u
Lê Quang Hùng không còn cảm giác an toàn nữa. Hôm qua, khi nhận được thông báo từ hệ thống, cậu đã cảm thấy mình không thể kiểm soát mọi thứ như trước.
Hệ thống mà cậu đang làm việc không chỉ là một phần mềm đơn giản, mà nó là cả một mạng lưới liên kết phức tạp của những bí mật và âm mưu ẩn giấu.
Ngày hôm nay, không khí trong Tập đoàn Tân Phúc cũng khác thường. Các nhân viên dường như đều nói ít hơn, làm việc vội vàng hơn. Những ánh mắt tránh né nhau, những câu chuyện không có đầu có cuối.
Hùng không biết rõ điều gì đang diễn ra, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt.
Tất cả mọi thứ đều có vẻ như đang chuẩn bị cho một sự kiện quan trọng mà không ai muốn nhắc đến.
Cậu bước vào phòng làm việc, nơi mà tất cả các kỹ sư phần mềm của công ty đều tập trung.
Dòng người vội vã đi qua lại, không ai để ý đến cậu. Hùng đặt túi lên bàn, ngồi xuống và mở máy tính của mình. Dù đã cố gắng gạt bỏ những lo lắng trong đầu, nhưng Hùng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác bị theo dõi.
Ngay lúc này, cậu nhận được một thông báo từ Dương. Không phải là email thông thường hay thông báo công việc, mà là một lệnh trực tiếp trên hệ thống quản lý nội bộ. Cậu mở ra, và chỉ có một câu ngắn gọn:
"Tối nay, phòng 2305. 22h."
Không có chữ ký, không có thêm bất kỳ thông tin gì khác. Câu lệnh rõ ràng đến mức không thể hiểu lầm, nhưng lại đầy ẩn ý.
Hùng không biết mình nên cảm thấy lo sợ hay tò mò, nhưng cậu biết chắc một điều: Dương không phải là người dễ dàng đùa giỡn. Anh ta có lý do cho mọi thứ mình làm, và tất cả đều không đơn giản.
---
22h, phòng 2305
Hùng đến sớm, đứng trước cánh cửa phòng 2305, nhìn qua kính cửa sổ mờ. Ánh sáng bên trong mờ nhạt, chỉ có vài bóng người đang di chuyển. Không khí ngoài hành lang có vẻ im lặng, tất cả dường như đang chìm trong sự chờ đợi.
Cậu đứng đó, mắt đăm đăm nhìn về phía cửa.
Cảm giác như mình đang sắp bước vào một trận chiến mà không hề biết trước kết quả. Hùng hít một hơi thật sâu, gõ nhẹ vào cửa. Một tiếng "Cộc" vang lên trong không gian tĩnh lặng, đủ để làm cho cả căn phòng lặng ngắt.
Cánh cửa mở ra, và Dương đứng đó, không mỉm cười, không biểu lộ cảm xúc. Anh chỉ đứng nhìn cậu, đôi mắt sắc bén như dao cạo.
"Vào đi," Dương nói, giọng lạnh lùng, nhưng lại có một thứ gì đó khó hiểu ẩn chứa trong đó.
Hùng bước vào, đóng cửa lại sau lưng. Phòng làm việc này không có gì đặc biệt - chỉ là một căn phòng tối tăm với một chiếc bàn làm việc và một chiếc ghế.
Không có màn hình máy tính, không có những thiết bị tối tân, chỉ có một chiếc máy chiếu duy nhất đang chiếu lên bức tường đối diện. Trên đó là một dòng mã, dường như là một chương trình đang chạy.
Dương chỉ vào máy chiếu, ra hiệu cho Hùng tiến lại gần. "Cậu nhìn thấy gì không?" Anh hỏi, đôi mắt ánh lên sự kỳ vọng.
Hùng tiến lại gần màn hình, đôi mắt nhíu lại, cố gắng đọc hiểu các dòng mã đang chạy. Đây không phải là mã thông thường.
Cậu có thể cảm nhận được ngay lập tức - mã này được mã hóa một cách cực kỳ phức tạp, hơn cả những gì cậu từng học được. Nó không phải là chương trình đơn giản mà là một phần của một mạng lưới phức tạp hơn nhiều.
"Đây là... chương trình gì?" Hùng hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
"Chương trình mà tôi đang cần sự giúp đỡ của cậu," Dương trả lời, không hề tỏ ra gấp gáp, nhưng ánh mắt anh lại đầy sự nghiêm túc. "Cậu biết đấy, Tập đoàn Tân Phúc không chỉ làm việc với công nghệ. Chúng tôi làm việc với thông tin. Và thông tin là sức mạnh."
Hùng quay lại nhìn Dương, đôi mắt bắt đầu có sự hiểu ra. Anh ta đang nói về một thứ gì đó không phải là phần mềm đơn giản.
Đây là một hệ thống quản lý thông tin, có thể liên quan đến các bí mật mà Tập đoàn Tân Phúc đang giấu kín. Có thể nó liên quan đến sự thật về cái chết của anh trai Dương, mà cậu chưa từng dám hỏi.
"Em không hiểu," Hùng nói thật lòng. "Em không biết mình đang dính líu vào chuyện gì, Dương."
Dương mỉm cười nhạt, nhưng ánh mắt anh vẫn không hề thay đổi. "Cậu sẽ hiểu, nếu như cậu muốn. Tôi không bắt cậu làm gì cả. Nhưng nếu như cậu muốn ở lại, cậu cần phải biết rằng sẽ không có đường lui. Và tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ sai lầm nào."
Hùng không trả lời ngay. Cậu cảm nhận được cái gì đó rất nặng nề trong lời nói của Dương, như thể đây là một thỏa thuận không thể từ chối.
"Vậy em phải làm gì?" Hùng hỏi, giọng cậu trầm xuống, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Giải mã hệ thống này," Dương nói, đôi mắt anh lóe lên một tia sáng lạnh lùng. "Và tôi sẽ giao cho cậu tất cả những gì cậu muốn biết về quá khứ của mình."
Bây giờ, Hùng đã rơi vào một vũng lầy không thể tự thoát ra. Anh ta đã bị cuốn vào vòng xoáy của những bí mật, những thông tin mà Tập đoàn Tân Phúc luôn che giấu. Nhưng dù có muốn hay không, một khi đã bước chân vào cuộc chơi này, cậu không thể quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro