007. Thương

_

Dưới tán cây điệp già ven con hẻm nhỏ, ánh nắng ban mai thưa thớt len lỏi qua từng kẽ lá, vẽ lên mặt đất những vệt sáng chênh chao. Quán hủ tiếu của dì Sáu nằm lọt thỏm giữa dãy nhà cũ kỹ, mái tôn lợp lâu ngày đã đổi màu rêu, tường vôi tróc lở từng mảng. Nhưng mỗi sáng, nơi ấy vẫn vang lên tiếng dao thớt lách cách, tiếng người ăn uống rì rầm, cùng hương nước lèo đậm đà lan tỏa, quyện với mùi đời mộc mạc.

Như bao ngày, Hùng có mặt từ khi mặt trời còn chưa kịp vươn lên khỏi những mái nhà ngói đỏ. Anh xắn tay áo, để lộ đôi cánh tay rám nắng và những vết sẹo nhỏ do mỡ phỏng, nước sôi hay va chạm trong lúc làm việc. Anh lặng lẽ bước vào sau quán, nơi chậu nước rửa chén chờ đợi cùng cả đống tô dĩa chất cao. Không một lời than, không một tiếng thở dài. Mọi thứ với anh đã thành thói quen, như hơi thở, như nhịp tim – đều đặn và âm thầm.

Chiếc khăn cũ móc ở góc bàn được anh dùng lau tay, lau mồ hôi trán, rồi vắt lên vai. Những giọt mồ hôi thấm đẫm áo, hằn rõ trên lưng áo bạc màu. Nhưng nơi ấy – tấm lưng gầy gò mà rắn rỏi – lại là nơi chống đỡ cả một giấc mơ sống đủ, sống cho, sống vì người khác.

Người ta nói tuổi trẻ là để mộng mơ, để vấp ngã, để yêu và được yêu. Nhưng với Hùng, tuổi trẻ là dậy từ khi gà chưa gáy, là bưng bê, rửa chén, là chắt chiu từng đồng bạc lẻ. Là xếp lại những mơ ước đại học, những lần muốn theo đám bạn đi chơi, những buổi chiều ngồi quán cà phê tám chuyện... Tất cả bị gói ghém lại, đặt xuống một góc lòng.

Tiếng võng kẽo kẹt nơi góc quán vang lên, chen vào tiếng người gọi món, tiếng xì xụp húp nước lèo. Dì Sáu, người đàn bà với giọng nói sang sảng và đôi mắt luôn ánh lên sự từng trải, cất tiếng gọi: "Hùng, mày lại đây!"

Anh lau tay qua loa, chạy lại phía võng, dáng đi vẫn nhanh nhẹn dù đôi chân đã đứng suốt từ tờ mờ sáng.

"Dạ." Anh cúi đầu, ánh mắt vẫn kính cẩn, giọng nói nhẹ tênh như sương sớm đậu trên lá.

Dì Sáu lục trong túi áo, lấy ra một xấp tiền được bọc cẩn thận trong bao nilon, kẹp bằng sợi dây thun cũ. Bà dúi vào tay Hùng, gương mặt không giấu được sự xót xa.

"Tao bán được, cho mày thêm chút. Lo mà về mua thêm cá thịt cho mấy đứa nhỏ. Con nít phải ăn uống cho đàng hoàng, chứ không lòi xương ra hết."

Hùng thoáng lúng túng, hai tay bối rối siết chặt. Anh ngước lên nhìn dì Sáu, mắt ngấn nước nhưng miệng cố mím lại thành nụ cười.

"Dì... con làm bao nhiêu nhận bấy nhiêu được rồi. Dì cho nhiều quá, con ngại."

Dì Sáu lườm yêu, giọng nghiêm nhưng đầy thương yêu: "Ngại cái gì? Ở cái xóm này, ai làm được như mày? Tao không cho mày thì cho ai? Cầm đi. Đừng có mà hà tiện hoài, lo cho mấy đứa nhỏ ăn cho tử tế vào."

Hùng cúi đầu thật thấp, giọng nhỏ lại như sợ gió nghe được: "Con cảm ơn dì... Con hứa sẽ siêng năng hơn nữa."

Dì Sáu nhìn bóng lưng anh quay lại phía đống bát đĩa, nơi ánh nắng chiếu xiên xiên vào góc nhà, hắt lên dáng vẻ gầy guộc nhưng vững chãi của cậu thanh niên. Trong lòng bà dâng lên một cảm xúc khó gọi tên. Là thương, là nể, là xót xa cho một kiếp người chưa kịp lớn đã phải gồng mình chống chọi với cuộc đời.

Một lúc sau, khi quán đã vơi khách, dì Sáu lại hỏi: "Hùng, mấy đứa em bây về quê hết rồi hả?"

Anh đặt chồng bát cuối cùng lên kệ gỗ ọp ẹp, quay sang gật đầu: "Dạ, tụi nhỏ về ở với ông bà nội rồi dì. Ở đây con lo không xuể... tiền trọ, tiền học, tiền ăn. Con thấy về đó vẫn hơn, đỡ tốn, lại có người chăm."

Dì Sáu khẽ gật, mắt nhìn ra khoảng trời xanh ngắt trên mái nhà: "Sài Gòn này, cái gì cũng mắc. Ngay cả một giấc mơ nhỏ cũng phải đánh đổi bằng cả thanh xuân và mồ hôi."

Hùng chỉ cười. Nụ cười hiền lành mà người ta có thể bắt gặp bất kỳ lúc nào nơi anh, nhưng lặng lẽ và mong manh như nắng sớm.

"Miễn sao tụi nhỏ được ăn no, học hành tử tế, là con vui rồi. Còn con... ở lại đây, làm chút đỉnh rồi gửi về, phụ được bố mẹ phần nào thì phụ."

Dì Sáu không nói gì, chỉ nhìn anh thật lâu. Trong ánh mắt bà là sự kính trọng, là yêu thương không cần nói thành lời. Có những người sinh ra không để tỏa sáng, mà để giữ lửa cho người khác. Như Hùng, âm thầm, kiên cường, chẳng cần ai ca ngợi, cũng chẳng đòi hỏi cuộc đời phải công bằng. Chỉ đơn giản là sống, và sống đẹp.

Giữa lòng Sài Gòn vội vã, nơi người ta dễ quên nhau trong một cái chớp mắt, Hùng tồn tại như một nhành cỏ dại ven đường. Không rực rỡ, không nổi bật, nhưng xanh mướt một cách ngoan cường. Nhẹ nhàng, bền bỉ. Mộc mạc, mà lay động lòng người hơn bất kỳ bản hùng ca nào.

Đúng lúc đó, Dương đi ngang qua quán dì Sáu. Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay đút túi quần, dáng vẻ thảnh thơi nhưng ánh mắt thì sáng lên khi bắt gặp Hùng đang loay hoay rửa chén bên góc quán. Dương mỉm cười, vẫy tay với anh như một thói quen thân thuộc đã in hằn theo từng buổi sáng trôi qua nơi góc phố này. Hùng hơi sững người, đôi tay vẫn còn ướt nước. Anh không đáp lại ngay mà chỉ nhẹ gật đầu, môi khẽ cong lên thành một nụ cười khó giấu. Cảm giác ấy, vừa lúng túng vừa bối rối, như thể ánh nắng đầu ngày vừa kịp chạm tới một nơi anh giấu kín.

Dì Sáu đang lau tay bỗng quay đầu, thấy cảnh tượng ấy liền bật cười ha hả, giọng nói cố ý vang to cho cả xóm nghe: "Hùng, vô làm tô hủ tiếu đặc biệt cho người thương đi kìa!"

Câu nói đơn giản nhưng rộn ràng như pháo nổ trong lồng ngực Hùng. Anh đỏ mặt, lúng túng nhìn quanh rồi quay sang nhìn dì Sáu, miệng mấp máy: "Dì... dì đừng chọc con mà..."

Dương bật cười, bước vào quán: "Con ăn thiệt đó dì Sáu. Tô đặc biệt như dì nói nha."

Dì Sáu liếc Hùng, huých vai anh một cái rồi nói tỉnh bơ: "Người ta tới tận nơi rồi còn chối gì nữa. Vô làm lẹ đi, để người ta chờ đói."

Hùng chẳng nói thêm lời nào, chỉ biết gật đầu, quay người bước vào với trái tim đập rộn ràng, vừa ngượng ngùng vừa... vui đến lạ.

"Tụi bây yêu ra mặt mà còn ngại." Dì Sáu vừa ngồi xuống chiếc võng cũ mắc giữa hai gốc cây trước quán, vừa phe phẩy quạt nan, buông lời trêu chọc với cái giọng nửa thật nửa đùa, đặc sệt cái chất Nam Bộ dễ thương và gần gũi.

Hùng đang múc nước lèo, tay run một cái suýt làm rớt cả cái vá. Mặt anh đỏ bừng như trái gấc chín, miệng lắp bắp: "Dì... dì nói gì kỳ vậy, con với cậu ấy đâu có..."

"Không có hả?" Dì nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Dương đang ngồi ở bàn gần đó, gương mặt tươi rói, tay chống cằm nhìn anh không rời mắt. "Chứ ai mỗi sáng chạy bộ ngang đây chỉ để ăn hủ tiếu, ngó thằng rửa chén thôi rồi đi về? Ừ thì chắc tại... hủ tiếu dì ngon quá ha?"

Dương bật cười khúc khích, nụ cười ấy làm Hùng càng thêm rối. Cậu không nói gì, chỉ lấy đũa khuấy nhẹ ly trà đá trước mặt, môi thì thầm như tự thú với chính mình: "Thật ra... con thích hủ tiếu ở đây nhưng mà con thích người rửa chén hơn."

Lời ấy không lớn, nhưng đủ để Hùng nghe thấy. Và anh, trong giây phút ấy, chỉ biết im lặng quay lưng lại phía Dương, tay run run rắc thêm chút hành lá vào tô hủ tiếu, môi mím lại, còn tim thì... không còn nghe theo lý trí nữa rồi.

Dì Sáu bật cười khoái chí, tiếng cười giòn tan vang khắp cả góc quán nhỏ: "Có cần tao qua hỏi cưới thằng Hùng cho bây không?"

Hùng đang bê tô hủ tiếu nóng hổi ra, nghe vậy thì suýt trượt tay, may mà giữ lại kịp. Anh cúi đầu thấp hơn bao giờ hết, tai đỏ ửng, miệng lắp bắp như gió thổi qua đám lá khô: "Dì... dì đừng có nói bậy... con còn chưa..."

Dương thì ngồi đó, chẳng tỏ vẻ gì là bị bất ngờ hay bối rối. Cậu chỉ nhìn Hùng bằng ánh mắt cười nhẹ, dịu dàng mà đầy tinh nghịch: "Nếu dì qua thiệt, chắc con đồng ý liền đó."

Dì Sáu trợn mắt, vỗ đùi cái đét: "Trời đất ơi, thằng nhỏ này chịu chơi quá trời luôn à! Ờ mà nghe khoái ha. Để mai tao soạn mâm lễ, mượn tạm bộ áo dài cưới của bà Bảy bên hẻm dưới, qua xin cưới đàng hoàng luôn."

Hùng giờ thì không biết trốn đâu cho hết ngượng. Anh đặt tô hủ tiếu xuống trước mặt Dương, rồi cúi gằm mặt, lí nhí: "Ăn... ăn đi, nguội mất ngon."

Dương chống cằm, mắt vẫn không rời Hùng, nụ cười cứ mãi trên môi như nắng sớm không chịu tắt. Còn Dì Sáu thì vừa đưa quạt phe phẩy, vừa lẩm bẩm cười: "Xóm mình sắp có đám vui rồi nha..."

"Dì, đừng chọc con nữa mà." Hùng vừa nói vừa cúi gằm mặt, đỏ mặt tía tai. Anh xoay người vội vã chạy ra phía sau quán, nơi có chồng tô chén đang chờ được rửa — như một cái cớ hoàn hảo để trốn tránh ánh mắt tinh nghịch của Dương và lời trêu ghẹo không ngớt của dì Sáu.

Dì Sáu nhìn theo cái dáng lưng gầy gò ấy mà lắc đầu cười, giọng chọc ghẹo vang lên rộn rã giữa không khí sáng sớm nhộn nhịp: "Thằng Dương chưa tỏ tình mày sao mà mày ngại dữ vậy Hùng! Bộ chưa ai dắt tay mày qua cầu bao giờ hay sao mà thấy trai đẹp là run dữ thần vậy hả?"

Dương bật cười, che miệng bằng bàn tay đang cầm đũa, mắt liếc ra sau quầy rửa chén nơi Hùng đang lúi cúi giả vờ bận rộn. "Dì Sáu, dì nói vậy anh ấy không dám nhìn mặt con luôn á."

Dì Sáu khoái chí quạt phành phạch, miệng thì trêu tiếp: "Chứ mày tính để nó rửa chén để trốn mày hoài à? Nam nhi đại trượng phu, thích thì nói đi, để người ta chờ đến bao giờ. Cái thằng đó nó hiền, nó nhát chứ nó thương ai thì nó thương tới chết đó Dương ơi."

Chợt trong lòng Dương bừng lên một cảm giác ấm áp, làn gió nhẹ từ buổi sáng tinh mơ như vờn qua mái tóc cậu, nhưng tâm trí lại đắm chìm trong ký ức mấy đêm trước. Đêm ấy, đêm định mệnh mà cậu và Hùng đã vượt qua những bức tường của chính mình để đến gần nhau hơn. Một cảm giác lạ lẫm, đầy ngọt ngào, như thể họ đã chờ đợi nhau từ rất lâu, dù trước đây chẳng ai dám ngỏ lời, cũng chẳng dám thừa nhận những gì đã âm thầm tồn tại trong trái tim mỗi người.

Cậu mỉm cười, ánh mắt trầm ngâm như lạc vào những suy tư miên man, rồi quay sang dì Sáu, người luôn là điểm tựa vững chắc trong cuộc sống của cậu, mà hỏi với vẻ mặt hóm hỉnh nhưng đầy quyết tâm: "Chắc con phải về thưa với bố mẹ chuyện sang hỏi cưới anh Hùng, dì Sáu nhỉ? Chậm là mất cơ hội, đúng không dì?" Giọng nói nhẹ nhàng nhưng trong đó lại có một sự chân thành, quyết đoán, như thể mọi điều đã được định đoạt từ trước. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao nhưng trong khoảnh khắc ấy, Dương cảm thấy mình đã sẵn sàng, sẵn sàng bước vào một chương mới của cuộc đời, nơi mà tình yêu, dù có bao nhiêu thử thách, vẫn là điều quý giá nhất.

Dì Sáu đang hớp ngụm trà đá, suýt nữa thì sặc vì câu nói bất ngờ của Dương. Bà trố mắt nhìn cậu, chiếc quạt trên tay ngừng phất, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khoái chí: "Trời đất ơi! Thằng nhỏ này thiệt hết biết mà! Nói chơi nói giỡn ai dè nó tính thiệt à nha!" Dì Sáu chống tay lên bàn, nghiêng người về phía Dương, giọng dịu lại "Vậy là hai đứa thiệt lòng với nhau rồi ha?"

Dương khẽ gật đầu, nụ cười trên môi pha chút ngượng ngùng nhưng ánh mắt lại tràn đầy kiên định. "Con chưa từng chắc chắn điều gì như lúc này. Con muốn bên anh ấy, bảo vệ ảnh... bù lại những tháng năm ảnh phải chịu đựng một mình."

Dì Sáu nhìn Dương thật lâu, ánh mắt vừa ấm áp vừa thấu hiểu. Bà đặt chiếc quạt mo cau xuống bàn, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu, giọng như nghèn nghẹn: "Con nít thời nay... thương ai là thương tới bến hen. Mà tao mừng... mừng vì thằng Hùng cuối cùng cũng có người biết thương nó thật lòng."

Bà quay mặt về phía quầy, nơi Hùng vẫn đang lúi húi rửa bát sau tấm rèm che nắng, giọng dì chùng xuống, chậm rãi: "Thằng nhỏ đó sống biết điều, hiền lành, cực khổ không than... nhưng tao nhìn hoài vẫn thấy nó cô đơn lắm con à. Nó giấu trong ánh mắt nhiều thứ lắm, như thể cả thế giới nó gồng gánh trên vai. Tao chỉ mong có ai đó đến bên nó, cho nó tựa vô mà không phải gồng nữa."

Dương lặng đi, trái tim như bị một bàn tay siết nhẹ. Cậu nghĩ đến những lần trộm nhìn Hùng làm việc mệt nhoài mà chẳng ai để tâm. Nghĩ đến cái dáng gầy gò cúi xuống rửa từng chiếc chén, lưng ướt đẫm mồ hôi dưới cái nắng gay gắt. Nghĩ đến ánh mắt Hùng lúc đêm khuya ấy – ánh mắt vừa run rẩy, vừa dịu dàng – khi cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay anh dưới ánh đèn chập choạng của căn phòng trọ nhỏ.

Cậu khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo cả sự đau lòng và niềm yêu thương tha thiết.

"Dì Sáu... con không hứa sẽ cho ảnh cuộc sống giàu sang nhưng con sẽ không để ảnh cô đơn nữa. Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ ở bên ảnh."

Dì Sáu khịt mũi, quay mặt đi, giả vờ quạt lấy quạt để cho nước mắt không kịp rơi. Rồi bà cười, nụ cười giòn giã nhưng ánh lên chút cảm động: "Thôi chết rồi, coi bộ tao phải bắt đầu chuẩn bị cái mâm cưới từ giờ quá ha."

Cả hai cùng bật cười trong sáng mai yên lành. Một cơn gió nhẹ nữa thoảng qua, mang theo hương vị thân quen của quán hủ tiếu, của tình thân, của niềm hy vọng.

Và giữa khu xóm lao động nhộn nhịp, đầy khói bụi, nơi những giấc mơ đôi khi còn phải dừng chân trước gánh nặng đời thường, một tình yêu đang âm thầm nở rộ – như một đóa hoa nhỏ bé nhưng mạnh mẽ vươn lên giữa những vết nứt của thời gian.

_

Đôi lời của tác giả:

Hé lô cả nhà iu, tui sắp thực tập xong rồi nè, tuần này là tuần cuối rồi, đợi tui xong xuôi hết rồi mình gặp lại nhau nha. Tiện đây tui hỏi cái, có ai đi fmt day 5 của anh Hùng hong dạ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro