Cua
Đêm quê yên ả, trăng treo lơ lửng sau rặng tre, tiếng ếch nhái kêu ran ran ngoài đồng. Hùng nằm trên giường, cuộn chăn xem phim bằng điện thoại. Bên cạnh là Dương đang ngủ gật, ôm gối, mặt úp vào lưng Hùng như mèo con.
Một lúc sau, Hùng cất giọng nhỏ nhẹ:
“Tôi muốn ăn cua.”
Dương lười nhác đáp:
“Mai ăn, giờ khuya rồi.”
Im lặng vài giây.
Rồi Hùng rì rầm, có vẻ cố tình để Dương nghe:
“…Cua rang me… càng ghẹ hấp… cua luộc với muối tiêu chanh…”
Dương hé mắt:
“Này, anh đọc thực đơn hả?”
Hùng chẳng đáp, chỉ rúc vào lưng cậu hơn, rên khe khẽ:
“Tôi đói thật mà… chồng ơi…”
Dương ngồi bật dậy.
“Gì?”
Hùng vẫn mặt dày nằm đó, nhỏ giọng hơn nữa:
“Chồng à… tôi thèm cua quá… tôi ăn mấy cái gối trong mơ luôn rồi…”
Dương đứng hình.
“Vợ… gọi tôi là gì cơ?”
Hùng ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh:
“Chồng tôi tốt bụng mà… chịu khó đi mua cho tôi miếng cua đi… nha… chồng ơi…”
Dương bật dậy, khoác áo, đi thẳng ra ngoài.
“Em mà không đi, chắc anh dỗi tới sáng.”
—
15 phút sau, Dương về tới với một túi cua nóng hổi. Hùng lon ton chạy ra nhận, chưa kịp nói gì thì đã vòng tay ôm eo Dương từ phía sau, cười nhẹ:
“Chồng ơi…”
Dương còn chưa kịp phản ứng thì Hùng đã áp má vào vai cậu, thì thầm:
“Cảm ơn chồng…”
Và rồi…
“Chụt.”
Một nụ hôn nhẹ như gió… rơi lên má Dương.
Chỉ một chạm nhỏ, mà Dương như hóa đá.
“V-v-vợ… vợ vừa…”
Hùng bình thản xách cua ra sân, ngồi ăn tỉnh bơ như chưa từng có gì xảy ra.
Dương thì đứng trong nhà, tay ôm má, lẩm bẩm như trúng sét đánh:
“Chết rồi… tiêu thật rồi… vợ tôi… chủ động trước…”
—
Tối hôm ấy, Dương nằm gối ôm, mặt úp vào chăn cười như thằng điên:))). Hùng thì ăn cua, rồi liếc nhìn Dương, lặng lẽ cười theo.
Trong đầu Hùng lúc ấy chỉ có một câu:
“Nếu cứ nhõng nhẽo mà cậu chịu vì tôi chạy đi khắp làng… thì chắc, tôi sẽ làm nũng cả đời.”
Chap này ngọt nè , chả các bn htrc tg ko lm
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro