10
"Ủa, sao mày ở đây?" - Minh Hiếu ngạc nhiên khi thấy Thái Sơn bước vào cùng Bảo Ngọc.
"Bảo Ngọc kêu tao dẫn con bé về nhà." - Thái Sơn trả lời ngắn gọn, ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn cô bé.
"Bảo Ngọc, c-con chịu về nhà rồi hả? Con hết giận mẹ rồi phải không con?" - Gia Hân vội vàng chạy đến, quỳ xuống ôm chầm lấy Bảo Ngọc. Đôi tay cô run run, như sợ nếu buông ra thì cô bé sẽ biến mất.
Nhưng Bảo Ngọc vẫn đứng yên, ánh mắt không hề nhìn Gia Hân mà hướng về phía xa xăm. Một sự lạnh lẽo dần tỏa ra từ cô bé khiến cả căn phòng như chùng xuống.
"Mà chị ơi, ngoài Bảo Ngọc ra, chị chưa từng có bé con nào khác ạ?" - Thái Sơn đột ngột lên tiếng, giọng cẩn trọng, phá vỡ không khí tĩnh lặng.
"Chị ấy bảo chỉ có Bảo Ngọc thôi. Thằng Hùng cũng mới hỏi câu đó." - Đăng Dương xen vào, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát mọi biểu hiện nhỏ nhất của cô bé.
Gia Hân chưa kịp trả lời thì Bảo Ngọc bất ngờ đưa tay đẩy mẹ mình ra. Sự bất ngờ khiến Gia Hân loạng choạng ngã ngồi xuống đất, ánh mắt bàng hoàng.
"Sao vậy, Bảo Ngọc? C-con còn giận mẹ hả?" - Gia Hân lắp bắp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu được nỗi lo sợ.
"Mẹ gọi dì về đây đi." - Bảo Ngọc lên tiếng, giọng nói trầm xuống, lạnh lẽo khác thường.
"Dì Linh? Nhưng… dì Linh đang bệnh nặng, không tiện đi lại đâu con." - Gia Hân vội vàng giải thích, ánh mắt đầy bối rối.
"Tôi bảo bà gọi bà ta về đây!" - Bảo Ngọc hét lớn, giọng nói vang lên khiến cả căn phòng rơi vào im lặng. Đôi mắt cô bé đỏ rực, tia nhìn sắc bén đầy hận thù như muốn đâm xuyên qua Gia Hân.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Gia Hân. Đôi môi cô run rẩy, không thốt nổi lời nào.
"C-con... sao vậy?" - Gia Hân thì thầm, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào cô bé.
"Chị, hay là chị đi đón dì Linh về đây đi. Em nghĩ... nên làm vậy." - Quang Hùng lên tiếng, phá vỡ không khí ngột ngạt. Giọng anh trầm xuống, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Bảo Ngọc.
"Nhưng..." - Gia Hân ngập ngừng nhìn Quang Hùng rồi lại nhìn Bảo Ngọc. Đôi mắt đỏ rực của con bé khiến cô không dám từ chối.
"Em đi với chị." - Đăng Dương nhanh chóng lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Gia Hân chần chừ thêm một chút, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời đi cùng Đăng Dương. Khi cánh cửa vừa khép lại, một sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng.
Thái Sơn, Minh Hiếu, và Quang Hùng quay lại nhìn Bảo Ngọc. Nhưng ánh mắt cô bé giờ đã dịu lại, không còn tia hận thù đỏ rực như trước. Vẻ mặt lạnh lùng nhưng bình thản của cô khiến Quang Hùng không khỏi nghi ngờ.
"Em không phải là Bảo Ngọc, đúng chứ?" - Quang Hùng nhíu mày, lên tiếng phá vỡ không gian yên lặng. Giọng anh không lớn, nhưng chắc nịch như một lời khẳng định.
Bảo Ngọc nhướng mắt nhìn Quang Hùng, đôi môi nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo.
"Anh nói xem?" - cô bé trả lời, giọng điệu mang theo một sự thách thức đầy ẩn ý.
"Ông Thần Tài Thổ Địa là do em xoay mặt vào trong?" - Quang Hùng nhíu mày, giọng nói đầy nghi ngờ.
"Đúng, tôi đã nhờ Bảo Ngọc xoay hai ông ta vào trong để có thể ra vào thoải mái ở căn nhà này." - Bảo Ngọc ngồi xuống ghế, đôi chân nhỏ lắc lư nhưng giọng nói lại lạnh lẽo, xa lạ. Đây rõ ràng không còn là cô bé Bảo Ngọc ngây thơ mà cả ba từng biết.
"Em tên gì?" - Quang Hùng cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục dò hỏi.
"Không liên quan đến anh." - cô bé trả lời dứt khoát, ánh mắt nhìn anh như muốn nói rằng anh không có quyền xen vào.
"Ừm... có thể cho bọn anh biết được không?" - Thái Sơn nhẹ nhàng lên tiếng, cố gắng tạo không khí bớt căng thẳng.
Bảo Ngọc quay đầu nhìn Thái Sơn một cái, đôi mắt đỏ rực chợt dịu lại trong thoáng chốc, như thể Thái Sơn đã gợi lên một điều gì đó quen thuộc với linh hồn bên trong cô bé.
"Gia Mỹ." - linh hồn trong cơ thể Bảo Ngọc trả lời, giọng điệu trầm thấp, đầy quyền uy.
"Sơn nó là ngoại lệ đó." - Minh Hiếu thì thầm vào tai Quang Hùng, khóe môi nhếch lên khi thấy Quang Hùng bị Gia Mỹ phũ thẳng thừng.
"Im đi!" - Quang Hùng bực bội, liếc Minh Hiếu một cái.
"Có phải... chị Gia Linh, chị Gia Hân và Bảo Ngọc có gì đó với em không? Sao em đột nhiên lại nhắm đến họ?" - Thái Sơn tiếp tục đặt câu hỏi, giọng nói ôn tồn nhưng không giấu được sự tò mò.
"Khi nào bọn họ về thì anh sẽ biết." - Gia Mỹ lạnh nhạt đáp, ánh mắt khẽ liếc Thái Sơn trước khi dừng lại ở một góc tối trong căn phòng, nơi không ai dám nhìn vào.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm. Cả ba người đàn ông đều cảm nhận được rằng có điều gì đó rất bất thường đang diễn ra trong căn nhà này, nhưng chưa ai dám nói ra.
---
Một lúc sau, Đăng Dương và Gia Hân dìu Gia Linh, người đang khá mệt mỏi, vào trong nhà.
"Khụ... khụ... Có chuyện gì mà phải lôi em về gấp như vậy?" - Gia Linh vừa ho khan vừa hỏi, giọng đầy mệt mỏi.
"Bảo Ngọc nói chị phải gọi em về." - Gia Hân giải thích, ánh mắt lo lắng.
"Bảo Ngọc, sao vậy con?" - Gia Linh quay sang nhìn cô bé, ánh mắt dịu dàng.
Nhưng Gia Mỹ trong thân thể Bảo Ngọc không nói gì, đôi mắt cô bé bỗng đỏ rực, sắc lạnh và đầy hận thù. Trong khoảnh khắc, cô bé lao thẳng đến Gia Linh, đẩy mạnh chị xuống sàn. Hai tay nhỏ bé cầm con dao từ đâu xuất hiện, ánh sáng sắc lạnh lóe lên khiến mọi người giật mình.
"Gia Mỹ, dừng lại!" - Thái Sơn hét lớn, lập tức chạy đến.
"TẠI SAO? TẠI SAO LẠI GIẾT TÔI? TẠI SAO LẠI HÀNH HẠ TÔI? TẠI SAO?!" - Gia Mỹ hét lên đầy phẫn uất, cả người áp chặt Gia Linh xuống. Đôi tay nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ một cách kỳ lạ, nắm chặt con dao hướng thẳng vào cổ Gia Linh.
Gia Linh cố gắng dùng sức chống đỡ, bàn tay run rẩy giữ lấy cổ tay cô bé.
"Bảo Ngọc, con làm sao thế?!" - Gia Hân hét lên, cố gắng kéo Bảo Ngọc ra nhưng bị cô bé hất mạnh sang một bên, khiến chị ngã nhào xuống sàn.
"Sao... sao con bé mạnh thế này?" - Gia Hân lắp bắp, ánh mắt hoảng loạn.
"Quỷ nhập rồi." - Quang Hùng lên tiếng, khuôn mặt nghiêm trọng. Anh nhanh chóng rút ra một tờ bùa vàng, trên đó có những nét chữ màu đỏ rực, trông như đang phát sáng.
Quang Hùng lẩm bẩm vài câu thần chú, bước nhanh đến phía sau cô bé rồi dán tờ bùa lên lưng. Ngay khi bùa chạm vào da, Gia Mỹ hét lên, tiếng hét vang vọng đầy ai oán.
"AAAAA!!" - cô bé giật mạnh cơ thể, đôi mắt đỏ rực quay phắt lại nhìn Quang Hùng với sự căm phẫn. Nhưng tờ bùa bắt đầu phát huy tác dụng, khiến cô bé khựng lại, tay buông lỏng con dao.
Gia Mỹ gào lên, cơ thể Bảo Ngọc co giật dữ dội, như thể đang chiến đấu với một thế lực vô hình bên trong.
"Gia Mỹ." - Thái Sơn bước đến, không chút sợ hãi mà ôm chặt lấy cô bé như để trấn an.
"Sơn, bỏ con quỷ đó ra đi!" - Đăng Dương hốt hoảng hét lên.
"Không được! Con bé không phải người xấu!" - Thái Sơn kiên quyết, tay đưa lên gỡ tờ bùa trên lưng cô bé ra.
Cơ thể Gia Mỹ khẽ giật mình, đôi mắt đỏ rực dịu lại dần, thay vào đó là những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
"Hức..." - cô bé bắt đầu khóc nấc, đôi tay nhỏ bé ôm lấy Thái Sơn như tìm kiếm sự che chở.
"Gia Mỹ, nghe anh này." - Thái Sơn nhẹ nhàng nói, giọng anh run lên, vừa kiên nhẫn vừa xót xa.
"Anh không biết em đã phải trải qua những điều kinh khủng thế nào, nhưng hãy buông bỏ đi, được không? Nếu không phải bọn anh, thì những người khác... những pháp sư giỏi hơn, mạnh hơn sẽ tìm đến. Họ sẽ đánh em hồn bay phách lạc, sẽ mãi mãi không còn tồn tại."
Cô bé khẽ nấc lên, đôi vai nhỏ run rẩy trong vòng tay anh.
"Làm ơn, Gia Mỹ ngoan mà, đúng không? Anh tin em là một đứa trẻ ngoan, là một linh hồn tốt." - Thái Sơn tiếp tục an ủi, đôi tay dịu dàng xoa lưng cô bé.
"G-Gia Mỹ ngoan... Gia Mỹ ngoan mà..." - cô bé thút thít, giọng nói nghẹn ngào. Dường như những lời Thái Sơn nói đã chạm đến tâm hồn cô, từng ký ức đau thương hiện về như những vết thương bị xé toạc ra. Cô bé khóc nhiều hơn, nước mắt rơi lã chã, cơ thể nhỏ bé co rúm lại trong vòng tay anh.
Không gian bỗng chốc im lặng, chỉ còn tiếng nức nở của Gia Mỹ vang lên. Quang Hùng và Đăng Dương đứng bất động, dường như không ai dám cất lời.
"Anh ở đây, Gia Mỹ. Anh không để ai làm hại em đâu." - Thái Sơn thì thầm, siết chặt cô bé hơn trong vòng tay mình, như một lời hứa sẽ bảo vệ.
"Ngoan, nghe lời anh, đi siêu thoát nhé?" - Thái Sơn thả lỏng vòng tay, khẽ vuốt tóc cô bé.
Gia Mỹ ngập ngừng một lúc rồi khẽ gật đầu, nước mắt vẫn lăn dài trên gò má.
Tuy nhiên, Quang Hùng lại bất ngờ lên tiếng, phá vỡ không khí yên tĩnh:
"Đã là quỷ rồi thì không siêu thoát được đâu."
Cả Thái Sơn và Gia Mỹ đều sững người trước câu nói ấy.
"Cái gì?" - Thái Sơn quay lại nhìn Quang Hùng với ánh mắt ngạc nhiên, còn Gia Mỹ thì bối rối, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi.
"Bây giờ chỉ có thể gửi em vô chùa, tu tâm dưỡng tính lại rồi đợi ngày siêu thoát thôi." - Quang Hùng tiếp lời, giọng nói chắc nịch nhưng đầy trăn trở.
"K-không... không vô chùa..." - Gia Mỹ run rẩy lắc đầu, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy Thái Sơn như tìm kiếm sự bảo vệ.
"Nhưng nếu em muốn siêu thoát, thì phải vào chùa để tu tâm lại. Hiện tại, em đã là quỷ, tâm trí bị chiếm bởi những hận thù và uất ức. Nếu không làm vậy, mãi mãi em sẽ không thể siêu thoát được." - Quang Hùng quỳ xuống bên cạnh Thái Sơn, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Gia Mỹ, cố gắng giải thích một cách bình tĩnh.
Cô bé cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào:
"Nhưng ở đó có Hộ Pháp Kim Cang..."
"Hộ Pháp Kim Cang? Là hai vị thần thường được đặt ở cửa chùa đúng không?" - Minh Hiếu ngạc nhiên hỏi, ánh mắt tò mò nhìn cô bé.
"Ừ, hộ pháp Kim Cang là hai trong số những vị hộ pháp của đạo Phật. Họ thường được đặt trước cửa chùa để giữ cửa, ngăn cản cái ác xâm nhập, giữ cho chùa luôn thanh tịnh." - Đăng Dương lên tiếng, trả lời thay Quang Hùng.
"Đúng vậy." - Quang Hùng gật đầu xác nhận.
"Vậy tại sao em lại không vào chùa được?" - Minh Hiếu hỏi tiếp, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
"Em là quỷ... Hộ pháp Kim Cang không cho em vào..." - Gia Mỹ lí nhí trả lời, giọng nói nhỏ dần, gần như chìm vào không gian.
"Tôn hành giả giả hành tôn mà. Vì oán khí của em quá nặng, mang theo hận thù lâu ngày nên nếu bước vào chùa, oán khí đó sẽ làm ảnh hưởng đến sự thanh tịnh nơi ấy. Hộ Pháp Kim Cang sẽ không cho phép em vượt qua cửa." - Quang Hùng kiên nhẫn giải thích.
Căn phòng rơi vào im lặng. Từng lời của Quang Hùng như tảng đá nặng nề đè xuống lòng mọi người, đặc biệt là Gia Mỹ, cô bé cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.
"Bây giờ phải làm sao? Nếu hai vị hộ pháp Kim Cang không cho em ấy vào chùa thì làm sao để em ấy tu tâm lại?" - Thái Sơn lo lắng hỏi, ánh mắt không rời khỏi Gia Mỹ đang run rẩy.
Quang Hùng không trả lời ngay, ánh mắt anh hướng về Gia Linh, người đang co rúm lại ở góc phòng, sắc mặt tái nhợt. Anh chậm rãi hỏi:
"Gia Mỹ, em và chị Gia Linh có mối liên hệ gì với nhau không?"
Đột nhiên, đôi tay nhỏ bé của Gia Mỹ siết chặt lại, cơ thể khẽ run lên. Sau một hồi im lặng, cô bé hít một hơi thật sâu, giọng nói khẽ run:
"Kiếp trước...bà ta là mẹ em."
Câu trả lời của Gia Mỹ khiến không khí trong phòng như đóng băng. Gia Linh giật mình, đôi mắt mở to, miệng lắp bắp:
"Không... không thể nào..."
"Phải, bà chính là mẹ tôi!" - Gia Mỹ cắt ngang, ánh mắt đỏ rực nhìn Gia Linh. Giọng cô bé đầy hận thù, như một lưỡi dao sắc bén:
"Bà đánh đập tôi, chửi rủa tôi bằng những lời không một người mẹ nào nên nói với con mình. Rồi bà dẫn về một gã đàn ông... hắn đã xâm hại tôi. Bà biết không? Thay vì bảo vệ tôi, bà lại đứng nhìn, để hắn làm tổn thương tôi. Khi tôi phản kháng, hắn bóp cổ tôi đến chết. Và bà đã để tôi bị vứt bỏ như rác rưởi, chôn trong một mảnh đất hoang lạnh lẽo!"
Mỗi lời nói của Gia Mỹ như một nhát dao đâm vào lòng Gia Linh. Cô sững sờ, không thể thốt lên lời, nước mắt lăn dài trên má.
"Tôi đã chết trong nhục nhã, trong uất ức và đau đớn. Nhưng bà thì sao? Bà được đầu thai, được tái sinh làm người, sống một cuộc đời mới! TẠI SAO?!" - Gia Mỹ hét lên, đôi mắt đỏ rực, nước mắt tuôn trào.
"Hức... tại sao bà lại được sống? Tại sao?" - Gia Mỹ khóc nức nở, nước mắt tuôn trào trên gương mặt non nớt nhưng đầy oán hận.
"M-mẹ... mẹ xin lỗi!" - Gia Linh nghẹn ngào, cô bò đến gần cô bé, ánh mắt đầy sự ăn năn.
"Mẹ xin lỗi, kiếp trước mẹ thật sự là một người mẹ không ra gì! Mẹ xin lỗi con, Gia Mỹ à..."
"Xin lỗi?!" - Gia Mỹ hét lên, giọng nói đầy đau đớn.
"Xin lỗi thì những tổn thương của tôi vẫn còn đó! Những gì bà làm vẫn mãi in sâu trong tâm trí tôi! Xin lỗi thì được gì?"
Gia Linh cúi gằm mặt, toàn thân run rẩy. Cô không dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt đầy thù hận của Gia Mỹ.
Quang Hùng lên tiếng, giọng anh trầm ấm nhưng dứt khoát:
"Những gì đã qua, đúng là không thể xóa đi được. Nó sẽ mãi là một vết thương không thể lành trong trái tim em. Nhưng em phải nhớ, nghiệp chướng kiếp trước ắt hẳn kiếp này chị ấy sẽ trả đủ. Ông trời không bất công với những người chịu khổ đau."
Gia Mỹ ngước lên, ánh mắt long lanh nước:
"Có thật không? Bà ấy sẽ trả giá chứ?"
"Thật mà." - Thái Sơn dịu dàng vuốt ve mái tóc cô bé, ánh mắt anh đầy kiên nhẫn.
"Nhân quả là điều không ai tránh khỏi, Gia Mỹ à. Chỉ cần em buông bỏ hận thù, mọi thứ rồi sẽ có lời giải."
Quang Hùng gật đầu, giải thích thêm:
"Chuyện nghiệp chướng, không ai có thể can thiệp, kể cả pháp sư giỏi nhất. Khi nào luật nhân quả đến, chị ấy sẽ lãnh đủ. Việc được đầu thai làm người một lần nữa là để trả đủ những gì kiếp trước đã gây ra. Em hiểu chứ? Còn bây giờ, em hãy vào chùa để tu tâm dưỡng tính. Buông bỏ hận thù, siêu thoát, để mình không bị giam cầm mãi trong đau khổ. Hộ pháp Kim Cang sẽ nhìn thấy sự thay đổi của em và cho em vào chùa."
"Đi siêu thoát rồi... em có gặp lại anh Sơn được không?" - Gia Mỹ khẽ hỏi, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Quang Hùng.
"Có thể..." - Quang Hùng khẽ đáp, giọng anh đầy chân thành.
"Nhưng là sẽ gặp trong một hoàn cảnh khác, không còn hận thù hay đau khổ nữa."
Gia Mỹ im lặng, đôi mắt dần dịu đi. Cô bé quay sang Thái Sơn, giọng nói run rẩy:
"Anh Sơn... nếu em đi siêu thoát... em có gặp lại anh thật không?"
Thái Sơn mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé:
"Ngoan, đi siêu thoát rồi, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại. Khi ấy, em sẽ không còn đau đớn nữa, chỉ có hạnh phúc thôi."
Gia Mỹ ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, nước mắt lăn dài trên má.
"Dạ...Gia Mỹ sẽ ngoan..."
---
Xin lỗi bà nào tên Gia Linh nha😇
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro