Em Mệt, Em Cần Anh

Sáng sớm ở văn phòng, Dương bước vào với ánh mắt thờ ơ, không chào hỏi anh như mọi khi. Cậu ngồi xuống, lướt nhẹ trên bàn phím nhưng không còn hứng thú làm việc.

Anh đứng bên cạnh, cố gắng bắt chuyện:

“Cậu ăn sáng chưa? Tôi gọi đồ cho cậu nhé.”

Dương chỉ lắc đầu, mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình, không đáp lại.

Buổi sáng trôi qua trong không khí lạnh lùng. Cậu không nhắn tin, không nói chuyện, thậm chí không đáp lại lời anh.

Buổi trưa, khi mọi người đi ăn, Dương vẫn ngồi một góc, ăn qua loa rồi quay lại.

Anh ngồi bên cạnh, lòng nặng trĩu. Anh biết cậu đang có chuyện buồn, nhưng không biết làm sao giúp cậu mở lòng.

Chiều, anh lấy hết can đảm, ngồi xuống cạnh Dương, nhẹ nhàng đặt tay lên đùi cậu, xoa xoa:

“Nói đi, có chuyện gì khiến cậu như vậy? Tôi không chịu được cảnh này đâu.”

Dương ngẩng lên, đôi mắt long lanh, giọng nhỏ nhẹ:

“Em... chỉ mệt thôi. Nhưng khi anh ở đây, em thấy dễ chịu hơn.”

Anh mỉm cười, ôm lấy Dương, cảm nhận hơi ấm dần trở lại trong lòng.

Chiều muộn hơn, khi Dương vẫn còn lạnh lùng, Hùng không chịu nổi nữa. Anh bước tới, nhẹ nhàng ngồi lên đùi Dương, ôm chầm lấy cậu.

Hùng vừa xoa nhẹ lưng Dương vừa nói:

“Cậu đừng giữ trong lòng nữa, nói với tôi đi. Tôi muốn biết để giúp cậu.”

Dương tựa đầu vào ngực Hùng, giọng yếu ớt:

“Em chỉ cảm thấy mệt mỏi... Nhưng khi anh ôm em thế này, em dễ chịu hơn nhiều.”

Hùng ôm chặt hơn, thầm nhủ trong lòng:

“Tôi sẽ không để cậu một mình nữa.”
Jgdvbj, các bn muốn end vào chap mấy ?? Tg nghĩ chắc từ 30-40 thoiii,

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro