#12

Kể từ cái đêm Quang Hùng nhận được lá thư nặc danh và được Dương ôm vào lòng như một sự bảo chứng, mọi thứ dường như đã đổi khác. Không phải thay đổi theo kiểu sóng gió dữ dội, mà ngược lại, là một thứ dịu dàng âm ỉ len lỏi vào từng ngày, từng hành động nhỏ nhặt nhất của họ.

Buổi sáng Hùng thức dậy, đã thấy Dương ngồi bên bàn ăn, tay cầm tách cà phê, mắt lặng lẽ nhìn cậu. Không còn vội vã, không còn sự giành giật như những ngày đầu. Chỉ là một ánh nhìn như thể, cậu là điều duy nhất cần có trong cuộc đời anh lúc này.

"Anh nhìn em như thể em sắp bốc hơi ấy."

Dương bật cười, giọng trầm trầm:

"Thì em cũng mong manh thật mà. Cứ mơ ngủ là cong người trốn khỏi anh."

"Em đâu có. Em chỉ... quen ngủ một mình."

"Giờ thì đừng quen nữa. Vì anh sẽ ngủ kế em mỗi đêm."

Hùng nhìn ánh mắt của Dương, lần đầu không có sự chiếm hữu nào quá mạnh. Anh không cần khẳng định chủ quyền nữa, không cần lời dọa dẫm. Vì thứ tình cảm anh dành cho Hùng đã đủ sâu để im lặng mà vẫn nặng lòng.

Ở trường, Dương cũng dần trở nên bình thường hoá. Không còn đột ngột xuất hiện kéo Hùng ra khỏi lớp. Không còn đứng giữa sân trường tuyên bố những lời khiến mọi người chết lặng. Anh ngồi sau cuối lớp, nghe giảng thật nghiêm túc, thi thoảng liếc nhìn cậu với ánh mắt nhẹ nhàng như thể tự nhắc nhở bản thân rằng phải trưởng thành, phải biết giữ gìn.

Một buổi chiều tan học, Hùng và Dương cùng nhau ra khỏi giảng đường. Trời nhiều mây, sắp mưa. Hùng bước nhanh, nhưng vẫn ngoái lại:

"Hôm nay anh không ghen sao? Lúc em nói chuyện với bạn lớp khác, người ta còn chạm vai em nữa đấy."

Dương nhún vai:

"Có ghen. Nhưng anh tin em. Tin cả ánh mắt em khi nhìn người khác. Không có ai trong đó ngoài anh."

Hùng bật cười, chạm nhẹ ngón tay vào lòng bàn tay Dương:

"Càng lúc anh càng giống một người yêu trưởng thành. Em thấy hơi lạ."

"Vì em khiến anh lớn lên. Mà cũng vì, giờ anh hiểu rồi. Yêu không phải là giữ. Mà là cho người ta lý do để ở lại."

Cuối tuần đó, Dương dẫn Hùng về một căn nhà khác, không phải biệt thự trên đồi, cũng không phải penthouse cao cấp. Là một ngôi nhà nhỏ giữa vùng ngoại ô, có hàng rào trắng, có vườn rau nhỏ và cây chanh trĩu quả.

"Đây là...?"

"Nhà anh mua từ năm ngoái. Lúc đó chỉ nghĩ mua chơi, giờ thấy hợp để ở cùng em."

Căn nhà có lối đi lát đá, cửa sổ kính trong veo nhìn ra vườn hoa dại. Phòng ngủ đơn giản, giường gỗ nâu trầm, góc bàn học nhỏ. Hùng bước vào, mọi thứ đều còn thơm mùi gỗ mới. Sách vở, gối, bộ chén đũa, mọi chi tiết đều giản dị nhưng ấm áp.

"Chúng ta sẽ sống ở đây thật sao?"

"Nếu em muốn. Không ai biết chỗ này cả. Không áp lực. Không phức tạp. Chỉ có hai đứa mình."

Hùng im lặng nhìn quanh. Tim cậu đập chậm lại. Không phải vì sợ. Mà vì lần đầu tiên, có ai đó nói với cậu hai chữ "chúng ta" một cách chắc nịch như vậy.

Tối hôm đó, Hùng cẩn thận dọn dẹp nhà bếp, xếp chén đĩa vào đúng chỗ như đã quen từ lâu. Dương thì lặng lẽ thay ga giường, treo thêm một bức tranh Hùng từng vẽ lên tường phòng khách.

"Anh nhớ từng bức tranh em từng đăng story."

Hùng quay sang, bất ngờ:

"Anh lén lưu hết à?"

"Không phải lén. Là công khai. Anh còn gửi mấy bức cho tiệm in. Muốn treo khắp nhà nhưng sợ em chê sến."

Cậu bước lại, đặt tay lên ngực anh:

"Em không chê. Em chỉ thấy mình may mắn."

Dương hôn nhẹ lên trán cậu:

"Không phải may mắn. Là duyên số. Em sinh ra, để khiến anh thay đổi."

Đêm đầu tiên ở ngôi nhà nhỏ ấy, họ nằm trên tấm nệm còn thơm mùi vải mới. Gió đêm thổi qua rèm cửa, mang theo mùi hoa dại. Dương vòng tay qua eo Hùng, thì thầm:

"Cảm ơn em. Vì không bỏ anh."

"Người phải cảm ơn là em. Vì anh đã dịu xuống, đã học cách yêu em mà không làm em nghẹt thở."

Dương hôn nhẹ lên gáy cậu, không dục vọng, không mơn trớn. Chỉ là một cái chạm đủ để trái tim người kia hiểu rằng, có những loại yêu thương không cần phải mãnh liệt, chỉ cần bền bỉ, là đủ để đi đến cuối đường.

Họ không vội vã chạm vào nhau. Mà chỉ nằm cạnh nhau, nghe tiếng tim nhau đập. Có đôi khi, Dương đưa tay lên vuốt tóc Hùng, thì thầm điều gì đó không rõ. Hùng cũng không hỏi. Vì cậu hiểu đôi khi, lời nói không quan trọng bằng hành động.

Sáng hôm sau, Dương thức dậy sớm, vào bếp làm bữa sáng. Trứng lòng đào, bánh mì nướng và ly sữa ấm. Hùng ngáp dài đi ra, tóc rối bù, áo thun rộng trễ vai.

"Đây là... gì vậy?"

"Thực đơn hôm nay. Người yêu tự tay chuẩn bị."

"Trông giống phần ăn mẫu giáo."

"Thì anh đang học từ đầu. Học yêu, học chăm. Mà cả học nấu ăn."

Hùng cười, ngồi xuống, cầm thìa xúc trứng:

"Em không cần gì sang trọng. Em chỉ cần anh... vẫn ở đây, mỗi ngày."

Dương gật đầu, ngồi xuống cạnh cậu:

"Anh hứa. Không hoàn hảo. Nhưng sẽ là duy nhất."

Căn nhà nhỏ ấy, giữa đêm đầy sao và bình minh dịu nhẹ, có hai người, hai trái tim từng đầy vết xước, đang dần lành lại trong nhau. Không còn ai phải giành giật. Không còn ai phải chứng minh.

Chỉ có tình yêu. Chậm rãi. Và đủ lâu để đi đến cuối đời.

________

End chap 12
mình là con thiên nga 🦢
Anh em ơi, tôi mê Ngô Sở Uý 😭

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro