09
Thái Sơn nhìn theo bóng dáng bốn người khuất dần ngoài cửa rồi thở dài. Anh vừa xoay người lại thì bất giác giật mình khi thấy Bảo Ngọc đã đứng lặng lẽ kế bên bàn ông Thần Tài Thổ Địa từ lúc nào.
"Trời đất, Bảo Ngọc! Em dậy rồi sao?" - Thái Sơn kêu lên, tay ôm ngực như để trấn tĩnh.
"Vâng," - giọng cô bé nhỏ nhẹ nhưng có phần trầm lặng, tay vẫn ôm chặt con búp bê.
"À… hôm nay anh Hiếu, anh Hùng với anh Dương đều không có nhà. Hay là em vào rửa mặt đi, rồi anh dẫn em ra ngoài chơi nhé?" - Thái Sơn suy nghĩ một chút, rồi đề nghị, cố gắng nở một nụ cười.
"Vâng," - Bảo Ngọc gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi con búp bê.
"Anh Sơn…" - cô bé khẽ gọi khi đã quay người bước được vài bước.
"Sao vậy em?" - Thái Sơn nghiêng đầu nhìn cô bé, trong lòng thoáng chút băn khoăn.
Bảo Ngọc không trả lời ngay. Cô bé chậm rãi tiến đến, đưa con búp bê trước mặt anh như thể muốn anh cầm lấy. Thái Sơn hơi ngập ngừng nhưng vẫn nhận lấy. Cô bé chỉ im lặng nhìn anh vài giây, rồi quay lưng bước về phía nhà vệ sinh để rửa mặt.
Thái Sơn cúi nhìn con búp bê trên tay. Chiếc váy đỏ sẫm cũ kỹ của nó gợi lên cảm giác kỳ lạ, đôi mắt thủy tinh sáng rực dường như đang dõi theo anh.
Thái Sơn nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Bảo Ngọc khuất sau tấm màn cửa rồi cúi xuống nhìn con búp bê trên tay mình. Anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc thô ráp của nó, như thể đang cố gắng giao tiếp.
"Tao không biết mày là ai, hay mày muốn gì, nhưng coi như tao xin mày… đừng làm hại Bảo Ngọc, được không? Nếu cần gì… thì báo mộng cho tao," - giọng anh nhỏ dần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt thủy tinh vô hồn của con búp bê.
Con búp bê vẫn bất động, không hề có phản ứng gì. Nhưng bất chợt, Thái Sơn cảm nhận được điều gì đó lạ thường. Một giọt nước từ đôi mắt thủy tinh của con búp bê từ từ chảy xuống.
Thái Sơn hơi khựng lại, nhưng vẫn đưa tay lau đi giọt nước ấy, rồi cười gượng:
"Chắc là nước đọng thôi nhỉ…"
Khi anh vừa ngẩng lên, một tiếng thét bỗng chốc vang khắp phòng:
"Áaaa! Bảo Ngọc!" - Thái Sơn hét toáng khi thấy cô bé đứng ngay trước mặt mình, gương mặt lạnh lùng không một chút cảm xúc.
"Trời đất ơi, em làm anh giật mình đó!" - Thái Sơn vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, rồi đưa con búp bê lại cho Bảo Ngọc.
"Em xin lỗi…" - cô bé khẽ nói, nhận lấy con búp bê rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
"Bảo Ngọc này," - Thái Sơn lên tiếng, cố gắng làm dịu không khí, "chúng ta ra ngoài chơi nhé?"
"Đi chơi ạ?" - Bảo Ngọc ngước lên, ánh mắt thoáng sáng lên một chút.
"Ừ, đi chơi. Anh dẫn em đi ăn kem, đi dạo nữa. Em có thích không?" - Thái Sơn mỉm cười, cố gắng truyền năng lượng tích cực cho cô bé.
"Vâng… em thích," - Bảo Ngọc khẽ gật đầu, đôi tay vẫn ôm chặt con búp bê như thể không muốn rời xa nó.
"Bảo Ngọc, bây giờ em muốn đi đâu nè?" - Thái Sơn cúi xuống, ánh mắt đầy quan tâm nhìn cô bé đang ôm chặt con búp bê trong lòng.
"Em... em không biết... chỉ cần đi với anh Sơn là được ạ." - Bảo Ngọc khẽ đáp, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng. Đôi tay cô bé siết chặt con búp bê, ánh mắt thoáng nét bất an.
"Ừ, vậy anh dẫn em đến công viên lần trước nhé? Lần đó em nói rất thích chỗ đó mà." - Thái Sơn cười dịu dàng, cố gắng làm cô bé thấy thoải mái hơn.
"Dạ, được ạ." - Bảo Ngọc khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên chút yên tâm khi nhìn thấy nụ cười của anh.
Cả hai bước vào công viên, không khí mát mẻ với những tia nắng len lỏi qua tán cây xanh làm mọi thứ trông thật yên bình. Tiếng chim hót vang vọng khắp nơi, hòa cùng tiếng cười đùa của trẻ con chơi đùa trên sân cỏ. Thái Sơn chậm rãi dắt tay Bảo Ngọc đi dạo quanh những con đường nhỏ lát gạch, thỉnh thoảng dừng lại để chỉ cho cô bé xem những chú sóc đang chuyền cành hay một đóa hoa vừa mới nở.
"Ngọc thấy chỗ này thế nào? Còn thấy thích không?" - Thái Sơn hỏi, ánh mắt hướng về phía hồ nước nhỏ với những con thuyền thiên nga đậu yên lặng.
"Thích ạ. Lần trước anh Sơn cũng dắt em đi ngang đây." - Bảo Ngọc khẽ mỉm cười, giọng nói tuy nhỏ nhưng lấp lánh chút niềm vui.
Đi thêm một đoạn, Thái Sơn chỉ vào một băng ghế đá dưới bóng cây râm mát:
"Ngọc ngồi đây nghỉ một chút nha. Anh đi mua kem cho em, muốn ăn vị gì nào?"
"Em thích vị vani ạ." - cô bé đáp, đặt con búp bê cẩn thận lên đùi và nhìn Thái Sơn với đôi mắt ngây thơ.
"Được rồi, em ngồi ngoan nhé. Chờ anh một chút thôi." - Thái Sơn mỉm cười, xoa nhẹ đầu Bảo Ngọc trước khi quay người bước đi.
Từ quầy kem gần đó, Thái Sơn vẫn ngoái lại nhìn cô bé ngồi trên ghế. Bảo Ngọc ngồi im lặng, đôi bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve con búp bê, ánh mắt thi thoảng dõi theo những người qua lại. Cảnh tượng ấy khiến lòng anh chợt thắt lại
Anh chọn hai cây kem, một vani cho Bảo Ngọc và một socola cho mình, rồi nhanh chóng quay trở lại. Từ xa, anh thấy Bảo Ngọc vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, gương mặt thoáng chút đăm chiêu, nhưng ánh mắt sáng lên khi thấy anh bước lại gần.
"Bảo Ngọc ơi, kem của em đây nè." - Thái Sơn chìa cây kem vị vani ra, giọng nói ấm áp.
Bảo Ngọc nhận lấy, đôi mắt long lanh nhìn cây kem trước khi khẽ nói:
"Cảm ơn anh Sơn."
"Em ăn thử xem, ngon không?" - Thái Sơn vừa hỏi vừa cắn một miếng kem socola của mình.
"Dạ, ngon lắm ạ." - Cô bé khẽ gật đầu, nụ cười nhỏ hiện lên trên khuôn mặt.
Cả hai ngồi yên lặng trên băng ghế, cùng tận hưởng vị ngọt lạnh của kem. Gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá xào xạc như một bản nhạc du dương.
"Anh Sơn ơi," - Bảo Ngọc khẽ gọi, giọng nhẹ nhàng, như thể đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
"Anh nghe," - Thái Sơn vừa nhâm nhi cây kem, vừa quay sang nhìn cô bé.
"Để Bảo Ngọc kể cho anh Sơn nghe một câu chuyện nha?" - Bảo Ngọc nói, đôi mắt long lanh nhưng lại có một chút gì đó xa xăm, như thể đang nhớ lại điều gì đó.
Thái Sơn hơi nhíu mày, cảm giác có điều gì đó lạ, nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý. Bảo Ngọc hít một hơi sâu, rồi bắt đầu kể:
"Ngày xửa ngày xưa, có một chú chim non sinh ra trong sự không mong muốn của chim mẹ. Mỗi ngày, chim mẹ đánh đập, không cho chú ăn, khiến chú càng ngày càng yếu ớt. Một ngày nọ, chim mẹ dẫn một người đàn ông về tổ, và người đàn ông ấy đã giết chú chim non tội nghiệp."
Giọng Bảo Ngọc không chút dao động, không hề có sự thay đổi trong sắc thái. Thái Sơn nhìn cô bé, cảm giác bỗng chốc lạ lẫm.
Bảo Ngọc tiếp tục:
"Linh hồn chú chim, đầy uất hận, hóa thành một con búp bê xấu xí, bị lãng quên trong góc tối. Với lòng căm thù, chú búp bê bắt đầu hành trình quay lại, quyết trả thù chim mẹ đã tàn nhẫn bỏ rơi mình."
Thái Sơn bất giác im lặng, cảm giác không yên trong lòng. Mặc dù đó chỉ là một câu chuyện, nhưng sự lạnh lùng trong giọng nói của Bảo Ngọc làm anh không khỏi cảm thấy có điều gì đó rất khác thường. Anh nhìn cô bé một lúc, đôi mắt mở to như thể muốn tìm hiểu thêm về cảm xúc đằng sau câu chuyện.
"Bảo Ngọc... em biết chuyện này từ đâu vậy?" - Thái Sơn hỏi, giọng anh nghiêm túc hơn, không giấu nổi sự băn khoăn.
Bảo Ngọc không trả lời ngay, chỉ im lặng, đôi mắt vẫn hướng về phía xa xăm, như thể câu chuyện ấy không phải do cô bé tưởng tượng ra, mà là một ký ức mơ hồ nào đó của chính cô bé.
"Vậy... chú chim ấy đã trả thù được chưa?" - Thái Sơn ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi, giọng đầy sự tò mò, nhưng cũng mang chút lo lắng.
Bảo Ngọc lắc đầu, vẻ mặt vẫn đượm buồn.
"Chú chim ấy chỉ mới làm được một nửa thôi ạ," - cô bé trả lời, ánh mắt xa xăm như nhớ về một câu chuyện mà người khác khó có thể hiểu được.
"Anh mong là chú chim ấy sẽ dừng lại," - Thái Sơn nói, giọng anh dịu xuống, như đang tự nhủ một điều gì đó.
Ngay lập tức, Bảo Ngọc quay phắt sang, đôi mắt cô bé không còn ngây thơ như trước, mà thay vào đó là một tia căm hận, một cảm xúc mà Thái Sơn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thấy ở một đứa trẻ nhỏ như Bảo Ngọc.
"Tại sao? Anh Sơn cũng là người như chim mẹ sao? Tại sao anh Sơn lại muốn chú chim dừng lại? Anh Sơn có biết chú chim ấy đã trải qua những gì không?" - Bảo Ngọc hỏi, giọng đầy tức giận và khó chịu.
Thái Sơn nhìn vào đôi mắt ấy, và cảm nhận được sự tổn thương sâu sắc trong lòng cô bé. Anh nhẹ nhàng lên tiếng, muốn giải thích cho cô bé hiểu:
"Anh biết..." - Thái Sơn cắt ngang, rồi tiếp lời một cách trầm lắng.
"Nhưng Bảo Ngọc nghe nè, luật nhân quả không sớm thì muộn, những gì chim mẹ và người đàn ông kia đã làm với chú chim non, họ sẽ phải nhận lại. Còn chú chim non, nếu không buông bỏ những uất hận trong lòng, thì sẽ không thể siêu thoát. Linh hồn, nếu không siêu thoát, sẽ vất va vất vưởng mãi chốn trần gian. Lâu dần, chú chim ấy sẽ trở thành một con quỷ dữ tợn, sẽ không còn hình hài chú chim non ngây thơ, hồn nhiên ngày xưa nữa"
Bảo Ngọc nghe xong, đôi mắt cô bé dịu lại một chút, như thể bắt đầu suy nghĩ về những lời anh nói.
"Có phải chú chim ấy sinh ra là một cái tội không ạ?" - cô bé hỏi nhẹ nhàng, giọng đã bớt căng thẳng.
"Không ai sinh ra là tội cả," - Thái Sơn trả lời, ánh mắt anh nhìn vào Bảo Ngọc với sự chân thành.
"Chỉ những bậc cha mẹ không làm đúng trọng trách của mình mới là có tội. Và nếu họ đã có tội, họ sẽ bị trừng phạt."
Bảo Ngọc ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, đôi mắt ấy chứa đựng sự ngây thơ nhưng cũng có một nỗi băn khoăn, một câu hỏi không lời. Cô bé chỉ mới 5 tuổi, có thể không hiểu hết những gì Thái Sơn đang nói, nhưng Thái Sơn biết rằng, bên cạnh cô bé là một linh hồn khác đang lắng nghe câu chuyện này, cũng có những câu hỏi không lời, cũng có những nỗi đau chưa được thấu hiểu.
Lặng im một lúc, Thái Sơn cảm thấy cả hai đang chia sẻ một khoảnh khắc yên lặng, một khoảnh khắc mà không cần nói gì thêm.
"Vậy anh Sơn ơi..chim mẹ sẽ bị trừng phạt như nào ạ?" - Bảo Ngọc hỏi, ánh mắt tràn ngập sự tò mò nhưng cũng đầy thắc mắc.
Thái Sơn nhìn cô bé một lúc, rồi mỉm cười nhẹ nhàng, cố gắng dịu đi nỗi lo lắng trong lòng cô bé.
"Chuyện trừng phạt người có tội là chuyện của Diêm Vương và Phán Quan, anh không chắc được. Nhưng em cứ yên tâm, chú chim non đã trải qua những gì thì chim mẹ sẽ phải chịu gấp đôi." - anh xoa đầu Bảo Ngọc như một lời trấn an.
Bảo Ngọc suy nghĩ một chút, rồi như đã quyết định điều gì đó, cô bé đứng dậy, bước xuống ghế và đưa tay ra.
"Anh Sơn, anh dẫn Bảo Ngọc về nhà nha." - cô bé nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết.
Thái Sơn cầm lấy tay Bảo Ngọc, mỉm cười rồi hỏi:
"Nhà em ở đâu?"
Bảo Ngọc không trả lời, chỉ bước đi dọc theo con đường quen thuộc. Thái Sơn đi theo sau, nhẹ nhàng và chăm chú quan sát cô bé.
---
Quang Hùng đứng nhìn quanh căn nhà, cảm giác dâng lên trong lòng anh không thể diễn tả nổi. Dù mắt thường không thấy gì lạ, nhưng trong không gian này, có một thế lực vô hình nào đó đang ẩn nấp. Cảm giác như có ai đó đang theo dõi họ.
"Ngoài Bảo Ngọc ra, chị chưa từng có con ạ?" - Quang Hùng nhìn Gia Hân, câu hỏi mang đầy sự lo lắng.
"C-chưa..chị chỉ có Bảo Ngọc thôi," - Gia Hân lo lắng đáp, mắt cô lướt qua từng góc trong phòng như đang tìm kiếm một điều gì đó không rõ ràng.
"Thấy gì lạ không?" - Quang Hùng quay sang hỏi Đăng Dương, ánh mắt nghiêm túc.
"Thấy mày lạ," - Đăng Dương đáp một cách vô tư, nhưng câu nói của cậu lại khiến không khí trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.
"Cái thằng này," - Quang Hùng đá nhẹ vào chân Đăng Dương, nhưng cũng bật cười
Minh Hiếu không tham gia vào cuộc trò chuyện, thay vào đó, ánh mắt của cậu dừng lại ở lầu hai, nhìn lên với vẻ nghi ngờ.
"Không có thằng Sơn ở đây, không thấy được gì hết," - Minh Hiếu vừa nói vừa quan sát, miệng thì nói nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi cầu thang dẫn lên lầu.
Cậu nhìn về phía Đăng Dương và Quang Hùng đang nói chuyện với Gia Hân, rồi quay lại nhìn lên lầu hai. Sau một khoảnh khắc ngần ngại, Minh Hiếu quyết định bước lên từng bậc thang, cẩn thận nhưng cũng đầy sự tò mò. Đến một lúc, cậu dừng lại trước một căn phòng cuối cùng ở lầu hai. Cậu không dám mở cửa, mặc dù trong lòng dâng lên một cảm giác muốn tìm hiểu, nhưng nghĩ lại đây là nhà của người khác, cậu không muốn hành động tùy tiện.
Minh Hiếu đưa mắt nhìn lên cánh cửa phòng, nhận thấy có một lỗ mắt mèo. Cậu nhẹ nhàng ghé mắt vào để nhìn vào bên trong. Bất chợt, một con mắt khác nhìn lại cậu từ phía trong, đôi mắt đỏ rực như máu, khiến Minh Hiếu giật mình, lùi lại nhanh chóng.
"C-cái gì vậy?" - Minh Hiếu bàng hoàng, người vẫn chưa kịp định thần sau những gì vừa chứng kiến. Con mắt đỏ rực vẫn in sâu trong tâm trí cậu, khiến tim đập thình thịch.
Đúng lúc đó, từ dưới lầu, tiếng gọi của Quang Hùng vang lên, làm Minh Hiếu giật mình.
"Hiếu ơi!" - Quang Hùng gọi lớn.
Minh Hiếu vội vàng quay lại, không dám nhìn thêm một lần nữa về phía cánh cửa căn phòng. Cậu chạy xuống cầu thang, nhưng một lần nữa, không thể không ngoái đầu lại. Chỉ thấy cánh cửa phòng đang hé mở, ánh sáng mờ ảo lọt qua khe cửa. Trong bóng tối bên trong, dường như có thứ gì đó vẫn đang dõi theo cậu, ánh mắt lạnh lẽo và đầy u ám.
Cảm giác sợ hãi dâng trào, Minh Hiếu hốt hoảng, vội vàng lao xuống cầu thang, đôi chân như không còn vững vàng, chỉ muốn thoát khỏi cảm giác đáng sợ đó càng nhanh càng tốt. Cậu không dám dừng lại cho đến khi về tới dưới lầu, nơi có sự an toàn của mọi người.
---
Đã được ăn vịt quay cạp cạp🦆🦆🦆
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro