Vợ Chăm

“Anh Hùng…”

Giọng gọi khàn khàn vang lên từ sofa. Hùng đang nấu cháo trong bếp, nghe thấy liền quay đầu lại.

Dương nằm cuộn tròn trong chăn, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, mắt lim dim nhưng miệng vẫn không quên nhõng nhẽo.

“Anh~ Em sắp chết rồi đó… lại đây với em chút đi…”

“Tôi đang nấu cháo.”

“Không ăn cháo đâu… em chỉ cần anh thôi…” – giọng rền rĩ đến mức nếu Hùng không biết rõ con người này, chắc tưởng sắp tắt thở thật.

Một lúc sau

Hùng đành bước ra. Vừa tới gần, Dương đã mở mắt, nhoẻn miệng cười mệt:

“Biết ngay anh thương em mà…”

“Cậu hết sức chưa?”
“Chưa đâu. Em còn muốn nằm lên đùi anh nữa.”

“Không được.”

“Anh ơi~ em chóng mặt… đầu em nặng lắm, chỉ muốn gối đầu lên cái đùi mềm mềm của anh thôi…”

Hùng nhìn cậu một hồi, rồi… ngồi xuống ghế.

Dương lập tức chui ra khỏi chăn, gối đầu lên đùi anh như mèo nhỏ, rồi rúc mặt vào bụng anh, dụi nhẹ.

“Ưm~ thơm quá…”

“Cậu bệnh thật hay giả bệnh đấy?”

“Thật mà. Nhưng có anh rồi, chắc em sắp hết bệnh luôn.”

Một lát sau

Hùng vừa quạt cháo vừa cảm nhận cái đầu ấm nóng của Dương dụi qua dụi lại vào bụng mình. Tay cậu thỉnh thoảng lại nắm nhẹ vạt áo anh, như sợ anh rời đi.

“Anh Hùng…”

“Gì nữa?”

“Sau này anh làm vợ em nha?”

“…Không rảnh nói mấy chuyện này.”
“Em nghiêm túc đó. Em đã chọn anh rồi. Từ lúc biết anh là của em, em đâu thèm để ai khác ý chứ…”

Hùng im lặng, nhìn nồi cháo bắt đầu sôi. Không biết vì sao… mặt hơi nóng lên.

Buổi tối

Sau bữa cháo, Dương ngoan hơn. Cậu nằm im trên sofa, mắt lim dim, giọng khàn đặc nhưng vẫn cố lẩm bẩm:

“Anh biết không… em mơ thấy mình cưới đó.”

“Ừ.”
“Anh mặc vest trắng, em thì cài hoa hồng đỏ. Mẹ em còn dắt tay anh vào nhà cơ…”

Hùng nhìn cậu từ xa. Không hiểu sao, hình ảnh Dương trong bộ đồ cưới lại không hề buồn cười. Mà có chút… thật.

Đêm đó

Hùng vừa vào giường đã nghe tiếng cửa mở nhẹ.

“Vẫn chưa ngủ?”
“Ngủ một mình khó chịu lắm… cho em ôm anh nha?”
“…”

Không đợi anh đồng ý, Dương chui vào giường, kéo chăn, rồi ôm chặt Hùng từ phía sau.

“Mùi người anh dễ chịu thật đó…”

“Cậu đang bệnh, tránh ra.”
“Không. Em ấm mà, không lây đâu.”

Hùng không đẩy ra, chỉ khẽ dịch người. Dương lập tức rúc đầu vào cổ anh, khẽ thì thầm:

“Ngủ ngon nha… vợ iuuu.”

Hùng không đáp.

Nhưng trong lòng—lần đầu tiên—có chút gì đó… không muốn đẩy cậu ấy ra nữa

Tg yêu các bn vaiz lon,  dù ko nhìu vote nhunggg vẫn cảm ơn  các bn đã vote cho tg , ko bt nói j cảm ơn luonnn , yeuuu qua ><~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro