Chương 18

Chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm hiểu về lý do tại sao chủ tịch Lê lại có mặt ở đây nhé. Không phải vì anh nói với ông đâu. Từ trước đến giờ Lê thị và Trần thị đã rất thân thiết vì hai ông là bạn thân từ nhỏ.

Nhưng trong khi sự nghiệp ở Việt Nam đang trên đà phát triển ông lại quyết định qua Mỹ định cư, bê nguyên sự nghiệp sang bên đó, mở thêm nhiều chi nhánh. Hai ông bà chỉ để Quang Hùng và Quang Anh ở lại với dì cậu, hàng tháng chu cấp tiền cho cậu.

Từ khi ấy hai bên vẫn giữ mối quan hệ thân tình nhưng ít có cơ hội gặp nhau. Đến khi anh và cậu cùng trường cũng chả biết đến nhau mà coi nhau như bạn bè mới quen.
Giờ đây đến tận khi nghe tin Trần thị gặp khó khăn liền bay về giúp đỡ.

Hiện tại cậu đang ngồi ở phòng khách cùng gia đình, còn có cả chủ tịch Lê thị. Ba cậu giới thiệu đây là bạn ông - Lê Quang Định hai người chơi với nhau từ hồi học cấp hai, cùng nhau thành lập công ty để rồi bước tới vinh quang cùng nhau.

- Đây là Bống nhỉ, lớn thế này rồi cơ à. Ta nhớ hồi đó con có tí xíu.

- Ơ, sao con chưa gặp bác bao giờ ạ.

- Haha, không nhớ là đúng. Bác ấy qua nước ngoài từ khi con chưa đầy 1 tháng cơ mà.

- Bống lớn vậy rồi có người yêu chưa con?
Ông đột nhiên chuyển chủ đề làm cậu giật thót. Đành cười trừ thôi chứ biết sao giờ.

- Thằng bé chưa có đâu. A, vậy bé Phone thì sao, ngày xưa tôi với chị nhà suốt ngày hứa hẹn cho hai đứa sau ngày cưới nhau đấy thôi.

Đăng Dương chưa kịp load thì mẹ cậu đã nhanh hơn một bước.

- Thằng bé bằng tuổi Bống mà nhỉ, hình như còn học cùng trường.

- Nếu Bống chưa có người yêu thì gặp mặt làm quen với Phone nhà bác nhé, thằng bé đáng yêu lắm.

- À... dạ
Đăng Dương á khẩu, không biết nói gì. Não còn chưa load nổi thông tin.

Tối đến, cậu như thói quen call video cho anh. Vừa có chuông anh liền bắt máy. Trước màn hình là gương mặt ủ rũ của cậu, như cún con vậy.

- Anh sao vậy? Sao buồn thế, có chuyện gì hả.

- Chuyện thì xong rồi nhưng mà...
Cậu nói đến đây thì ngưng lại, hay là không nói với anh. Cậu sợ anh buồn lắm.

- Bạn của ba anh muốn anh coi mắt với con bác ấy, anh không thể từ chối được. Mẹ anh đấm anh chết.
Cậu nói đến đây thì sụt sịt, nhìn đúng thương.

Quang Hùng chả biết nói gì hơn, chỉ có thể an ủi cậu. Sao mà nhiều chuyện xảy ra quá vậy.

- Gặp mặt rồi nói không hợp là được mà.
- Bé không sợ anh đi theo người khác hả.
- Không, bé luôn tin anh.

Cậu nghe vậy thì sướng run người. Đang nói chuyện thì chợt anh nhận được cuộc gọi làm gián đoạn. Là ba anh, lâu rồi ông chưa gọi cho anh vì khá bận rộn. Anh đành cúp máy bên cậu.

- Alo ba ạ.

- Phone đấy hả con, dạo này con thế nào. Có ăn uống đầy đủ không thế.

- Con ổn, ba gọi con chuyện gì vậy.
Ông rất ít khi gọi cho anh và Quang Anh. Chủ khi có việc quan trọng mới liên lạc.

- Mai con cùng Quang Anh bay ra Sài Gòn cho ba.
- À dạ...

Mặc dù có chút khó hiểu nhưng anh vẫn nghe lời ba mình. Trưa Quang Hùng cùng Quang Anh lóc cóc ra sân bay, vừa khi máy bay có thông báo được sử dụng điện thoại thì liền nhắn cho cậu.

_____________________

Ồng iu💗

@leekwonhyun
khi nào anh về ạ🥺?

@dangduong
Chắc phải 3 hôm nữa á bé

@dangduong
Có chuyện gì à?

@leekwonhyun
Bé bay vào Sài Gòn nè

@dangduong
Bé vào làm gì? anh ra đón bé nhé💗

@leekwonhyun
không cần âuuu, ba mẹ bé đón ròi. Ba nói bé bay vào có chút việc.

______________________

Quang Hùng cùng Quang Anh vừa xuống sân bay đã thấy ba mẹ họ ở đó. Cả hai liền lao ra ôm lấy ông bà. Lâu rồi gia đình anh mới đoàn tụ vậy.

- Ba gọi bọn con về có chuyện gì ạ?
Quang Anh vừa nhồm nhoàm miếng xoài vừa hỏi. Em đang có dự cảm không lành cho lắm.
- À, để bàn việc xem mắt cho anh con chứ còn gì.

Anh nghe xong như đứng hình, miếng xoài trong họng Quang Anh cũng như bị nghẹn lại. Nhìn mặt cả hai ngố không chịu được.
- Có gì mà hai đứa căng thẳng thế.
- A không có gì đâu mẹ.

Em vội chữa cháy. Đánh mắt sang phía Quang Hùng: "Anh tiếp chuyện với ba mẹ đi, em ra ngoài nhắn cho anh Dương", anh liền hiểu ý gật đầu ngay.

Quang Anh vội xin phép ra ngoài gọi điện thoại, em cũng biết chuyện của Đăng Dương rồi. Ai mà mà ngờ cặp gà bông này lại mắc phải chuyện éo le vậy.

____________________

Anh rể tai lương🐟

@DgHouse
Anh Dương ơi, chim sẻ gọi đại bàng nghe rõ trả lời

@dangduong
gì đấy, thằng Duy ăn hết dưa hấu của mày hả

@DgHouse
Vậy hả? À mà không

@DgHouse
Bây giờ không chỉ anh bị bắt đi xem mắt. Mà bé iu của anh cũng bị bế đi rồi

@dangduong
Hả!?

____________________

Đăng Dương bên này đang vò đầu bứt tai, cái loại chuyện oái oăm gì thế này.

Tối hôm sau là ngày đi xem mắt, trùng hợp cả hai lại đi chung 1 ngày. Anh ăn mặc chỉnh tề, vest trắng, giày độn đen.

Trông vừa dễ thương nhưng không kém phần trưởng thành. Vừa vào xe liền móc điện thoại ra nhắn cho cậu.

__________________

Ồng iu💗

@leekwonhyun
Anh đang làm gì vậy?

@dangduong
Anh chuẩn bị đi xem mắt, hình như sắp tới nơi rồi.

@leekwonhyun
Bé cũng sắp đến rồi, hình như là nhà hàng DomicMasterD

@dangduong
Gia đình anh cũng đặt ở đó, bé ở bàn nào?

@leekwonhyun
Bé không biết nữa, bé phải đi rồi huhu.

____________________

Gia đình anh bước vào một phòng riêng, trông khá sang trọng. Căn phòng được trang trí theo phong cách cổ điển, có phần lãng mạn.

Quang Anh đi bên cạnh vuốt lưng anh liên tục để anh bình tĩnh lại. Vừa vào đã thấy bố mẹ cậu ngồi đó. Anh và em lễ phép chào ông bà Trần.

- Cháu chào bác trai, bác gái ạ.
- Ừm, con là Phone nhỉ?
Mẹ cậu quay sang nhìn anh, bà cười phúc hậu, có vẻ khá ưng chàng dâu tương lai này.

- Dạ vâng.
- Còn đây chắc là Quang Anh, lớn quá rồi. Hồi trước hai bác đi, Quang Anh vẫn chưa ra đời nữa. Bác mà có thêm đứa nữa chắc gả cháu luôn quá.

Em nghe vậy chỉ biết cười cho qua. Để Đức Duy biết được thì toi.
- Ơ, Bống đâu rồi chị?

Mẹ anh lên tiếng, đợi mãi mà chẳng thấy bóng dáng con rể tương lai đâu.

Anh có chút hồi hộp, vừa bước vào nhà hàng anh và em đã ráo riết tìm cậu mà chả thấy.

Quang Hùng cũng có chút tò mò về đối tượng xem mắt. Ba và mẹ chả phổ cập chút xíu thông tin gì cho 2 anh em, cả tên cũng không. Như kiểu đi thi mà chưa ôn tập ý. Cả hai như ngồi trên đống lửa mà chờ đợi.

- Thằng bé nói sẽ đến muộn chút, chắc cũng sắp đến rồi.

Mẹ cậu vừa nhắc thì nghe tiếng cửa phòng bật mở. Đăng Dương bước vào. Quang Anh và Quang Hùng nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn. Lúc cả ba nhìn nhau, trên mặt thoáng vẻ bất ngờ. Đăng Dương là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên.

- Cháu chào cô chú, ba mẹ. Để mọi người đợi lâu rồi.

Từ khi cậu bước vào phòng anh đã không thể rời mắt. Nay cậu mặc một bộ vest đen, mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ, "đẹp trai chết đi được"- đố biết suy nghĩ của ai.

- Chào em, anh là Đăng Dương, còn em?
- Em là Quang Hùng.

Cậu nhìn anh cười nhẹ, anh cũng hiểu ý. Thế hoá ra đối tượng xem mắt lại là anh người yêu đẹp trai.

Trong suốt bữa ăn cặp gà bông chỉ liếc mắt đưa tình làm Quang Anh ngồi bên cạnh không khỏi nôn khan, Duy đâu rồi ra cíu bé với.

Kết thúc bữa ăn thì ai về nhà nấy. Mẹ cậu nhìn có vẻ hào hứng hí hửng lắm. Cả bữa ăn bà chỉ để ý đến cậu và anh, nhìn là biết có tình ý. Vừa vào trong xe bà đã vỗ vai cậu.

- Con có vẻ ưng thằng bé nhỉ.
- À...vâng
- Thôi anh không phải ngại, tôi biết hết đấy nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro