#1 Đây Là Ảo Giác

Lê Quang Hùng ở bên trong một hồi đau đớn tỉnh lại, trước mắt một mảnh tăm tối, cả người phảng phất đặt mình trong dung nham núi lửa nóng bỏng, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có một chỗ nào không đau.

Anh cố gắng nghĩ lại lúc trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng trong đầu dĩ nhiên trống rỗng, anh hoàn toàn không nhớ rõ mình đã gặp việc gì, càng không rõ tình cảnh bây giờ, thậm chí...ngay cả mình bây giờ còn sống hay không cũng không biết.

Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện làm cho anh trong nháy mắt hoảng hốt, thân thể cơ hồ theo bản năng giằng co kịch liệt.

Trên dụng cụ đo đạc dữ liệu theo động tác của anh không ngừng mà nhảy loạn, còi báo động phát ra tiếng "Tích tích", bên tai truyền đến tiếng bước chân ngổn ngang, tiếp đó có người tiến lên thật chặt đè lại hai cánh tay của anh.

- Sóng điện não hỗn loạn! Huyết áp tim đập tăng lên nhanh chóng! Cậu ta đang chống cự!

- Giữ chặt cậu ta, lập tức chuẩn bị tiêm thuốc an thần!

- Cơ bắp căng thẳng cực độ bài xích tất cả ngoại vật, kim tiêm căn bản không đi vào được, làm sao bây giờ thiếu tá?

Lúc này ở trong khoang thuyền vũ trụ Domas, thanh âm huyên náo liên tiếp, trong hỗn loạn đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên.

- Thôi, không cần làm chuyện vô ích, đem mấy cái dây truyền rút ra, xem ra cậu ta đã tỉnh rồi.

Một câu nói giống như sấm chớp chém vào sương mù dày đặc, khiến động tác của Quang Hùng đột nhiên hơi ngưng lại, khó giải thích được cảm thấy âm thanh này hết sức quen thuộc, dường như đã nghe qua ở nơi nào đó, làm cho anh tuy rằng không thấy được người trước mắt nhưng trong lòng lại nảy sinh cảm giác bài xích xen lẫn phiền chán.

Không còn trói buộc trên người, ý thức của anh từ từ thức tỉnh, anh mở mắt ra, đối diện là một mảnh ngân hà mênh mông, những vì sao sáng lấp lánh tô điểm trên bầu trời đen kịt, làm cho anh nhất thời không biết mình đến tột cùng đang ở nơi nào.

Gian nan chống đỡ thân thể ngồi dậy, mới vừa nhìn tình huống xung quanh, trên người liền truyền đến một hồi đau đớn, Quang Hùng "tê" một tiếng lại nặng nề ngã trở về.

- Khuyên cậu thành thật một chút chớ lộn xộn, nếu như trên bụng lại có thêm lỗ thủng cũng không có người cứu được cậu.

Chuỗi thanh âm kia lạnh lùng, Quang Hùng theo bản năng quay đầu lại, vì ngược sáng nên chỉ nhìn thấy một người cao to kiên cường hai chân dài thẳng tắp ngồi ở trên ghế cách đó không xa.

Người này mặc trên người quân trang màu xanh lam thẳng tắp, đường nét cứng rắn lạnh lẽo từ vai rộng thu vào bên hông, phía dưới hai chân thon dài mạnh mẽ được bọc trong đôi ủng chiến màu đen, phác hoạ ra một đường nét cường hãn.

Lúc này trong tay hắn còn cầm một quyển sách, nhìn thấy Quang Hùng nhìn sang mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lấy xuống cặp kích màu vàng đeo trên đôi mắt, lộ ra một đôi mắt màu mực thâm thuý sâu thẳm.

Phút chốc Quang Hùng rốt cục nhận ra người này là ai.

Đăng Dương!?

- ...Tại sao là anh?

Nếu như biết đến người thứ nhất nhìn thấy là tên này, anh tình nguyện lập tức ngất đi một lần nữa, như vậy cũng tốt hơn vừa mở mắt liền thấy gương mặt làm cho người ta chán ghét.

Đăng Dương như là không nghe thấy lời của anh, cũng không thèm nhìn anh một cái, xoay người lại hướng sĩ quan bên cạnh liếc mắt ra hiệu, sau đó năm sáu bác sĩ lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới giúp anh kiểm tra thân thể.

Có người kiểm tra mắt, có người kiểm tra tim, có người kiểm tra ổ bụng...một loạt động tác khiến Quang Hùng sững sờ tại chỗ, căn bản chưa kịp phản ứng đến cùng là chuyện gì xảy ra.

Mãi đến tận khi bọn họ khiến anh giống như con rối kiểm tra hơn nửa ngày, một người trong đó mới cười hướng anh chào một cái.

- Chúc mừng Lê thiếu tá, thân thể của ngài đã bắt đầu khôi phục.

- Không thể không nói ngài lần này đại nạn không chết, tuyệt đối là kỳ tích.

- Thế nhưng dù sao bị thương nặng như vậy, sau khi về nước vẫn là phải làm kiểm tra toàn diện,

- Mà chiếu theo tình trạng của ngài bây giờ, tin tưởng chỉ cần an dưỡng tốt, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục.

Nghe xong lời này, trên mặt Quang Hùng một mảnh mờ mịt, giống như đang nghe chuyện của một người khác, hoàn toàn không biết đối phương đang nói cái gì.

Anh...bị trọng thương, còn đại nạn không chết?

Nhưng vì cái gì một chút ấn tượng anh cũng không có...

Nhìn thấy biểu cảm của anh, sắc mặt Đăng Dương trong nháy mắt lạnh mấy phần, nhìn vị bác sĩ kia vung tay nói.

- Nếu đã không có nguy hiểm tính mạng, mấy người đi xuống trước nghỉ ngơi đi.

- Lê thiếu tá vào lúc này đầu khả năng còn chưa tỉnh táo lắm.

- Rất nhiều chuyện đại khái cần tôi "tự mình" giải thích cho cậu ta.

Ánh mắt của hắn lạnh lẽo cứng rắn tựa như đao kiếm, hướng trên người Quang Hùng quét qua, trong nháy mắt anh không khỏi có loại dự cảm xấu, luôn cảm giác hai chữ "tự mình" này tựa hồ có ý riêng.

Bác sĩ tự nhiên phục tùng mệnh lệnh, sau khi dặn dò vài câu liền rời đi, cửa lớn vang lên "cùm cụp" một tiếng khoá lại, trong lúc nhất thời nơi này chỉ còn dư lại hai người Quang Hùng và Đăng Dương, bầu không khí rơi vào tịch mịch trước nay chưa từng có.

Đăng Dương giống như tảng băng không nhúc nhích đứng tại chỗ, một đôi mắt thâm thuý nhìn chằm chằm vào Quang Hùng, hoàn toàn không có một chút xíu ý tứ muốn mở miệng nói chuyện.

Quang Hùng từ trước đến giờ chán ghét bộ dạng ngông cuồng tự đại này của đối phương, rõ ràng là tên này chủ động lưu lại, bây giờ ngay cả cái rắm cũng không thả một cái, tỏ rõ là chờ mình mở miệng cầu xin hắn, hừ, Đăng Dương cũng không quá xem thường anh rồi, Quang Hùng này là ai cơ chứ?

Quang Hùng ở trong lòng nguyền rủa một trận, thẳng thắn nhắm mắt lại không nói lời nào.

Nhưng ngay khi anh nhắm mắt, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng "Tích" vang lên, sau đó nắp khoang chữa bệnh từ từ vén lên, lúc trước nằm ở bên trong không có chú ý, vào lúc này nắp mở lên anh mới đột nhiên phát hiện mình dĩ nhiên toàn thân trần trụi, khắp toàn thân không có một bộ quần áo!

Chuyện này...cũng quá mất mặt đi!?

Quang Hùng hít vào một ngụm khí lạnh, gương mặt nhất thời đỏ ửng, lúc này tay Đăng Dương từ trên công tắc khoang chữa bệnh buông ra, từ từ đi tới.

Biết rõ nằm ở bên trong khoang chữa bệnh không mặc quần áo là chuyện rất bình thường, thế nhưng nhìn đến Đăng Dương một thân chỉnh tề, mà chính mình toàn thân lại không mặc gì, trong lòng Quang Hùng không khỏi xấu hổ cùng phẫn nộ.

Vì buộc anh mở miệng trước, Đăng Dương anh đủ tàn nhẫn.

- Đăng Dương anh đến cùng muốn làm gì?

Khẩu khí của anh rất mãnh liệt, thế nhưng giờ khắc này đã là phong độ tốt nhất anh có thể bày ra.

Anh cũng không phải da mặt mỏng sợ Đăng Dương nhìn thấy, mà là căn bản không muốn cùng người này phí lời, dù sao hai người nhìn nhau chán ghét rất nhiều năm, ngay cả khi cùng nhau ở dưới một mái hiên cũng cảm thấy khó chịu, huống chi bản thân anh lúc này rất giống một con cá đang nằm trên thớt bị hắn nhìn chằm chằm.

Đăng Dương mặt không thay đổi liếc anh một cái, khoé miệng hiếm thấy câu ra một vệt nụ cười tự tiếu phi tiếu.

- Rốt cục cam lòng lên tiếng rồi? Tôi còn chưa hỏi cậu muốn làm gì, cậu ngược lại trước tiến chất vấn tôi.

- Anh có ý gì?

Đăng Dương nhíu mày, xì cười một tiếng.

- Lê Quang Hùng, cậu sẽ không thật sự dự định cùng tôi chơi trò mất trí nhớ đi?

- Vừa nãy nhiều người như vậy, cậu giả ngu ngốc tôi cũng lười vạch trần cậu.

- Hiện tại vẫn còn ở nơi này giả ngu, cậu rốt cục có ý gì.

- Anh cảm thấy bây giờ tôi đang diễn kịch?

Quang Hùng chặt chẽ nhíu mày.

- Chẳng lẽ không đúng?

Đăng Dương đi vào vài bước, trong con ngươi thâm thuý chợt loé lên cười nhạo.

- Đột nhiên lại giả bộ mất trí nhớ, nhưng có thể nhớ tôi là ai, cũng nhớ được thân phận của mình.

- Thế nhưng lại quên đi đoạn ký ức đem đến cho tôi phiền phức, đừng nói cho tôi đây là trùng hợp.

Hiện tại rốt cuộc là ai đang gây cho ai phiền phức?

Quang Hùng bị khẩu khí của hắn đâm bị thương, nhất thời không khống chế được tâm tình, cười lạnh,

- Tôi gây phiền phức cho anh? Đăng Dương sao anh có thể phát ngôn không suy nghĩ như vậy.

- Tôi gây phiền phức cho ai tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho anh.

- Xem ra cậu thật sự dự định giả ngu, vậy rất tốt, nếu cậu không nhớ rõ, vậy thì tôi cũng không ngại giúp cậu nhớ lại.

Đăng Dương dùng ngữ khí thuật lại nói xong lời này, khoé miệng đột nhiên câu lên một vệt cười nhạt, cái biểu cảm này khiến trong lòng Quang Hùng nhất thời cảnh giác mãnh liệt, đúng lúc định hỏi hắn muốn đùa giỡn cái gì, hắn lại giơ hai tay đẩy một cái trực tiếp đem anh vây ở giữa khoang chữa bệnh và lồng ngực của hắn.

Khoảng cách của hai người đột nhiên rút ngắn, gần đến mức Quang Hùng vừa ngẩng đầu có thể va vào chóp mũi của hắn!

Nhìn đôi môi Đăng Dương gần trong gang tấc không ngừng đến gần, Quang Hùng chỉ một thoáng da gà nổi rần rần, gần như bản năng giơ tay chặn mặt của đối phương.

- Đăng Dương con mẹ nó anh đến cùng muốn làm gì!

Thế nhưng theo dự liệu của anh tất cả đều không xảy ra, Đăng Dương chỉ là cúi đầu, tránh khỏi anh cầm lên máy lưu trữ đặt ở bên cạnh khoang chữa bệnh.

Sau đó hắn lại dùng phong thái nho nhã lễ độ lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách hai người, mà âm thanh của Quang Hùng vừa nãy tức đến nổ phổi vẫn còn vang vọng ở bên trong thuyền vũ trụ rộng lớn.

- .....

Nghe âm thanh vọng lại của chính mình, cả gương mặt của Quang Hùng tựa hồ biến thành màu đỏ tía.

Nhìn chằm chằm vẻ mặt của Quang Hùng, trong mắt Đăng Dương loé lên sự sung sướng, thưởng thức xong biểu cảm lúng túng của đối phương, mới chậm rãi mở miệng,

- Lê thiếu tá, cậu kích động như thế làm gì, sẽ không phải cho rằng tôi muốn hôn cậu đấy chứ?

- Yên tâm, tôi không phải loại người đói bụng ăn quàng như thế.

- Thu hồi ngay ảo tưởng đáng thương của cậu đi, chúng ta phải nói chuyện chính.

Nói xong hắn không chờ Quang Hùng cãi lại, trực tiếp giơ lên máy lưu trữ trong tay, ấn nút công tắc.

Màn hình màu xanh nhạt lấp loé mấy lần, trên trần nhà chiếu ra hình ảnh rõ nét, trong nháy mắt một chiến hoả bay tán loạn hiện ra ở trước mắt.

Máy lưu trữ này vốn là đồ vật Quang Hùng mang theo trên người, cho nên khi nhìn thấy mưa bom bão đạn quen thuộc trước mắt, thân thể của anh trong nháy mắt cứng đờ, nhất thời quên mất nên nói cái gì.

Trải qua cả ngày ác chiến kịch liệt, quân địch còn năm tàn binh cuối cùng bị đánh xuống một tinh cầu xa lạ, mà tiểu đội Domas của bọn họ cũng vì trận chiến này chịu rất nhiều tổn thất, đồng đội hàng ngũ thứ nhất toàn quân bị diệt, chỉ còn dư lại đội trưởng chính là Quang Hùng một mình hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt sau cùng.

Lúc này chiến hạm bị hủy, hoàn toàn chưa có hi vọng trở về, năng lượng của cơ giáp cũng sắp cạn kiệt, mà kẻ địch còn ẩn giấu ở chỗ tối lúc nào cũng có thể đánh lén, trận chiến này không thể tránh khỏi.

Quang Hùng hít sâu một hơi, khởi động súng vừa muốn hành động, trong máy truyền tin lại đột nhiên truyền đến âm thanh Đăng Dương.

"Lê thiếu tá, lập tức đình chỉ tất cả hành động, không được khai chiến, lập tức rút đi."

Động tác Quang Hùng đột nhiên hơi ngưng lại, coi chính mình nghe lầm.

"Chiến hạm bị phế bỏ, còn có thể rút đi chỗ nào? Hiện tại không ra tay chẳng lẽ muốn ngồi xổm ở chỗ này chờ chết sao?"

"Lê thiếu tá, đừng để cho tôi lặp lại lần thứ hai."

Đăng Dương vừa dứt lời, máy định vị liền lập tức truyền đến tiếng còi báo động chói tai, nhìn năm điểm sáng đỏ thắm trên màn hình rada đang nhanh chóng hướng về phía mình, trên trán Quang Hùng thấm đẫm mồ hôi, không nhịn được gầm nhẹ.

"Anh để tôi rút đi cũng phải cho tôi một lý do."

"Tôi là tổng chỉ huy trận chiến này, tôi không cần phải báo cáo cho cậu lý do, đây là quân lệnh."

Âm thanh Đăng Dương lạnh như băng giờ khắc này nghe vào quả thực không có nhân tính, mà lúc này một chùm ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên từ sau tai kéo tới, Quang Hùng theo bản năng tránh thoát một đòn, kẻ địch đã gần ngay trước mắt!

Anh căn bản không kịp tiếp tục để ý tới Đăng Dương, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại, tay cầm súng giơ lên, chỉ một thoáng cát bay đá chạy, trước mắt hình ảnh trong máy đung đưa kịch liệt.

Nhìn từng cảnh tượng quen thuộc ấy, đầu Quang Hùng vang lên ong ong, vô số ký ức rải rác giống như cuồng phong trong nháy mắt đem anh một lần nữa cuốn vào đoạn hồi ức này, sau đó anh trơ mắt nhìn "chính mình" trong máy lưu trữ gọn gàng nhanh chóng giải quyết tất cả kẻ địch, trong lúc cho là rốt cục có thể thở ra một hơi, sau lưng lặng yên không tiếng động xuất hiện một nòng pháo đen ngòm...

Một giây sau hình ảnh trời đất quay cuồng, anh bị vũ khí này hung hăng bắn trúng, nặng nề ngã ở trên mặt đất.

Nỗi đau xé rách tim gan đột nhiên xuất hiện, lục phủ ngũ tạng phảng phất hóa thành dòng máu, không ngừng từ trong miệng trào ra bên ngoài, tư vị khắc cốt ghi tâm như một cây búa tàn nhẫn mà nện ở trên đầu Quang Hùng, làm cho anh chỉ một thoáng khôi phục toàn bộ ký ức.

Anh rốt cục nhớ tới trước khi rơi vào hôn mê, tựa hồ nhìn thấy một bóng người chạy về phía anh, bên tai truyền đến âm thanh hô hoán cấp thiết của người này, sau đó anh rơi vào một cái ôm ấp cực nóng mà cực rắn, anh hao hết toàn bộ khí lực mở mắt ra, hiện ra trong tầm mắt lại thấy được gương mặt Đăng Dương.

Chẳng qua là lúc đó anh vẫn cho đây đều là ảo giác, bằng không tại sao ở giây phút trước khi đối diện tử thần anh lại nhìn thấy tên tình địch mang gương mặt cá chết kia.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro