02
Sau khi đi dạo cùng Bảo Ngọc và biết được xuất xứ của con búp bê, Thái Sơn liền đưa cô bé trở về nhà. Trước cổng, Gia Linh, Gia Hân, Quang Hùng, Đăng Dương, và Minh Hiếu đã đứng đợi từ lâu. Thấy bóng dáng Bảo Ngọc từ xa, Gia Hân lập tức bước nhanh đến, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
"Bảo Ngọc, con…" - Gia Hân đưa tay về phía cô bé, nhưng hành động tiếp theo của con gái khiến tim cô bỗng nhói đau.
Bảo Ngọc lùi lại, nép sau lưng Thái Sơn, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy vạt áo anh. Ánh mắt của cô bé không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng hành động ấy lại như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim người mẹ. Gia Hân khựng lại, đôi tay buông thõng giữa không trung, ánh mắt hoang mang đầy tổn thương.
"Bảo Ngọc, mẹ không làm gì con đâu. Con lại đây với mẹ đi, ngoan nhé…" - Giọng Gia Hân run rẩy, cố nén nỗi nghẹn ngào.
Thái Sơn cảm nhận được sự căng thẳng bao trùm liền lên tiếng:
"Hay là chúng ta vào nhà nói chuyện đi nhé?"
---
Trong nhà, không khí càng trở nên ngột ngạt hơn. Bảo Ngọc ngồi sát cạnh Thái Sơn, còn Gia Hân và Gia Linh ngồi đối diện. Cô bé vẫn giữ con búp bê trong tay, ánh mắt trống rỗng lướt qua mọi người, nhưng không rời Thái Sơn nửa bước.
Quang Hùng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:
"Chị Hân, em xin lỗi nếu câu hỏi này khiến chị khó chịu, nhưng ba của Bảo Ngọc hiện ở đâu ạ?"
Câu hỏi như một nhát dao cứa vào lòng Gia Hân. Cô cứng người lại, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe, và rồi bất chợt òa khóc nức nở, ôm mặt như để trốn tránh thực tại. Gia Linh vội vàng ôm lấy chị mình, bàn tay run rẩy siết chặt tay Gia Hân.
"Chị tôi…" - Gia Linh cất giọng, nặng nề như đeo một khối đá lớn.
"Bảo Ngọc không có ba. Chị tôi… chị ấy đã bị một kẻ say rượu cưỡng bức khi tan làm. Tên khốn đó chưa bao giờ bị bắt, và cũng chẳng ai giúp chúng tôi đòi lại công bằng."
Cả phòng rơi vào im lặng. Đăng Dương nhíu mày, Minh Hiếu siết chặt nắm tay, còn Quang Hùng cúi đầu, ánh mắt đầy hối lỗi.
"Tụi em xin lỗi vì đã hỏi chuyện này…" - Quang Hùng lên tiếng, giọng trầm thấp.
"Không sao… không phải lỗi của các cậu…" - Gia Linh cười gượng, nhưng đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc.
"Thôi bây giờ tụi em cũng không thể giúp được gì nhiều cho chị, hay là hai chị và Bảo Ngọc cứ về nhà trước. Nếu có chuyện gì bất thường hãy gọi cho bọn em." - Minh Hiếu lên tiếng, Gia Hân gật đầu rồi quay sang Bảo Ngọc, ánh mắt dịu dàng:
"Bảo Ngọc, mẹ không làm gì con đâu. Con lại đây với mẹ đi, ngoan nhé…" - Giọng Gia Hân run rẩy, cố nén nỗi nghẹn ngào.
Thái Sơn cảm nhận được sự căng thẳng bao trùm. Anh hạ người xuống ngang tầm mắt với Bảo Ngọc, cất giọng trấn an:
"Em ngoan nào, về với mẹ và dì đi. Khi nào nhớ anh, cứ bảo mẹ đưa em qua đây chơi, được không?"
Bảo Ngọc nhìn anh một lúc lâu, đôi mắt lấp lánh những cảm xúc mơ hồ mà ngay cả Thái Sơn cũng không thể đọc được. Cuối cùng, cô bé gật đầu, nhưng bàn tay vẫn níu lấy anh thêm một chút trước khi rụt rè bước đến bên mẹ.
---
Khi Gia Linh và Gia Hân dẫn Bảo Ngọc ra về, Thái Sơn vẫn đứng trước cửa, ánh mắt dõi theo bóng dáng ba người. Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác khó tả.
Anh tháo kính ra, nheo mắt nhìn rõ hơn. Và rồi, hình ảnh hiện ra trước mắt khiến Thái Sơn đông cứng tại chỗ.
Phía sau Gia Linh, Gia Hân, và Bảo Ngọc, một cô bé khác lững thững bước theo. Cô bé mặc váy đỏ sậm, mái tóc dài đen bết bùn đất, đôi mắt trống rỗng, da xanh xao đến dị thường. Chân cô bé đầy những vết khâu chằng chịt như búp bê rách bị vá lại. Cô di chuyển lặng lẽ, như đang trôi đi thay vì bước.
Khi nhận ra ánh mắt của Thái Sơn, cô bé đột nhiên dừng lại. Đầu cô từ từ quay ngược ra sau một cách không tự nhiên, như thể không có xương cổ. Khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười dài đến tận mang tai, để lộ hàm răng sắc nhọn. Đôi mắt vô hồn sáng lên một tia quỷ dị, như đang cười nhạo anh.
Thái Sơn rùng mình. Anh lập tức quay mặt vào trong, tay siết chặt lấy tay áo Minh Hiếu, toàn thân run rẩy.
"Sơn, mày sao thế?" - Minh Hiếu nhận ra sự khác thường, nắm lấy vai Thái Sơn, ánh mắt đầy lo lắng.
Thái Sơn cắn răng, cố gắng hít thở đều để giữ bình tĩnh.
"Tao… tao vừa thấy… có thứ gì đó đang đi theo họ. Một cô bé… nhưng không phải người."
Nghe vậy, Minh Hiếu và Quang Hùng lập tức đứng dậy, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.
"Chuyện này đúng là không đơn giản như chúng ta nghĩ." - Đăng Dương siết chặt nắm tay, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cửa.
Thái Sơn cúi đầu, nỗi sợ và bất an lấp đầy trong lòng. Câu chuyện này… đã vượt xa khỏi những gì anh từng tưởng tượng.
"Hùng, chúng ta nên làm gì?" - Minh Hiếu ngồi xuống, ánh mắt anh tràn đầy lo lắng, không giấu nổi sự căng thẳng trong giọng nói.
"Cứ đợi xem họ có gọi điện không đã, không nên manh động. Dù sao thế lực tâm linh vốn mạnh mẽ hơn con người chúng ta, nếu sai một li có thể đi luôn cả bốn mạng người tụi mình." - Quang Hùng đáp, giọng anh trầm và đầy sự cảnh giác. Anh ngừng lại một chút, ánh mắt lóe lên như thể đang tính toán từng bước đi.
"Thôi được rồi, tụi mình đi ăn gì đi, tao khá đói." - Đăng Dương thở dài, không muốn suy nghĩ thêm nữa. Mắt cậu đảo qua, nhìn thấy mọi người đều có vẻ mệt mỏi, nên không muốn làm căng thẳng thêm.
Cả nhóm gật đầu, đồng ý, họ nhanh chóng rời khỏi căn phòng đầy không khí nặng nề, khóa cửa cẩn thận rồi di chuyển đến quán ăn quen thuộc gần nhà. Quán nhỏ, ấm cúng, là nơi mà cả nhóm thường xuyên lui tới. Họ vừa ngồi xuống bàn và chuẩn bị gọi món, thì lại nghe thấy tiếng xì xầm bàn tán từ một bàn phía sau.
"Ê tụi này là cái tụi làm thầy pháp đó hả?" - một người phụ nữ thì thầm với giọng nhỏ nhưng vẫn đủ để những người ngồi gần nghe thấy.
"Ranh con, thầy pháp gì chứ?! Tụi này nó chỉ là cái tụi mê tín dị đoan dùng trò tâm linh để ăn tiền của thiên hạ thôi. Tui nói bà nghe nè, kiểu gì tụi nó cũng bị bắt sớm vì trò mê tín đấy." - một người phụ nữ khác đáp lại, giọng điệu không giấu được sự khinh thường, có vẻ như họ không hiểu gì về những việc nhóm Quang Hùng đang làm.
Nghe thấy những lời này, Quang Hùng liền quay lại nhìn bàn phía sau. Chỉ có khoảng 4 - 5 người phụ nữ đang bàn tán với nhau, vẻ mặt của Quang Hùng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng họ. Họ giật mình khi thấy Quang Hùng quay lại, vội vàng quay mặt đi, không quên thêm vài câu móc mỉa.
"Tch..." - Quang Hùng tặc lưỡi, rõ ràng là không mấy bận tâm, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi nhóm người kia.
"Haizzz…" - Minh Hiếu thở dài, xoa xoa trán, cậu không muốn có thêm rắc rối nhưng cũng không thể chịu đựng được sự vô hiểu của những người xung quanh.
Cô chủ quán thấy bóng dáng bốn khách hàng quen thuộc của mình liền vội bước ra, khuôn mặt vui vẻ và thân thiện như mọi khi.
"Mấy đứa như cũ he?" - cô chủ cười tươi, ánh mắt nhìn vào Quang Hùng như một người bạn thân lâu ngày.
"Dạ vâng, như cũ đi ạ." - Quang Hùng đáp lại cô chủ với nụ cười nhẹ, trong khi mắt anh vẫn đọng lại chút bực bội không thể giấu.
"Chắc hôm nay con đổi món." - Thái Sơn liếc nhìn vào bảng menu trên tường rồi nghĩ ngợi. Anh có vẻ muốn thử cái gì đó khác biệt một chút trong khi cả nhóm còn đang bị vướng bận bởi những câu chuyện xung quanh.
"Lẹ đi mày, cô đứng đợi kìa." - Đăng Dương trêu chọc, tay vỗ nhẹ vào vai Thái Sơn, nhưng rõ ràng là cậu không có nhiều kiên nhẫn.
"Không sao không sao, mấy đứa cứ thoải mái đi." - cô chủ quán vẫn giữ nụ cười tươi rói, tỏ ra hết sức kiên nhẫn.
"Hay là cô cứ mang cho 3 đứa con như cũ trước đi, còn thằng này cô cứ mặc nó. Nào nó nghĩ ra thì tự nói với cô." - Quang Hùng liếc nhìn cô chủ rồi cười, giọng điệu hài hước nhưng cũng có phần tinh nghịch.
"À được, được, Thái Sơn khi nào nghĩ ra muốn ăn gì thì nói với cô nhé." - cô chủ bật cười rồi bước vào trong quầy để chuẩn bị đồ ăn, nhìn Thái Sơn với vẻ tươi tắn.
"Dạ vâng." - Thái Sơn mỉm cười đáp lại, đôi mắt vẫn không rời khỏi bảng menu.
"Ăn thì ăn đại đi còn bày đặt đổi món." - Đăng Dương trêu, mắt lướt qua những món ăn quen thuộc, không giấu được sự bực bội trong câu nói của mình.
"Ơ hay? Là con người thì cũng phải cho người ta quyền lựa chọn chứ." - Thái Sơn bĩu môi, không để mình bị "chê" quá dễ dàng. Anh cảm thấy mình cần được thoải mái một chút.
"Đúng đó." - Minh Hiếu tiếp lời, thể hiện sự đồng tình với Thái Sơn.
"Mày cứ bênh nó miết đi, riết nó cứ như thằng con nít á." - Quang Hùng bĩu môi, nhưng cũng không thể giấu được nụ cười tếu táo của mình. Quang Hùng biết Thái Sơn luôn có một tính cách dễ thương như vậy.
"Không được bênh rồi tức hả?!" - Thái Sơn lè lưỡi trêu chọc Quang Hùng, vẻ mặt tinh nghịch.
"Rồi mày nghĩ ra ăn món gì chưa?" - Đăng Dương hỏi, giọng cậu đầy sự khó chịu vì phải chờ đợi.
Cô chủ quán bước ra với mấy món ăn quen thuộc, trên tay là ba phần đã được chuẩn bị sẵn. Thái Sơn dường như đã quyết định món của mình.
"À cô cho con một phần cơm gà chiên nước mắm." - Thái Sơn liếc nhìn cô chủ, không quên đưa ra yêu cầu của mình.
"Rồi nó khác gì món cũ của mày không?" - Đăng Dương vẫn không thể bỏ qua, ánh mắt cậu liếc Thái Sơn đầy chế giễu.
"Khác nhé! Cô lấy cánh gà cho con nhé, bình thường con ăn đùi." - Thái Sơn đáp lại, đầy tự tin vào quyết định của mình.
"Được, được, vậy cánh gà chiên nước mắm cho Thái Sơn he." - cô chủ cũng bật cười rồi vào trong bếp, không quên nhìn lại nhóm bạn với ánh mắt quen thuộc.
"Đúng là Nguyễn Thái Sơn, cứ thích làm màu." - Quang Hùng lắc đầu, vẻ mặt châm biếm.
Khi cô chủ bước ra với đĩa cơm gà chiên nước mắm nóng hổi, Thái Sơn vui vẻ nhận lấy, nụ cười rạng rỡ đến mức khiến cô không khỏi bật cười:
"Cảm ơn cô nhiều lắm, món này chắc chắn là đỉnh luôn!"
"Ăn ngon miệng nha con!" - cô chủ xoa đầu Thái Sơn, ánh mắt đầy yêu thương như một người mẹ nhìn con trai nhỏ.
Nhưng khi cô vừa quay người trở lại bếp, cánh tay cô bị một trong những người phụ nữ ở bàn bên cạnh kéo lại. Bà ta ghé sát, giọng thì thầm nhưng đủ lớn để những người gần đó nghe rõ:
"Bà Hai, chỗ thân tình tui khuyên bà thiệt lòng, bà nên đuổi đám ranh con đó đi!"
Cô Hai nhíu mày, giật nhẹ tay mình ra:
"Tại sao tui phải đuổi? Bọn nhỏ là khách, tụi nó đến ăn đàng hoàng, trả tiền sòng phẳng mà."
"Khách gì mà khách? Tụi nó là đám làm mấy trò mê tín dị đoan, bày vẽ lung tung để hù dọa người ta lấy tiền thôi!" - một người khác trong nhóm tiếp lời, giọng đầy khinh miệt.
Cô Hai nhướn mày, đáp lại nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
"Mấy bà không biết thì đừng nói bậy. Tụi nó là mấy đứa trẻ ngoan, chỉ giúp những người gặp khó khăn vì chuyện tâm linh thôi. Còn mấy bà có tin hay không thì tùy nhưng đừng vội kết tội người ta."
Một người phụ nữ lớn tuổi hơn trong nhóm bật cười nhạt:
"Tin gì mà tin! Cô hồn, vong hồn gì, toàn mấy thứ tự bịa ra. Mấy đứa này cứ như thầy bói lừa đảo ấy, làm như giỏi lắm. Sớm muộn gì cũng bị công an hốt vì tội mê tín dị đoan, rồi lúc đó bà đừng có hối hận!"
"Đúng đó mà bà thử nghĩ xem, tụi nó cứ lượn lờ ở đây hoài, có mục đích gì không? Nhà bà còn cái Thương đang tuổi lớn, xinh xắn thế kia, liệu có ngày tụi nó bịa chuyện nhà bà bị vong theo để tiếp cận con bé không?!" - một người khác xen vào, ánh mắt đầy ác ý.
Lời nói này khiến cô Hai sững lại, đôi mắt mở to vì bất ngờ và tức giận. Nhưng cô giữ bình tĩnh, giọng nói sắc lạnh:
"Mấy bà ăn nói cho cẩn thận! Con gái tôi không phải chuyện để mấy bà mang ra bêu riếu. Mấy bà không hiểu tụi nhỏ, cũng không cần hiểu, nhưng đừng đặt điều vu khống người ta như vậy."
"Chúng tôi chỉ nhắc nhở, nếu sau này nhà bà gặp rắc rối thì đừng có than trách ai." - một người trong nhóm lạnh lùng đáp.
Lúc này, cô Hai không thể kìm nén thêm, ánh mắt bà rực lửa:
"Mấy bà nói vậy khác nào trù ẻo nhà tôi? Cẩn thận với lời nói của mình đi, nghiệp báo đến nhanh lắm!"
Bà dứt lời, quay lưng bước thẳng vào bếp, bỏ mặc những ánh mắt khó chịu và những tiếng xì xào phía sau.
Vừa bước vào đến quầy, cô Hai cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Không phải vì sợ hãi, mà là sự tức giận và buồn bã. Bà lẩm bẩm:
"Người ta làm việc thiện, còn mình thì cứ muốn dìm họ xuống. Lòng dạ sao mà ác độc quá..."
Ngoài bàn, nhóm Quang Hùng vẫn đang trò chuyện vui vẻ, không hề hay biết rằng họ vừa trở thành chủ đề bàn tán cay nghiệt trong quán.
Dù cuộc trò chuyện của nhóm người phụ nữ không quá lớn, nhưng từng lời nói vẫn đủ rõ ràng để lọt vào tai nhóm Quang Hùng. Thái Sơn vốn đang cười nói vui vẻ, đôi đũa trên tay khựng lại giữa không trung. Anh lặng lẽ đặt đũa xuống bàn, cơm trong miệng cũng trở nên nhạt thếch.
Thở dài một hơi, Thái Sơn tháo cặp kính cận trấn nhãn âm dương của mình ra, đôi mắt bỗng sáng lên một ánh nhìn đặc biệt. Anh đưa mắt quan sát nhóm người phụ nữ đang xì xầm. Nhìn thoáng qua, chẳng có gì bất thường, nhưng chỉ Thái Sơn mới thấy rõ xung quanh họ là một đám vong hồn.
Những vong hồn ấy trông khổ sở, dáng điệu lầm lũi như những cái bóng bâu víu lấy nhóm phụ nữ kia. Có người phụ nữ bị một vong trẻ con níu lấy tà áo, gương mặt lạnh lùng, không chút cảm xúc. Một người khác thì bị một vong già cằn nhằn bên tai, như đang trách móc điều gì đó. Cảnh tượng khiến Thái Sơn chỉ biết nhếch mép cười mỉa:
"Đúng là... không sớm thì muộn, quả báo cũng đến. Nghiệp tụ từ vành môi, chẳng ai cứu nổi."
Quang Hùng nhận ra thái độ của Thái Sơn, không cần hỏi cũng hiểu. Cậu chỉ nhún vai, vừa gắp miếng thịt vừa nói, giọng điệu điềm tĩnh đến lạnh lùng:
"Thôi kệ đi. Ác quả ác báo, miệng độc thì tự rước họa vào thân. Bởi vậy ông bà xưa mới có câu 'cái miệng hại cái thân'."
Đăng Dương cũng xen vào, ánh mắt hờ hững như thể đã quen với việc này:
"Để ý làm gì, bọn mình vốn không lạ gì những lời khinh thường kiểu này. Nghe riết rồi cũng như gió thoảng qua tai thôi."
Quả thực, với Quang Hùng, người sinh ra trong một gia tộc chuyên hành nghề bắt ma, hay Đăng Dương, con trai của một thầy bói nổi tiếng, những ánh mắt hoài nghi hay lời đồn thổi ác ý đã trở thành một phần cuộc sống. Cả hai đã học cách phớt lờ, không để tâm quá nhiều.
Thái Sơn vẫn không nói gì, ánh mắt anh lướt qua từng vong hồn quanh nhóm phụ nữ. Mỗi vong hồn đều như mang theo một câu chuyện riêng, nhưng tất cả đều chung một điểm chính là nỗi oán trách đối với những người sống kia.
"Ác miệng rồi sẽ có ngày bị quả báo, chỉ mong khi nhận ra thì chưa quá muộn..." - Thái Sơn nghĩ thầm, rồi lại đeo kính vào, như thể ngăn cách mình với những điều vừa thấy.
Cả nhóm tiếp tục bữa ăn, nhưng không khí đã vơi đi phần nào sự thoải mái ban đầu. Còn bên kia, nhóm phụ nữ vẫn tiếp tục bàn tán mà chẳng hay biết rằng, những gì họ không thấy lại chính là điều đáng sợ nhất.
---
Nhả vía tự viết tự sợ cho mấy bà nha 🤗
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro