên bầu trời giới giải trí, nhưng lại là ngọn nến nhỏ duy nhất có thể sưởi ấm được trái tim Đới Manh.

Phùng Hâm Dao không ngốc, cô hiểu rõ người ấy khác biệt thế nào đối với chị ấy.

Không cần ai nói ra, cũng không cần phải nghe một lời thổ lộ nào. Chỉ cần nhìn ánh mắt Đới Manh khi nói đến Dụ Ngôn, khi nhìn nàng ấy cười, khi đứng từ xa lặng lẽ dõi theo nàng, cô đã hiểu.

Dụ Ngôn là ngoại lệ của Đới Manh.

Vì lẽ đó, Phùng Hâm Dao chưa từng ghen tị. Ngược lại cô luôn luôn xem trọng Dụ Ngôn, xem nàng là người duy nhất có thể cứu lấy Đới Manh. Vì Đới Manh, cô tự nguyện hạ thấp chính mình để đối đãi dịu dàng với Dụ Ngôn, kể cả khi tính cách lạnh lùng vốn dĩ của cô không cho phép.

Cả những nguyên tắc của một tổng tài như cô, cả quy tắc khó nhằng của IGA, cô đều sẵn sàng đạp bỏ dưới chân.

Chỉ cần là mệnh lệnh từ Đới Manh.

Chị ấy ra lệnh cho cô lật đổ bọn người xấu xa ở Hoa Ngữ chỉ vì họ dám sắp đặt để Dụ Ngôn đi tiếp rượu, một quá khứ đau thương mà chính chị ấy đã trải qua. Cô và Cao Hi Văn đã hoàn thành mệnh lệnh không một kẽ hở.

Chị ấy yêu cầu cô phải kéo Dụ Ngôn về IGA bằng mọi cách, cô đã làm được.

Chị ấy nói rằng tài nguyên tốt nhất đều phải thuộc về Dụ Ngôn, cô cũng đã làm rồi.

Cô làm tất cả mọi thứ là vì...

Cô tin Dụ Ngôn sẽ thay đổi được chị ấy.

Sẽ khiến chị ấy dần buông thuốc lá, dần buông những đêm bí tỉ vì rượu, dần học cách mở lòng và yêu lấy chính bản thân mình.

Phùng Hâm Dao từng chứng kiến rất nhiều người bạn bè đồng nghiệp đến rồi đi bên cạnh Đới Manh. Từng có người yêu thầm chị ấy, từng có kẻ muốn lợi dụng, từng có những ánh mắt ngưỡng mộ nhưng đầy toan tính đối với chị ấy, nhưng chưa ai thật sự chạm được vào trái tim ấy.

Chỉ có Dụ Ngôn là khác.

Chỉ nàng mới có thể khiến Đới Manh dốc lòng ra kể về quá khứ, kể cả những mảng tối đau đớn nhất. Chỉ nàng mới khiến Đới Manh nở một nụ cười dịu dàng đến thế.

Hai người họ ở bên nhau, người vui mừng nhất không phải là họ, mà là Phùng Hâm Dao.

Bởi vì cô biết, cuối cùng cũng có người đủ dịu dàng để ôm lấy Đới Manh, cũng có người đủ can đảm để cùng chị ấy bước qua những đêm dài tăm tối.

Và chỉ cần như vậy thôi là đủ để cô làm tất cả mọi chuyện mà không cần đắn đo.

Phùng Hâm Dao từ trước đến nay cũng chưa từng nghĩ rằng cô sẽ yêu một ai đó.

Không phải vì trái tim cô không biết rung động, mà là vì cô quá bận rộn để cho phép mình sống một đời tình cảm, và càng không tin có ai đủ quan trọng để khiến cô đánh đổi sự kiểm soát nghiêm ngặt mà cô luôn áp dụng cho chính mình.

Đới Manh, chị ấy là người duy nhất từng chiếm trọn một vị trí đặc biệt nhất trong lòng cô.

Không ai khác có thể đứng ngang hàng với chị ấy, không ai khiến cô quan tâm nhiều đến thế, cũng không ai khiến cô mềm lòng đến mức sẵn sàng từ bỏ nguyên tắc để thỏa hiệp.

Nhưng đó chưa bao giờ là tình yêu.

Mối quan hệ giữa cô và Đới Manh giống như ánh sáng soi rọi trong bóng tối, giống như một loại tín ngưỡng mà cô lặng thầm gìn giữ.

Đới Manh là người cô muốn dốc lòng bảo vệ cả đời, là người mà cô nguyện đặt phía trước mọi ưu tiên, nhưng không phải là người mà cô yêu theo nghĩa một người phụ nữ dành tình cảm cho một người khác.

Và rồi cô ấy xuất hiện.

Tĩnh Thanh Nhiễm.

Chẳng cần phải có lý do rõ ràng, Tĩnh Thanh Nhiễm bước vào thế giới của Phùng Hâm Dao nhẹ nhàng như một làn gió, để rồi khi cô nhận ra thì cô đã không còn là chính cô nữa.

Hôm ấy, trong buổi tuyển chọn nghệ sĩ mới của IGA, giữa rất nhiều gương mặt rạng rỡ, Phùng Hâm Dao không hiểu vì sao ánh mắt cô cứ liên tục dừng lại ở một người duy nhất. Là người con gái có nụ cười rạng rỡ, ánh mắt vừa trong trẻo vừa sâu thẳm như mang theo câu chuyện gì đó mà cô chưa từng được nghe kể.

Cô đã nghĩ chỉ là một sự chú ý thoáng qua.

Thế nhưng sau đó, khi Tĩnh Thanh Nhiễm được Đới Manh nhận vào công ty, mọi thứ bắt đầu thay đổi mà cô không hề nhận ra.

Mỗi lần tình cờ gặp nhau trong thang máy, chỉ một câu chào, một nụ cười khẽ của Tĩnh Thanh Nhiễm cũng đủ để khiến lòng cô dậy sóng.

Một ánh mắt nhìn thẳng của cô ấy, một lời trêu đùa có chừng mực, tất cả đều khiến Phùng Hâm Dao bối rối đến mức phải mất vài giây mới lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có của mình.

Tĩnh Thanh Nhiễm khiến cô cảm thấy chính mình cũng đang được sống.

Không biết từ khi nào, cô bắt đầu quan tâm đến những công việc của Tĩnh Thanh Nhiễm, thậm chí còn đích thân đến phim trường nhiều hơn với lý do kiểm tra tiến độ làm việc của nghệ sĩ.

Nhưng Phùng Hâm Dao thừa biết đó chỉ là cái cớ.

Cô muốn nhìn thấy Tĩnh Thanh Nhiễm, muốn tận mắt chứng kiến người con gái ấy trong trạng thái chăm chỉ nhất, nỗ lực nhất, và rực rỡ nhất.

Có một lần Tĩnh Thanh Nhiễm đang quay một phân cảnh phản diện trong phim, chỉ trong tích tắc, khi đạo diễn hô "bắt đầu", ánh mắt và biểu cảm của cô ấy thay đổi hoàn toàn từ ngọt ngào, dễ gần trở nên sắc lạnh và vô cùng hiểm độc. Sự biến hoá linh hoạt ấy khiến Phùng Hâm Dao như bị hút vào, lần đầu tiên cô thực sự ngưỡng mộ một người từ tận đáy lòng mình.

Sau buổi quay hôm đó, tình cờ hai người cùng lên thang máy ở khách sạn, Tĩnh Thanh Nhiễm vừa gặp đã mỉm cười hỏi cô: "Phùng tổng, chị lại đến kiểm tra tôi à? Hay là chị nhớ tôi rồi?"

Câu nói ấy khiến lòng Phùng Hâm Dao khẽ rung, nhưng cô vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh, chỉ mím môi, không phủ nhận cũng chẳng xác nhận.

Nhưng chính cô biết rất rõ tim mình đã đập chệch đi một nhịp.

Đến buổi tiệc tất niên của IGA, giữa không khí rộn ràng và tiếng cười trò chuyện khắp hội trường, Tĩnh Thanh Nhiễm chủ động nâng ly mời cô uống rượu.
Cô ấy lúc đó đã ngà say, hai gò má ửng hồng, đôi mắt mờ nước ánh lên chút men, vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ giọng thủ thỉ với âm lượng chỉ hai người mới nghe rõ: "Phùng tổng, chị nhìn tôi suốt như vậy là có tình cảm với tôi chăng?"

Phùng Hâm Dao không nói gì nhưng đáy mắt cô không hề phủ nhận, bởi cô biết tình cảm ấy đã không thể che giấu được nữa.

Kỳ nghỉ Tết đến, chính cô là người ngỏ lời mời Tĩnh Thanh Nhiễm cùng đi Hàn Quốc.

Một chuyến đi năm ngày, không lịch trình dày đặc, không công việc, chỉ là hai người cùng nhau khám phá một thành phố xa lạ.

Và điều khiến cô bất ngờ nhất không phải là Tĩnh Thanh Nhiễm đồng ý, mà là cô ấy đồng ý không hề do dự.

Từng khoảnh khắc trong chuyến đi ấy, dù là khi hai người cùng nhau ăn sáng trong một quán ăn nhỏ, hay khi dạo bước giữa tuyết rơi lác đác trên phố cổ Seoul, Phùng Hâm Dao đều cảm thấy lòng mình dịu lại rất nhiều so với thời gian bình thường. Cô không còn là tổng tài nghiêm nghị của IGA, không còn là người phụ nữ mang theo hàng nghìn trách nhiệm trên vai, mà là một cô gái đang học cách yêu lần đầu tiên.

Chuyến đi Hàn Quốc kéo dài năm ngày, không khí lạnh dịu, đường phố thưa người và tuyết rơi nhẹ nhàng như khẽ gọi hai người lại gần nhau hơn từng chút một.

Phùng Hâm Dao đặt một phòng khách sạn sang trọng trung tâm Seoul, không gian yên tĩnh ngày lễ ấy khiến người ta dễ thở hơn, và cũng dễ yếu lòng hơn.

Ngày đầu tiên hai người chỉ dạo quanh thành phố. Tĩnh Thanh Nhiễm vô cùng phấn khích trước những con đường nhỏ lát đá, những quán cà phê giấu mình sau các dãy nhà cổ kính. Cô ấy liên tục kéo tay Phùng Hâm Dao chạy từ cửa hàng này sang tiệm trà kia, như một cô mèo nhỏ lần đầu được thả khỏi giỏ, đôi mắt rực lên vì ánh sáng lạ.

Phùng Hâm Dao chẳng quen với những nơi nhộn nhịp, nhưng nhìn thấy nụ cười thoả mãn trên gương mặt Tĩnh Thanh Nhiễm, cô lại thấy mình sẵn lòng thử mọi điều mới mẻ, miễn là được đi cạnh người con gái ấy.

Tối hôm đó, hai người về khách sạn sớm rồi cùng nhau ngồi bên cửa sổ nhìn tuyết rơi và nhấm nháp một ít rượu soju.

Tĩnh Thanh Nhiễm chỉ khoác áo len mỏng, chân trần co lại trên sofa, khung cảnh trông bình yên đến lạ.

"Lạnh không?" Phùng Hâm Dao liếc mắt nhìn cô ấy hỏi, rồi cô cởi chiếc áo len của mình, nhẹ nhàng choàng sang cho Tĩnh Thanh Nhiễm.

Tĩnh Thanh Nhiễm nhìn cô, nheo mắt cười: "Không lạnh. Có chị ở đây rồi còn lạnh gì nữa."

Câu nói ấy chỉ như trêu đùa, nhưng trái tim Phùng Hâm Dao bất giác run lên một nhịp. Cô cụp mắt, không dám nhìn lâu vào gương mặt người kia, sợ bản thân sẽ không giữ được bình tĩnh.

Đến ngày thứ tư, họ đi dạo quanh công viên giữa ánh hoàng hôn rực vàng. Hai người đứng trên đỉnh cao nhìn xuống thành phố Seoul đang dần lên đèn, sắc cam nhuộm cả không gian, im lặng bao trùm như một khoảng chờ cho một điều gì đó sắp xảy đến.

Tĩnh Thanh Nhiễm khẽ nghiêng đầu, ngước nhìn Phùng Hâm Dao.

"Chị biết không... Từ nhỏ em đã ước một ngày nào đó, có thể đón năm mới bên cạnh người khiến tim em an yên."

Cô ấy cười, rất nhẹ: "Và năm nay, em đã đạt được ước nguyện rồi."

Gió nhẹ thổi qua, cuốn theo lọn tóc mảnh bay ngang mặt cô.

Phùng Hâm Dao không nói gì. Trong khoảnh khắc ấy, lòng cô tràn ngập một loại xúc động không thể gọi tên. Mọi bối rối, dè dặt hay phòng bị trong lòng cô như bị xóa nhòa.

Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vén tóc cho Tĩnh Thanh Nhiễm.

Ánh mắt hai người chạm nhau, rất gần.

Rồi không một lời báo trước, không cần hỏi han, cũng không cần sự cho phép, Phùng Hâm Dao nghiêng người, đặt lên môi Tĩnh Thanh Nhiễm một nụ hôn rất khẽ.

Mềm mại, dịu dàng, nhưng thật lòng.

Tĩnh Thanh Nhiễm hơi sững lại, rồi cũng từ từ nhắm mắt, khẽ đáp lại nụ hôn ấy bằng cả trái tim đang run của mình.

Không ai nói "em yêu chị" hay "chị thích em", bởi nụ hôn đó đã là tất cả.

Sau nụ hôn, Phùng Hâm Dao thì thầm: "Cảm ơn em... vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi."

Tĩnh Thanh Nhiễm mỉm cười, vòng tay ôm lấy cô trong cái lạnh chiều tà. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, giữa hàng ngàn lời chúc Tết đang phát ra từ radio bên đường, hai người phụ nữ, một đã từng nghĩ sẽ cô đơn cả đời, một luôn ngỡ rằng trái tim mình chỉ là để diễn, cuối cùng đã chạm được đến một thứ tình cảm thật hơn bất kỳ vai diễn nào.

Khi lên đường, hai người chỉ là "bạn đồng hành" trong một chuyến đi dịp Tết.

Khi quay về, họ đã là "bạn gái" của nhau.

Trên chuyến bay trở về, cả hai đều che kín khuôn mặt bằng khẩu trang, mũ len và áo khoác dày, như muốn giấu đi chút riêng tư vừa mới nở rộ. Nhưng dù có bao nhiêu lớp vải che chắn, đôi bàn tay họ vẫn cứ đan chặt vào nhau, từ lúc máy bay cất cánh cho đến khi hạ cánh, không rời nửa bước.

Phùng Hâm Dao hiếm khi tỏ ra yếu mềm, nhưng lần này cô chẳng buồn giữ kẽ nữa. Cô lặng lẽ ngắm nhìn Tĩnh Thanh Nhiễm ngủ gục trên vai mình, lòng bình yên một cách lạ thường, như thể cả thế giới hỗn loạn bên ngoài đều không còn quan trọng nữa.

Khi biết rằng Tĩnh Thanh Nhiễm cũng đã theo Thi Tịnh vào quán bar hôm đó, trái tim Phùng Hâm Dao như bị một ngọn lửa thiêu đốt. Cơn giận không bùng nổ thành tiếng mà chỉ dồn nén lại thành từng nhịp đập đau nhói, từng hơi thở nghẹn lại trong cổ họng.

Cô ấy cũng ở đó, ở nơi ấy cùng với Dụ Ngôn.

Và rồi khi nhìn thấy Tĩnh Thanh Nhiễm từ trên lầu lao xuống, hoảng loạn lao thẳng vào lòng mình, toàn thân run lên vì sợ hãi, Phùng Hâm Dao không thể diễn tả được cảm xúc trong tim mình lúc đó.

Cô đau, đau đến mức muốn quát lên vì giận, muốn ôm cô ấy thật chặt để trấn an, muốn làm tất cả... nhưng cuối cùng cô chỉ có thể nuốt hết tất cả nỗi đau ấy xuống, giữ lấy sự tỉnh táo cần thiết để chạy lên cứu Dụ Ngôn trước.

Sau khi giải cứu xong Dụ Ngôn, Phùng Hâm Dao quay lại tìm Tĩnh Thanh Nhiễm. Cô đưa người con gái nhỏ của mình vào trong xe, quay trở về nhà theo lời sắp xếp của Đới Manh.

Cô không đưa Tĩnh Thanh Nhiễm về nhà cô ấy, mà là đưa về nhà của cô.

Trên xe, Tĩnh Thanh Nhiễm dù vẫn còn run rẩy vì ám ảnh nhưng vẫn cố kể lại mọi chuyện. Từng chi tiết, từng biểu cảm của cô ấy đều khiến Phùng Hâm Dao cảm thấy như có ai đó đang cào xé tim mình. Cô siết chặt tay lái, lòng thầm hứa rằng bọn khốn đó nhất định sẽ không được yên thân.

Về đến nơi, cô dìu Tĩnh Thanh Nhiễm vào phòng, nhẹ nhàng cởi áo khoác cho cô, rót nước ấm, rồi ngồi bên cạnh ôm lấy người con gái đang co mình trong chăn như một chú mèo bị dọa sợ.

"Ổn rồi. Em an toàn rồi. Có tôi ở đây rồi..." Lời nói như thì thầm, như dỗ dành.

Ánh đèn phòng ngủ mờ dịu, gió bên ngoài khẽ lùa qua tấm rèm cửa, mang theo sự yên tĩnh mà hai người cần đến.

Sau những lời trấn an là một nụ hôn sâu, không vội vàng, không ngập ngừng.

Đêm đó, họ ôm nhau ngủ trong sự yên bình, không còn sợ hãi, không còn giằng xé. Hai cơ thể sát gần, hai nhịp tim đập cạnh nhau, như một bản nhạc ru dịu dàng giữa những đổ vỡ đã qua.

Trong bóng tối dịu êm ấy, Phùng Hâm Dao lần đầu tiên biết được rằng thì ra yêu một người có thể ấm áp đến nhường này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro