Chương 17 : Cái kết của kẻ du hành

Chương 17 : Cái kết của kẻ du hành.

Em có nhìn thấy những giọt lệ buồn trong đôi mắt anh.

Vẫn lấp đầy trong trái tim và chảy dài trên gò má.

Anh cố gắng mỉn cười như chưa từng có điều gì xảy đến.

Thế nhưng những kỉ niệm cứ ùa về ôm ấp lấy anh

Thật đau đớn khi anh mắc kẹt ở đó, cùng với trái tim đang rỉ máu này.

……………….

Nắng tháng 9 đẹp dịu dàng góc phố.

Những con đường Hà Nội thơm nồng mùi hoa sữa, gửi những chút hương thu đến gõ cửa từng căn nhà..

Hoàng chưa bao giờ có khái niệm rõ ràng về mùa thu, mùa thu chưa bao giờ là một mối tơ tưởng của một gã khô khan như anh. Nhưng từ khi yêu An, anh lại thấy thích mùa thu Hà Nội đến kì lạ..

Mùa thu đẹp theo từng con đường anh đưa cô đến, mùa thu lung linh êm dịu trong đôi mắt cô nhìn anh.

Mùa thu lãng mạn làm xuyến xao những con tim đang sống trong tình yêu..

Vậy mà anh chẳng ngờ rằng mình đã biến…mùa thu ấy đã thành nỗi ám ảnh trong lòng cô- người mà anh yêu hơn bầu trời, hơn cả biển rộng, hơn cả bản thân mình..

------------

Dương chờ Hoàng khá lâu ngoài cửa.

 Nhìn thấy dáng Dương, Hoàng cũng vô cùng ngạc nhiên.

-         Sao mày không gọi cho tao?

-         Điện thoại hết pin.

-         Ờ..thế có chuyện gì mà phải đến tận đây thế này.

-         Mày dạo này thanh niên nghiêm túc nhỉ, không chơi bời với mấy em ở CatBar nữa à.

-         Không…

Hoàng bình thản đáp, anh mở cửa cho Dương bước vào.

-         Lâu rồi anh em không lên bar, hôm nay tính rủ mày lên đổi gió.

Dương ngồi xuống ghế, nhếch lông mày lên nhìn anh cười nói.

-         Tao không hứng..

Hoàng cởi chiếc áo đang mặc quăng lên ghế, đi đến tủ lạnh lấy một lon bia cho mình, còn một lon đưa cho Dương.

Dương bật lon bia lạnh, nhếch môi uống một hơi dài, rồi ngả người ra ghế.

-         Mày vừa đi đâu về đấy. Dương thản nhiên hỏi dù trong lòng anh câu trả lời quá rõ ràng.

-         Đi chơi lung tung ấy mà.

-         Ha ha ha…đi lung tung à…từ bao giờ mày biết đi lung tung ngoài bar và gái thế.

-         Chuyện bình thường có gì đâu mà lạ.

-         Tao đang chán.

Dương thở dài, anh quay sang tò mò hỏi.

-         Chuyện gì?

-         Thì chuyện tao thích An….mà vẫn không biết làm sao có thể thổ lộ với cô ấy.

Từng lời Dương nói rất rõ ràng, đủ để Hoàng giật mình buông lon bia xuống bàn nhìn hắn.

-         Sao?

-         Mày ngạc nhiên gì thế? Tao thích An, có gì lạ đâu tao đã từng nói với mày rồi thì phải..không phải cô ấy rất thú vị sao?

Hoàng lặng thinh, những lời Hùng nói không thể sai được người ngoài nhìn vào đều có thể đoán được hai người đang hẹn hò…chẳng lẽ Dương lại không biết.

-         Mày có thể giúp tao tạo ấn tượng với An được không? Tao thấy cô ấy với mày hay nói chuyện với nhau. Mày chỉ cần gợi mở cho An biết là tao thích cô ấy, còn lại tao sẽ tự làm..Ok?

Từ bé, Hoàng chưa bao giờ từ chối anh điều gì, hắn luôn coi anh như người một nhà vì hắn là một kẻ thiếu thốn tình cảm…Nhưng anh thì khác, anh chỉ coi hắn như một người bạn từ thưởu bé không hơn không kém. Dương nhìn biểu hiện của Hoàng cứng nhắc, anh cười thầm trong lòng.

-         Tao không thể…

Lông mày Dương hơi giật giật, miệng vẫn nở nụ cười, có lẽ anh đã dự liệu trước được điều này.

-         Tao và An đang yêu nhau..

Hoàng thẳng thắn nói, cơn tức trong Dương phút chốc ứ lên tận cổ.

Tuy vậy, anh vẫn không cso chút biểu lộ gì, điềm nhiên uống cạn lon bia của mình.

Cạnh…

Lon bia rỗng của Dương đặt lên bàn phát ra một âm thanh khô khốc.

-         Tao thật không ngờ…

Dương nói, trong đầu anh toan tính đến phát súng cuối cùng anh sẽ nã vào Hoàng có nên nói ngay ra từ bây giờ hay không.

-         Bọn tao đã yêu nhau được vài tháng rồi..An không muốn công khai nên tao mới giấu mày..

Hoàng bối rối, anh cảm thấy áy náy vì đã làm một việc có lỗi với Dương- người anh luôn coi như là anh em.

-         Vậy mày với An đang yêu nhau…Ha ha ha…thật nực cười

-         Mày và An không thể thích nhau được…Dương lắc đầu, nhếch mép.

-         Mày nói gì?

Anh cau mày quay sang nhìn Dương đầy thắc mắc. Dương tỏ ra rất thản nhiên, hắn ngả người vào ghế, lôi trong túi của mình ra một bức ảnh quăng nó lên bàn.

-         Tao biết mẹ mày đang ở đâu? Đây là ảnh mẹ mày gửi cho mẹ tao cách đấy 1,2 năm.

Hoàng nhìn chăm chú vào bức ảnh ở trên bàn, mặt anh tái đi.

-         Và, mẹ mày đang ở Nhật cùng với người đàn ông này.

Dương quăng tiếp một tấm ảnh khác trên bàn.

-         Bức ảnh này khá lâu rồi..Nhưng chứng tỏ một điều là mẹ mày và người đàn ông này vẫn đang chung sống với nhau.

Phải mất một hồi lâu, Hoàng mới dám cầm bức ảnh kia lên, bàn tay anh run rẩy nhìn bức ảnh sờn cũ của mẹ mình với người đàn ông xa lạ. Lúc ấy bà trông còn rất trẻ, tươi tắn, nở một nụ cười rất đẹp trên môi, chưa bao giờ anh thấy mẹ mình hạnh phúc như vậy.

-         Ông ta tên là Vĩnh  làm thuyền trưởng

………và…

ông ấy là bố An…

Từng lời… từng lời một…Tai Hoàng như ù đi…

Anh không tin vào những gì Dương đang nói..

Nhưng…tại sao…tại sao…lại như vậy…

-         Sao…sao…mày lại biết. Hoàng lắp bắp, tay anh bậu chặt vào thành ghế.

-         Mày không biết mẹ tao và mẹ mày chơi thân với nhau hay sao? Mày chưa từng để ý hình nền trong điện thoại của cô ấy là người đàn ông này à. Tao vô tình nhìn thấy trong một lần bắn mấy cái video cho cô ấy. Thật ra tao cũng chỉ ngờ ngợ thôi…, tao đã mượn điện thoại của An để xác minh lại..Đó là sự thật.

Vắt chéo chân, Dương tựa người vào ghế nói một cách hết sức thản nhiên.

-         Bố..An đã mất từ khi cô ấy còn bé…Hoàng nhìn chằm chằm vào bức ảnh.

-         Ông ấy không chết. Chỉ là ông ấy bỏ lại vợ con mình thôi..

Nếu…An biết được..sự thật này…Thì cô ấy sẽ không sống nổi mất.

Giả vờ vô cùng đau buồn, Dương liếc nhìn Hoàng, khuôn mặt đầy tâm trạng.

-         Đừng..đừng nói cho cô ấy biết….

Dường như mắt anh bây giờ đã không còn định hướng được điều gì trước mặt nữa, mọi thứ cứ như đang chảo đảo trước mắt Hoàng. Anh cố gắng bình tâm lại để có thể nhìn kĩ bức ảnh hơn nữa, nhìn kĩ người đàn ông ấy hơn nữa..

-         Bức này tao lén gửi từ máy An sang.

Hoàng cầm lấy điện thoại từ tay Dương, anh nhìn bức hình chụp gia đình của An trong đó và nhìn tấm hình anh đang cầm trên tay.

Người đàn ông ấy…

Là một người….

Anh nhắm mắt…bóp chặt chiếc điện thoại của Dương trong tay..Cú sốc này quá lớn với anh..thì An sẽ chịu đừng nó thế nào.

Đến bây giờ Hoàng vẫn cảm thấy rằng..mình không thể thở được..

-         Nếu An biết điều này…cô ấy chắc chắn sẽ rất shock…Cô ấy đã luôn nghĩ bố mình đã mất. Dương cúi đầu ôm trán.

-         Mày đừng cho An biết…xin mày…

Hoàng gần như đang van lài kẻ ngồi đối diện anh, hắn ngẩng đầu lên nhìn lon bia rỗng trên bàn, nhếch mép nói với cái giọng kẻ cả.

-         Được..Nhưng…mày biết…mày không thể ở bên cạnh cô ấy được nữa có phải không?

-         ……

-         Mày ở cạnh An chỉ khiến cô ấy  thêm đau khổ mà thôi..Cô ấy sẽ thế nào khi biết bố mình bỏ lại gia đình để chung sống với mẹ mày. Trước đây cũng vậy mà bây giờ cũng thế…mày đang cuốn cô ấy vào bóng tối của mình mà không biết, thứ cô ấy cần là ánh sáng, chứ không phải cái này.

Dương chỉ tay vào những bức ảnh trên bàn nói to.

-         Tao sẽ ở bên cạnh An..giúp mày..

-         Mày… Hoàng nhìn Dương với đôi mắt căm giận, có lẽ anh thừa hiểu tất cả đều do hắn vạch ra. Nhưng điều quan trọng lúc này là người yêu anh cô ấy liệu có thể chịu đựng được điều này.

-         Tao sẽ không nói cho An…nhưng bù lại…mày biết mình phải làm gì phải không?

Nỗi buồn lớn nhất của một đứa trẻ chắc là những lúc bị cướp mất đồ chơi. Nhưng nỗi buồn lớn hơn của người trưởng thành là có những thứ của mình nhưng vẫn buộc lòng phải tự tay nhường cho người khác.(-St-)

-         Hãy để tao có thời gian suy nghĩ. Hoàng tuyệt vọng nói.

-         Ok. Cứ từ từ nghĩ…Tao về đây.

Dương đứng dậy, liếc dáng vẻ kiệt quệ của Hoàng một cái rồi bước ra cửa.

-         Mày..yêu An chứ?

Tiếng Hoàng nói ở phía sau, Dương quay người lại, môi anh lộ rõ sự kiêu hãnh của một kẻ chiến thắng.

-         Tất nhiên rồi.. Dương nói, chẳng ai có thể nhìn thấy hết nụ cười trong sâu thẳm của anh “Những gì là của tao mãi mãi không bao giờ thuộc về mày…”

Dương thừa hiểu mình đang làm gì và đã làm gì, dù những điều anh nói là giả dối nhưng chỉ cần anh là người chiến thắng, thì những thứ khác chẳng còn nghĩa lý gì nữa..

Cạnh…

Tiếng cửa đóng lại..

Bóng tối bao chùm lấy Hoàng…

Vì anh chỉ  là một kẻ du hành, còn cô là ngôi sao Bắc Đẩu. Anh mãi chỉ có thể ngước nhìn..mà không thể có cô ở bên mình.

Cái kết của một kẻ du hành..mãi là một cái bóng cô độc trên đường.

Đã đi được một chặng đường dài rồi, anh mới muộn màng nhận ra điều đó.

“ Em đã nói đúng rồi..Con cừu không ngốc,cừu biết chắc rằng nó sẽ chết khi dẫn sói về  đàn, nhưng nó đã quá yêu sói mà không muốn quay đầu lại..

Dù biết rằng nếu không có em..lòng anh sẽ tan nát

Nhưng… vì đã quá yêu em…nên anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ nụ cười của em - người anh yêu hơn cả bầu trời, hơn biển rộng, và hơn cả bản thân mình.”

-----------------

An có cảm giác rằng dạo này Hùng đang tránh mặt cô.

Trên lớp chẳng thấy hắn trò chuyện như mọi hôm, nhắn tin thì không trả lời, gọi điện thì cứ ậm ừ. Từ sau hôm ở sân bay, hắn bắt đầu như thế làm An cảm thấy lo lắng.

-         Mày đang tránh mặt tao đấy à? An hỏi.

-         Đâu.. Hùng chối, hắn vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt An.

-         Thế dạo này mày làm sao thế?

Hùng sợ phải trả lời câu hỏi đấy của An, bây giờ mỗi khi thấy khuôn mặt An hắn lại cảm thấy có lỗi.

An không thấy Hùng trả lời, cô cũng chột dạ, phải chăng hắn đã biết chuyện của cô và Hoàng nên không muốn nói chuyện với cô nữa hay sao.

-         Có phải do tao và Hoàng…nên mày..

-         Không. Hùng vô vàng trả lời.

-         Mày đừng nghĩ linh tinh nữa, chẳng qua bây giờ tao đang muốn bình tâm đến mọi chuyện vừa rồi thôi. Mày với Hoàng rất đẹp đôi…Hoàng rất tốt, những lời trước đây tao nói mày cứ coi như là đùa đi.

Hùng muốn giờ học này kết thúc thật nhanh, nếu ngồi cạnh An thêm lúc nữa chắc anh sẽ căng thẳng chết mất.

An thấy lạ, mọi hôm nhắc đến Hoàng là hắn nhặng lên, sao hôm nay lại nói tốt cho anh như vậy. Cô càng tỏ ra nghi ngờ hơn.

-         Được rồi con điên ạ..đừng nhìn chằm chằm tao nữa. Chiều đi giải sầu đi.

Hùng phát gắt lên quay sang đẩy mặt An sang hướng khác, cô phì cười.

Lòng cô cũng nhẹ nhõm hẳn khi nghe Hùng nói câu đó.

………….

-         Sao hôm nay anh không đi học hả?

Giọng trách cứ, An gọi cho Hoàng.

-         Anh..ngủ quên..

-         Em biết ngay mà..Đồ lười.

Nghe tiếng cô mắng anh chợt cười, hình dung ra bộ dạng đáng yêu của cô lúc này lại cảm thấy xót xa trong lòng.

-         Chiều nay em đi cùng Hùng.

-         Đi đâu?

-         Thì đi chơi lung tung. Anh biết nó buồn vì chuyện của Tùng mà.

-         Được rồi..em đi vui vẻ nhé.

-         Chỉ thế thôi à..

-         Ừ…Anh cười.

-         Hừ…đồ nhạt nhẽo.. Cô trề môi nói.

-          Anh yêu em.. Anh nhẹ nhàng lên tiếng, cô cười nhẹ.

Tiếng cười của cô ở đầu dây bên kia dứt, đôi mắt anh buồn đến vô hạn.

-         Dương cũng dã man đấy chứ.

Hoa ngồi đối diện Hoàng, vừa nhìn bức ảnh để trên bàn anh nói.

-         Hừ…Anh khẽ hừ lạnh.

-         Mày không sợ làm thế An sẽ hận mày à. Hoa nói.

-         Tao sợ…nhưng…thà để cô ấy hận tao còn hơn là để cô ấy đau khổ.

-         Tình yêu của mày làm tao cảm động quá đấy. Mày làm mọi cách để bảo vệ An, kể cả việc làm thương chính mình ư? Không toán tính gì chứ?

Hoàng dụi tắt điếu thuốc trên tay mình, làn khói trắng mờ mờ che đi đôi mắt buồn rầu của anh.

-         Nếu mày cứ nghĩ yêu đơn giản là yêu..thì mọi điều mày đều có thể làm được.

-         Ừ…có lẽ nên thế. Hiaxx bao giờ tao mới tìm được một người yêu mình như mày yêu An đây.

Hoa vươn vai đứng dậy, đập vào vai Hoàng.

-         Tao về đây…Việc chỉ có thế thôi phải không? Bao giờ mày chuẩn bị tinh thần thì báo với tao.

-         Ừ…cảm ơn mày.

-         Hoàng này…

-         Ừ…

-         Mày chỉ nghĩ rằng An sẽ đau, nhưng mày không nghĩ đến mình cũng đang rất đau à.

-         Chỉ cần cô ấy không sao. Tao cũng sẽ ổn..

-         Hừ…mày đúng là điên rồi, tao về đây. Bye.

Cô nàng không quên tặng Hoàng một nụ hôn gió rồi ra về.

Anh ngả người ra ghế, nhắm mắt thả tâm hồn mình vào khoảng không tĩnh lặng, những bức ảnh kia vẫn ở nguyên trên bàn.

Từ hôm ấy, chưa một lần anh dám cầm vào nó, nhìn vào nó…

Nhưng hình ảnh ấy thì vẫn cứ hiện lên rõ ràng trong đầu anh.

Hoàng day day trán, anh chỉ ước tất cả mọi chuyện là một cơn ác mộng, khi mở mắt ra tất cả sẽ biến mất.

Không thể…điều đó mãi không thể…không có cơn mơ nào nỗi đau lại thật đến như vậy được.

……………………

-         Tối nay em không được hẹn với anh đâu đấy. Tối nay em phải dành cho anh biết chưa?

Hoàng véo mũi An nói.

Cô ngại ngùng, nắm lấy tay anh không đáp. Đã trao nhau bao nụ hôn rồi, mà cô vẫn thấy trái tim mình đập vì anh như lúc ban đâu..

Nắm bàn tay cô trong bàn tay này, trái tim anh càng như tan ra cùng với nỗi chơi vơi.

Đây là lần cuối, anh tự nhủ với lòng mình.

Anh chở cô đến những nơi 2 người luôn thường đến, đưa cô đi ăn những thứ cô vẫn thích, nhìn cô vui vẻ nói cười với mình.

Đây là lần cuối, anh lại tự nhủ với mình, lần cuối để có thể cười với cô …trước khi nói lời tạm biệt.

-         Em để phần ai, mà cứ dính trên mép thế này. Hoàng đưa tay chùi vết kem dính trên miệng An.

Cô híp mắt nhìn anh, vênh mặt đáp.

-         Em để phần anh, để anh chùi nó mới lãng mạn.

-         Ha ha ha…miệng mẻ thì nói ra, lại bao biện.

-         Anh thô thiển thế hả, thế mới lãng mạn anh biết chưa?

Cô đập vào ngực anh, chu môi trách cứ.

-         Anh biết chưa? Thấy anh không đáp, cô lại đập đập vào người anh.

-         Ừ..anh biết rồi…biết rồi..Người yêu anh dạo này mạnh miệng quá chẳng thấy xấu hổ gì nữa nhỉ.

-         Quen hơi rồi..

-         Thật không? Vậy tí nữa xem có quen hơi thật không nhé. Anh nhìn chòng chòng vào môi cô, làm cô chột dạ.

-         Anh…

Má cô đỏ bừng lên…

……..còn trái tim anh lúc này tan nát.

……………….

Bầu trời đêm Hà Nội đẹp quá, những ánh đèn phía cầu Chương Dương hắt về nơi An đang đứng tạo nên một Hà Nội mơ màng trong mắt của cô.

Cô tựa đầu trong lòng anh, nhìn về phía bãi bồi. Bao nhiêu chỗ sao cô chỉ thích nơi này…chắc là vì ở đây là lần đầu tiên nhận lấy nụ hôn của anh..Mỗi lần đi qua nơi này trái tim cô lại không khỏi xuyến xao…

-         Chỗ này là lần đầu tiên anh hôn em.Cô thì thầm chỉ để một mình anh nghe thấy.

Hoàng cúi xuống nhìn cô, khó khắn nhếch miệng để nở một nụ cười.

-         Em đúng là không nhớ gì cả? Đấy là lần thứ 2 anh hôn em. Lần đầu anh hôn em ở quán nước em quên à. Anh biết ngay mà..

Anh lắc đầu, đôi mắt hướng về phía trước xa xăm..

-         Này, chỗ đấy không lãng mạn, không tính.

An ngước lên lườm anh, véo tay anh một cái, rồi lại tựa đầu vào vai anh, bờ vai vững chãi ấy mà  không hay rằng đây là lần cuối cùng cô được tựa đầu vào nó.

An cắn móng tay suy nghĩ một điều gì đó, rồi cô ngẩng mặt lên nhìn anh quát.

-         Nhắc em lại càng tức…anh kẻ cướp nụ hôn đầu của em. Bây giờ phải đánh anh cho hả giận.

Cô cười giơ tay đấm đấm vào người Hoàng.

-         Ăn cướp này…ăn cướp này.

-         Vậy giờ trả lại cho em nhé.

Anh nắm lấy cái tay đang đấm liên tiếp vào người mình lại, kéo cô lại, cúi xuống chiếm lấy môi cô.

Anh nhẹ nhàng lướt nhẹ trên đôi môi mền mại, rồi nồng nàn tách môi cô ra mãnh liệt xâm chiếm.

Đây là lần cuối cùng…anh tự nhủ lần cuối với lòng mình…

Từ nay cô sẽ không còn thuộc về anh nữa…

Lòng anh thắt lại…

Gió nhẹ nhàng thổi tung mái tóc cô..

Đôi môi anh vẫn quyến luyến không rời…

Xin lỗi em…đây là lần cuối…

Em sẽ khóc…anh biết..

Nhưng sẽ có một người khác đến bên em, thay anh lau những giọt nước mắt ấy.

Em sẽ hận…anh biết.

Nhưng rồi em cũng sẽ quên, vì bên cạnh em sẽ có một bờ vai khác, người ấy cũng sẽ yêu em như anh đã từng yêu..

Có những tình yêu đã bay mãi cuối trời.

Theo những cái nắm tay không còn trong nhau nữa.

Có những vui buồn chợt một lần về gõ cửa.

Nhưng chẳng bao giờ ta kịp thức dậy để mở cửa ra.

Việc ra quyết định để bảo vệ một người là việc thực sự khó khăn. Dù đưa ra quyết định rồi thì cũng chẳng thể đoán được kết quả sẽ ra sao? Và sẽ càng khó khắn hơn để dùng tình yêu ôm ấp lấy một người. Nhưng tôi tin rằng sự lựa chọn của tình yêu sẽ không bao giờ làm ta cảm thấy sai lầm..

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro