#13 Kết Hôn Đi 1
Vừa nhìn thấy người ngồi trong phòng dĩ nhiên là Trần Đăng Dương, Lê Quang Hùng chưa nói một câu, quay người liền đi ra ngoài, thế nhưng hai người mặc áo đen dẫn anh vào lại cầm súng trực tiếp chặn trước cửa.
Ngực Quang Hùng kịch liệt chập trùng mấy lần, trầm mặt nói.
- Tránh ra, các người muốn cãi lời quân lệnh sao?
Thế nhưng hai người họ vẫn cứ không nhúc nhích đứng ở nơi đó, thật giống như không đem vị thiếu tá này để vào trong mắt.
- Vô dụng, bọn họ là vệ sĩ riêng của tôi, không phải bộ binh, cho nên sẽ không nghe lời cậu đâu.
Đăng Dương bưng cốc cà phê lên nhợt nhạt nhấp một ngụm, mới chậm chậm thong thả khoát tay hướng về phía hai người kia.
- Được rồi, tôi và Lê thiếu tá còn có chuyện muốn nói, hai người đi xuống trước đi.
Vừa nghe lời này hai người này mới rốt cục có phản ứng, một tiếng "ầm" vang lên cửa được đóng lại, Quang Hùng trơ mắt nhìn sân trước ngôi nhà biến mất ở giữa khe cửa, trong lúc nhất thời trong cả căn phòng rộng lớn chỉ còn dư lại hai người là anh và Đăng Dương.
Từ hôm qua tại quán bar Domuzik sau khi xác định Đăng Dương chính là người ảnh hưởng đến hormone của anh, Quang Hùng luôn tận lực trốn tránh chuyện này, thậm chí còn cố ý quăng nó sau đầu, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng bây giờ, "kẻ cầm đầu" đột nhiên quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt anh, trong lúc nhất thời trong lòng anh không khỏi kinh ngạc hoảng loạn, phẫn nộ... vô số tâm tình đan xen vào nhau, làm cho anh không có cách nào bày ra bộ dạng vân đạm phong khinh*, chỉ muốn nhanh chóng rời bỏ mảnh đất thị phi này, cách Đăng Dương càng xa càng tốt.
(Vân đạm phong khinh: Mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.)
Thế nhưng Đăng Dương lại giống như nhìn thấu tâm tư của Quang Hùng, hắn dùng đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, không nhanh không chậm nói.
- Cậu có đứng cả ngày nghiên cứu cánh cửa kia cũng vô dụng.
- Không có mệnh lệnh của tôi, ngày hôm nay nơi này ngay cả một con ruồi cũng không bay ra ngoài được.
Một câu nói trực tiếp nhen nhóm lửa giận trong lòng Quang Hùng, anh quay người nhanh chân đi đến bên cạnh Đăng Dương, hai tay chống đỡ mặt bàn ở trên cao nhìn xuống nói.
- Đăng Dương, anh đến tột cùng muốn làm gì?
- Tôi không cảm thấy giữa hai chúng ta có chuyện gì cần nói, đáng để anh tốn công phí sức như vậy "mời" tôi đến đây.
Đăng Dương không vội vã nói chuyện, đôi mắt ở trên người Quang Hùng băn khoăn một phen, theo dõi mái tóc có chút xốc xếch cùng với quân trang bẩn thỉu của Quang Hùng, nửa ngày mới lắc đầu.
- Chỉ là một đêm không gặp thôi, làm sao cậu lại biến thành bộ dạng lôi thôi này.
Một câu nói khiến Quang Hùng toàn thân cứng đờ, đầu giống như bị người nào đó gõ vào một búa vang lên ong ong.
Trên đời này làm sao lại có người ác liệt như Đăng Dương, không hiểu ra sao đem anh trói đến đây, không trả lời vấn đề của anh còn chưa tính, bây giờ lại còn dám chê anh lôi thôi!?
- Nếu như Trần thượng tá thích sạch sẽ như thế, vậy anh đi tìm người không lôi thôi đến thay thế tôi đi, đỡ phải ghét bỏ tôi ở đây làm hỏng mắt của anh.
Quang Hùng không chút lưu tình lườm hắn một cái, Đăng Dương nhíu mày, thả xuống cốc cà phê trên tay.
- Tôi là nói trong trường hợp như ngày hôm nay, cậu mặc như vậy rất thất lễ.
- Sớm biết cậu khó nhìn như vậy, tôi nên trước tiên để cho bọn họ dẫn cậu đi mua một bộ quần áo vừa mắt.
Hai người nói chuyện hoàn toàn nước đổ đầu vịt, Quang Hùng bị suy nghĩ của Đăng Dương làm cho gân xanh trên thái dương hiện rõ mồn một, cái tên này đến cùng có hiểu anh đang nói chuyện gì hay không!
- Đăng Dương anh đến cùng muốn nói cái gì, nói thật cho anh biết, ngày hôm nay tâm tình của tôi rất kém cỏi, không có thời gian ở đây cùng anh khua môi múa mép.
- Tôi nói trường hợp như ngày hôm nay, cậu mặc như vậy rất thất lễ.
- Tôi đã nói rõ ràng như vậy chẳng lẽ cậu hoàn toàn không hiểu?
Đăng Dương nhất thời nhíu chặt lông mày hơn, đã bắt đầu hoài nghi sau này hai người đến tột cùng nên làm sao đồng thời sinh hoạt.
Quảng Hùng không nhịn được xì cười một tiếng, trong giọng nói mang theo ý khinh thường, dường như đã hiểu rõ.
- Đăng Dương anh thật giỏi, mới lên chức chưa được mấy ngày đã bắt đầu ra oai rồi.
- Dù thế nào tôi cũng chỉ là một thiếu tá nhỏ nhoi thôi, hiện tại mặc quân trang cũng không thể gặp được anh?
- Vậy bây giờ có phải tôi nên tô son trác phấn, ăn mặc lộng lẫy, mới có thể thỏa mãn thú vui của anh không?
Câu nói châm chọc này cũng không khiến Đăng Dương tức giận, ngược lại hắn còn rất nghiêm túc suy tư một chút bộ dạng Quang Hùng tô son trác phấn, sau đó mặt không thay đổi lắc lắc đầu.
- Tôi không thích dáng vẻ đó của cậu, nhưng cũng không hi vọng sau này trong lúc cậu ở nhà tôi ăn nói không lịch sự như thế.
Một câu nói khiến Quang Hùng không khỏi tức giận, từ hôm nay bắt đầu từ khi bước vào căn phòng này, anh không hề hiểu Đăng Dương đang nói cái gì, vào lúc này càng lộ ra biểu tình giống như đang nhìn người có bệnh thần kinh.
- Tôi có phòng kí túc xá của tôi, tại sao phải đến nhà anh sống.
- Cậu không muốn sống ở nhà tôi thì cậu có thể sống ở đâu?
Đăng Dương nhíu lông mày, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra biểu tình không vui, giống như là chuyện đương nhiên nói.
- Sau này chúng ta cùng nhau, đương nhiên phải ở chung một chỗ.
- Tuy rằng tránh không được sẽ xuất hiện một ít ma sát, mà dù sao cũng tốt hơn nhiều bị người ta nói chúng ta bằng mặt không bằng lòng.
- Đương nhiên, tôi sẽ không hạn chế sự tự do của cậu, cũng hi vọng cậu có thể khiêm tốn một chút.
- Chúng ta ở cùng một chỗ, cũng đừng đi lại bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
- Đừng cho là tôi không biết máy truyền tin của cậu có bao nhiêu người gửi đến tin nhắn tỏ tình.
Lời này vừa nói ra, Quang Hùng hoàn toàn bối rối, trợn mắt hốc mồm cứng đơ đứng ở chỗ cũ, nửa ngày mới tìm về âm thanh của mình
- Anh nói "cùng nhau" là có ý gì?
Đăng Dương nhấp một hớp cà phê, không nhanh không chậm mở miệng.
- Đăng kí kết hôn, trở thành bạn đời hợp pháp, cậu thích câu trả lời nào?
Khẩu khí của hắn như đang hỏi "Tối nay cậu ăn cái gì" dường như rất thoải mái, nhưng lại làm cho Quang Hùng không hiểu ra sao hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ cảm thấy một đạo sấm sét trực tiếp nện ở trên đầu, nửa ngày chưa hoàn hồn lại.
- Anh...có phải bị ngã ảnh hưởng đến não rồi không?
- Có bệnh hãy mau uống thuốc, đừng nói lung tung doạ tôi như thế, trò đùa này không buồn cười một chút nào đâu.
- Cậu cảm thấy được tôi đang đùa giỡn?
Đăng Dương ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn lạnh lùng âm trầm không hề thay đổi, một đôi mắt thâm thúy híp lại, lóe lên ánh sáng sâu thẳm lộng lẫy.
Đối diện ánh mắt như vậy, hầu kết của Quang Hùng khó khăn chuyển động mấy lần, rốt cục ý thức được Đăng Dương đang nói sự thật.
Nhưng chuyện này không khỏi cũng quá hoang đường!
Đến tột cùng là Đăng Dương điên rồi hay là anh còn chưa tỉnh ngủ, hắn đến cùng biết biết mình đang nói cái gì hay không?
- Đăng Dương con mẹ nó anh đang đùa tôi phải không?
- Tôi căn bản không thích anh, tại sao anh lại muốn kết hôn với tôi, huống hồ...
Nói tới chỗ này, Quang Hùng bỗng nhiên dừng lại, theo bản năng sờ sờ chóp mũi mới tiếp tục nói.
- Huống hồ, chúng ta đều là cầm kiếm giả, tôi đối với đồng loại không có hứng thú, pháp luật cũng sẽ không cho phép chuyện hoang đường như thế xảy ra.
Nói xong lời này, Quang Hùng trầm mặt xoay người rời đi, Đăng Dương lại đột nhiên ở sau lưng khẽ cười một tiếng.
- Pháp luật không cho phép hai cầm kiếm giả kết hôn, thế nhưng bây giờ cậu còn là cầm kiếm giả sao?
Một câu nói trong nháy mắt khiến bước chân của Quang Hùng dừng lại, cứng ngắc xoay đầu lại.
- ...Anh biết rồi?
Đăng Dương thản nhiên gật gật đầu.
- Đây vốn cũng không phải là bí mật gì, tự nhiên Vương Trọng Sơn biết đến, rất nhanh tất cả mọi người sẽ biết đến chuyện gien của cậu bị biến dị.
Hắn thậm chí ngay cả chuyện của Vương Trọng Sơn cũng biết...
Trái tim của Quang Hùng trong nháy mắt nhảy lên tới cuống họng, phía sau lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, trong mắt lộ ra biểu cảm đề phòng.
- ...Anh đến cùng muốn làm gì? Cũng chuẩn bị uy hiếp tôi sao?
Theo dõi ánh mắt phòng bị của Quang Hùng, ánh mắt Đăng Dương lóe lên không thích, sắc mặt cũng theo đó mà trầm xuống, Quang Hùng dĩ nhiên đem hắn cùng với lão cáo già gian dối nham hiểm Vương Trọng Sơn kia hợp làm một, ngày hôm nay xem như là cầu hôn, thế nhưng lại cùng vợ chưa cưới giao lưu khó khăn như vậy!
- Tôi mới vừa nói còn chưa đủ rõ ràng sao, tôi muốn cậu kết hôn với tôi.
- Dù sao cậu bây giờ đã là phục tùng giả, sớm muộn sẽ có một ngày như thế, gả cho người khác không bằng gả cho tôi.
Đối với thân phận cầm kiếm giả của Quang Hùng, trước đây hắn không biết tiếc nuối bao nhiêu lần, hắn cho là cả đời này sẽ không có cơ hội đến gần người này, nhưng hôm nay ông trời đột nhiên cho hắn một cơ hội ngàn năm có một, hắn tự nhiên tuyệt đối không thể bỏ qua, cho nên trước khi những kẻ ham muốn Quang Hùng biết đến chuyện thân thể cậu ấy bị biến dị, hắn nhất định phải tiên hạ thủ vi cường* mới có thể đem người này giữ vững trong lòng bàn tay của chính mình.
(Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước để chiếm ưu thế.)
Khẩu khí của Đăng Dương giống như đang nói một câu chuyện hết sức bình thường, rơi vào trong tai Quang Hùng quả thực giống như anh là thứ "rác thải" không ai muốn, Đăng Dương rất bất đắc dĩ mới có thể nguyện ý thu lưu anh. Nhớ tới thái độ hèn hạ của Vương Trọng Sơn đối với phục tùng giả, tay anh không tự chủ nắm lấy nắm đấm thật chặt, giận dữ nở nụ cười mỉa mai nói.
- Đăng Dương nếu như đây là biện pháp mới anh nghĩ ra để dằn vặt tôi, vậy anh thành công rồi.
- Tôi biết anh nhìn tôi không vừa mắt rất lâu, cho nên anh cũng không cần ở đây nhiều lời với tôi làm gì, tôi hiểu trong lòng anh nghĩ tôi như thế nào.
- Nhìn người mà bản thân thấy ngứa mắt biến thành một con kiến ai cũng có thể giẫm nát, trong lòng anh sảng khoái lắm đúng không.
- Cho nên cũng muốn muốn giẫm một cước bỏ thêm một cục đá xuống giếng đúng không?
- Nhưng tôi không có tâm tư ở đây đùa giỡn với anh, ngày hôm nay tính mạng của tôi ở trong tay anh, anh cũng không cần nói thêm gì cả, là do bản thân tôi quá ngu xuẩn.
- Nếu như anh thực sự nhìn tôi không vừa mắt có thể trực tiếp dùng một quyền đánh tôi, tôi tuyệt đối không đánh lại.
- Coi như trả nợ lúc trước anh cứu tôi một mạng, sau này chúng ta không ai nợ ai, anh cũng không cần tiếp tục đem tôi ra làm trò đùa giỡn.
Đăng Dương trầm mặt, mặt không thay đổi ngẩng đầu lên.
- Ai nói tôi đang đùa cậu?
- Nếu không phải là đùa thì là cái gì?
Quang Hùng xì cười một tiếng.
- Đừng nói cho tôi kỳ thực anh vẫn luôn thầm mến tôi, cho nên mới muốn cùng tôi kết hôn.
- .....
Đăng Dương đột nhiên mím môi, không có nói tiếp, hai bên lỗ tai tại chỗ dưới mắt thường không nhìn thấy quỷ dị đỏ lên một chút, sau đó hắn thấp giọng khụ một tiếng, đem tầm mắt dịch qua một bên, giả vờ khinh thường nói.
- Thu hồi tưởng bở của cậu, coi như cậu thật sự đáp ứng, chúng ta cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, phù hợp nhu cầu của hai bên.
- Nếu như không phải gần đây người trong nhà bức hôn quá gấp, tôi mới lười phí tâm tư vào việc này?
- Giả sử tìm được người yêu tôi chết đi sống lại, muốn bỏ cũng không được như vậy quá phiền phức, còn không bằng tìm người biết gốc biết rễ, sau này còn có thể hợp tác vui vẻ.
Thái độ của Đăng Dương khi nói lời này dửng dưng giống như xem hôn nhân cả đời giống như là trò đùa, khiến Quang Hùng không khỏi suy nghĩ, nửa tin nửa ngờ liếc hắn một cái.
Nếu quả là lý do này ngược lại cũng giải thích được...
Dù sao tên mặt cá chết này trong lòng vẫn luôn nghĩ đến Phạm Bảo Khang, để cho hắn thật sự cùng người khác kết hôn, không chừng sẽ là tai hoạ nửa đời sau của người ta, thế nhưng hai người bọn họ vốn dĩ chán ghét lẫn nhau, sau này chắc chắn không sản sinh dù chỉ là nửa phần tình cảm, coi như thật sự kết hôn cũng lười quản hắn.
Cứ như vậy, hắn ở bên ngoài theo đuổi "tình yêu đích thực", lấy anh làm bia đỡ đạn ứng phó người trong nhà, không đúng dù sao đây cũng là thủ đoạn quen thuộc loại công tử nhà giàu thường dùng.
Nghĩ tới những thứ này Quang Hùng không khỏi trầm mặc, Đăng Dương thật nhanh liếc anh một cái, không nhịn được hắng giọng lại nói thêm một câu.
- Đương nhiên, nếu như chúng ta chính thức kết hôn, tôi cũng sẽ không bạc đãi cậu.
- Sau này tôi làm chồng, vợ mình cần thứ gì khẳng định tôi có thể thoả mãn.
Bất kỳ điều kiện nào cũng có thể là thoả mãn.
Ai nói vợ chính là phải đội lên đầu đây...
"Vợ" một chữ nói ra tự nhiên như thế, Đăng Dương thực sự không ngại ngùng nói ra khỏi miệng, Quang Hùng không nhịn được ngẩng đầu lườm hắn một cái.
Quang Hùng không hề biết cái nhìn này rơi vào trong mắt Đăng Dương, cũng có chút ý vị thẹn thùng câu dẫn người khác, dẫn tới con ngươi của hắn tối sầm lại, lộ ra ánh mắt sâu thẳm.
Quang Hùng bị ánh mắt cổ quái của Đăng Dương nhìn chăm chú như vậy, da đầu không nổi lên một mảnh da gà.
Mặc dù anh đã tiếp nhận sự thực bản thân biến thành phục tùng giả, trong lòng lại vẫn cảm thấy khó chịu, vừa nghĩ tới sau này thật sự phải "gả" cho đồng loại, liền không nhịn được run lập cập.
- Tùy anh nói thế nào cũng được, dù sao tôi cũng không thể sống cùng với anh.
- Anh muốn tìm người khác cũng được, tôi không quan tâm.
Nói xong lời này, anh giống như là không còn cách nào chịu đựng mùi vị cây cỏ phát tán trên người Đăng Dương, không chút do dự xoay người rời đi.
Lần này Đăng Dương không có tiếp tục ngăn cản anh, chỉ là trong nháy mắt Quang Hùng xoay người, lặng lẽ nói.
- Lê Quang Hùng, cậu nhìn lại tình cảnh của mình bây giờ xem, cậu còn có lựa chọn sao?
Quang Hùng dừng lại bước chân, từ từ quay đầu lại.
- Anh có ý gì?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro