Chương 1: Cuộc gặp gỡ
Đăng Dương ngồi dựa lưng vào ghế da cao cấp, ánh mắt trống rỗng dõi theo dòng xe cộ tấp nập phía dưới. Ánh nắng chiều muộn len lỏi qua cửa sổ kính trong suốt, chiếu lên gương mặt góc cạnh của hắn, nhưng không đủ để làm tan đi sự lạnh lẽo trong đôi mắt. Không ai có thể nhìn thấu được những suy nghĩ phức tạp đằng sau vẻ ngoài lãnh đạm và uy quyền ấy.
Hắn là Đăng Dương, tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, một người đàn ông có trong tay tất cả - quyền lực, tiền bạc, địa vị. Nhưng có một thứ mà hắn chưa bao giờ thực sự sở hữu: tình yêu. Hắn đã từng nghĩ rằng có lẽ tình yêu không cần thiết đối với cuộc đời hắn, rằng chỉ cần đạt được những thành tựu cao hơn, quyền lực lớn hơn, hắn sẽ cảm thấy thỏa mãn. Nhưng rồi, cuộc sống lại đẩy hắn vào một mối quan hệ mà hắn không thể kiểm soát, một cuộc hôn nhân không phải vì tình yêu, mà chỉ là sự sắp đặt giữa hai gia đình.
Cuộc hôn nhân của Đăng Dương với Thục Quyên không khác gì một bản hợp đồng kinh doanh. Thục Quyên là con gái của một đối tác lớn, người đã góp phần giúp đỡ công ty của gia đình Đăng Dương trong thời gian khó khăn nhất. Mối quan hệ giữa hai nhà từ lâu đã được củng cố bằng một lời hứa, rằng con trai của họ sẽ cưới con gái của đối tác để duy trì sự liên kết vững chắc. Đăng Dương, từ nhỏ đã sống trong sự kỳ vọng của gia đình, không có quyền từ chối. Hắn chấp nhận cuộc hôn nhân như một phần trách nhiệm, một bước đi cần thiết trong sự nghiệp.
Hai năm trước, Đăng Dương và Thục Quyên kết hôn trong một buổi lễ hoành tráng, xa hoa mà bất kỳ ai nhìn vào cũng nghĩ đó là sự hoàn mỹ. Nhưng đối với Đăng Dương, đêm tân hôn chỉ là sự trống rỗng. Thục Quyên đẹp, thông minh và có tất cả những yếu tố mà một người phụ nữ lý tưởng nên có, nhưng trái tim của hắn chưa từng rung động trước cô. Hắn không ghét cô, nhưng cũng không yêu cô. Đó chỉ đơn giản là một sự tồn tại cần thiết trong cuộc đời của hắn.
Dương biết Thục Quyên nhận ra điều đó. Cô không phải một người phụ nữ ngây thơ, và cô cũng không ngu ngốc để không nhận ra sự xa cách của chồng mình. Những đêm hắn về muộn, hoặc thậm chí không về nhà, cô không bao giờ trách móc hay phàn nàn. Cô chọn cách giữ im lặng, như thể đã chấp nhận một thực tế rằng cô không bao giờ có thể chạm vào trái tim của hắn.
Lúc ấy, khi bước vào thang máy, Đăng Dương lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị số tầng, đầu óc nặng nề với những suy nghĩ về cuộc sống trống trải của mình. Ngày hôm nay chẳng có gì khác biệt với những ngày trước, ngoại trừ một điều: hắn đã gặp Quang Hùng, một nhân viên nhỏ trong công ty của hắn. Một cậu con trai trẻ tuổi, có vẻ ngoài bình thường nhưng ánh mắt lại toát lên sự kiên định và chân thành. Hùng không phải là kiểu người mà Dương thường để ý, nhưng từ khoảnh khắc đầu tiên khi ánh mắt họ chạm nhau, Dương đã cảm nhận được một điều gì đó đặc biệt.
Cảm giác lạ lẫm ấy khiến Dương phải dừng lại, đôi mắt không tự chủ mà nhìn về phía Hùng lâu hơn bình thường. Quang Hùng có một nét gì đó khác biệt – không hề kiêu căng, không nịnh bợ, và cũng không tỏ ra sợ hãi trước sự hiện diện lạnh lùng của Dương. Dường như, trong thế giới đầy dối trá và nịnh nọt xung quanh Dương, Hùng là một điểm sáng hiếm hoi của sự chân thành và bình dị.
Trong khoảnh khắc, Dương như bị cuốn vào một vòng xoáy cảm xúc mà hắn chưa từng trải qua trước đây. Hắn không thể giải thích được tại sao mình lại bị thu hút bởi một người con trai trẻ như Hùng, nhưng hắn biết rõ một điều: cuộc đời hắn từ đây sẽ không còn giống như trước nữa.
Buổi tối, khi Đăng Dương trở về căn biệt thự xa hoa của mình, Thục Quyên đã đợi sẵn trong phòng khách. Cô ta ngồi trên ghế sofa, đôi chân thon dài bắt chéo, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía hắn. Dù gương mặt cô vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng thường thấy, nhưng ánh mắt chứa đầy sự tính toán và lạnh lùng. Cô đã trở nên quá quen thuộc với việc Đăng Dương về muộn mà không cần giải thích, nhưng không có nghĩa là cô ta bỏ qua sự lạnh nhạt từ phía hắn.
"Anh về muộn thế"
Thục Quyên cất giọng nhẹ nhàng, nhưng không hề giấu được sự mỉa mai trong lời nói.
"Có vẻ như công việc lại bận rộn rồi nhỉ?"
Đăng Dương không trả lời ngay, hắn chỉ tháo cà vạt, bước đến quầy bar nhỏ lấy một ly rượu mạnh rồi ngồi xuống đối diện cô. Hắn không muốn giao tiếp với Thục Quyên, bởi mỗi khi cô nói chuyện, hắn cảm nhận rõ ràng sự giả dối và điều khiển.
“Công việc lúc nào mà chẳng bận.”
Dương đáp gọn, đôi mắt hướng về ly rượu, không thèm liếc nhìn vợ mình.
Quyên mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng đầy ẩn ý. Cô biết rõ cuộc hôn nhân này chỉ là một giao dịch kinh tế, nhưng cô luôn muốn kiểm soát Đăng Dương theo cách của mình. Quyên muốn hắn ở bên cạnh, không phải vì tình yêu, mà vì quyền lực và danh tiếng. Sự chiếm hữu của cô không dừng lại ở việc kiểm soát tài chính mà còn muốn hắn không bao giờ có thể thoát khỏi vòng tay của mình.
"Anh làm gì thì cũng đừng quên rằng, chúng ta là vợ chồng" cô ta nhẹ nhàng nhắc nhở, nhưng ẩn sâu trong lời nói là sự đe dọa.
"Em không muốn nghe bất kỳ lời đồn đại nào về những mối quan hệ khác."
Đăng Dương không nói gì, nhưng bên trong, hắn cảm thấy ghê tởm sự áp đặt của cô. Hắn biết rõ rằng cô đang cố gắng giữ hắn lại bằng những ràng buộc danh tiếng và tiền bạc. Nhưng có một điều mà Thục Quyên không bao giờ hiểu: trái tim của Dương đã từ chối cô từ lâu, và nó đang bắt đầu rung động với một người khác.
Đêm hôm đó, Đăng Dương nằm trằn trọc trên giường, mắt nhìn lên trần nhà mà không thể ngủ được. Từng hình ảnh của Quang Hùng lại hiện lên trong đầu hắn. Những cảm xúc hỗn độn đang dâng trào trong lòng, khiến hắn không thể giữ bình tĩnh như thường ngày. Lần đầu tiên trong đời, Đăng Dương cảm thấy mình bị giằng xé giữa lý trí và trái tim.
Liệu hắn có đủ can đảm để phá vỡ mọi rào cản, từ bỏ cuộc hôn nhân trống rỗng này để chạy theo tình yêu thật sự? Hay hắn sẽ tiếp tục sống trong sự giả dối, để rồi đến cuối cùng, trái tim hắn sẽ hoàn toàn lạnh giá và cô đơn mãi mãi?
Khi ánh sáng yếu ớt của buổi sớm chiếu vào phòng, Đăng Dương đã có câu trả lời cho chính mình. Hắn biết rằng mình không thể tiếp tục như thế này được nữa. Hắn sẽ theo đuổi Quang Hùng, bất chấp mọi rào cản, bất chấp mọi nguy hiểm. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Đăng Dương sẵn sàng đặt cược tất cả chỉ để giành lấy thứ mà hắn thực sự khao khát.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro