Vợ ơi
Buổi sáng ở tầng 28 như thường lệ. Hùng bước vào với tập hồ sơ trên tay, mắt vẫn còn đượm chút mệt vì phải tăng ca chỉnh timeline hợp đồng cho Dương đến tận khuya.
“Anh Hùng~” – giọng cậu CEO lại vang lên, đúng tần số khiến Hùng thấy… đau đầu.
“Chuyện gì?” – Hùng chưa kịp ngồi đã nghe thấy tiếng kéo ghế rít bên cạnh.
Dương đứng đó, mặc sơ mi trắng hơi rộng, tay đút túi, cười rạng rỡ.
“Em vừa nghĩ ra cách gọi anh mới nè.”
“Không cần đâu.”
“Em gọi anh là ‘vợ’ nhé.”
“...”
Hùng ngẩng đầu, nhíu mày.
“Cậu bị sốt à?”
“Không~ em thấy hợp mà! Anh lo cho em từng chút một, nhắc em ăn đúng giờ, ngủ đúng giờ, dọn bàn cho em, còn quát em như bà xã khó tính nữa.”
“Vì đó là công việc của trợ lý.”
“Nhưng anh đặc biệt hơn trợ lý bình thường.” – Dương cười ranh mãnh.
Hùng im lặng, không đáp. Anh đứng dậy, cầm hồ sơ đến bàn Dương đặt xuống.
“Lịch họp chiều nay dời sang 2 giờ. Tôi cũng đã gửi email nhắc lại cho bên truyền thông.”
“Vợ ơi, anh chu đáo quá.”
“Cậu mà gọi thêm lần nữa, tôi sẽ gửi đơn xin nghỉ việc.”
Dương cười khúc khích, chạy về bàn ngồi ngoan như mèo.
“Rồi rồi, em gọi nhỏ thôi~ Nhưng em nói thật đó, ngoài mẹ em ra, chưa ai lo cho em như anh cả.”
Hùng liếc nhìn cậu. Dương không còn cười nữa. Cậu đang viết gì đó vào sổ, giọng dịu hẳn:
“Em biết em hay phá phách, nhưng không phải vì không biết làm sếp. Chỉ là… em thấy vui khi anh ở cạnh.”
Căn phòng đột nhiên yên lặng.
Hùng thu tay lại, ánh mắt thoáng dao động. Nhưng anh vẫn trả lời đều đều:
“Tôi ở cạnh vì hợp đồng lao động.”
Dương không phản bác, chỉ nghiêng đầu cười:
“Ừ, thì em sẽ gia hạn hợp đồng này… đến trọn đời luôn.”
Cuối ngày hôm đó, Hùng mở túi tài liệu, phát hiện một mảnh giấy nhỏ gấp đôi:
Trợ lý của em, mai mặc áo sơ mi màu xanh nha. Cho có không khí “chồng CEO - vợ lạnh lùng” chút.
Hùng không thèm trả lời. Nhưng hôm sau… anh vẫn mặc đúng màu đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro