Chương 45: Thích
Khi Tsukimi Nayume đưa mô hình thuyền cho Amuro Tooru, Mori Ran đứng bên cạnh vui vẻ xoa tay nói: “Oa, nhanh như vậy đã làm xong rồi.”
Tsukimi Nayume gật đầu: “Đúng vậy, bản thân nó cũng đã hoàn thành gần xong rồi, tôi chỉ là hoàn thiện thôi. Kết quả Okiya-san liền muốn tặng nó cho tôi, làm phiền anh Amuro giúp tôi để nó vào trong xe, cảm ơn.”
Amuro Tooru tiếp nhận, gật đầu cười nói: “Được thôi.”
Mặc dù chuyện của vợ chồng Mitsuno đã được xử lý xong, cũng không tồn tại hiện tượng ma quỷ gì.
Nhưng ngại vì nhà Mori chỉ có một mình Mori Ran, nên buổi tối Mori Ran vẫn đi theo Tsukimi Nayume trở về văn phòng.
Trên đường trở về, Mori Ran vẫn luôn bận tâm chuyện vừa xảy ra ở nhà Kudo.
Nhận ra ánh mắt của Mori Ran, Tsukimi Nayume tò mò quay đầu lại nhìn cô ấy: “Cậu tại sao luôn nhìn tôi mãi thế?”
Mori Ran có chút ngượng ngùng: “À, tớ, tớ… Chỉ là cảm thấy hôm nay Tsukimi nói những lời đó trước mặt vợ chồng Mitsuno đặc biệt có sức hút, quả thực quá ngầu.”
Amuro Tooru cười hỏi: “Thật sao? Anh đi sửa lốp xe, không nghe được cô ấy nói gì cả?”
“Tsukimi đã trao cơ hội lựa chọn cho phu nhânbMitsuno, không phải ai cũng có loại cơ hội lựa chọn này.” Mori Ran nói.
Không biết có phải vì liên tưởng đến chính mình hay không.
Giọng điệu của Mori Ran đều có chút buồn bã.
Tsukimi Nayume biết Mori Ran hoàn toàn không hiểu chuyện của tổ chức, bạn trai mất tích của cô ấy tám phần cũng có liên quan đến tổ chức, nhưng cô gái nhỏ này dường như hoàn toàn không biết gì về điều đó.
Amuro Tooru cười cười: “Tôi còn tưởng em sẽ không đi tiếp nhận chuyện này đâu.”
“Có một người bị lừa gạt thật đáng thương mà.” Tsukimi Nayume đáp trả.
“……” Amuro Tooru.
*
Phu nhân Mitsuno hôm sau lại đến văn phòng tìm Tsukimi Nayume.
Lần này cả hai vợ chồng đều đến, Mitsuno tiên sinh trực tiếp nói với Tsukimi Nayume: “Vợ tôi đã kể hết chuyện cô nói cho tôi nghe, tôi cũng biết mẹ tôi là giả vờ. Thực sự rất xin lỗi, chuyện như vậy mà truyền ra ngoài cũng hơi mất mặt, để cô phải chê cười.”
Scotch sau khi nghe Amuro Tooru kể lại sự việc ngày hôm qua, cũng cảm thấy vô cùng khó tin.
Anh rót cho hai người một ly trà, an ủi: “Mỗi nhà mỗi cảnh, đây cũng là điều không tránh khỏi.”
Amuro Tooru ngồi đối diện họ: “Vậy chuyện này hai người định giải quyết thế nào đây?”
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, biểu cảm đều khác nhau một trời một vực.
Phu nhân Mitsuno mở lời trước: “Ban đầu chúng tôi có bàn bạc riêng chuyện này, không tính nói thẳng với mẹ, vốn dĩ nghĩ nếu bà ấy bằng lòng chấp nhận tôi, ba người chúng tôi sẽ cùng nhau chung sống hòa thuận. Chuyện trước đây coi như đã qua, tôi nghĩ cũng không cần so đo quá mức.”
Tsukimi Nayume ngồi bên cạnh lắng nghe, nghe thấy Mitsuno thái thái dừng lại một chút, liền biết sự việc khẳng định không diễn ra theo ý tưởng của họ.
Mitsuno thái thái tiếp tục nói: “Chính là không ngờ hôm qua mẹ nói mình đã không sao, kết quả hôm nay không hiểu sao lại bắt đầu…”
“……” Tsukimi Nayume.
“……” Scotch, Amuro Tooru.
Mitsuno tiên sinh thở dài: “Cho nên chúng tôi đã trực tiếp mở bút ghi âm cô đưa cho chúng tôi cho mẹ tôi nghe. Chuyện như vậy nếu cứ lặp lại mãi, tinh thần của tôi và vợ tôi đều sẽ không chịu đựng nổi. Tôi cũng không muốn vì chuyện này mà đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, cho nên hiện tại chúng tôi đã bắt đầu chuẩn bị tìm cho mẹ một viện dưỡng lão tương đối tốt, mỗi tuần qua thăm một lần.”
Tsukimi Nayume nhún vai, ừm, nằm trong dự đoán.
Lần này vợ chồng Mitsuno đến đây ngoài việc thông báo cách giải quyết chuyện này, còn là để cảm tạ sự giúp đỡ của Tsukimi Nayume.
Trước khi hai người rời đi, Mori Ran đứng bên cạnh Tsukimi Nayume, tiếc nuối nói: “Tại sao mẹ của Mitsuno tiên sinh còn phải làm chuyện như vậy chứ?”
“Ai biết được?” Tsukimi Nayume nhún vai, “Có lẽ bà ấy cảm thấy tôi cầm tiền đi rồi, bà ấy lại bị ‘quỷ nhập thân’ thì con trai bà ấy sẽ không còn tin tôi nữa.”
“Tsukimi-san trước đây thường xuyên gặp phải loại chuyện này sao?” Mori Ran bất đắc dĩ lắc đầu, “Trước kia ba tớ còn chưa trở thành ‘Kogoro ngủ gật’, cũng thường xuyên gặp phải loại chuyện gia đình này.”
“Thì nhiều lắm, nào là chồng ngoại tình vợ đến cầu xin, bồ nhí muốn lên làm chính thất hỏi tôi có thể giúp yểm bùa chính thất không, em trai ghen tị anh trai sống quá tốt hy vọng chuyển vận khí của anh trai sang cho mình…” Tsukimi Nayume bẻ ngón tay đếm.
“……” Amuro Tooru, Scotch.
Mori Ran mở to mắt: “Thật đáng sợ.”
Hai cô gái hôm nay vẫn ngủ chung phòng.
May mắn là phòng của Tsukimi Nayume đủ lớn, kê thêm một chiếc giường gấp hoàn toàn đủ chỗ.
Mori Ran nằm ở chỗ gần cửa hơn, trợn tròn mắt nhìn trần nhà trầm tư.
Từ khi Shinichi rời đi, còn xảy ra rất nhiều chuyện, những chuyện này ít nhiều đã vượt quá phạm vi cô có thể lý giải.
“Cậu rất thích cậu ấy sao?”
Giữa sự yên tĩnh, giọng nói của Tsukimi Nayume bỗng nhiên truyền đến.
Mori Ran ngẩn ra một chút, nghiêng mắt hỏi: “A?”
“Bạn trai của cậu, cái người… thám tử trung học đó.” Tsukimi Nayume bổ sung một câu.
Mori Ran vùi mặt vào chăn đệm: “Không có đâu, tớ mới không đặc biệt thích cậu ấy… đâu.”
Xì, cả mặt đều viết chữ thích rồi.
Tsukimi Nayume không vạch trần cô ấy. Mori Ran lộ ra đôi mắt, tò mò hỏi: “Tsukimi-san không có đối tượng đặc biệt thích sao? Tớ còn tưởng rằng… câụ rất thích vị Midorikawa tiên sinh kia.”
“Cái tôi nói thích, có lẽ không giống với cái thích mà cậu lý giải.”
“Cái ‘thích’ của Tsukimi-san là như thế nào?”
“Ở bên nhau sẽ rất thoải mái, rất dễ chịu. Với tôi mà nói, không chán ghét là được. Loại trạng thái này không cố định, không phân biệt nam hay nữ, ví dụ như tôi và cậu ở bên nhau cũng có cảm giác như vậy là được.” Tsukimi Nayume trả lời.
Mori Ran nói đùa: “Ai? Cho nên Tsukimi-san cũng rất thích tớ sao?”
“Cậu có thể hiểu như vậy.”
“Vậy cái thích mà Tsukimi-san nói quả thật không giống với cái thích mà tớ nói.” Mori Ran nửa nằm bò, cười với Tsukimi Nayume. “Cái thích mà tớ nói là loại, mặc kệ trên thế giới này có bao nhiêu người ưu tú đi nữa, có bao nhiêu người thú vị đi nữa, chỉ có khi người đó ở bên cạnh tớ, tớ mới là trạng thái hạnh phúc nhất. Loại thích độc nhất này là sự tương hỗ giữa hai bên, cho nên nếu một trong hai người không có tính độc nhất như vậy, đều không thể gọi là thích.”
Dừng một chút, Mori Ran nói.
“Bất quá cái này hẳn không thể gọi là thích, mà càng giống như là ‘yêu’.”
“‘Yêu’ sao?” Tsukimi Nayume ngồi dậy, nghiêm túc nói ra phán đoán của mình. “Cậu yêu Kudo Shinichi, phải không?”
Cô nghĩ rằng đứa trẻ ngượng ngùng này sẽ “ai nha” một tiếng, bụm mặt ngượng nghịu, nhưng không ngờ Mori Ran lại nhìn mình với ánh mắt sáng ngời gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên tớ nguyện ý chờ cậu ấy. Mặc kệ bao lâu, bởi vì phần yêu này, nên tớ tin tưởng cậu ấy cũng đang bước về phía tớ.”
Tsukimi Nayume lại trầm mặc, cô lắc đầu, tiêu hóa những lời Mori Ran nói: “Từ nhỏ đến lớn, tôi đã học rất nhiều thứ. Gia đình tôi dường như vì muốn lấp đầy thời gian của tôi, nên đã mời rất nhiều giáo viên. Trong đó cũng có một số nội dung học trình sinh lý học, nói cho tôi biết đàn ông và phụ nữ làm thế nào để sinh con đẻ cái. Nhưng chưa từng có một giáo viên nào nói với tôi, loại ‘thích’ mà cậu nói.”
Mori Ran cười ngượng ngùng: “Kỳ thật Tsukimi-san nếu có ngày nào đó đụng phải người khác phái có thể làm cậu tim đập thình thịch, khả năng lớn là có thể hiểu được loại cảm giác mà tớ nói.”
“Ừm.” Tsukimi Nayume trầm tư.
Mori Ran ngồi dậy, đi đến mép giường cô ngồi xuống, kéo tay cô đầy tò mò: “Bất quá Tsukimi cậu thật sự không có đối tượng nào về phương diện này sao? Thật không dám giấu giếm, lần đầu tiên nhìn thấy cậu tớ còn tưởng rằng cậu và vị quản gia kia là quan hệ tình nhân đó.”
“Tôi có thể trở thành quan hệ tình nhân với bất kỳ ai, những việc cần làm khi hai người ở bên nhau đơn giản là hôn môi, ôm ấp, làm tình. Chỉ cần tôi không phản cảm anh ta là được, chuyện này có liên hệ gì với việc tim đập thình thịch sao?” Tsukimi Nayume hỏi lại.
“……” Mori Ran trong chốc lát thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
*
Nhà Kudo.
Người của FBI mang theo kết quả xét nghiệm sợi tóc kia, cùng với báo cáo nghiên cứu của Haibara Ai đến tìm Akai Shuichi.
Anh ta tháo mặt nạ Okiya Subaru xuống, dùng tướng mạo vốn có nhìn Camel đang báo cáo với mình.
“Akai-san, cô gái nhỏ kia nói, loại thuốc tiêm vào người vật thí nghiệm này là loại thuốc nguyên thủy nhất của Tổ chức, công thức không rõ đã bị thất lạc, tỷ lệ thành công cao nhất nhưng tác dụng phụ cũng lớn nhất, đã bị Tổ chức ngừng nghiên cứu, hiện tại chỉ dùng để kiểm soát vật thí nghiệm. Tình trạng tử vong do nhiệt độ cơ thể giảm xuống sẽ dẫn đến phế quản co lại mà anh nói, chính là tác dụng phụ của loại thuốc này. Nếu muốn ngăn chặn tác dụng phụ này, chỉ có thể luôn duy trì nhiệt độ cơ thể vật thí nghiệm ở trạng thái bình thường hơn nữa bên người thường xuyên có thuốc ức chế, để ngăn ngừa nhiệt độ cơ thể quá thấp dẫn đến tác dụng phụ.”
Akai Shuichi cắn điếu thuốc sợi, im lặng không nói.
Camel tiếp tục nói: “Cho nên căn cứ vào báo cáo thí nghiệm này chứng minh, vị kia hiện tại tuyệt đối không phải là thời cơ tốt nhất để thoát ly Tổ chức.”
Rời khỏi Tổ chức liền có nghĩa là không có thuốc ức chế.
Thuốc ức chế chính là sợi dây trói buộc cô ấy.
“Đã hiểu.” Akai Shuichi bóp tắt điếu thuốc sợi, “Tôi ở tỉnh Kanagawa cũng điều tra được manh mối rất ghê gớm, mặc dù đã bị nhóm cảnh sát Nhật Bản xử lý sạch sẽ, nhưng ngày đó đối với người kia mà nói hẳn là rất quan trọng đi, dù sao cũng là ngày giỗ của bạn mình, cho nên dù thế nào cũng phải đi một chuyến.”
Camel không hiểu ý của Akai Shuichi, chỉ biết gần đây Akai Shuichi xác thật liên tục đi lại tỉnh Kanagawa, dường như đang điều tra một cảnh sát Nhật Bản tên là “Hagiwara Kenji”.
Akai Shuichi nhìn khói thuốc từ từ bay lên, khóe môi cong lên: “Xem ra muốn quay về Tổ chức, thì phải có người rời đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro