C7
Ở trong ngôi nhà tranh vách đất, hai người đã bắt đầu phân chia công việc.
Việc trùng tu lại ngôi nhà này chẳng khiến Quang Hùng mảy may oán thán. Thấy nó từng chút từng chút càng hợp để cho người ở hơn thì y lại thêm vui vẻ.
Còn Đăng Dương, trong lúc hồ đồ lại hoàn toàn phối hợp với hành động của Quang Hùng. Y nhờ hắn làm các thứ như bàn, bát đĩa gỗ. Mỗi khi một sản phẩm được hoàn thành thì trong mắt Hùng nhi lại toát ra vẻ thán phục và sùng bái, khiến hắn càng làm càng hăng say.
Tới giờ cơm thì đến lượt Quang Hùng trổ tài. Y vui vẻ nói cho Đăng Dương biết rau dại nào ăn được. Để chúc mừng ngôi nhà mới có dụng cụ để dùng, y còn giết cả một con gà, làm ra món gà nướng thơm phức.
Hành động đó thật sự khiến Đăng Dương sợ hãi không thôi. Hắn chưa bao giờ gặp một thiên kim tiểu thư nào đích thân xuống bếp, càng đừng nói tới việc cầm dao giết súc vật. Đúng là quái lạ thật! Ngay cả Lâm Xuyến thấy máu cũng phải ngạc nhiên một hồi, mà Hùng nhi lại chẳng đổi sắc mặt, động tác nhanh nhẹn bắt lấy con gà trống đang bỏ chạy, miệng còn lầm bẩm thì tay đã cắt tiết nó rồi.
Khi Hùng nhi đưa chân gà nướng tới trước mặt hắn với nụ cười rạng rỡ thì Đăng Dương cảm thấy xúc động vô cùng. Trời ạ! Hắn đã cưới về một nương tử như thế nào vậy?
Có lẽ là do 'ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng' chăng? Cho nên Đăng Dương chưa bao giờ nghi ngờ giới tính của Quang Hùng cả. Tuy rằng ngực nàng phẳng lì, cổ áo lúc nào cũng kéo cao, chất liệu y phục cũng không hề tốt.
"Xin lỗi, ta không biết huynh thích ăn cái gì, đành phải nấu đại vài món vậy." Quang Hùng xấu hổ nói."Ở đây chẳng có gì cả, chỉ biết dùng những thứ sẵn có thôi. Huynh chịu khó vậy nhé."
"Thế này là đủ rồi." Đăng Dương cắn một miếng đùi gà thơm phức, "Không thể cho nàng được những ngày sung sướng, chính là lỗi của đấng trượng phu như ta." Hắn thử hỏi.
"Không sao đâu."Quang Hùng ngại ngùng cười, vì hai chữ 'trượng phu' mà hắn nói khiến y vừa xấu hổ lại không yên, "Ta biết trong tương lai huynh nhất định sẽ thành công mà."
"Sao nàng dám chắc thế?" Đăng Dương hiếu kỳ hỏi, "Chúng ta có quen thân lắm đâu?"
"Chỉ là trực giác thôi."Quang Hùng nói thẳng suy nghĩ của mình, "Người chịu thương chịu khó, lại có hoài bão, đâu thể nào lại thất bại!"
"Đúng thế..." Đăng Dương mừng rỡ. Nói vậy, trong lòng Hùng nhi, hắn chắc chắn là một người có thể chịu khổ lại có lý tưởng!
"Được rồi, vậy sao nàng biết nấu nướng?"
"Cần thì, tự nhiên học được thôi." Quang Hùng lẩn tránh đáp.
"Ta nghĩ nàng sẽ oán giận." Đăng Dương cố ý hù dọa, "Nàng phải biết là cuộc sống sau này chính là như thế này. Giờ chỉ có hai chúng ta, chứ đến khi về tới mục trường của Trần gia thì sẽ có càng nhiều người gào khóc đòi ăn với nàng, ngày qua ngày càng thêm khổ cực."
"Không sao mà!" Quang Hùng trừng mắt với hắn, ý là lòng y tự biết rồi, "Nấu cơm có làm khó được ta đâu. Bao giờ chúng ta sẽ trở về?"
"Qua dăm ba ngày nữa." Đăng Dương hồ đồ đáp. Hắn còn muốn thử Hùng nhi, nên sẽ không bỏ qua việc khiến nàng càng thêm vô vọng nhanh như thế đâu.
Nếu như Hùng nhi thực qua được cuộc thử thách của hắn, thì khi đó dù Hùng nhi có muốn chạy, hắn cũng sẽ cố sống cố chết mà giữ nàng lại. Nhưng hiện tại còn chưa đến lúc. Tuy rằng từ đầu đến giờ, Hùng nhi đã cho hắn biết bao kinh hỉ.
"Còn muốn đợi dăm ba ngày nữa sao?" Mặt Quang Hùng nhăn lại.
"Không thích ở cùng ta ư?" Đăng Dương như bị tổn thương.
"Không phải không thích." Quang Hùng thành thật nói, "Nhưng mà đi ra đi vào chỉ có hai chúng ta ngồi không, chẳng phải rất buồn chán sao?"
"Cuộc sống ở mục trường có thể dùng hai từ 'khổ cực' hình dung, chứ không hề buồn chán đâu!" Đăng Dương có phần bực mình. "Ở nơi này có rất nhiều chuyện phải làm, sao có thời gian mà kêu chán được?"
"Như là?"
"Đừng tưởng giờ là đầu hạ, cỏ cây um tùm thì nghĩ nơi này vĩnh viễn là như vậy. Tới mùa đông rồi, trời đất chỉ còn toàn là màu trắng. Nếu khi ấy mục trường không trữ lương đủ thì nguy to rồi. Cho nên, lúc mùa hạ và mùa thu đến là bắt đầu phải dự trữ lương thực."
"Để dùng cho cả mùa đông?"
"Đúng thế!" Đăng Dương gật đầu. "Với lại, ngựa ở mục trường chúng ta là sống trong hoang dã, do đó phải thuần phục chúng trước rồi mới có người chịu mua cho."
"Thuần phục?" Quang Hùng mở tròn mắt. "Thú vị không?"
"Đó chính là phần hấp dẫn nhất đấy!" Đăng Dương mỉm cười nói. "Đừng nghĩ con ngựa là súc sinh thì xem thường, nếu muốn hoàn toàn thu phục một con thì phải dùng rất nhiều tâm huyết, vừa đấu trí vừa đấu sức với nó. Nếu nàng tỏ ra yếu đuối thì nó sẽ coi thường đấy!"
"Hình như rất thú vị." Cặp mắt Quang Hùng chớp chớp ánh sao, "Ta rất muốn học!" Y đánh bạo đưa ra yêu cầu.
Nếu là trước đây, Quang Hùng tuyệt đối yên thân yên phận, không dám nói ra hy vọng trong lòng. Nhưng bây giờ thì y đã là 'nữ chủ nhân' của mục trường, chỉ yêu cầu vậy thôi cũng không tính là quá đáng, đúng không?
"Dương, huynh dạy ta cưỡi ngựa, ta sẽ giúp huynh cắt cỏ, hay là những chuyện khác nữa, ta đều có thể giúp huynh làm, được không?"
Việc gì cũng làm giúp hắn?
Đăng Dương nhìn gương mặt xinh đẹp của Hùng nhi, nhắc nhở mình ngàn vạn lần không được nghĩ sai, "Được thôi, ở đây mà không cưỡi ngựa được là sẽ bị người ta cười cho đấy. Có thể nói là, người ở quan ngoại lớn lên trên lưng ngựa mà."
Chờ Hùng nhi biết cưỡi ngựa không phải chuyện đơn giản như thế thì sẽ càng cân nhắc về việc rời khỏi nơi đây.
Mà con ngựa khó đối phó nhất mục trường này, chính là 'Tia Chớp' mà hắn vẫn cưỡi. Để nó dọa nàng ta một chút, không tin nàng ta không chịu lùi bước.
Quang Hùng tung tăng theo Đăng Dương tới chuồng ngựa. Đây là nơi y không quen thuộc, bên trong là hỗn hợp mùi vị của cỏ khô, ngựa, đồ da và thức ăn gia súc, ngửi vào chỉ thấy kỳ lạ mà thoải mái.
Cặp mắt lưu ly to tròn của y hiếu kỳ nhìn bốn phía, phía góc có chút động tĩnh khiến y chú ý. Y chạy tới, vui vẻ kêu lên.
"Dương, huynh mau tới xem nè!"
Đăng Dương đến gần nhìn, thì ra là bốn chú chó con ở cùng nhau, giống như những cục bông đang mở tròn mắt nhìn người vừa tới.
"Dễ thương ghê!" Quang Hùng nói, đôi mắt lấp lánh ánh vui vẻ. Y không ngần ngại liền ngồi xổm xuống ôm lấy một con trong số chúng, tuyệt không quan tâm như vậy có làm bẩn bộ xiêm y dành riêng cho cưỡi ngựa hay không.
Y đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại rồi đưa nó tới gần cổ, nhẹ nhàng cọ cọ mặt vào. Mái tóc dài không nghe lời lại tung bay về phía trước, tạo nên một bức tranh xinh đẹp đến lạ. Đăng Dương như mê muội nhìn hình ảnh trước mắt.
Nhưng rồi cảnh đẹp rất nhanh bị phá hủy.
Chỉ nghe Quang Hùng "ui cha" một tiếng, tay duỗi thẳng, kéo chú chó con ra xa, trên mặt đã lưu lại một dấu kỷ niệm.
"Cắn a! Đau lắm đó." Quang Hùng nói đau nhưng tay vẫn không thả chú chó đi. "Không được cắn loạn nha, rất đau đấy! Vậy sẽ không có ai thương đâu..."
Đăng Dương buồn cười nhìn Hùng nhi không ngừng cằn nhằn nói với cún nhỏ, muốn nó sau này không được tái phạm. Thật thú vị! Nó nghe được mới lạ đấy. Nhưng chẳng hiểu sao, chú cún lại để Hùng nhi vừa ôm vừa nói, không nhúc nhích.
"Không sao chứ?" Đăng Dương quan tâm hỏi.
Thấy gương mặt xinh đẹp lại hiện lên vết thương, thật làm hắn không nỡ, nhất là khi Hùng nhi đã vì buổi học cưỡi ngựa hôm nay mà thay trang phục thô ráp kia bằng một thân kỵ trang màu lam nhạt, càng khiến nàng thêm xinh đẹp.
"Không sao đâu."Quang Hùng chẳng để tâm mà chỉ cười cười, ôm cún con đứng dậy, "Chúng ta bắt đầu được rồi."
"Ôm nó không học cưỡi ngựa được." Đăng Dương chỉ con chó nhỏ trong lòng Quang Hùng.
Tia Chớp không dễ đối phó đâu, coi thường nó quá sẽ phải chịu thiệt đấy! Đương nhiên, hắn không phải quan tâm Hùng nhi, chỉ là... sợ gây ra tai nạn chết người thôi.
"Ơ!" Quang Hùng vội buông chú cún xuống, còn lưu luyến nhìn nó không tha.
Thật dễ thương, giống như chú cún mà y từng nuôi hồi xưa. Nhưng sau khi cha mẹ qua đời, y tới làm ở Lăng gia, cũng chưa nuôi con nào khác. Ai, những ngày hạnh phúc ngắn ngủi ấy...
"Nàng không sợ nó làm bẩn y phục sao?"
"Có gì đâu mà." Quang Hùng lắc đầu. "Dù sao sau khi cưỡi ngựa thì cũng không sạch được nữa, đằng nào chẳng giặt."
"Nàng biết là phải tự giặt chứ?" Đăng Dương nhắc nhở nói.
"Huynh đã nói nhiều lần rồi!" Quang Hùng tức giận, "Sáng mai ta sẽ giặt, mà huynh có đồ cần giặt thì cứ đưa ta."
"Hả?" Vô cùng kinh ngạc trước phản ứng của Quang Hùng, Đăng Dương chỉ có thể giật mình gật đầu.
Nói thật, hắn có chút bội phục Quang Hùng rồi đấy! Nàng hoàn toàn không phải bất cứ loại tiểu thư nào mà hắn từng tưởng tượng tới.
Không có thiên kim được nuông chiều từ bé nào lại giống như nàng, không đổi sắc mặt liền xắn tay áo, quét tước một gian nhà tranh vô cùng rách nát, chấp nhận ba bữa đơn sơ, buổi tối lại chịu tới vùng hoang dã tắm rửa, bất chấp việc có thể bị dã thú tấn công. Còn bây giờ, nàng thực sự muốn học cưỡi ngựa, còn muốn giúp hắn giặt y phục... Trời ạ! Hắn không biết phải nghĩ sao cho phải nữa!
Xem ra, Hùng nhi thực sư nỗ lực muốn thích ứng cuộc sống ở quan ngoại, làm một người vợ hiền của hắn. Có nương tử như thế, Đăng Dương đột nhiên tự hỏi, tại sao mình còn phải kiên trì ép nàng đi?
Có lẽ, hắn nên thử tiếp nhận Hùng nhi mới đúng! Dù sao, vẻ ngoại của nàng là mẫu hình hắn yêu thích, cho dù dáng người kém chút, nhưng khuyết điểm đó đâu che lấp được ưu điểm.
"Đăng Dương, huynh nói muốn để ta cưỡi Tia Chớp sao?"
"Thiển Điện?" Đăng Dương bỗng do dự.
Khi tính để nàng cưỡi nó thì hắn còn chưa định nhận nàng, để nàng lưu lại. Nhưng giờ thì...
Cặp mắt Quang Hùng nhìn xung quanh, bỗng dừng lại ở một con ngựa có những sợi lông màu đỏ thấp thoáng tỏa sáng, "Có phải là nó không?"
"Nàng thật tinh mắt." Đăng Dương dứt bỏ lo lắng, dù sao có hắn ở đây, còn sợ không khống chế được nó sao?
Thấy Hùng nhi vươn tay muốn sờ, Đăng Dương kinh hãi, nhưng không kịp cản lại, "Cẩn thận!"
Trước kia đã có kẻ cả gan chạm vào người nó, đã bị nó cắn cho máu me đầy mình. Tính Tia Chớp vô cùng ác liệt, căn bản không cho người tới gần.
"Sao cơ?" Quang Hùng đặt tay lên cổ Tia Chớp, nhẹ nhàng vỗ về nó, rồi quay lại hỏi Đăng Dương.
Trước phản ứng của Tia Chớp, Đăng Dương kinh ngạc không hiểu nổi, chỉ có thể đoán rằng nó thích cùng một mẫu người, giống chủ nó.
"Hình như nó rất thích nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro