Chap 18

Taehyung thở dài, lòng anh giờ đầy giông bão, sau khi rời khỏi ngôi nhà anh đã nhanh chóng tới bệnh viện. Vẫn là cảnh tượng lúc anh đến vài tiếng trước, mọi người vẫn rạo rực ngồi ngoài chờ, EunJi thì vẫn ở trong đó.

Tay anh khẽ siết vào cánh cửa, làm ơn đi, đừng đến với Thần Chết, ở đây còn rất nhiều người mong muốn em trở về.

Han Subi về nhà không được bao lâu thì bị lệnh triệu tập của phía cảnh sát, bằng những bằng chứng cụ thể cho thấy cô ta có chủ mưu giết người kia cũng đủ kết án cho ả ta ở tù, nhưng anh nghĩ chắc có lẽ Han gia sẽ bỏ ra một số tiền để cược cô ta về. Taehyung nhếch môi, Han gia sao? Anh nhất định sẽ dìm công ty đó bẹp dí trong giới kinh doanh, không ngóc lên, đến nổi phải phá sản. Đụng đến người của anh cũng như đụng đến anh, nhưng kẻ đó quả thật chán sống.

Cánh cửa phòng cấp cứu chợt mở ra, vị bác sĩ từ tốn bước ra, lấy tay mở khẩu trang, trong chất giọng có một phần vui vẻ.

- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng vì mất máu quá nhiều nên vẫn chưa thể tỉnh. Mọi người cần chờ đợi.

- Vậy chúng tôi vào thăm được không thưa bác sĩ?

Kim SeokJin vừa nói vừa hướng mắt vào phòng bệnh.

- Được.

- Cảm ơn bác sĩ.

Taehyung cúi người, tỏ vẻ đầy tôn trọng.

- Không có gì. Đó là công việc của chúng tôi.

Mọi người cúi đầu chào rồi nhanh chóng chạy vào phòng bệnh, EunJi nằm trên giường, dây đeo quấn quanh người, đầu, mình, tay, chân chỗ nào cũng băng một ít, qua lớp băng trắng có hằng lên vài vệt máu đỏ, khuôn mặt EunJi chỉ qua 4 giờ đã xuống sắc trầm trọng, môi tím ngắt làm anh chua xót.

BoEun nhìn cô như vầy lại cảm thấy có lỗi, EunJi đã cứu nó, nếu không giờ BoEun cũng giống cô không hơn không kém rồi. Nó đau lòng nép vào người Jimin, nhận ra cô bạn gái mình đang sắp khóc, anh nhẹ nhàng vỗ về.

- Thôi, không được khóc. Chẳng phải EunJi không sao rồi sao?

BoEun gật gật đầu, ôm lấy cánh tay anh.

SeokJin tay đút vào túi quần, nhìn chăm chăm vào em gái mình.

- Cậu sẽ làm gì với Han Subi? Với Han gia?

- Khiến họ tiêu gia bại sản.

- Đúng ý tôi đấy, nếu cậu không làm tôi cũng làm.

SeokJin vuốt mấy cọng tóc phất phơ trên mặt, hôn nhẹ lên trán EunJi.

- Thật khổ cho em.

Taehyung không nói gì, mắt vẫn dõi theo cô, tay thì nắm chặt bàn tay nhỏ xíu đang bất động kia.

Bỗng điện thoại anh vang lên, là từ Anna, anh đã tắt máy nhiều lần nhưng Anna vẫn gọi, anh nhăn mày, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.

- Alo, Taehyung anh đang ở đâu?

- Bệnh viện Y. Có chuyện gì?

- Anh...Anh mau qua phòng cấp cứu 2 đi... Ba...Ba...đang ở đó...

- Cái gì?

Taehyung trợn tròn mắt, ba lại xảy ra chuyện gì? Chẳng phải vừa gặp lúc nãy ba còn rất khỏe cơ mà?

Dù mới cãi nhưng nói gì thì nói ba cũng là người góp công sinh ra anh, nuôi anh lớn đến ngày hôm nay, ba bị như thế có hận đến mấy anh cũng phải có mặt. Anh chạy vội đi để lại cho mọi người một dấu chấm hỏi lớn, phòng cấp cứu 2 ở trước mắt, nhìn xa đã thấy bà Kim và Anna đang sốt sắng đi qua đi lại.

- Tại sao ?

Anh thở dốc.

- Ba lên cơn đau tim..

- Ba bị đau tim từ khi nào?

- Hè năm trước, vì sợ anh lo nên ba không nói.

Anna giọng nói không ngừng run rẩy.

Vừa lúc bác sĩ bước ra, bà Kim như muốn khóc, nghẹn ở họng nhưng vẫn cố gắng nói cho rõ.

- Chồng tôi sao rồi bác sĩ?

- Không sao rồi. Người nhà tránh để bệnh nhân hay sốc như thế, tôi nghĩ nếu có lần sau e rằng bệnh nhân sẽ không qua khỏi.

- Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!

- Được rồi, mọi người có thể vào thăm!

Ông Kim hướng mắt ra phía cửa, bà Kim và Anna bước vào, đôi mắt ông hiện rõ tia thất vọng khi chẳng còn ai bước đằng sau, và nhanh chóng ánh lên niềm hạnh phúc khi thấy Taehyung bước vào, đến nỗi ông xúc động, nước mắt lã chã rơi.

Taehyung không hiểu, cũng có ngày ba vui mừng khi thấy anh sao? Tại sao chứ? Tất cả là thật hay giả? Hay chỉ là muốn lừa anh sập vào cái hố cũ rích kia?

- Con...Con đến thăm ba sao Taehyung ?

- Chỉ..Chỉ là tôi tình cờ đi ngang qua.

Bà Kim trợn mắt, nhìn sang ông, có lẽ mọi chuyện đã đi quá sức chịu đựng, có lẽ đây là lúc Taehyung cần biết tất cả.

- Đủ rồi, đã quá đủ rồi.

Bà Kim thở dài, hướng ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định nào đó, trong ánh mắt thể hiện rõ niềm chua xót, đau lòng.

- Taehyung, dù con không muốn nghe những gì từ ta, nhưng không muốn thì con cũng phải nghe !

- Thôi đi bà, đừng..

- Ông đừng có kín miệng nữa, mọi chuyện đã đi quá giới hạn của nó, Taehyung cần phải biết!

Anh chau mày, cần phải biết? Lại có chuyện gì giấu anh? Dù không biết nhưng anh có cảm giác anh sẽ hối hận khi nghe nó xong. Tim anh đập thình thịch từng giây trôi qua đợi bà Kim thốt ra.

- Con có bao giờ đi quanh nhà mình quan sát không? Tất cả những hình ảnh về mẹ con đều giữ lại thậm chí là còn treo nhiều hơn, chủ yếu là phòng ba con, thư phòng riêng ông ấy, những chỗ riêng tư của ông ấy liền không bao giờ thiếu hình mẹ con bên cạnh, dù rất nhiều ảnh nhưng mỗi tấm ảnh thời gian có qua lâu thế nào cũng không bám một chút bụi. Không phải do người làm lau chùi, mà chính tay ba con hằng ngày ngấm nghía tự tay lau chùi, một hạt bụi cũng không hề có.. Con có biết tại sao ở lăng mộ mẹ con chưa bao giờ mọc cỏ, luôn sạch sẽ không? Vì ba con thường xuyên đến đó trò chuyện cùng mẹ con, chính tay dọn sạch sẽ nơi yên nghĩ của bà. Con có bao giờ thấy ba con vì nhớ mẹ đến bật khóc? Chắc chắn là chưa, vì từ lúc mẹ con ra đi, dù ngôi nhà thay đổi thế nào con cũng không để tâm tới, để rồi không biết những việc này khiến con hiểu nhầm như thế..

Bà Kim càng nói càng bước lại gần anh hơn, quan sát xem biểu hiện của Taehyung sẽ như thế nào.

- Mẹ con bị ung thư thời kì cuối, người biết bệnh của bà chỉ có ba con và mẹ đây, bà vì không muốn con bị ám ảnh bởi căn bệnh này nên luôn che giấu, đó cũng là lí do khi ở nhà mà bà vẫn luôn đội nón, tóc bà đã rụng đi mất. Cái ngày cuối bà còn sống, bà đã cầu xin mẹ..

-- Flashback --

- JungHye bà phải sống!

- Tôi không sống được nữa đâu Alice à, cảm ơn bà đã ở bên tôi suốt thời gian qua, bà có thể giúp tôi một chuyện không?

JungHye nằm trên giường bệnh, môi đã tái nhợt, mặt như không còn sức sống.

- Chuyện gì? Tôi sẽ cố gắng.

- Nói ra có hơi quá đáng, bà đã thôi chồng, bà có thể làm mẹ Taehyung không? Thằng bé cần có người luôn bên cạnh, NaHaun đi đã khiến tinh thần nó khủng hoảng. Làm ơn đi...

Alice do dự nhưng rồi cũng gật đầu, ân nguyện cuối đời của bà là như thế, một người bạn thân như Alice không thể không giúp được.

-- End Flashback --

- Ta là bạn thân của mẹ con, và nghe theo bà ta đã kết hôn với ba con. Cuộc hôn nhân này hoàn toàn không có tình yêu, tất cả chỉ vì con, vì một mình con thôi Taehyung à. Ba con đã đau đớn thế nào, kết hôn với người phụ nữ khác mà không phải JungHye ông ấy luôn dằn vặt bản thân, nhưng vì đó là ân nguyện cuối cùng của JungHye ông đành chấp nhận.. Ông ấy từ ngày đó nghiêm khắc với con hơn, cũng vì ông muốn rèn luyện con trai mình phải cứng rắn, ông ép buộc con cũng chỉ vì muốn con đi đúng đường. Tất cả những gì ông làm đều vì con, có lẽ do ông không biết thể hiện cảm xúc, đã khiến con hiểu lầm như thế..

Anh chao đảo, đây là sự thật? Ba không hề phản bội mẹ anh? Cuộc hôn nhân thứ 2 diễn ra là do ân nguyện cuối đời của mẹ? Tất cả những chuyện này, đều vì anh? Những điều anh nghi ngờ và hận ba suốt mấy năm nay đều là hiểu lầm? Anh nhìn thẳng vào ông, đôi mắt hiện rõ tia đau lòng. Đúng thật lăng mộ mẹ chưa bao giờ mọc cỏ dù anh hay thường xuyên đến, nó luôn được quét dọn sạch sẽ từ khi nào. Đúng thật có vài lần ghé nhà đi ngang những bức ảnh mẹ đều chẳng có một hạt bụi. Và đúng thật, 3 năm trước mẹ bắt đầu đội nón dù ở nơi nào...

- Ta biết rất khó tin, có khi con lại nghĩ là một màn kịch. Nhưng hãy tỉnh táo, ta nói dối con cũng không được ích lợi gì. Đây hoàn toàn là sự thật.

Anh bỏ nhanh ra ngoài, hôm nay thật sự quá nhiều áp lực đến với anh, Taehyung thật sự không chịu nổi. Ông Kim nhìn theo lắc đầu mà đau lòng.

- Bà không nên nói, thằng bé sẽ rất sốc.

- Nhưng nó cần biết tất cả sự thật. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ông nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nữa.

Anna là người ngoài cuộc nghe còn thấy đau lòng, đau lòng thay cho người cha này, đau lòng thay cho số phận của Taehyung, và đau lòng thay cho sự hiểu lầm không đáng có đang diễn ra ngay lúc này..

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro