Gỡ rối



>>>>

Sau vài ngày im lặng và nỗi nhớ dâng tràn, cả Anh Duy và Đăng Dương đều cảm thấy sự thiếu thốn trong cuộc sống của mình ngày càng rõ rệt. Anh không thể tiếp tục làm ngơ trước sự trống rỗng và đau khổ của mình, còn cậu thì không thể chịu đựng được sự xa cách này thêm nữa.

Một buổi tối, Dương quyết định đến quán cà phê nơi Duy làm việc. Cậu dừng lại trước cửa quán, nhìn vào bên trong với sự hồi hộp. Không khí trong quán vẫn ấm cúng như mọi khi, nhưng hôm nay, ánh đèn dường như mờ hơn, và tiếng nói chuyện của khách hàng cũng có vẻ tĩnh lặng hơn.

Duy đứng sau quầy pha chế, nhìn thấy Dương bước vào. Anh có phần ngạc nhiên nhưng không thể giấu đi sự bối rối. Dương tiến lại gần, đôi mắt cậu tìm kiếm ánh mắt của Duy. Lòng dạ anh quặn thắt khi thấy Duy nhìn về phía mình với ánh mắt vừa mệt mỏi vừa đầy nghi ngờ.

"Chào anh, Duy"

Dương lên tiếng, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh.

"Anh ơi..Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"

Duy gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Dương. Anh ra khỏi quầy pha chế, dẫn Dương ra một góc yên tĩnh của quán. Không khí giữa họ nặng nề, và cả hai đều cảm nhận được sự căng thẳng trong từng hơi thở.

"Anh không biết phải bắt đầu từ đâu."

Duy nói, giọng anh thấp và trầm. Anh cố gắng giữ sự bình tĩnh, nhưng cảm xúc của anh dần dâng trào.

Dương nhìn vào mắt Duy, cảm giác như mọi thứ trong lòng mình đang vỡ vụn.

"Duy, em biết có điều gì đó không ổn. Em không biết tại sao anh lại tránh mặt em, nhưng em không thể chịu đựng thêm nữa. Em đã làm gì không vừa ý anh ư? Làm ơn đó Anh duy.. hãy cho em một cơ hội để giải thích hoặc chuộc lỗi đi."

Duy thở dài, ánh mắt anh lộ rõ sự xung đột nội tâm.

"Anh thấy hình ảnh của em bên một cô gái khác và anh... anh cảm thấy như mình bị bỏ rơi."

Anh không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, đôi mắt anh bắt đầu ngấn lệ.

Nước mắt bắt đầu rơi xuống trên gò má của Duy. Cảm giác tủi thân và đau đớn khiến anh không thể kiềm chế. Dương nhìn thấy sự đau khổ trong mắt Duy và cảm thấy trái tim mình bị xé nát.

"Duy, Anh Duy, nghe em."

Dương nói, giọng cậu nghẹn ngào.

"Cô gái đó chỉ là một người bạn cũ, và em không có ý định làm tổn thương anh. Em hiểu rằng việc nhìn thấy điều đó có thể khiến anh cảm thấy đau lòng"

"Xin anh đừng khóc, em.. Em đau lắm đó"

Duy nhìn vào mắt Dương, nước mắt vẫn lăn dài.

"Anh xin lỗi vì đã không hỏi em trực tiếp trước khi kết luận. Anh đã để cho nỗi nghi ngờ và ghen tuông điều khiển mình."

"Không, là lỗi của em vì đã không giải thích cho anh rõ ràng."

Cả hai đứng đó, trong không gian yên tĩnh của quán cà phê, cảm giác như mọi chuyện đã được gỡ rối. Nỗi nhớ nhung và cảm xúc đau đớn đã được tháo gỡ, và sự hiểu lầm giờ đây đã được làm sáng tỏ.

Duy nhích gần Dương hơn, đưa tay ra và nắm lấy tay cậu.

"Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?.."

Dương nhìn vào mắt Duy, nụ cười dần trở lại trên môi cậu.

"Vâng ạ"

Và thế là, trong ánh sáng dịu dàng của quán cà phê, hai người đã tìm thấy lối đi về phía nhau, để khởi đầu một chương mới của câu chuyện tình cảm của họ.

Khi tình cảm đã được làm rõ và cả hai cảm thấy sự kết nối sâu sắc, không khí giữa anh và cậu trở nên ấm áp hơn. Dương, với trái tim tràn đầy yêu thương và khao khát, quyết định trở thành người chủ động để thể hiện tình cảm của mình.

Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, Dương cảm nhận được sự hồi hộp và cảm xúc mạnh mẽ đang tràn ngập trong lòng mình. Cậu nhẹ nhàng nắm tay Duy và kéo anh lại gần hơn. Đôi mắt Dương đầy sự chân thành và yêu thương khi nhìn vào mắt Anh Duy. Cậu cảm nhận được sự rung động mạnh mẽ từ bàn tay ấm áp của anh.

"Anh Duy."

Dương nói, giọng cậu đầy sự dịu dàng và tự tin.

"Em đã rất nhớ anh, và em cảm thấy rằng chúng ta cần phải làm rõ tình cảm này."

Dương từ từ cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Duy. Đôi môi của cậu chạm vào đôi môi của Duy với một sự dịu dàng và ấm áp, như thể đang tìm kiếm sự kết nối sâu sắc hơn. Nụ hôn của Dương không chỉ là sự thể hiện tình cảm mà còn là cách cậu muốn mở ra một cánh cửa mới trong mối quan hệ của họ.

Duy cảm nhận được sự khao khát và tình yêu mãnh liệt từ Dương. Anh không thể kiềm chế cảm xúc của mình và bắt đầu đáp lại nụ hôn của cậu. Những cái chạm nhẹ nhàng và những nụ hôn cuồng nhiệt từ Dương làm cho Duy cảm thấy như thể thời gian đã ngừng lại, chỉ còn lại sự hòa quyện giữa họ.

Dương tiếp tục chủ động hơn, nhẹ nhàng đưa tay lên cổ Duy, kéo anh gần hơn về phía mình. Cậu khám phá từng cảm xúc và từng đường nét trên cơ thể anh, cảm nhận sự ấm áp và mềm mại từ làn da của anh. Những cái chạm của Dương trở nên tự nhiên và đầy yêu thương.

Cậu từ từ di chuyển môi mình xuống cổ Duy, để lại những nụ hôn nhẹ nhàng trên làn da anh. Duy cảm nhận được sự chăm sóc và tình yêu sâu sắc từ từng cử chỉ của Dương. Anh bắt đầu đáp lại một cách mạnh mẽ hơn, ôm chặt lấy cậu và để cho sự đam mê dẫn dắt hành động của mình.

cảm nhận được từng nhịp thở của nhau. Duy nhẹ nhàng vuốt ve mặt Dương, đôi tay anh di chuyển chậm rãi trên cơ thể cậu như muốn khám phá từng chi tiết của người mình yêu. Dương cảm nhận được sự nhẹ nhàng và chăm sóc từ Duy, sự ấm áp từ đôi tay anh như một liều thuốc chữa lành cho trái tim cậu.

Họ nằm cạnh nhau trên sofa, những cử chỉ và lời nói trở nên tinh tế hơn. Duy cẩn thận đưa tay chạm vào mái tóc của Dương, những ngón tay anh lướt nhẹ qua từng sợi tóc, tạo ra một cảm giác thư giãn và dễ chịu. Dương đáp lại bằng cách ôm chặt lấy Duy, cảm nhận được sự ấm áp và an toàn từ vòng tay của anh.

"Anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế này."

Duy nói với giọng mềm mại, ánh mắt anh đầy yêu thương khi nhìn vào Dương.

"Em cũng vậy."

Dương thì thầm, đôi mắt cậu ánh lên niềm hạnh phúc và sự mãn nguyện. "Em cảm thấy như tất cả những nỗi lo lắng và đau khổ đều biến mất khi em ở bên anh."

Khi thời gian trôi qua, họ vẫn nằm yên trong vòng tay của nhau, cảm nhận được sự hòa hợp giữa hai cơ thể và tâm hồn. Những lời thì thầm, những cái ôm chặt và những nụ hôn không ngừng tạo ra một không gian đầy tình yêu và sự kết nối sâu sắc.

Duy nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể Dương và lắng nghe những tiếng thở đều đặn của cậu.

"Em yêu anh nhiều lắm, Anh Duy"

Duy mỉm cười, vỗ về lưng cậu.

"Anh cũng vậy. Anh cảm thấy mình đã tìm thấy nơi thuộc về mình khi ở bên em."


END

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro