Đối Thủ Không Đội Trời Chung Của Tôi Bỗng Dưng Có Đuôi

Chương 1: Đối thủ có đuôi?

Tôi tên là Lâm Hạ, và cuộc đời học sinh lớp 11 của tôi có một mục tiêu vô cùng cao cả: đó là phải thắng Trình Khiêm trong mọi cuộc thi, từ cuộc thi học sinh giỏi cấp trường cho đến cuộc thi... ăn nhanh bánh mì ở canteen.

Tại sao ư? Vì gã đó là kẻ đáng ghét nhất trần đời.

Trình Khiêm là định nghĩa sống của từ "con nhà người ta".

Đẹp trai? Có thừa.

Học giỏi? Luôn chiếm cái hạng nhất chết tiệt của tôi.

Chơi thể thao cừ? Đội trưởng đội bóng rổ.

Lạnh lùng, kiêu ngạo? Cái này thì khỏi phải bàn.

Hắn đi đến đâu là hào quang tự động bật đến đó, còn tôi thì chỉ muốn bật cho hắn một cái vào mặt.

Chúng tôi là hai đường thẳng song song, là dầu với nước, là chó với mèo... À không, nói vậy thì lại hơi nhột.

Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi chiều thứ Sáu định mệnh, cái ngày mà định luật vật lý và hóa học có vẻ như đã quyết định đi nghỉ mát. Tôi và Trình Khiêm, như thường lệ, đang cãi nhau tóe lửa về việc ai sẽ là người thuyết trình phần quan trọng hơn trong dự án nhóm môn Hóa.

"Phần tổng hợp phản ứng phải để tôi làm, cậu chỉ cần làm phần mở đầu giới thiệu thôi," Trình Khiêm khoanh tay, cái cằm hất lên một góc bốn lăm độ hoàn hảo.

Tôi cười khẩy: "Xin lỗi đi cậu Trình, cái bộ não thiên tài của cậu chắc không nhớ tuần trước cậu làm cháy tóc mái của nhỏ lớp phó vì 'nhầm' công thức à? Giao phần nguy hiểm này cho cậu, tôi sợ cả lớp bay màu lắm."

Mặt hắn ta đen lại.

Và đúng lúc đó, một chuyện vô cùng kỳ quặc đã xảy ra. Một con mèo tam thể từ đâu không biết, có lẽ bị tiếng cãi nhau của chúng tôi dọa cho giật mình, đã nhảy bổ từ cửa sổ xuống. Nhưng thay vì đáp đất an toàn, nó lại đáp thẳng vào người Trình Khiêm, hắn loạng choạng ngã ngửa vào cái chồng thùng các-tông cũ kỹ của phòng thí nghiệm.

Và dĩ nhiên, cái chồng thùng ấy đổ sập xuống, kéo theo cả một cái kệ đựng mấy lọ hóa chất... "an toàn".

RẦM!

Một làn khói màu hồng tím kỳ quái bốc lên, bao trùm lấy cả hai chúng tôi. Tôi chỉ kịp ho sặc sụa, cảm thấy đầu óc quay cuồng rồi ngã xuống. Hình như Trình Khiêm cũng vậy.

Khi tỉnh lại, chúng tôi đang ở trong phòng y tế. Ngoài vài vết trầy xước nhẹ và một trận ho ra khói, cả hai đều bình an vô sự. Bác sĩ nói đó chỉ là một hợp chất tạo khói vô hại dùng cho mấy buổi biểu diễn văn nghệ thôi.

Tôi đã nghĩ mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó.

Nhưng tôi đã lầm. Lầm to.

Thứ Hai tuần sau, tôi chạm mặt Trình Khiêm ở hành lang. Tôi liếc hắn một cái tóe lửa, chuẩn bị sẵn một bài diễn văn mỉa mai về việc hắn suýt nữa thì "hóa kiếp" cho cả hai.

"Này, cái đồ sao chổi..." Tôi bắt đầu.

Hắn quay phắt lại, đôi mắt sắc lẹm nhìn tôi, gằn giọng: "Câm miệng."

Một câu nói hết sức bình thường của Trình Khiêm. Nhưng điều không bình thường là, ngay khoảnh khắc hắn tức giận, trên mái tóc đen nhánh của hắn bỗng... phụt một tiếng, nhú ra hai cái tai mèo màu đen, dựng đứng lên đầy vẻ cảnh giác.

Tôi chớp mắt. Chắc là do di chứng của vụ hít khói hồng hôm trước. Mắt tôi hoa rồi.

Tôi dụi mắt, nhìn lại lần nữa. Hai cái tai mèo vẫn chễm chệ ở đó, thậm chí còn khẽ giật giật khi tôi nhìn chằm chằm.

Chưa hết. Tôi vô thức liếc xuống dưới... và suýt nữa thì hét lên. Lấp ló sau lưng áo đồng phục của hắn là một cái đuôi dài, lông xù màu đen, đang quất qua quất lại một cách đầy bực bội.

"Cậu... cậu..." Tôi lắp bắp, ngón tay run run chỉ vào hắn.

Trình Khiêm nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: "Cậu bị cái gì vậy? Tay chỉ trỏ cái gì?"

Tôi nhìn quanh. Điều kinh khủng nhất là, không một ai khác trên hành lang đông đúc này tỏ ra ngạc nhiên cả. Mọi người vẫn đi lại bình thường. Chỉ có mình tôi, một mình tôi thấy cái cảnh tượng siêu thực này.

"Đuôi... tai..." Tôi lẩm bẩm.

Hắn nhìn tôi như nhìn một sinh vật lạ, rồi "hừ" một tiếng và bỏ đi. Tôi chết trân tại chỗ, nhìn theo cái đuôi đen đang ngoe nguẩy theo mỗi bước chân của hắn, phần chóp đuôi còn giật giật đầy vẻ khinh bỉ.

Cả ngày hôm đó, tôi sống trong trạng thái mơ hồ. Tôi cố thuyết phục bản thân rằng mình bị ảo giác. Nhưng không. Mỗi lần Trình Khiêm bực bội vì một câu nói của tôi, đôi tai lại vểnh lên. Khi hắn bị cô giáo gọi lên bảng trả bài một câu khó và có chút bối rối, cái đuôi lại hơi cụp xuống. Và đỉnh điểm là lúc hắn nhận được bài kiểm tra điểm tuyệt đối, tôi đã thề là mình thấy cái đuôi đó vẫy tít lên trong một khoảnh khắc.

Buổi chiều, tôi chặn hắn lại ở sân sau trường.

"Chúng ta cần nói chuyện." Tôi nghiêm túc.

Hắn vẫn giữ cái vẻ mặt trời sập cũng không liên quan đến tôi: "Tôi và cậu thì có gì để nói?"

Tôi hít một hơi thật sâu, quyết định tung đòn quyết định: "Chuyện về cái tai và cái đuôi của cậu."

Ngay lập tức, Trình Khiêm khựng lại. Đôi tai mèo đen nhánh vụt ra, dựng đứng. Cái đuôi cũng xù lên như một cây chổi lông gà. Hắn nhìn tôi, lần đầu tiên trong đời, tôi thấy trong mắt hắn không phải là sự kiêu ngạo, mà là một sự hoảng loạn tột độ.

"Cậu... Cậu nói cái gì?" Giọng hắn hơi lạc đi. "Cậu thấy được?"

Tôi nhếch mép, nụ cười đắc thắng nhất trong mười bảy năm cuộc đời nở trên môi. Cuối cùng ngày này cũng đã tới. Tôi đã nắm được điểm yếu chí mạng của kẻ thù không đội trời chung.

Tôi bước tới gần, ghé vào cái tai mèo đang run run của hắn, khẽ thì thầm:

"Meo meo, cậu bạn cùng bàn. Từ nay về sau, xem ai mới là người có quyền lên tiếng ở đây."

Cái đuôi của Trình Khiêm lập tức cứng đờ. Cuộc sống học đường của tôi, xem ra, sắp trở nên thú vị hơn rất nhiều rồi đây.

Chương 2: Hợp đồng nô lệ phiên bản "Meo Meo"

Nếu nói hoảng loạn có thể hóa thành điện, thì Trình Khiêm của giây phút này chắc có thể cung cấp năng lượng cho cả thành phố.

Hắn lùi lại một bước, mặt trắng bệch. Đôi tai mèo trên đầu cụp xuống, áp sát vào tóc trông vừa đáng thương vừa... buồn cười. Cái đuôi thì thôi khỏi nói, nó duỗi thẳng đơ như bị giật điện.

"Cậu... cậu đang nói vớ vẩn gì thế?" Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói run run đã bán đứng hắn. "Tôi không có tai hay đuôi gì cả. Cậu bị ảo giác rồi, đi khám bác sĩ đi."

Tôi khoanh tay, nhướng mày, đi một vòng quanh hắn như đang thẩm định một món đồ quý.

"Ảo giác à? Ảo giác mà lại biết cụp xuống khi chủ nhân chột dạ sao?" Tôi đưa tay, định chạm thử vào cái tai đang cụp xuống kia.

VÚT!

Trình Khiêm giật nảy mình lùi lại mấy bước, mặt cắt không còn một giọt máu. Đôi tai lại vểnh lên, đầy cảnh giác.

"Đừng có lại gần tôi!"

Aha. Vậy là chạm vào được. Thông tin này quý giá đấy.

Tôi cười toe toét. Nụ cười mà theo như đám bạn tôi nhận xét là "gian hết chỗ nói".

"Trình Khiêm ơi là Trình Khiêm," tôi chép miệng, giọng đầy thương cảm giả tạo. "Nam thần cao lãnh, niềm tự hào của trường ta, mà lại là một bán yêu mèo... Tin này mà tung ra ngoài thì sao nhỉ? 'Hot boy số một trường X thực chất có tai và đuôi mèo, phản ứng dữ dội khi được gãi cằm'? Chắc sẽ thành tiêu đề hot nhất trên trang confessions của trường mất."

Mỗi một chữ tôi nói ra, mặt Trình Khiêm lại càng đen thêm một phần. Cái đuôi sau lưng hắn bắt đầu quất qua quất lại lia lịa, y hệt như mấy con mèo sắp sửa xù lông cào người. Rõ ràng là hắn đang tức điên lên, nhưng lại không thể làm gì được tôi.

Cảm giác này... sảng khoái ghê!

"Cậu muốn gì?" Cuối cùng, hắn cũng chịu thua, nghiến răng kèn kẹt hỏi.

Tôi búng tay một cái. "Thông minh. Tôi thích người thông minh."

Tôi hắng giọng, ra vẻ nghiêm túc: "Yên tâm, tôi là người tốt, sẽ không làm rùm beng chuyện này lên đâu. Chỉ là... tôi cần một 'trợ lý' giúp đỡ chút việc vặt thôi."

Hắn lườm tôi. "Trợ lý?"

"Đúng vậy," tôi gật gù. "Điều khoản đầu tiên: Từ nay về sau, bài tập về nhà môn Lý và Hóa của tôi, cậu sẽ phụ trách."

"Cậu điên à?!" Hắn gào lên. Đôi tai vểnh cao hết mức có thể.

"Ồn ào quá," tôi ngoáy tai. "Cậu không đồng ý cũng được, để tôi đi tìm bạn lớp trưởng hỏi xem cậu ấy có muốn biết bí mật nho nhỏ của..."

"Được rồi!" Hắn cắt lời, mặt hằm hằm. "Chỉ Lý và Hóa thôi."

"Tốt." Tôi mỉm cười hài lòng. "Điều khoản thứ hai: Mỗi sáng phải mua cho tôi một hộp sữa dâu để ở ngăn bàn. Nhớ là sữa dâu, không đường nhé."

Trình Khiêm trông như sắp nổ tung tới nơi. Tôi có thể thấy cái đuôi của hắn đang quất vào bồn hoa bên cạnh bôm bốp. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn phải gật đầu trong uất nghẹn.

"Còn gì nữa không, 'cậu chủ'?" Hắn gằn từng chữ, giọng mỉa mai.

Tôi xua tay: "Tạm thời thế đã. Tôi sẽ bổ sung sau. À, thêm một điều nhỏ nữa."

Tôi tiến lại gần, trong khi hắn nhìn tôi đầy đề phòng. Tôi giơ tay lên, không phải để chọc vào tai hắn, mà là... vỗ nhẹ lên đầu hắn hai cái.

"Ngoan lắm," tôi nín cười.

Một cảm giác kỳ lạ chạy qua tay tôi. Tóc của Trình Khiêm rất mềm. Và lạ lùng thay, ngay khi tay tôi chạm vào, đôi tai mèo kia khẽ run lên rồi từ từ thả lỏng, không còn dựng đứng đầy cảnh giác nữa. Cái đuôi đang quất loạn xạ cũng ngừng lại, chỉ khẽ đung đưa nhẹ nhàng.

Trình Khiêm thì đứng hình mất mấy giây. Mặt hắn từ từ đỏ lên, từ tai lan xuống đến tận cổ. Hắn lắp bắp: "Cậu... cậu làm cái trò gì vậy?!"

Hắn gạt tay tôi ra rồi quay lưng bỏ đi một mạch, bước chân còn nhanh hơn cả lúc chạy thi. Nhìn từ đằng sau, tôi dám chắc là cái đuôi của hắn đang vẫy rối tinh rối mù lên.

Tôi đứng đó, nhìn theo bóng lưng đang cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại đầy vẻ bối rối của hắn, rồi không nhịn được mà phá lên cười.

Trời ạ, trêu chọc tên này còn vui hơn cả việc được điểm cao môn Toán.

Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ.

"Bài tập Hóa đây. Chép xong thì xóa đi."

Kèm theo đó là một file ảnh chụp cực kỳ rõ nét trang bài tập đã được giải chi tiết bằng một kiểu chữ đẹp như in. Tôi phì cười, lưu số của hắn lại, đặt tên là "Mèo Con Của Hạ".

Sáng hôm sau, đúng như "hợp đồng", một hộp sữa dâu mát lạnh đã nằm ngay ngắn trong hộc bàn của tôi. Tôi vui vẻ cắm ống hút, liếc mắt sang con người đang ngồi cạnh, người mà cả đêm qua chắc đã phải đấu tranh nội tâm dữ dội lắm. Trình Khiêm đang giả vờ đọc sách, nhưng tôi thấy rõ vành tai hắn hơi ửng hồng.

Và dưới gầm bàn, khuất khỏi tầm mắt của mọi người, tôi thấy một cái đuôi đen đang khẽ vẫy qua vẫy lại một cách... ngượng ngùng.

Cuộc sống cấp ba của tôi, xem ra, vừa mới bắt đầu sang một trang mới đầy màu sắc rồi.

Chương 3: Tiếng "gừ gừ" chết tiệt

Cuộc sống có Trình Khiêm làm "nô lệ" quả thực vô cùng tươi đẹp. Bài tập được giải sẵn, sữa dâu được phục vụ tận bàn, thậm chí có lần tôi than vãn lười đi trả sách, chồng sách trên bàn tôi cũng tự động biến mất và yên vị trên kệ thư viện vào ngày hôm sau.

Đổi lại, Trình Khiêm phải chịu đựng sự trêu chọc cấp độ cao của tôi.

Tôi phát hiện ra "bộ phận phụ" của hắn cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc. Ví dụ như trong giờ thể dục, khi tôi và hắn được xếp vào cùng một đội kéo co. Lúc cả đội đang gồng mình, tôi bỗng nhiên ghé sát vào tai hắn, thì thầm:

"Cố lên nào mèo con, thắng trận này về tôi thưởng cho một hộp pate."

Tôi cảm nhận được cả người hắn cứng đờ. Và dù hắn đang quay lưng về phía tôi, tôi vẫn thấy được hai cái tai mèo đang đỏ lựng lên, giật giật một cách mất kiểm soát. Kết quả là hắn bỗng dùng một lực mạnh đến phi thường, kéo phăng cả đội đối phương về vạch đích trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Thắng trận vẻ vang, nhưng sau đó hắn lườm tôi một cái cháy mặt rồi chạy vào phòng thay đồ mất tăm.

Tôi còn khám phá ra một sở thích chết người của mình: quan sát cái đuôi của hắn.

Cái đuôi ấy thành thật hơn chủ nó gấp vạn lần. Khi hắn khó chịu, nó sẽ quất qua quất lại. Khi hắn bối rối, nó sẽ cuộn lại. Khi hắn vui (dù mặt vẫn lạnh như tiền), nó sẽ khẽ đung đưa. Tôi bắt đầu một trò chơi nho nhỏ, cố tình nói những chuyện hắn hứng thú như một bài toán khó hay một bộ phim khoa học viễn tưởng, rồi nín thở chờ xem phản ứng của cái đuôi. Và lần nào tôi cũng thắng.

Nhưng trò vui của tôi đã đạt đến một tầm cao mới vào buổi chiều hôm ấy, trong thư viện.

Tôi đang tìm một cuốn sách tham khảo thì thấy Trình Khiêm đang ngồi ở một góc khuất, chăm chú đọc sách. Ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa sổ, rọi lên mái tóc đen mềm mại của hắn, khiến hai cái tai mèo ẩn hiện trông càng thêm rõ. Trông hắn lúc này... yên bình đến lạ. Không có vẻ kiêu ngạo thường ngày, chỉ có sự tập trung và một chút... đáng yêu?

Khoan, đáng yêu? Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy? Chắc chắn là do nhìn tai mèo nhiều quá nên bị lây nhiễm sự dễ thương rồi.

Tôi rón rén bước tới, ý định hù hắn một phen cho vui. Tôi cúi người xuống ngay phía sau hắn, định hét lên một tiếng. Nhưng đúng lúc đó, hắn lại ngáp một cái thật khẽ.

Và khi hắn vươn vai một cách lười biếng, hai cái tai mèo mềm mại kia bỗng cọ nhẹ vào má tôi.

Sẹt.

Cả tôi và hắn đều khựng lại.

Làn da tôi như có một luồng điện chạy qua. Lông tơ mềm mại của cái tai mèo lướt trên má, một cảm giác lạ lẫm và ngứa ngáy một cách dễ chịu.

Tôi đứng hình.

Trình Khiêm cũng hóa đá. Hắn từ từ quay đầu lại, đôi mắt mở to nhìn tôi. Khoảng cách của chúng tôi lúc này gần đến mức tôi có thể thấy rõ sự hoảng hốt trong đáy mắt hắn.

"Cậu... làm gì ở đây?" Hắn lắp bắp, mặt đỏ bừng lên.

Theo phản xạ, tôi bật ra câu trêu chọc quen thuộc: "Xem mèo lười tắm nắng thôi."

Nhưng thay vì nổi cáu như mọi khi, Trình Khiêm lại làm một điều mà tôi không bao giờ có thể ngờ tới. Khi tôi vẫn còn đang cúi thấp người, và hơi thở của tôi phả nhẹ lên tai hắn, tôi đã nghe thấy một âm thanh.

Gừ...ừ...ừ...

Nó rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu không gian không tĩnh lặng như ở thư viện, chắc chắn tôi đã không nghe thấy. Một tiếng rên khẽ, trầm thấp, phát ra từ lồng ngực hắn, giống hệt... giống hệt tiếng mèo con đang hưởng thụ.

Trong một giây, não tôi ngừng hoạt động.

Tiếng... tiếng gừ gừ? Tên bạo chúa Trình Khiêm này biết phát ra tiếng gừ gừ á?

Ngay sau khi âm thanh đó phát ra, Trình Khiêm trông như bị sét đánh. Hắn đẩy ghế bật dậy, mặt đỏ còn hơn cả trái gấc. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt vừa xấu hổ, vừa tức giận, vừa không thể tin nổi.

"Cậu... cậu không nghe thấy gì hết! Cậu bị điếc rồi!"

Nói xong, hắn vơ vội sách vở rồi chạy biến khỏi thư viện, để lại tôi đứng ngẩn ngơ với cảm giác mềm mại còn vương trên má và âm thanh "gừ gừ" chết tiệt kia vẫn còn văng vẳng bên tai.

Tôi vô thức đưa tay lên sờ má mình. Nơi đó vẫn còn hơi nóng.

Tim tôi, không hiểu vì sao, lại đang đập nhanh một cách kỳ lạ.

Chết tiệt. Hình như trò chơi này đang dần đi chệch hướng mà tôi không hề hay biết. Con mèo này... có vẻ nguy hiểm hơn tôi tưởng.

Chương 4: Dưới một tán ô

Mấy ngày tiếp theo, bầu không khí giữa tôi và Trình Khiêm trở nên vô cùng kỳ quặc.

Cái tiếng "gừ" chết tiệt đó cứ như một con virus, xâm chiếm toàn bộ tâm trí tôi. Thỉnh thoảng trong giờ học, tôi lại lơ đãng nhớ đến nó, và rồi tim lại hẫng đi một nhịp. Tôi tự nhủ rằng mình chỉ đang phấn khích vì đã khám phá ra một bí mật động trời khác của tên kia thôi, nhưng rõ ràng lời nói dối này chẳng lừa được ai, đặc biệt là chính bản thân tôi.

Cảm giác khi trêu chọc hắn bây giờ cũng khác. Trước đây là hả hê, là đắc thắng. Bây giờ... lại có thêm một chút chột dạ, một chút mong chờ không rõ tên.

Về phía Trình Khiêm, hắn bắt đầu chiến dịch "lẩn trốn" cấp độ cao nhất. Hắn tránh mặt tôi như tránh tà. Sữa dâu vẫn có mỗi sáng, bài tập vẫn được gửi đều đặn, nhưng hắn tuyệt đối không nhìn thẳng vào mắt tôi, không nói với tôi một lời nào thừa thãi. Hễ thấy tôi ở hành lang là hắn quay ngoắt đi hướng khác. Trong lớp, hắn xây một "Vạn Lý Trường Thành" bằng sách vở giữa bàn hai đứa.

Và điều tệ nhất là... tôi thấy khó chịu vì điều đó.

Tôi nhận ra mình nhớ những màn đấu khẩu của chúng tôi. Tôi nhớ cái vẻ mặt tức xì khói nhưng không làm gì được của hắn. Tôi thậm chí còn nhớ cả cái cách tai và đuôi hắn phản ứng lại với mỗi lời trêu chọc của tôi. Sự im lặng này còn đáng sợ hơn cả lúc chúng tôi cãi nhau.

Cơn mưa rào bất chợt của chiều thứ Năm đã phá vỡ sự im lặng ngột ngạt này.

Tan học, tôi đứng ở mái hiên, nhìn màn mưa trắng xóa mà ngao ngán. Tôi đã bỏ quên ô ở nhà. Đang lúc tuyệt vọng định đội cặp lên đầu chạy về thì một cái ô màu xanh đậm quen thuộc bỗng che trên đầu tôi.

"Đi không?"

Là giọng của Trình Khiêm. Hắn đứng đó, người cao hơn tôi một chút, tay cầm cán ô, mắt nhìn đi chỗ khác. Và đương nhiên, vì không có ai khác xung quanh, đôi tai mèo đen nhánh lại đang lộ ra, cụp xuống một cách hơi thiếu tự nhiên.

Tôi ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng gật đầu: "Đi chứ."

Cả hai im lặng bước đi dưới mưa. Chiếc ô không lớn lắm, nên chúng tôi buộc phải đi sát vào nhau. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ cánh tay hắn truyền sang. Mùi hương trên người hắn không phải là mùi nước hoa đắt tiền, mà là mùi xà phòng bạc hà thoang thoảng, sạch sẽ và dễ chịu.

Sự im lặng thật ngượng ngùng. Tôi muốn nói gì đó để phá vỡ nó. Bình thường tôi sẽ buông một câu mỉa mai, nhưng lúc này, những lời đó cứ nghẹn lại trong cổ họng.

Mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Một cơn gió mạnh tạt qua, hất nước mưa vào mặt tôi. Theo phản xạ, Trình Khiêm kéo tôi sát lại và nghiêng ô về phía tôi nhiều hơn. Kết quả là một bên vai áo của hắn ướt đẫm.

Tôi nhìn bờ vai ướt sũng của hắn, rồi lại nhìn vẻ mặt vẫn cố tỏ ra lạnh lùng kia, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

"Này," tôi khẽ gọi.

Hắn "hửm" một tiếng trong cổ họng, mắt vẫn không nhìn tôi.

"Cảm ơn," tôi lí nhí.

Trình Khiêm có vẻ hơi khựng lại. Hắn liếc nhìn tôi một cái thật nhanh. Và tôi thấy đôi tai mèo của hắn khẽ giật giật, rồi từ từ, từ từ vểnh lên một chút.

Một chiếc lá ướt từ trên cây rơi xuống, đậu ngay trên tóc hắn. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng gỡ chiếc lá xuống giúp hắn.

Ngón tay tôi vô tình lướt qua mấy sợi tóc mềm mại, và suýt nữa thì chạm vào cái tai mèo đang vểnh lên kia.

Meo~

Lần này không phải tiếng gừ, mà là một tiếng kêu rất nhỏ, mềm mại, gần như chỉ là một hơi thở.

Hắn kêu. Hắn thực sự đã kêu như một con mèo.

Trình Khiêm ngay lập tức nhận ra mình vừa làm gì. Hắn đứng sững lại giữa trời mưa, cả người đông cứng. Mặt hắn đỏ bừng, lan đến tận mang tai (cả tai người lẫn tai mèo). Đôi tai mèo xấu hổ đến mức cụp rạp xuống, áp sát vào đầu. Cái đuôi sau lưng cũng cuộn chặt lại.

Hắn nhìn tôi, trong mắt là sự hoảng loạn tột cùng, như thể một chú mèo con bị người lạ phát hiện ra chỗ giấu cá khô.

Nhưng trái với tưởng tượng của hắn, tôi không hề cười cợt.

Tôi chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang dao động của hắn. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Cái âm thanh "meo" mềm mại ấy cứ vang vọng trong đầu, ngọt ngào hơn cả hộp sữa dâu hắn mua cho tôi mỗi sáng.

Tôi chợt nhận ra một điều.

Tôi không chỉ thích trêu chọc Trình Khiêm. Tôi không chỉ tò mò về bí mật của hắn.

Tôi thích hắn.

Tôi thích cái vẻ mặt kiêu ngạo nhưng lại dễ dàng đỏ mặt của hắn. Tôi thích cái cách hắn lúng túng che giấu đôi tai và cái đuôi của mình. Tôi thích sự ấm áp khi đi chung một tán ô.

Cái cảm giác ấm áp trong lồng ngực này, không phải là sự đắc thắng của kẻ nắm được bí mật, mà là một thứ gì đó dịu dàng và ngọt ngào hơn thế rất nhiều.

Trò chơi này, dường như người thua cuộc lại chính là tôi rồi.

Chương 5: Mời về nhà

Sự im lặng sau tiếng "meo" định mệnh đó kéo dài đến ngột ngạt, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp trên tán ô.

Trình Khiêm trông như sắp khóc đến nơi. Hắn mím chặt môi, đôi mắt hoảng loạn nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống đất, dường như chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống. Hắn buông tay cầm ô ra, định quay người chạy thục mạng vào màn mưa.

"Khoan đã!"

Tôi vội vàng chụp lấy cổ tay hắn. Làn da hắn dưới tay tôi thật mát và mịn. Hắn giật mình, nhưng không giằng ra.

"Cậu... buông ra," giọng hắn lí nhí, không còn chút khí thế nào của nam thần Trình Khiêm ngày thường.

Tôi không buông. Thay vào đó, tôi siết nhẹ hơn một chút. "Cậu định chạy đi đâu? Dầm mưa để bị ốm à?"

"Không phải việc của cậu!" Hắn gắt lên, nhưng rõ ràng là đang cố gắng che giấu sự xấu hổ. Đôi tai mèo vẫn cụp sát vào đầu, trông đáng thương vô cùng.

Nhìn bộ dạng đó, trái tim tôi bỗng mềm nhũn. Những lời trêu chọc, mỉa mai mà tôi chuẩn bị sẵn trong đầu bỗng bay đi đâu hết. Thay vào đó, một câu nói mà chính tôi cũng không ngờ tới lại bật ra khỏi miệng.

"Nó... dễ thương mà."

Trình Khiêm ngẩng phắt lên, đôi mắt mở to nhìn tôi, tràn ngập sự kinh ngạc. "Cậu... nói cái gì?"

Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy hai má mình nóng bừng lên. "Tôi nói là... cái tiếng kêu lúc nãy... dễ thương."

Thú nhận điều này trước mặt kẻ thù không đội trời chung của mình còn khó hơn cả việc giải một phương trình hóa học phức tạp. Nhưng tôi đã nói ra rồi.

Phản ứng của Trình Khiêm còn thú vị hơn tôi tưởng. Hắn đứng hình, miệng hơi hé ra. Đôi tai mèo đang cụp xuống bỗng khẽ nhúc nhích, rồi từ từ, vểnh lên một chút, như đang cố nghe cho rõ xem mình có nghe nhầm không. Cái đuôi đang cuộn chặt cũng hơi thả lỏng, phần chóp đuôi khẽ giật giật đầy vẻ hoài nghi.

"Cậu... không thấy nó kỳ quái à?" Hắn hỏi lại, giọng vẫn còn run run.

"Kỳ quái," tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu. "Có một chút. Nhưng mà nó hợp với cậu."

Bùm.

Hình như tôi vừa nghe thấy tiếng pháo hoa nổ bùm trong đầu mình. Nói ra được những lời này, cảm giác thật lạ lẫm nhưng cũng thật nhẹ nhõm.

Trình Khiêm hoàn toàn câm nín. Hắn chỉ đứng đó, nhìn tôi chằm chằm, và mặt hắn càng lúc càng đỏ. Hắn có vẻ như đã bị "đứng hình" trước lời thú nhận đường đột của tôi.

Tôi nhìn xuống bờ vai ướt sũng của hắn, rồi nhìn sang nhà mình chỉ còn cách vài bước chân. Một ý nghĩ táo bạo loé lên trong đầu.

"Vai cậu ướt hết rồi. Nhà tôi ở ngay kia, vào trong lau khô người rồi hẵng về, không thì cảm lạnh đấy." Tôi nói, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể.

"Không cần..." Hắn định từ chối theo thói quen.

"Cần," tôi cắt lời, kéo tay hắn đi thẳng. "Cậu mà ốm thì ai làm bài tập cho tôi? Ai mua sữa dâu cho tôi?"

Tôi đã dùng lại cái cớ "nô lệ" quen thuộc, nhưng lần này cả tôi và hắn đều biết, ý nghĩa của nó đã khác.

Trình Khiêm không phản kháng nữa, lẳng lặng để tôi kéo đi.

Nhà tôi vắng tanh, ba mẹ đều chưa đi làm về. Tôi đẩy cửa, kéo hắn vào trong. Không gian yên tĩnh của căn nhà đối lập hoàn toàn với tiếng mưa ào ạt bên ngoài.

"Cậu ngồi ở sofa đi, tôi đi lấy khăn."

Tôi chạy vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn lông sạch, trái tim vẫn còn đang đập loạn xạ. Khi tôi quay ra, Trình Khiêm đang đứng giữa phòng khách, dáng vẻ hơi mất tự nhiên. Hắn đã bỏ ô xuống, và giờ thì tôi có thể thấy rõ toàn bộ dáng vẻ "lai mèo" của hắn trong ánh đèn. Trông hắn thật sự... không biết dùng từ nào khác ngoài "đáng yêu".

Tôi tiến lại gần, đưa cho hắn chiếc khăn. "Lau đi này."

Hắn nhận lấy, nhưng lại lúng túng không biết làm gì. Tôi thở dài một tiếng, cầm lấy chiếc khăn từ tay hắn.

"Ngồi xuống đi, đồ ngốc."

Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống mép sofa. Tôi đứng phía sau, nhẹ nhàng dùng khăn lau khô mái tóc ướt của hắn. Mái tóc đen, mềm mại luồn qua kẽ tay. Tôi cẩn thận tránh không chạm vào đôi tai đang vểnh lên đầy cảnh giác kia, dù trong lòng rất muốn.

Không ai nói với ai câu nào.

Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa ngoài cửa sổ và tiếng sột soạt của chiếc khăn lau tóc. Bầu không khí thật ấm áp và có chút gì đó... dịu dàng.

Tôi nhận ra, kể từ lúc hắn xuất hiện đôi tai và cái đuôi này, mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi mãi mãi. Và tôi không hề muốn nó quay trở lại như trước kia một chút nào.

Trò chơi này, có lẽ tôi đã thua từ lâu rồi. Nhưng lạ thay, tôi lại thấy mình là người chiến thắng.

Chương 6: Chocolate nóng và lời tâm sự đầu tiên

Tôi từ từ lau khô tóc cho Trình Khiêm, từng chút một. Hành động này thân mật đến mức chính tôi cũng thấy ngạc nhiên. Bàn tay tôi khẽ lướt qua, cố gắng không chạm vào đôi tai đang vểnh lên của hắn, nhưng tôi có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ chúng.

Sự im lặng bao trùm, nhưng không còn ngột ngạt như dưới tán ô nữa. Nó giống như một khoảng lặng cần thiết để cả hai chúng tôi cùng định hình lại mối quan hệ lạ lùng này.

Lau tóc xong, tôi vứt chiếc khăn lên ghế. "Đợi chút, tôi đi pha cái này cho ấm người."

Tôi vào bếp, lúi húi lấy hai gói bột chocolate, nấu một ít sữa nóng. Khi tôi mang hai cốc chocolate nóng hổi, thơm lừng ra phòng khách, tôi thấy Trình Khiêm đã ngồi thẳng dậy, nhưng tư thế vẫn có chút căng cứng. Hắn đang nhìn quanh nhà tôi, và cái đuôi sau lưng khẽ ve vẩy đầy vẻ tò mò. Thấy tôi đến gần, nó lập tức rụt lại, cuộn quanh chân hắn một cách phòng thủ.

Tôi đặt một cốc vào tay hắn. "Uống đi cho nóng."

Hắn nhận lấy, hơi ấm từ chiếc cốc dường như khiến hắn thả lỏng hơn một chút. Hắn khẽ gật đầu, một lời cảm ơn không thành tiếng.

Chúng tôi ngồi đó, mỗi người cầm một cốc chocolate, im lặng nhấm nháp. Tôi quyết định mình phải là người lên tiếng trước.

"Này," tôi bắt đầu, giọng nhỏ hơn bình thường. "Cái này... nó có gây phiền phức cho cậu nhiều không?"

Trình Khiêm ngước lên, có vẻ không hiểu tôi đang hỏi gì.

"Ý tôi là," tôi chỉ tay lên đầu mình, ám chỉ đôi tai. "Tai và đuôi ấy. Có mệt không khi phải che giấu chúng?"

Đây là lần đầu tiên tôi hỏi về bí mật của hắn không phải với giọng điệu trêu chọc hay uy hiếp. Đó là một câu hỏi xuất phát từ sự quan tâm chân thành.

Trình Khiêm dường như cảm nhận được điều đó. Hắn nhìn xuống cốc chocolate trong tay, bờ vai hơi chùng xuống. Đôi tai mèo cũng theo đó mà cụp xuống một chút, trông có vẻ ủ rũ.

"Lúc đầu... tôi đã rất sợ," hắn thì thầm, giọng khàn khàn. "Sau cái hôm ở phòng thí nghiệm, tôi tỉnh dậy và thấy chúng. Tôi đã nghĩ mình bị điên rồi, hoặc là bị đột biến thành quái vật."

Hắn ngừng lại, hít một hơi. "Tôi không dám nói với ai, kể cả bố mẹ. Tôi đã cố gắng kiểm soát chúng, nhưng cứ mỗi khi cảm xúc thay đổi đột ngột... chúng lại xuất hiện. Tôi đã nghĩ sẽ không một ai có thể nhìn thấy, cho đến khi... cậu thấy chúng."

Nghe giọng nói đầy vẻ mệt mỏi và cô độc của hắn, lòng tôi nhói lên một cái. Tôi đã chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh này. Trong khi tôi vui vẻ tận hưởng "trò chơi" của mình, thì hắn, một mình hắn, đã phải vật lộn với nỗi sợ hãi và hoang mang lớn đến nhường nào. Sự hả hê trước đây của tôi bỗng trở nên thật ích kỷ và trẻ con.

"Tôi xin lỗi," tôi buột miệng.

Hắn ngạc nhiên nhìn tôi. "Xin lỗi vì chuyện gì?"

"Vì đã lấy bí mật của cậu ra làm trò đùa," tôi thành thật nói. "Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến việc trả đũa cậu, tôi không nghĩ đến việc cậu đã phải trải qua những gì."

Trình Khiêm im lặng. Hắn nhìn tôi một lúc lâu, ánh mắt phức tạp. Đôi tai trên đầu hắn từ từ, từ từ vểnh lên, không còn vẻ cảnh giác hay sợ hãi, mà mang một sự ngạc nhiên dịu dàng.

"Không sao," cuối cùng hắn khẽ nói. "Thực ra... sau khi cậu biết, tôi lại cảm thấy... nhẹ nhõm hơn một chút. Ít nhất cũng có một người biết tôi không phải là kẻ duy nhất nhìn thấy chúng. Tôi không bị điên."

Cái đuôi của hắn khẽ thả lỏng, nhẹ nhàng đặt trên nền nhà.

Lời thú nhận của hắn khiến bầu không khí giữa chúng tôi thay đổi hoàn toàn. Bức tường băng vô hình ngăn cách hai đứa dường như đã tan chảy. Hắn không còn là "kẻ thù" Trình Khiêm kiêu ngạo, mà chỉ là một chàng trai đang mang trong mình một bí mật lớn, một bí mật có chút đáng yêu nhưng cũng đầy phiền muộn.

Đúng lúc đó, tiếng mưa bên ngoài nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Nắng chiều bắt đầu len lỏi qua khung cửa sổ.

Khoảnh khắc ấm áp của chúng tôi đã đến lúc kết thúc.

"Hết mưa rồi," tôi nói, có chút tiếc nuối.

"Ừm," hắn đáp. "Tôi... tôi phải về."

Hắn đứng dậy, đặt chiếc cốc đã uống cạn lên bàn. Tôi tiễn hắn ra cửa.

Trước khi hắn bước đi, tôi gọi giật lại: "Trình Khiêm."

Hắn quay lại.

"Ngày mai," tôi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, "sữa dâu... tôi tự mua được rồi."

Hợp đồng nô lệ vô hình đó, ngay tại giây phút này, đã chính thức bị hủy bỏ.

Trình Khiêm nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm. Lần đầu tiên, tôi thấy một nụ cười thực sự thoáng qua trên môi hắn. Rất nhẹ, nhưng đủ làm bừng sáng cả khuôn mặt.

"Được," hắn nói. "Vậy ngày mai, tôi mời cậu uống."

Nói rồi, hắn quay lưng bước đi. Tôi đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần sau dãy nhà. Tôi biết rằng, ngày mai khi chúng tôi gặp lại nhau ở trường, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.

Và tôi, thật lòng, vô cùng mong chờ đến ngày mai.

Chương 7: Hộp sữa dâu vị tình nguyện

Sáng hôm sau, tôi bước đến trường với một tâm trạng phức tạp chưa từng có. Một phần trong tôi thấy hồi hộp, một phần lại có chút ngượng ngùng. Liệu sau cơn mưa ngày hôm qua, Trình Khiêm có quay lại thành tảng băng di động như trước không? Lời hẹn "mời cậu uống" của hắn có thật không, hay chỉ là tôi nghe nhầm?

Tôi bước vào lớp, mắt liếc ngay về phía chỗ ngồi của chúng tôi. Trình Khiêm đã ở đó rồi. Hắn đang đọc sách, vẻ mặt bình thản như mọi khi. "Vạn Lý Trường Thành" bằng sách vở đã biến mất. Bàn học sạch sẽ, ngăn nắp.

Tim tôi đập nhanh hơn một chút. Tôi hít một hơi, đi về chỗ ngồi.

"Chào buổi sáng," tôi lí nhí, không chắc hắn có nghe thấy không.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn tôi. Không phải cái nhìn sắc lẹm như dao, cũng không phải cái lườm khó ở. Chỉ là một cái nhìn bình thường, có lẽ còn ẩn chứa chút gì đó... chờ đợi.

"Chào," hắn đáp.

Rồi hắn làm một việc khiến toàn bộ mấy đứa bạn xung quanh đang liếc trộm chúng tôi phải há hốc mồm. Hắn cúi xuống, lấy từ trong cặp ra không phải một, mà là hai hộp sữa dâu mát lạnh, đẩy về phía tôi.

"Của cậu," hắn nói, giọng vẫn đều đều nhưng vành tai đã hơi ửng hồng. "Hôm qua cậu bị ướt, uống bù."

Tôi ngẩn người nhìn hai hộp sữa. Nó không còn là "nghĩa vụ" nữa, mà là một sự quan tâm thật sự. Một sự quan tâm vụng về và có chút máy móc đúng kiểu Trình Khiêm, nhưng lại vô cùng chân thành.

Và chỉ mình tôi thấy được, cái đuôi đen lấp ló sau lưng ghế của hắn, đang khẽ vẫy một cái thật nhẹ. Một cái vẫy đầy vẻ hài lòng và có chút tự hào.

"Cảm... cảm ơn," tôi lắp bắp, vội vàng cầm lấy một hộp, cắm ống hút vào để che giấu nụ cười đang chực nở toe toét trên môi. Vị sữa dâu hôm nay, không hiểu sao lại ngọt hơn mọi ngày rất nhiều.

Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên xung quanh.

"Ê, tao vừa thấy gì vậy? Trình Khiêm đưa sữa cho Lâm Hạ á?"

"Trời sập à? Hai đứa nó hết chiến tranh lạnh rồi sao?"

"Hay là cá cược gì không? Tao nghi lắm..."

Cả tôi và Trình Khiêm đều mặc kệ những lời bàn tán đó. Hắn quay lại tiếp tục đọc sách, nhưng tôi biết hắn đang lắng nghe. Đôi tai mèo khẽ giật giật, trông có vẻ hơi ngượng. Tôi thì chỉ tập trung vào hộp sữa của mình, cố gắng ngăn trái tim đang nhảy múa loạn xạ trong lồng ngực.

Sự thay đổi không chỉ dừng lại ở đó.

Trong giờ Toán, cô giáo gọi Trình Khiêm lên bảng giải một bài hình học không gian siêu khó. Hắn giải rất mượt, nhưng đến bước cuối cùng lại vô tình viết nhầm một dấu cộng thành dấu trừ. Cả lớp không ai nhận ra, nhưng tôi thì thấy ngay.

Lâm Hạ của ngày hôm qua chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để giơ tay, chỉ ra lỗi sai và tận hưởng vẻ mặt khó xử của hắn.

Nhưng Lâm Hạ của hôm nay lại làm khác. Nhưng Lâm Hạ của hôm nay lại làm khác. Tôi dùng bút chì viết 1 chữ "Dấu!" to đùng lên tập, rồi khẽ ho một tiếng. Khi Trình Khiêm quay xuống nhìn, tôi kín đáo giơ quyển tập về phía hắn..

Hắn liếc nhìn, khựng lại một giây rồi nhanh chóng sửa lại lỗi sai trên bảng. Bài toán được giải hoàn hảo.

Khi đi về chỗ, hắn lướt qua tôi. Không ai thấy được, nhưng tôi cảm nhận được cái đuôi của hắn khẽ quệt nhẹ vào chân ghế tôi một cái, như một lời cảm ơn thầm lặng.

Cả ngày hôm đó trôi qua một cách yên bình đến lạ. Chúng tôi không cãi nhau, cũng không nói chuyện nhiều, nhưng bầu không khí giữa hai đứa không còn căng thẳng nữa. Nó giống như một sự thấu hiểu ngầm, một sự thoải mái khi biết người kia đang ở cạnh mình.

Tan học, tôi thu dọn sách vở, chuẩn bị đi về thì hắn bỗng lên tiếng.

"Hôm nay... cậu có về ngang đường cũ không?"

Tôi ngẩng lên. Hắn đang nhìn tôi, ánh mắt có chút chờ mong.

"Có," tôi mỉm cười. "Sao vậy?"

Hắn gãi nhẹ sau gáy, một hành động bối rối hiếm thấy. Đôi tai mèo khẽ rung rung.

"Vậy... đi chung nhé?"

Lời đề nghị này, không cần đến cơn mưa nào làm cái cớ nữa.

Tôi gật đầu, nụ cười trên môi càng tươi hơn. "Được thôi."

Chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi lớp trong ánh mắt kinh ngạc của lũ bạn. Dưới ánh nắng vàng của buổi chiều, hai cái bóng của chúng tôi đổ dài trên sân trường, sát lại gần nhau.

Tôi không biết mối quan hệ này sẽ đi đến đâu, cũng không biết phải gọi tên nó là gì. Nhưng có một điều tôi chắc chắn: hành trình khám phá những bí mật của "con mèo" Trình Khiêm này, dường như chỉ mới bắt đầu thôi. Và nó ngọt ngào hơn tôi tưởng rất nhiều.

Chương 8: Vệt kem trên má

Con đường về nhà hôm nay dường như vừa dài hơn lại vừa ngắn hơn mọi khi. Dài hơn vì tôi muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi. Ngắn hơn vì mỗi bước chân bên cạnh hắn đều khiến thời gian trôi đi thật nhanh.

Chúng tôi không nói về những chuyện cao siêu, chỉ là những câu chuyện vu vơ về bài giảng trên lớp, về đội bóng rổ của hắn, về bộ phim hoạt hình tôi mới xem tối qua. Thật lạ lùng, tôi chưa bao giờ biết Trình Khiêm cũng thích xem phim của Ghibli. Hắn nói về nhân vật Totoro với một sự hào hứng thầm kín, và lần đầu tiên, tôi thấy đôi mắt hắn lấp lánh một cách thật sự, không phải vì ánh sáng của sự kiêu ngạo.

Tôi nhận ra, chiến tranh đã che mờ mắt tôi quá lâu. Tôi chưa bao giờ thực sự "nhìn" Trình Khiêm. Tôi chưa bao giờ để ý đến lúm đồng tiền mờ mờ bên má trái của hắn mỗi khi hắn gần như mỉm cười, hay cái cách hắn khẽ nghiêng đầu khi lắng nghe tôi nói.

Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, tôi bỗng dừng lại. "Này, tôi hơi khát. Cậu ăn kem không?"

Hắn có vẻ hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị đột ngột, nhưng rồi cũng gật đầu. "Cũng được."

Thế là hai đứa con trai cao lồng ngồng lại đứng trước tủ kem, phân vân giữa vị vani và socola. Cuối cùng, tôi chọn vị dâu yêu thích, còn hắn thì lấy một que kem socola vỏ giòn.

Chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế đá bên ngoài cửa hàng, lặng lẽ ăn kem dưới ánh hoàng hôn. Tôi liếm mép, cảm nhận vị ngọt mát lạnh tan trong miệng. Tôi liếc sang Trình Khiêm. Hắn ăn rất từ tốn, không giống vẻ vội vàng của tôi.

"Ngon không?" Tôi hỏi một câu ngớ ngẩn.

"Ừm," hắn đáp.

Và rồi tôi thấy nó. Một vệt kem socola nhỏ xíu, dính ngay bên mép của hắn. Trông vừa ngố, vừa đáng yêu.

Lâm Hạ của một tuần trước sẽ cười phá lên và nói: "Trình Khiêm, cậu ba tuổi à?".

Nhưng Lâm Hạ của hiện tại, trái tim lại đập lỗi một nhịp.

Quên cả suy nghĩ, tôi đưa ngón tay cái lên, nhẹ nhàng quệt đi vệt kem trên má hắn.

Soạt.

Da thịt mềm mại chạm vào nhau. Thời gian như ngưng đọng.

Trình Khiêm đông cứng tại chỗ. Que kem trên tay hắn suýt nữa thì rơi xuống đất. Hắn nhìn tôi, đôi mắt mở to, trong veo như mắt mèo trong đêm, phản chiếu hình ảnh ngơ ngác của chính tôi.

Phụt.

Đúng như tôi dự đoán. Đôi tai mèo đen nhánh hiện ra, run rẩy một cách dữ dội. Cái đuôi cũng xuất hiện, dựng thẳng lên rồi từ từ cong lại thành một hình dấu hỏi hoàn hảo. Cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, lan đến tận cổ.

Nhưng lần này, phản ứng của tôi đã khác.

Tôi không lùi lại. Tôi giữ nguyên tay mình ở đó một giây, cảm nhận hơi ấm từ má hắn. Rồi tôi khẽ bật cười. Một tiếng cười rất nhỏ, rất hiền.

"Lộ ra rồi kìa," tôi nói, giọng dịu dàng, không một chút ý trêu ghẹo nào.

Tôi rút tay về, đưa ngón tay dính vệt kem lên miệng mình và nếm thử. "Ngọt thật."

Trình Khiêm trông như sắp bốc khói tới nơi. Hắn lắp bắp, không nói được câu nào hoàn chỉnh. "Cậu... tôi... cái đó..."

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đang bối rối của hắn. "Không sao đâu. Tôi thấy rồi."

Câu nói "Tôi thấy rồi" này mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Nó không phải là lời đe dọa. Nó là một lời chấp nhận. Tôi thấy con người thật của cậu, và tôi không thấy có vấn đề gì cả.

Dường như hắn cũng hiểu được. Sự hoảng loạn trong mắt hắn từ từ dịu đi, thay vào đó là một sự bối rối ngọt ngào. Hắn vội vàng quay mặt đi, cúi đầu ăn nốt que kem của mình, nhưng tôi vẫn thấy được đôi tai mèo trên đầu hắn vẫn chưa chịu biến mất. Chúng chỉ cụp xuống một chút, ve vẩy đầy vẻ ngượng ngùng.

Bí mật của hắn, giờ đây đã trở thành bí mật chung của chúng tôi. Một bí mật dễ thương, được chia sẻ trong im lặng.

Ăn kem xong, chúng tôi đi tiếp. Chẳng mấy chốc đã đến ngã rẽ quen thuộc, nơi hai đứa sẽ đi về hai hướng khác nhau.

"Vậy... tạm biệt nhé," tôi nói, có chút không nỡ.

"Ừm," hắn gật đầu, nhưng vẫn đứng yên.

"Mai gặp lại."

"Mai gặp lại."

Hắn nói xong, nhưng vẫn không đi. Chúng tôi cứ đứng như vậy, nhìn nhau dưới ánh đèn đường vừa bật sáng. Cuối cùng, hắn hít một hơi, như lấy hết can đảm, rồi nói một câu rất nhanh:

"Hôm nay... cảm ơn cậu."

Nói rồi, hắn quay phắt người và rảo bước thật nhanh về nhà, như thể sợ tôi sẽ nói thêm điều gì đó.

Tôi đứng đó, nhìn theo bóng lưng hắn, bất giác đưa tay lên sờ môi mình. Vị ngọt của socola và sữa dâu dường như vẫn còn quyện lại.

Trái tim trong lồng ngực tôi đang gõ những nhịp rộn ràng, vui sướng. Tôi biết mình đã lún sâu lắm rồi. Hoàn toàn, không thể cứu vãn, và cũng không muốn được cứu vãn. Tôi đã hoàn toàn rơi vào lưới tình với kẻ thù không đội trời chung của mình, người mà giờ đây, trong mắt tôi, chỉ là một chú mèo lớn vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch.

Chương 9: Buổi hẹn hò (không chính thức) ở quán cà phê mèo

Cả đêm hôm đó, tôi đã trằn trọc không ngủ được. Hình ảnh vệt kem trên má Trình Khiêm và đôi tai mèo ngượng ngùng của hắn cứ quay mòng mòng trong đầu tôi. Tôi chính thức thừa nhận với bản thân: tôi, Lâm Hạ, đã đổ Trình Khiêm một cách không thể cứu vãn. Trái tim tôi giờ đây hoạt động chỉ vì hắn.

Thứ Bảy, tôi quyết định ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa. lang thang không mục đích, chẳng hiểu sao chân tôi lại tự động rẽ vào một con hẻm nhỏ có tấm biển hiệu hình một chú mèo xinh xắn: "The Meow Corner". Một quán cà phê mèo. Có lẽ do ám ảnh bởi "ai đó" quá chăng?

Tôi đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió leng keng vang lên. Và rồi, tôi chết sững.

Ở một góc khuất gần cửa sổ, nơi có nắng chiều ấm áp rọi vào, Trình Khiêm đang ngồi bệt trên tấm thảm lông. Hắn không hề hay biết có người vào. Xung quanh hắn là một bầy mèo đủ màu sắc, con thì dụi đầu vào chân hắn, con thì nằm dài trên đùi hắn ngủ ngon lành.

Và điều quan trọng nhất: đôi tai mèo đen nhánh đang vểnh lên một cách vui vẻ, cái đuôi dài thong thả phe phẩy trên sàn, thỉnh thoảng lại đùa nghịch với một chú mèo con đang tò mò vờn lấy nó.

Trình Khiêm của lúc này hoàn toàn không có một chút phòng bị nào. Hắn gỡ bỏ lớp vỏ bọc lạnh lùng, gương mặt hiện lên vẻ dịu dàng và cưng chiều tuyệt đối. Hắn đang gãi cằm cho một cô mèo tam thể, miệng lẩm bẩm những lời mà nếu bạn cùng lớp nghe được chắc sẽ sốc đến rớt cằm.

"Ngoan nào, béo ú... Gãi ở đây thích hơn đúng không?"

Tôi đứng nép sau kệ sách, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây là một khung cảnh quá đỗi đáng yêu, một phiên bản Trình Khiêm mà không một ai, ngoài tôi, có cơ hội được nhìn thấy. Hắn trông thật sự thoải mái và hạnh phúc khi ở bên "đồng loại" của mình. Tình cảm tôi dành cho hắn, vốn đã đầy ắp, giờ lại càng dâng lên mãnh liệt hơn.

Sau một hồi lâu ngắm trộm, tôi quyết định hành động. Tôi không muốn làm hắn giật mình. Tôi từ tốn đi đến quầy gọi một ly nước, rồi chọn một chiếc bàn gần đó, giả vờ như vô tình.

Tiếng ghế kéo "két" một tiếng khiến Trình Khiêm chú ý. Hắn ngẩng đầu lên. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Trong một giây, hắn hóa đá. Vẻ mặt dịu dàng lập tức biến mất, thay vào đó là sự hoảng loạn tột độ. Hắn vội vàng đứng bật dậy, khiến mấy con mèo đang say ngủ giật mình. Đôi tai và cái đuôi của hắn cũng vì hoảng hốt mà xù cả lên.

"Lâm... Lâm Hạ! Sao cậu lại ở đây?"

Tôi nhún vai, giả vờ bình thản. "Tình cờ thôi. Xem ra cậu và đồng loại của mình hòa hợp thật đấy."

Câu nói của tôi không còn mang ý mỉa mai, chỉ có sự trêu chọc ấm áp. Hắn nghe ra được điều đó. Sự hoảng loạn của hắn dịu đi, nhưng mặt thì đỏ lựng. Hắn lúng túng không biết nên ngồi xuống hay đứng im.

Đúng lúc đó, một chú mèo Anh lông ngắn màu xám tro bỗng nhảy phóc lên bàn rồi tiến đến, dụi dụi vào tay tôi. Tôi hơi vụng về, đưa tay lên xoa đầu nó. Chú mèo có vẻ không hài lòng lắm, khẽ "meo" một tiếng rồi quay đi.

"Cậu làm sai rồi."

Giọng Trình Khiêm vang lên bên tai. Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã tiến đến bên cạnh bàn tôi.

"Mèo thích được gãi ở dưới cằm và sau tai cơ," hắn nói, rồi làm một việc mà tôi không thể ngờ tới.

Hắn cúi người xuống, bàn tay to lớn của hắn bao trọn lấy bàn tay tôi đang đặt trên lưng chú mèo. Hắn nhẹ nhàng hướng dẫn tay tôi di chuyển đến đúng vị trí dưới cằm của nó.

"Như thế này này... nhẹ thôi..."

Tay chúng tôi chạm vào nhau. Ấm áp, vững chãi. Tôi có thể cảm nhận được những vết chai sần trên ngón tay hắn do chơi bóng rổ. Tim tôi đập như trống hội. Tôi thậm chí còn quên cả thở.

Dưới sự hướng dẫn của hắn, chú mèo xám bắt đầu phát ra những tiếng gừ gừ đầy khoan khoái.

"Thấy chưa?" Hắn khẽ nói, hơi thở phả vào tai tôi.

Nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến con mèo nữa. Toàn bộ sự chú ý của tôi đã va vào bàn tay đang nắm lấy tay mình. Cái chạm này kéo dài hơn mức cần thiết một chút.

Dường như nhận ra sự thân mật quá mức, Trình Khiêm vội rụt tay lại như phải bỏng, mặt càng đỏ hơn. Và trong khoảnh khắc ấy, khi hắn còn đang bối rối, tôi đã nghe thấy nó.

Gừ...ừm...

Một tiếng gừ khe khẽ, trầm thấp, phát ra từ chính lồng ngực hắn. Hắn lại vô thức làm vậy.

Lần này, tôi không giả vờ nữa. Tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn và mỉm cười thật tươi.

"Cậu cũng đang kêu kìa, mèo lớn."

Trình Khiêm hoàn toàn đứng hình. Hắn nhìn tôi, rồi nhìn xuống bàn tay vừa rụt về của mình, xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.

Tôi ngồi đó, giữa không gian ấm cúng của quán cà phê, xung quanh là những chú mèo lười biếng, nhìn người con trai tôi thích đang bối rối vì chính mình. Giây phút này, không cần một lời tỏ tình nào cả, tôi biết chúng tôi đã thực sự bước vào thế giới của nhau. Một thế giới có nắng vàng, có tiếng mèo kêu, và có cả những bí mật ngọt ngào chỉ hai người biết.

Chương 10: Lời tỏ tình vị sữa dâu

Câu nói "Cậu cũng đang kêu kìa, mèo lớn" của tôi treo lơ lửng trong không khí, mang theo sự ấm áp và một chút tinh nghịch.

Trình Khiêm đứng chết trân, gương mặt đỏ bừng của hắn là minh chứng rõ ràng nhất cho sự bối rối tột độ. Hắn giống như một chú mèo bị bắt quả tang đang lén lút ăn vụng, vừa xấu hổ lại vừa không biết phải làm sao.

Tôi biết, chính là lúc này. Không thể có thời điểm nào thích hợp hơn.

Tôi từ từ đứng dậy, bước ra khỏi chiếc bàn và tiến về phía hắn. Khoảng cách giữa chúng tôi được thu hẹp lại. Tôi có thể thấy rõ hàng mi dài của hắn đang khẽ run lên. Đôi tai mèo trên đầu hắn hết cụp lại vểnh, thể hiện một mớ cảm xúc hỗn loạn bên trong.

"Trình Khiêm," tôi gọi tên hắn, giọng tôi trầm và nghiêm túc hơn mọi khi.

Hắn ngước lên nhìn tôi, trong đáy mắt là sự hoang mang, nhưng cũng thấp thoáng một tia hy vọng.

"Tôi nghĩ là," tôi hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, "tôi không còn muốn làm kẻ thù của cậu nữa."

Hắn im lặng, đôi mắt không rời khỏi tôi một giây. Cái đuôi sau lưng hắn ngừng phe phẩy, nó duỗi thẳng ra rồi lại từ từ cuộn lại quanh chân, một dấu hiệu của sự căng thẳng chờ đợi.

"Tôi thích cậu," tôi nói, từng chữ rõ ràng. "Không phải kiểu thích trêu chọc để xem cậu xù lông. Mà là kiểu thích thật sự."

Tôi dừng lại một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt đang dao động của hắn, rồi mỉm cười.

"Là kiểu thích muốn được cậu mời uống sữa dâu mỗi ngày, kể cả khi không có hợp đồng nào cả. Là kiểu thích muốn được thấy bộ dạng này của cậu nhiều hơn, vì nó thực sự rất đáng yêu."

Xung quanh chúng tôi, mấy chú mèo vẫn đang lười biếng say ngủ, không gian tĩnh lặng đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập rộn ràng.

Lời tỏ tình của tôi, thẳng thắn và có chút ngốc nghếch, cuối cùng cũng đã được nói ra.

Phản ứng của Trình Khiêm là một chuỗi những hành động vô cùng đáng yêu. Hắn há hốc miệng, rồi lại ngậm chặt lại. Đôi tai mèo của hắn hết vểnh thẳng đứng vì kinh ngạc, lại cụp xuống vì xấu hổ. Cuối cùng, hắn chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, hai tay nắm chặt lại, không nói được lời nào.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi.

Một lúc lâu sau, hắn mới lí nhí lên tiếng, giọng nói nhỏ đến mức gần như bị tiếng điều hòa át đi.

"...Sữa dâu..."

"Hả?" Tôi ghé sát lại gần hơn.

"...Sữa dâu," hắn lặp lại, lần này to hơn một chút, dù vẫn không dám ngẩng đầu lên. "Sau này... ngày nào cũng sẽ mua cho cậu."

Đó không phải là câu "Tôi cũng thích cậu", nhưng với tôi, nó còn ngọt ngào và ý nghĩa hơn gấp vạn lần. Đó là lời chấp nhận theo cách của riêng Trình Khiêm. Vụng về, ngốc nghếch, nhưng chân thành tuyệt đối.

Một niềm vui sướng lâng lâng dâng tràn trong lồng ngực tôi. Tôi bật cười, một tiếng cười hạnh phúc thật sự.

Và rồi, tôi làm một điều mà tôi đã muốn làm từ rất lâu.

Tôi từ từ đưa tay lên, không phải để vỗ đầu, cũng không phải để lau vết bẩn. Lần này, tôi nhẹ nhàng, vô cùng nhẹ nhàng, chạm vào một bên tai mèo đang run rẩy của hắn.

Nó mềm mại và ấm áp hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Hắn giật nảy mình, cả người căng cứng. Nhưng hắn không hề lùi lại. Hắn không đẩy tay tôi ra.

Tôi dùng ngón tay cái, khẽ vuốt ve vành tai mềm mại của hắn. Một sự tin tưởng tuyệt đối. Hắn đang cho phép tôi chạm vào bí mật, cũng là sự tổn thương lớn nhất của hắn.

Trình Khiêm từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt hắn ngập nước, nhưng không phải vì buồn bã. Đó là ánh mắt của sự an tâm và hạnh phúc. Hắn khẽ nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu, vô thức rúc nhẹ vào lòng bàn tay tôi.

Gừ...ừ...ừ...

Lần này, tiếng gừ gừ vang lên thật rõ ràng, không còn là sự vô tình nữa, mà là một âm thanh của sự mãn nguyện và bình yên tuyệt đối.

Tôi đứng đó, trong quán cà phê mèo thoang thoảng mùi nắng và sữa nóng, tay vuốt ve đôi tai của người tôi thương. Chú mèo lớn kiêu ngạo ngày nào giờ đây đã hoàn toàn bị tôi thuần hóa. Hoặc có lẽ, ngay từ đầu, chính tôi mới là người bị sự đáng yêu của hắn thu phục.

Hành trình từ kẻ thù không đội trời chung đến người yêu chung một bí mật của chúng tôi, có lẽ sẽ còn rất nhiều câu chuyện ngọt ngào và hài hước ở phía trước. Nhưng giờ phút này, chỉ cần có hắn ở đây, bình yên trong vòng tay tôi, thế là đủ.

--- HẾT ---

PHIÊN NGOẠI

1. Buổi học thêm "bất ổn"

Kể từ khi chính thức hẹn hò, tôi đã chiếm được một đặc quyền tối cao: được đến nhà Trình Khiêm học nhóm.

Nói là học nhóm cho sang, chứ thực chất là để tôi có thể công khai ngắm hắn trong lãnh địa an toàn của mình. Ở nhà, Trình Khiêm không cần phải che giấu nữa. Hắn mặc một bộ đồ ngủ hình xương cá thoải mái, đôi tai mèo đen nhánh vểnh lên nghe ngóng, cái đuôi dài thong thả đung đưa sau lưng.

"Lâm Hạ, cậu có tập trung không vậy?" Trình Khiêm nhíu mày, gõ gõ cây bút lên trang sách vật lý chi chít công thức. "Câu này tôi giảng lần thứ ba rồi đó."

"Có mà," tôi đáp, nhưng mắt thì không hề nhìn vào sách, mà lại dán chặt vào cái đuôi đang phe phẩy của hắn. Nó di chuyển nhịp nhàng như con lắc đồng hồ, và tôi cực kỳ, cực kỳ muốn tóm lấy nó.

Nghĩ là làm.

Trong lúc hắn không để ý, tôi nhoài người qua, chộp lấy chóp đuôi mềm xù của hắn.

"Ah!"

Trình Khiêm giật nảy mình, cả người cứng đờ. Đôi tai mèo dựng thẳng đứng, mặt đỏ bừng. Hắn quay phắt lại lườm tôi.

"Cậu làm cái trò gì vậy?!"

"Đuôi cậu cứ ve vẩy trước mặt làm tôi mất tập trung," tôi nói với lý do hết sức chính đáng, tay vẫn không buông ra. "Nó mềm thật đó."

"Buông ra!" Hắn gắt, cố giằng lại cái đuôi.

"Không buông," tôi cười hì hì, kéo nhẹ một cái. "Cậu giảng lại câu này cho tôi đi, giảng xong tôi buông."

Trình Khiêm nhìn tôi, tức đến mức hai cái tai cứ giật giật. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn phải chịu thua. Hắn hậm hực quay lại quyển sách, bắt đầu giảng bài với cái giọng đều đều, nhưng tôi biết thừa hắn đang ngượng đến chết đi được.

Và trong khi miệng hắn đọc công thức, tay tôi vẫn nắm lấy chóp đuôi của hắn, thỉnh thoảng lại nghịch ngợm vuốt ve. Tôi cảm nhận được cái đuôi từ từ thả lỏng, không còn giằng co nữa, mà thay vào đó là khẽ run lên mỗi khi tôi vuốt nhẹ.

Buổi học hôm đó, kiến thức vật lý tôi chẳng tiếp thu được bao nhiêu. Nhưng kiến thức về việc "thuần hóa" mèo lớn nhà mình thì tôi đã nâng lên một tầm cao mới.

2. Ghen

Hội thao mùa thu, lớp tôi và lớp A thi đấu chung kết bóng rổ. Đương nhiên, Trình Khiêm là át chủ bài của đội. Tôi không tham gia, chỉ ngồi trên khán đài, tự phong cho mình chức "đội trưởng đội cổ vũ của riêng Trình Khiêm".

Trình Khiêm trên sân bóng rổ thực sự tỏa sáng. Mỗi cú ném, mỗi bước chạy của hắn đều toát ra sức hấp dẫn chết người. Và tất nhiên, điều đó cũng thu hút vô số ánh mắt của các bạn nữ.

"Aaa, Trình Khiêm đẹp trai quá!" "Cố lên, Trình Khiêm ơi!"

Tiếng hò hét vang lên không ngớt. Tôi bĩu môi, cảm thấy hơi khó chịu. Mèo nhà tôi sao lại để người khác ngắm nhiều như vậy chứ?

Đỉnh điểm là lúc nghỉ giữa hiệp, một bạn nữ xinh xắn từ lớp dưới đã lấy hết can đảm, mang một chai nước và khăn lạnh chạy đến đưa cho Trình Khiêm.

"Anh... anh uống nước ạ!"

Tôi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm từ trên khán đài. Và chỉ có tôi mới thấy được, đôi tai mèo của Trình Khiêm, dù đang bị che giấu, vẫn khẽ hiện ra và cụp xuống đầy vẻ khó xử. Cái đuôi vô hình sau lưng chắc chắn đang quất qua quất lại một cách bực bội.

Hắn lịch sự từ chối, nhưng cô bé kia vẫn không bỏ cuộc.

Máu ghen trong người tôi sôi lên. Được rồi, phải hành động thôi.

Tôi chạy xuống sân, chen qua đám đông, tiến thẳng đến chỗ Trình Khiêm. Không nói không rằng, tôi giật lấy chai nước trong tay hắn, mở ra uống một hơi.

"Khát quá!" tôi nói to, cố tình để cho cô bạn kia nghe thấy.

Sau đó, tôi lấy chiếc khăn của mình ra, vươn người, dịu dàng lau mồ hôi trên trán và cổ cho Trình Khiêm.

"Mệt không? Cần đấm bóp không?" tôi hỏi, giọng ngọt xớt.

Cả sân bóng dường như im lặng trong giây lát. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi. Cô bạn kia thì mặt đỏ bừng, xấu hổ chạy đi mất.

Trình Khiêm nhìn tôi, mặt cũng đỏ không kém, nhưng trong ánh mắt lại lấp lánh ý cười. Hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Và khi tôi đang mải mê "đánh dấu chủ quyền", tôi cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại, lén lút quấn quanh bắp chân mình. Là cái đuôi của hắn. Nó đang vui vẻ cọ qua cọ lại, như một lời khen ngợi cho hành động của tôi.

Tôi mỉm cười đắc thắng. Muốn giành mèo với tôi ư? Còn non lắm!

3. Tâm sự dưới trời sao

Sau một buổi hẹn hò xem phim, tôi và Trình Khiêm đi dạo trong công viên. Đêm đã khuya, không gian vô cùng yên tĩnh.

Chúng tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài, cùng nhau ngắm những vì sao trên trời.

"Này," tôi bỗng lên tiếng.

"Hửm?"

"Cậu có từng thấy sợ... khi chuyện đó bị tôi biết?" tôi hỏi. "Ý là... về bí mật của cậu."

Trình Khiêm quay sang nhìn tôi. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, gương mặt hắn trông thật dịu dàng. Đôi tai mèo quen thuộc lại hiện ra, khẽ động đậy trong gió đêm.

Hắn im lặng một lúc, rồi lắc đầu.

"Trước đây thì có," hắn thành thật. "Nhưng bây giờ thì không."

Hắn đưa tay ra, khẽ nắm lấy tay tôi. "Ở bên cậu, tôi mới cảm thấy... nó không phải là một bí mật đáng sợ. Cậu khiến tôi cảm thấy... nó là một phần của tôi. Một phần mà chỉ có cậu được biết."

Lời nói của hắn khiến trái tim tôi ấm áp. Tôi siết chặt tay hắn hơn.

"Tôi sẽ không bao giờ nói cho ai biết đâu," tôi hứa.

Hắn mỉm cười, nụ cười thật sự hiếm hoi. "Tôi biết."

Rồi hắn dựa đầu vào vai tôi, một hành động thân mật bất ngờ. Cái đuôi mềm mại của hắn cũng vắt qua, nhẹ nhàng đặt lên đùi tôi.

Chúng tôi cứ ngồi như vậy, dưới bầu trời đầy sao, không nói thêm lời nào. Nhưng tôi biết, chúng tôi đã hiểu tất cả. Bí mật của hắn, tình yêu của tôi, tất cả đã hòa quyện vào nhau, tạo nên một thứ tình cảm đặc biệt và ngọt ngào nhất thế gian. Và tôi biết chắc, chú mèo lớn này, cả đời này sẽ chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi.

Phiên Ngoại: Góc Nhìn Của Mèo Lớn

Tên tôi là Trình Khiêm, và cuộc sống của tôi từng là một đường thẳng hoàn hảo. Tôi luôn đứng hạng nhất , là đội trưởng đội bóng rổ, là hình mẫu "con nhà người ta" trong mắt tất cả mọi người. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, kể cả kẻ thù không đội trời chung ồn ào và phiền phức tên Lâm Hạ. Gã đó luôn tìm cách gây sự với tôi, từ chuyện học hành cho đến mấy việc vặt vãnh nhất, và tôi thì luôn đáp lại bằng thái độ lạnh lùng, kiêu ngạo vốn có của mình.

Cho đến cái ngày định mệnh trong phòng thí nghiệm Hóa học, khi một làn khói màu hồng tím biến đường thẳng hoàn hảo đó thành một mớ bòng bong hỗn loạn.

Tôi tỉnh dậy trong phòng y tế, đầu óc quay cuồng. Mọi thứ có vẻ bình thường, cho đến sáng hôm sau, khi tôi soi gương. Một tiếng động lạ ngoài cửa sổ khiến tôi giật mình, và rồi...

phụt. Hai cái tai mèo đen nhánh mọc ra trên đầu tôi. Tôi hoảng hốt đưa tay lên sờ, chúng là thật. Chưa kịp định thần, tôi cảm thấy có gì đó vướng víu sau lưng. Một cái đuôi dài, lông xù màu đen đang ngoe nguẩy.

Tôi đã nghĩ mình phát điên, hoặc tệ hơn, đã biến thành một con quái vật. Nỗi sợ hãi và hoang mang bao trùm lấy tôi. Tôi đã dành cả cuối tuần để học cách kiểm soát chúng, phát hiện ra rằng chúng chỉ xuất hiện khi cảm xúc của tôi thay đổi đột ngột. Vui, buồn, giận dữ, bối rối... tất cả đều có thể "kích hoạt" chúng. Nhưng điều an ủi duy nhất là dường như không ai có thể nhìn thấy chúng.

Cho đến khi Lâm Hạ nhìn thấy.

Khoảnh khắc gã đó lắp bắp chỉ tay vào tôi, nói về "tai" và "đuôi", thế giới của tôi như sụp đổ. Trong tất cả mọi người, tại sao lại phải là tên đáng ghét đó? Tôi đã cố chối bay chối biến, nhưng đôi tai và cái đuôi chết tiệt này lại phản bội tôi, chúng xù lên khi tôi hoảng loạn, chứng minh cho lời nói của gã là thật. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy hoảng loạn tột độ.

Và rồi, gã đó nở một nụ cười đắc thắng, nụ cười mà tôi ghét nhất, và thì thầm vào tai tôi câu "Meo meo" chết tiệt. Bí mật lớn nhất của tôi đã trở thành vũ khí trong tay kẻ thù.

Cái gọi là "Hợp đồng nô lệ" bắt đầu. Tôi phải làm bài tập Lý, Hóa cho cậu ta, phải mua sữa dâu mỗi sáng. Tôi đã tức điên lên, nhưng tôi có thể làm gì được chứ? Cảm giác bị uy hiếp thật tệ, nhưng lạ lùng thay, việc làm những điều đó cho Lâm Hạ lại không khó chịu như tôi tưởng. Đôi khi, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cậu ta khi uống hộp sữa dâu, một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tôi. Và cái đuôi chết tiệt của tôi dường như cũng đồng tình, nó khẽ vẫy một cách ngượng ngùng dưới gầm bàn.

Lâm Hạ là một tên ác quỷ. Cậu ta khám phá ra mọi cách để trêu chọc tôi, từ việc gọi tôi là "mèo con" giữa sân kéo co cho đến việc cố tình nói về những chủ đề tôi thích chỉ để xem cái đuôi của tôi phản ứng. Nhưng khoảnh khắc tồi tệ nhất, cũng là khoảnh khắc làm thay đổi tất cả, xảy ra trong thư viện.

Khi đôi tai mèo của tôi vô tình cọ vào má cậu ta, và khi hơi thở của cậu ta phả nhẹ lên tai tôi, một âm thanh kỳ lạ đã phát ra từ lồng ngực tôi. Tiếng "gừ gừ". Tôi đã xấu hổ đến mức muốn độn thổ, vơ vội sách vở rồi chạy biến. Tại sao cơ thể tôi lại phản ứng như vậy chứ?

Sau hôm đó, tôi cố gắng lẩn trốn cậu ta. Nhưng sự im lặng còn đáng sợ hơn cả những lời trêu chọc. Tôi thấy khó chịu khi cậu ta không đấu khẩu với tôi nữa.

Và rồi cơn mưa chiều hôm ấy đến. Tôi thấy cậu ta đứng ở mái hiên, không có ô. Tôi đã do dự, nhưng rồi vẫn bước đến, che ô cho cậu ta. Chúng tôi đi sát vào nhau, hơi ấm từ cánh tay cậu ta truyền đến khiến tôi bối rối. Khi tôi nghiêng ô che cho cậu ta khỏi bị ướt, một bên vai tôi ướt đẫm. Nhưng tôi không quan tâm. Lời "cảm ơn" lí nhí của cậu ta khiến đôi tai tôi vểnh lên một cách không kiểm soát.

Khoảnh khắc cậu ta gỡ chiếc lá trên tóc tôi, ngón tay suýt chạm vào tai, tôi đã không kiềm được mà phát ra tiếng "meo" nhỏ xíu. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận lấy sự chế giễu, nhưng thay vào đó, cậu ta lại nói: "Nó... dễ thương mà."

Dễ thương?

Câu nói đó, cùng với lời thú nhận "tôi nói là... cái tiếng kêu lúc nãy... dễ thương" của cậu ta sau đó, đã đánh một đòn mạnh vào lớp phòng thủ của tôi. Không một ai, kể cả tôi, từng nghĩ bí mật kinh khủng này lại "dễ thương".

Việc được cậu ta kéo về nhà, được cậu ta nhẹ nhàng lau khô tóc, cùng nhau uống chocolate nóng... mọi thứ như một giấc mơ. Lần đầu tiên, tôi tâm sự về nỗi sợ của mình . Và lời xin lỗi chân thành của cậu ta đã khiến bức tường băng trong tôi hoàn toàn tan chảy.

Kể từ hôm đó, mọi thứ đã thay đổi. Hộp sữa dâu tôi mang đến không còn là nghĩa vụ, mà là sự tự nguyện. Chúng tôi cùng nhau đi về, ăn kem, nói những chuyện vu vơ. Khi cậu ta quệt vết kem trên má tôi, tôi đã không còn hoảng sợ vì bị lộ nữa. Lời nói "Tôi thấy rồi" của cậu ta không phải là lời đe dọa, mà là một sự chấp nhận dịu dàng.

Và ở quán cà phê mèo, khi bị cậu ta bắt gặp trong bộ dạng thoải mái nhất, xung quanh là "đồng loại" , tôi đã nghĩ mình sẽ lại xấu hổ đến chết. Nhưng khi tôi nắm lấy tay cậu ta để chỉ cách vuốt ve một chú mèo, và khi tôi lại vô thức phát ra tiếng gừ gừ, tôi biết mình không thể trốn chạy được nữa.

Lời tỏ tình của cậu ta đến một cách thẳng thắn và có chút ngốc nghếch. "Tôi thích cậu". Ba từ đó, cùng với lời giải thích về sữa dâu và sự đáng yêu của tôi, đã khiến mọi phòng bị của tôi sụp đổ hoàn toàn. Tôi đã không thể nói "tôi cũng thích cậu". Thay vào đó, tôi chỉ có thể đưa ra một lời hứa, lời hứa chân thành nhất từ trái tim mình: "Sau này... ngày nào cũng sẽ mua cho cậu."

Khi bàn tay Lâm Hạ nhẹ nhàng chạm vào tai tôi, đó không phải là sự trêu chọc, mà là sự trân trọng. Một sự tin tưởng tuyệt đối. Tôi đã vô thức rúc vào lòng bàn tay ấy, phát ra tiếng gừ gừ của sự mãn nguyện và bình yên.

Người ta nói tôi là một định nghĩa hoàn hảo, không có điểm yếu. Nhưng họ đã lầm. Điểm yếu của tôi chính là đôi tai và cái đuôi này. Nhưng cũng chính Lâm Hạ đã khiến tôi nhận ra, nó không phải điểm yếu, nó chỉ là một phần của tôi.

Một phần đặc biệt, mà chỉ có cậu ấy được thấy, và chỉ có cậu ấy mới có thể khiến nó phát ra những âm thanh của hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro