Chương 19
Sáng hôm sau, Đăng Dương đến văn phòng làm việc của Quang Hùng từ sớm, cậu còn chu đáo chuẩn bị bữa sáng cho anh. Mặc dù đêm qua không ngủ ngon, nhưng trong lòng Đăng Dương vẫn cảm thấy một chút ấm áp, dù là nhỏ nhoi, từ cuộc gặp tối hôm trước. Cậu muốn thử một lần nữa, muốn đối mặt và làm mọi thứ khác đi. Đôi tay cậu khéo léo bày biện bữa sáng lên bàn làm việc của Quang Hùng: một đĩa bánh mì nướng vàng ươm, một ly cà phê đen nóng hổi, và một bát trái cây tươi mát.
Quang Hùng vẫn chưa đến văn phòng, nhưng Đăng Dương không vội. Cậu đứng ở cửa sổ, nhìn ra ngoài, tâm trạng một lúc như thả lỏng, một lúc lại căng thẳng. Dù gì, bữa sáng này cậu đã chuẩn bị từ lòng chân thành. Cậu hy vọng rằng, lần này, mọi thứ sẽ khác.
Chỉ vài phút sau, Quang Hùng bước vào văn phòng, tay cầm một túi hồ sơ lớn, mắt vẫn còn mơ màng vì chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Khi nhìn thấy bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, anh không khỏi ngạc nhiên. Đôi mắt anh nhìn qua Đăng Dương một lúc lâu, rồi lại nhìn chiếc bánh mì nướng vàng ươm trên bàn.
"Em làm cái này sao?" Quang Hùng lên tiếng, giọng anh có vẻ hơi khàn, như thể chưa thực sự thức dậy hết.
"Vâng, em làm đó" Đăng Dương mỉm cười, rồi lại quay sang nhìn anh, trong lòng có chút hồi hộp
"Anh ăn đi, em biết anh thích cà phê đen mà."
Quang Hùng im lặng một lát, rồi ngồi xuống ghế, nhận lấy ly cà phê. Anh uống một ngụm nhỏ, rồi ngẩng lên nhìn Đăng Dương với ánh mắt không rõ ràng. Trong mắt anh, có một sự lạ lẫm và một chút cảm xúc khó đoán. Đăng Dương chỉ đứng im, không dám nói thêm gì, sợ rằng chỉ một câu nói có thể làm không khí trở nên ngượng ngùng và khó xử.
Sau một vài phút im lặng, Quang Hùng mới phá vỡ sự yên tĩnh, đặt ly cà phê xuống, nhìn Đăng Dương một cách nghiêm túc.
"Em biết là... sau tất cả những gì đã qua, những gì em làm sẽ không dễ dàng khiến anh thay đổi, đúng không?" Quang Hùng bắt đầu, giọng anh trầm xuống.
Đăng Dương hơi sững lại một chút, nhưng rồi cậu mỉm cười, ánh mắt kiên định.
"Em không hy vọng mọi thứ sẽ thay đổi ngay lập tức, nhưng em muốn thử lại. Em muốn cho chúng ta một cơ hội... cho dù đó có thể chỉ là một cơ hội nhỏ bé."
Quang Hùng im lặng một lúc lâu, ánh mắt anh nhìn vào bức tường đối diện, có vẻ như đang suy nghĩ rất nhiều. Cảm xúc trong anh lẫn lộn, vừa đau, vừa tiếc nuối, lại vừa hy vọng. Nhưng anh không nói gì thêm, chỉ đứng dậy, đi về phía bàn làm việc, và bắt đầu lướt qua đống giấy tờ.
"Nếu hôm nay không có lịch...thì ở lại xem qua chút thiết kế này đi, nếu có chỗ nào muốn sửa thì nói với anh"
"Anh rất tận tâm với em" Đăng Dương nheo mắt cười
"Vì em là khách hàng của anh"
Đăng Dương khẽ cười, cảm nhận một chút ấm áp từ câu nói của Quang Hùng, dù rằng giọng anh vẫn trầm và có chút xa cách. Cậu ngồi xuống bàn làm việc, quan sát những bản thiết kế mà Quang Hùng vừa mang ra. Mỗi đường nét trên những bản phác thảo đều toát lên sự tỉ mỉ, công phu mà Quang Hùng luôn thể hiện trong công việc của mình. Đăng Dương khẽ mỉm cười, nhìn anh với ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.
"Anh làm những thiết kế này, luôn để tâm đến từng chi tiết nhỏ nhỉ?" Đăng Dương hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng, không giấu được sự thán phục.
"Đúng vậy. Cả thiết kế lẫn người mặc, đều cần phải hoàn hảo."
Quang Hùng trả lời, không ngẩng đầu lên mà vẫn chăm chú vào công việc. Anh không biết liệu mình có nên nói nhiều hơn hay không, nhưng trong lòng lại không thể ngừng suy nghĩ về những lời Đăng Dương vừa nói.
"Thật ra, em không chỉ là một khách hàng đâu" Đăng Dương chậm rãi tiếp lời, vừa xem qua các mẫu thiết kế.
"Em biết anh thế nào rồi mà, không phải sao?"
Quang Hùng nhìn lên, đôi mắt anh thoáng chút bất ngờ, rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng như thường lệ
"Thế nào là thế nào?"
Đăng Dương nhướng mày, ánh mắt không hề rời khỏi những bản thiết kế mà anh vẫn đang say mê làm việc
"Em nghĩ anh là người dễ dàng quên đi những thứ quan trọng sao? Dù có bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn là người thân của em."
Quang Hùng hơi sững lại, ngừng tay lại một chút rồi cúi xuống tiếp tục công việc
"Đăng Dương, em đừng làm anh rối thêm nữa." Giọng anh có phần mệt mỏi, nhưng ánh mắt thì không thể che giấu được sự mâu thuẫn trong lòng.
Đăng Dương không trả lời ngay mà lặng im, đôi mắt cậu dừng lại ở những bản thiết kế ấy. Thực sự, cậu đã suy nghĩ rất nhiều về những gì đã xảy ra giữa họ. Nhưng dù có cố gắng thế nào, trong lòng vẫn luôn khao khát một điều gì đó chưa trọn vẹn. Cuối cùng, cậu hít một hơi dài rồi quay sang nhìn Quang Hùng.
"Anh làm việc ở đây cũng lâu rồi, đúng không?" Đăng Dương phá vỡ im lặng, cố gắng thay đổi không khí.
"Ừ, gần năm năm rồi," Quang Hùng đáp, nhưng có vẻ anh không để tâm lắm đến câu hỏi này.
"Vậy anh có nghĩ về những thứ mình đã bỏ lỡ không?" Đăng Dương hỏi, giọng cậu thoáng chút ngập ngừng.
Quang Hùng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Đăng Dương. Có một cảm giác gì đó trong ánh mắt anh, một sự thay đổi nhẹ nhàng nhưng rõ rệt
"Đôi khi, người ta chỉ cần tiếp tục bước đi, không cần phải quay lại nhìn quá khứ."
Đăng Dương khẽ gật đầu, hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Quang Hùng. Cậu đã quá quen với việc anh luôn giữ cho mình một khoảng cách nhất định, không muốn nói về quá khứ. Nhưng hôm nay, cậu lại muốn thử một lần nữa, dù chỉ là một bước nhỏ.
"Anh vẫn chưa trả lời em," Đăng Dương nhẹ nhàng nói.
"Về chuyện gì?" Quang Hùng không tỏ ra ngạc nhiên, nhưng giọng anh vẫn có một chút bối rối.
"Về cơ hội," Đăng Dương mỉm cười, đôi mắt sáng lên đầy hy vọng
"Em muốn thử lại, còn anh?"
Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua. Quang Hùng nhìn vào mắt Đăng Dương, đôi mắt ấy vẫn ánh lên sự chân thành, không chút do dự. Nhưng anh vẫn im lặng. Mặc dù trong lòng có một thứ gì đó muốn nói, nhưng không thể. Anh không biết liệu có nên tiếp tục hay không, nhưng rõ ràng trong lòng anh, Đăng Dương vẫn luôn có một chỗ đứng.
"Anh... không biết," Quang Hùng thở dài, đặt bút xuống, rồi quay mặt đi
"Có lẽ, chúng ta đã quá xa rồi."
Đăng Dương không đáp lại ngay, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Dù biết rằng mọi thứ không thể quay lại như xưa, nhưng cậu vẫn muốn thử, dù là một lần nữa, để xem liệu hai người có thể tìm được cách để lại gần nhau hơn.
Cuối cùng, Đăng Dương đứng dậy, bước đến gần Quang Hùng, đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên vai anh.
"Không sao đâu, dù anh có quyết định thế nào thì em vẫn sẽ ở đây, đúng không?" Cậu nhẹ nhàng nói.
Quang Hùng không quay lại nhìn cậu, nhưng từ đôi mắt anh, có lẽ, một phần nào đó trong anh cũng cảm nhận được sự ấm áp mà Đăng Dương mang đến.
Câu chuyện của họ có lẽ chưa kết thúc. Chỉ là, nó cần thêm thời gian để tìm ra một lối đi mới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro