Chương 1: Trọng sinh
Trên thế giới này Thường Thiếu Minh là người đáng thương nhất. Cam tâm tình nguyện thủ thân cả đời với một người đàn ông không muốn chạm vào hắn trải qua suốt một kiếp.
Hắn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc người đó.
Thậm chí, sau khi người đàn ông đó chết, hắn an bài tốt hết thảy tang sự, sau đó không chút do dự mà tự tử chết cùng người đàn ông ấy.
Tôi chính là người đàn ông kia, tôi tên Trọng Lâu(1).
(1). Trong bản convert dịch ra là "Trong Lâu", nhưng vì khi đọc tôi cảm thấy nó có chút kì kì nên mạn phép đổi thành "Trọng Lâu". Vì trong tiếng Trung chữ "trong" và chữ "trọng" phiên âm pinyin cũng không có mấy khác nhau nên khi thay đổi tên nhân vật một chút so với bản convert cũng không ảnh hưởng gì cả, tạm thời để như vậy thì sẽ phù hợp hơn.
Mà tôi hiện tại là một vong hồn đang phiêu lạc ở không trung, nhìn những người khác an táng Thường Thiếu Minh nằm cùng tôi trong một quan tài.
Sau khi tôi chết hắn thế mà cũng dám làm như vậy. Ngày thường, chúng tôi chưa bao giờ ngủ cùng giường, thậm chí cơ bản cũng không có hôn môi.
Bởi vì tôi không muốn.
Tôi năm ấy mười lăm tuổi quen biết Thường Thiếu Minh. Hắn trong truyền thuyết là nhân vật hắc bạch lưỡng đạo. Tôi cảm thấy miêu tả này thập phần thái quá. Khi đó hắn cùng lắm cũng chỉ mới mười chín tuổi, theo ý tôi mà nói, hắn có chăng cũng chỉ là một thiếu gia hơi hung tàn mà thôi.
Bởi vì lần đầu tiên hắn xuất hiện trước mặt tôi là bộ dáng vô cùng chật vật bất kham. Cả người hắn đều có vết máu, suy yếu đến mức tưởng chừng như chỉ cần đấm hắn một phát, hắn liền sẽ thăng thiên đi theo chầu ông bà tổ tiên, nhưng ánh mắt hắn lại vẫn luôn giữ một vẻ hung ác sắc bén. Bất quá ánh mắt ấy lại giống Đông Quý đến không ngờ.
Đông Quý là con mèo nhà bà ngoại tôi nuôi.
Hắn bị kẻ thù đuổi giết ám toán, nếu không phải tôi lúc ấy đại phát từ bi mang hắn về nhà, có lẽ là hắn đã ngỏm củ tỏi từ lúc đó rồi.
Thường Thiếu Minh là kiểu người như vậy, sao có thể bởi vì "trong lúc yếu đuối được người giúp đỡ mà yêu luôn người đó"? Thật không thể nào! Thậm chí còn ngược lại là đằng khác, hắn ban đầu lãnh ngạo giống như một chú chó sói. Hơn nữa hắn còn cực kì cực kì thiếu kiên nhẫn, thậm chí còn khinh thường với đãi ngộ ở nhà tôi. Nếu không phải sợ liên hệ với người của hắn sẽ làm bại lộ hành tung dẫn kẻ thù tới, hắn đã sớm tỉnh lại và về nhà ngay ngày hôm sau. Thẳng đến khi hắn hoàn toàn khỏi hẳn, hắn mới miễn cưỡng nói lời cảm ơn. Nói thực, thật ra tôi không cần hắn phải cảm ơn tôi.
Ánh mắt hắn lúc ấy xác thật chính là loại ánh mắt rất thiếu chân thành.
Sau khi hắn rời đi, tôi nghe nói hắn sấm rền gió cuốn mà giải quyết kẻ thù, không cho đối phương một chút cơ hội chuẩn bị phản kháng nào. Sau đó hắn liền trở thành Diêm Vương khiến người người nghe thấy tiếng đều phải sợ vỡ mật.
Vốn dĩ cũng tưởng rằng chỉ đơn giản là như thế, hai người hai ngả, nước sông không phạm nước giếng, phận ai lấy lo, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, sẽ không còn gặp lại nhau nữa. Nhưng tôi lại không hề nghĩ tới rằng bên trong Thường Thiếu Minh lại vẫn là người trọng tình trọng nghĩa, có ân tất báo. Hắn giúp tôi giải quyết một ít rắc rối, rồi dường như là ngẫu nhiên mà tới chỗ tôi cọ một bữa cơm.
Sau đó hết thảy liền chậm rãi thay đổi. Thường Thiếu Minh tựa hồ đối tôi dần dần có một chút tình cảm không nên có, tôi đã sớm nhận ra, cũng cố ý xa cách hắn. Nhưng không nghĩ tới hắn lại càng khẩn trương mà dính chặt lấy tôi hơn. Mỗi ngày hắn đều banh trương xú mặt, lại tựa hồ càng ngày càng giống như từ chó sói mà phát triển thành chó săn.
Thường Thiếu Minh cũng không hề giống như trước tuổi trẻ khí thịnh, mà là càng thêm cẩn trọng lãnh đạm. Tất cả mọi người sợ hắn, tôi lại không sợ. Không phải bởi vì tôi gan lớn, mà là bởi vì hắn chưa bao giờ làm tôi sợ hắn. Ít nhất là tôi chưa bao giờ thấy bộ dáng vô tình mà hung ác của hắn.
Khi nào thì hắn thổ lộ tình cảm với tôi nhỉ? Tôi nhớ không rõ, có lẽ là thời điểm tôi mười tám tuổi đi. Nhưng tôi nhớ rõ chính mình đã cự tuyệt. Chung quy là bởi vì tôi không yêu hắn.
Sau khi bị cự tuyệt, hắn đại khái ba ngày không xuất hiện trước mặt tôi. Thế nhưng ba ngày sau lại khôi phục như lúc ban đầu, dường như vẫn giống lúc trước, khi chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau đó hắn lại càng thường xuyên biểu đạt tâm ý với tôi. Tôi ước chừng nghe, nhìn xong trong vòng bốn năm. Nhìn chó săn dần dần biến thành trung khuyển, nhìn hắn học nấu cơm, học rửa chén, học giặt quần áo, học quét tước vệ sinh. Rốt cuộc có một ngày, tôi cũng đáp ứng chấp nhận hắn.
Tôi không có ý nghĩ sẽ đùa bỡn tình cảm của hắn. Tôi có lẽ không yêu hắn, nhưng tôi thật sự có tính toán sẽ cùng hắn bên nhau trải qua cả đời.
Nhưng, vấn đề ở đây chính là, tôi lại không có cách nào có thể cùng hắn làm tình.
Thậm chí cho dù nhìn hắn cởi sạch toàn bộ quần áo, lõa thể trước mặt tôi tôi cũng vô pháp nảy sinh dục vọng với hắn.
Bởi vậy, tôi nghĩ tới việc chia tay. Tôi nói tình yêu plato(2) quá viển vông, nhưng hắn lại kiên trì không chịu, quyết không đồng ý việc chia tay. Hắn nói hắn nguyện ý tiếp thu chuyện này. Thậm chí hắn còn tỏ vẻ có thể chấp nhận tôi đi tìm nữ nhân khác, cùng nữ nhân ấy sinh con, còn hắn chỉ cần tôi ở bên hắn, thế là đủ rồi.
(2). Tình yêu Plato chính là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt.
Cuối cùng, tôi cũng không đê tiện đến như vậy. Tôi không đi tìm nữ nhân, nhưng cũng không chạm vào hắn. Nghẹn một lần liền nghẹn chết 70 năm.
70 năm qua đi, chúng tôi vẫn như cũ mà bình bình đạm đạm trải qua, thẳng đến khi tôi chết, hắn tự tử vì tình.
Lòng tôi vô cùng đau xót. Tên ngốc này.
Khi tôi nhìn hắn khóc nức nở trước thi thể của tôi, tôi đột nhiên có chút hối hận, tôi đột nhiên cảm thấy, cùng hắn làm tình không có gì không tốt, dường như tôi không phải là không thể tiếp nhận.
Khoảnh khắc tôi nhìn hắn không chút do dự tự sát vì tôi, tôi rốt cuộc cũng đưa ra hứa hẹn: "Nếu kiếp sau tôi còn là Trọng Lâu, hắn vẫn là Thường Thiếu Minh, tôi sẽ đem thân thể cùng linh hồn của mình giao toàn bộ cho hắn."
Sau đó, tôi thật sự đã trọng sinh.
Tôi trọng sinh vào năm mình hai mươi tuổi, chính là thời điểm sau hai năm Thường Thiếu Minh tỏ tình tôi, lúc này tôi vẫn còn đang xa cách lạnh nhạt với hắn. Trong trí nhớ của tôi, đời trước là vào đầu năm thứ tư hắn đã xảy ra một lần tai nạn xe cộ, tôi bị Thường Thiếu Tân lừa đi thăm một lần, liền bị hắn gắt gao cuốn lấy. Tôi khi đó trong lòng tự nhiên rất không đành lòng, nhưng tôi vẫn lý trí, nói vài câu dối trá khách sáo để rời đi, hắn nằm ở trên giường bệnh đỏ hồng hốc mắt ngữ khí mang ý trào phúng mà nói: "Trọng Lâu, cậu còn muốn trốn tôi tới khi nào? Tôi khiến cậu ghê tởm như vậy sao?"
Thường Thiếu Minh chưa bao giờ dùng ngữ khí châm chọc trào phúng như vậy nói chuyện với tôi. Hắn nói như vậy, làm tôi tức khắc cảm thấy chính mình tội ác tày trời, dù là đứng ở góc độ bạn tốt nhiều năm, cũng không nên lạnh nhạt với hắn lúc hắn tai nạn xe cộ, đặc biệt là người này đối xử với tôi tốt đến không thể diễn tả bằng lời.
Từ đó về sau, tôi cùng hắn hòa hảo trở lại.
Thường Thiếu Minh đối đãi tôi vẫn là giống như trước, đều vô cùng tốt, tựa như việc nói chuyện châm chọc lúc trước cũng chưa từng xảy ra. Mà việc này hắn chỉ nói đúng một lần đó thôi.
Sau này tôi ngẫm lại, có lẽ khi đó hắn thấy tôi lạnh nhạt rồi cảm thấy tuyệt vọng, nên mới có suy nghĩ được ăn cả ngã về không mà nói ra như vậy.
"Trọng Lâu, Trọng Lâu!" Thanh âm ồn ào đem tôi đánh thức, "Ngẩn người làm cái gì đấy? Mau lên lớp thôi!" A, năm nay tôi mới học năm ba đại học. Nhìn về phía người đeo cặp sách đang chờ tôi, cậu ta chính là bạn cùng phòng của tôi — Trương Tập Văn. Tiểu tử này sau đó cùng tôi trở thành đồng bọn, bởi vì là bạn cùng phòng, quan hệ cũng khá tốt, kết bạn với cậu ta cũng rất vui vẻ.
Tôi lên tiếng, cầm lấy cặp sách cùng cậu ta đi.
Trong trí nhớ, năm ba Thường Thiếu Minh theo đuổi tôi càng thêm mãnh liệt. Mỗi ngày giữa trưa đều sẽ tới tìm tôi, mang theo bữa cơm tình yêu của hắn đợi tôi, nhưng trong khoảng thời gian này tôi dường như là chưa từng tiếp nhận chúng. Không phải tôi không thấy được hắn vì làm cơm cho tôi mà trên tay bị dầu ăn nóng bắn vào khiến bàn tay nổi lên những bọng nước, chỉ là tôi không hy vọng hắn lãng phí thời gian ở trên người tôi.
Nhưng những đồ ăn đó cũng không thật sự lãng phí, chúng mỗi ngày đều vào bụng Thường Thiếu Tân.
Thường Thiếu Tân và tôi học cùng một khóa, danh chính ngôn thuận mà cậu trở thành thám tử ca.
Quả nhiên, giữa trưa Thường Thiếu Minh lại tới nữa.
Người này cùng tôi sinh sống 70 năm, tôi một chút cũng đều không có cảm giác xa lạ. Tuy rằng hắn sau này vì tôi mà thay đổi rất nhiều, nhưng Thường Thiếu Minh vẫn là Thường Thiếu Minh như trước kia, là người yêu của tôi.
Trên tay hắn xách theo hộp cơm, ánh mặt trời ở trên người hắn như mạ một lớp vàng vô biên. Thế nhưng xưa nay hắn mang bộ dáng lạnh lùng khó gần, hiện tại lại nhìn hắn có nhiều thêm vài phần ấm áp. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn mà không lập tức xoay người rời đi, lần này tôi dừng lại chăm chú quan sát hắn. Hắn chấn động, dường như không nghĩ tới tôi sẽ nhìn thẳng hắn như vậy, có chút hoảng loạn mà duỗi tay sửa sang lại một chút cổ áo vốn dĩ không hề xộc xệch, xấu hổ khụ khụ hai tiếng, bước chân nhanh hơn đi tới. Tôi thấy ánh mắt hắn tràn ra hy vọng cùng tình cảm mãnh liệt.
Nhưng hắn còn chưa đi đến chỗ tôi thì đã dừng lại.
Trong mắt hắn đột nhiên trở nên ảm đạm, mang theo vài phần do dự, giống như nghĩ tới thứ gì không tốt.
Tôi đoán hắn đại khái cảm thấy tôi hành xử như vậy quá khác thường. Hắn sợ tôi sẽ thẳng thắn với hắn, bảo hắn đừng dây dưa với tôi. Kỳ thật chuyện như vậy tôi đã làm rất nhiều lần, mỗi lần nói xong đều sẽ có ba ngày hắn không xuất hiện trước mặt tôi, nhưng ba ngày sau nhất định lại sẽ đúng giờ tới đưa cơm, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì trước đó. Đời trước sau khi ở bên nhau tôi đã từng hỏi hắn chuyện này. Hắn nói sợ tôi thấy hắn phiền, cho nên đành phải biến mất ba ngày, nhưng ba ngày cũng đã là cực hạn, hắn không thể nào tiếp tục tránh mặt tôi, không thể không gặp lại tôi. Tôi nghe xong thì liền trầm mặc, tôi không biết hắn có thể nhẫn nhịn được đến như vậy, ba ngày đều không xuất hiện. Tôi càng không thể nào tưởng tượng, trong ba ngày này hắn trải qua như thế nào. Bởi vì thời điểm gặp lại hắn, hắn đều tiều tụy đến mức tưởng chừng như hắn cùng đống giấy tờ sổ sách kia của hắn chiến đấu ba ngày ba đêm, không ngủ không nghỉ.
Thường Thiếu Minh vẫn luôn khát vọng tôi có thể tiếp nhận hắn, nhưng dường như hắn cũng vẫn luôn tin chắc tôi sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của hắn, ngay cả đời trước khi tôi đồng ý cùng hắn sống chung, hắn cũng cảm thấy tôi đang lừa gạt hắn, sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ lặng lẽ rời đi hắn, làm cho hắn đau đến tê tâm liệt phế.
Tôi nào có đê tiện như vậy.
Thôi được rồi, tôi xác thật là rất đê tiện, ít nhất đối Thường Thiếu Minh mà nói thì chính là như vậy.
.Hoàn Chương 01.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro