Chương 2: When the mountains fall
Chương 2:
Chiều lặng gió.
Lớp học vắng tanh.
Phải chăng An đến quá sớm ư? Nhưng đúng như Hùng hẹn là 2h cơ mà, giờ đã là 2h10 rồi.
Cô lặng lẽ đến ngồi bên cửa sổ.
Những hạt mưa bắt đầu rơi, mưa nhạt thênh lất phất bay qua cửa sổ.
Mưa cứ rơi thênh thanh một nỗi buồn xa xăm ở đâu đó. Mưa chẳng thể rửa trôi hết những nỗi buồn lắng đọng trong tâm hồn cô.
Cô chưa bao giờ phát hiện ra một điều, mỗi khi ngắm mưa đôi mắt cô lại buồn thương đến vô hạn.
Miên man nhìn theo những hạt mưa bay.
An bỗng thấy có cây ghita dựng ở trong góc bục giảng.
Sự tò mò càng dẫn bước chân cô lại gần với cây đàn hơn.
Ai đã lỡ bỏ quên cây đàn đẹp tuyệt diệu này.
Cô cầm cây đàn ngồi xuống, bắt đầu đánh một giai điệu buồn.
Hòa lần vào tiếng mưa, giọng hát trong trẻo của cô vang lên.
- " When the mountains fall.
And the oceans flood
I'm still search of you.
Only thing I want to say
I'm still in love with you....
( Kể cả khi núi lở. Thủy triều cuộn dâng.
Em sẽ vẫn sẽ tìm kiếm anh.
Chỉ có một điều em muốn nói rằng..
Em vẫn quá đỗi yêu anh)
Có ai đó đã từng nói giọng nói lẫn giọng hát của cô rất trong trẻo, nghe bình yên như một cơn gió nhẹ. Ai đã từng nói như vậy nhỉ? cô đã quên mất rồi. Chắc điều đó thuộc về một miền kí ức xa xôi nào đó mà An cô đã đánh rơi mất theo thời gian. Cô chỉ nhớ giọng nói của người ấy ấm áp như giọng nói của bố cô vậy.
- "One last thing I have to say..
I'm still in love with you..."
- Bài hát hay lắm..
Một giọng nói từ phía sau vang lên, An giật mình buông cây đàn xuống.
Cô quay người lại.
Anh đang ngồi ở cuối lớn nhìn về phía cô từ bao giờ.
Đôi mắt thoáng nét cười làm khuôn mặt anh tú của anh càng thêm rạng rỡ.
Dương đã vào lớp từ bao giờ mà An không hề hay biết như vậy.
- Ơ... Cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.
Anh tiến lại gần cô, cầm lấy cây đàn từ tay cô thật tự nhiên.
Bỗng mặt cô đỏ bừng lên vì xấu hổ.
- Bài ấy vừa hát tên là gì?
- Ờm...bài ấy...
An trở nên lúng túng hơn khi ngồi đối diện với anh.
Cô giấu bàn tay đầy mồ hôi của của mình ra đằng sau lưng.
- Ấy có biết bài này không?
Dương đưa tay gảy nhẹ những dây đàn, giai điệu quen thuộc của " Forever" vang lên.
- Mình cũng thích những bài hát của nhóm nhạc này.
Vừa gảy đàn, Dương vừa bắt chuyện với cô.
- Ừ.mình...cũng thế...
An lắp bắp vài câu trong cổ họng.
" Trời ơi, con không thể giảm nhịp tim của mình được. Trời ơi con phải làm gì bây giờ. Khuôn mặt anh ấy đang ở rất gần" Đầu óc An gầm rú điên loạn, cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên một cách chóng mặt.
Tiếng đàn của Dương vang lên rất hay. Nhưng chẳng lọt được giai điệu nào vào tai An cả, đầu óc cô đang quay cuồng lên vì một chuyện khác.
- Cây đàn này là quà bố mình tặng thi đỗ đại học. Âm thanh nghe tuyệt nhỉ?
Dương ngước mắt lên nhìn An, tự nhiên chuyện trò với cô.
- Ừm...cây đàn rất...đẹp.
- Sao lớp mình đến muộn thế nhỉ? 2 rưỡi rồi mà chẳng thấy ai.
- Mình ..không rõ nữa..
- Trong vở kịch có cảnh phải đánh đàn, ấy nghĩ bài này nghe có được không?
- Ờ...mình cũng không rõ...
- Mình sẽ đóng vai một anh chàng yêu đơn phương một cô gái, nhưng cô gái ấy yêu một người khác.
- Nếu nội dung ...nó là như vậy..thì bài này cũng phù hợp...An vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
- Ha ha ha...thế An không biết nội dung vở kịch à..Dương ngạc nhiên hỏi.
.....chắc chuyện bị đăng ký là có thật rồi An nhỉ???
" Cái gì? Anh ấy biết tên mình ư?" An trở nên phấn khích hơn, cô và Dương chưa từng nói chuyện, vậy mà anh nhớ được tên cô đúng là cả một kì tích. An nở một nụ cười rộng đến măng tai, cô chắc nhẩm có thánh cũng không thể bắt cô ngậm cái miệng toe toét kia lại. Một cái tên với cô có ý nghĩa đến vậy sao An. Đôi khi tình yêu khiến con người ta có những suy nghĩ thật khờ dại và đáng yêu.
- Ừm..chuyện đó thật ra là...
Cô đang cố giải thích cho Dương hiểu, thì bỗng giọng nói của Hùng oang oang cắt ngang hai người.
- Mẹ An ơi, mẹ An ơi...mày đến muộn thế hả, điện thoại mày điếc rồi à. Cả nhóm chuyển địa điểm lên hội trường tập rồi. À may quá! cả Hùng ở đây nữa, gọi điện cho ông mãi không được. Lên hội trường ngay đi.
Dứt lời Hùng chạy biến đi mất. Dương cười ngượng rồi nói với An.
- Thôi, mình lên đi không mọi người lại chờ.
- Ừm.
An gật đầu, lúi cúi cầm túi xách đi theo Dương.
Trời mưa càng lớn hơn.
Tên Hùng thối tha kia cầm theo ô mà không chờ cô.
An nhìn Dương. Còn anh đang ngước nhìn những giọt mưa đang rơi như trút xuống từ trời.
Dương nâng túi đựng cây đàn lên, bảo cô đỡ một đầu.
Rồi chẳng báo trước một lời, bỗng anh ôm lấy vai cô, kéo cô cùng chạy băng qua màn mưa.
Nước mưa rơi xuống chân cô lạnh buốt.
Qua lớp áo mỏng bết nước mưa, cô cảm thấy bàn tay anh ấm áp đang ôm chặt bờ vai mình.
Nếu có thể...cái khoảng khắc này xin hãy dừng lại.
Bước chân cô hòa nhịp cùng bước chân anh.
Trái tim cô giờ đã không còn nghe theo lý trí nữa rồi. Đầu óc cô đang tê liệt cục bộ rồi.
An chợt ngước mắt lên nhìn Dương. Nhưng giọt nước mưa đọng trên hàng mi anh, cô cảm nhận rất gần hơi ấm tỏa ra từ người anh, mùi nước hoa đàn ông nhè nhè làm cô ngây ngất.
An đang bay gần mặt trời, đang bay rất gần...
......Liệu cô có bị thiêu rụi....
.................................................................................
- Nào nào mọi người tình hình là thế này nhé! Như chúng ta đã bàn thì vai nam chính sẽ là Dương, vai nam chính thứ 2 sẽ là Hoàng. Vai nữ chính sẽ là Hoa, vai nữ chính thứ 2 sẽ là Dung. Còn những bạn còn lại là vai phụ, mình sẽ phát kịch bản phân vai cho các bạn. Và có một số thay đổi nhỏ như sau, đoàn trường rất thích nội dung vở kịch, nhưng yêu cầu chúng ta nên biến nó thành một vở nhạc kịch thì sẽ dễ được vào vòng trong hơn. Chúng ta sẽ trình bày 5 bài hát chính....
- Giải nhất bao xiền anh Hùng ơi?? Lan lên tiếng.
- 2 triệu em yêu ạ.
- Hura...mình đoạt giải nhất làm bữa lẩu để cả nhà.
- Ok thôi, chuyện nhỏ. Mọi người cứ cố gắng hết mình, mình còn xin thêm cả tiền quỹ lẫn tiền ủng hộ của cả lớp nữa cơ mà. Được giải chúng ta làm hẳn chuyến du lịch ấy chứ.
- Oh! Yeah....Tiếng mọi người hào hứng.
An đứng cùng Hùng chăm chú nhìn kịch bản. Cô sẽ phải tập nhảy này, hát tập thể này, và cô phải đóng vai phụ là bạn thân của vai nữ chính á. Tên Hùng kia không biết hắn nghĩ gì khi xếp vai cô là bạn thân của Hoa- người tuyên bố theo đuổi Hùng cơ chứ.
- Tên bạn đểu. Cô thì thầm bên cạnh Hùng.
- Ha ha ha...thôi đi bà, không có tôi hai người sao có cảnh hẹn hò dưới mưa lãng mạn như hôm nay. Hùng đắc ý cười thì thầm với An.
- Sao phân cho tôi làm bạn của cái Hoa.
- Ôi rời ơi...muốn đánh địch phải giáp lá cà chứ cô nương.
- Mày..chỉ được cái linh tinh...
Hai đứa đang thậm thụt to nhỏ thì bỗng Dương lên tiếng.
- Mình có ý kiến. Nếu là nhạc kịch thì... Mình đã nghe An hát, bạn ấy hát rất hay. Có thể xem xét để An diễn vai nữ chính được không. Vì giọng An rất trong, phù hợp với kịch bản hơn.
- ......
An sửng sốt..
Hùng há hốc mồng...
Mọi con mắt đổ về phía cô và Hùng đang đứng.
Đặc biệt đôi mắt tóe lửa của Dung và Hoa chĩa thẳng vào mặt cô mãnh liệt hơn bất cứ ai.
- Sao Dương lại nói thế? Giọng của Hoa cũng rất hay, Dương đã nghe Hoa hát bao giờ chưa? Mà diễn xuất của An không thể bằng Hoa được.
Một đứa bạn thân của Hoa to tiếng.
- Gương mặt cũng không phù hợp nữa. Dung chĩa mũi nhọn vào tôi.
- Dương sao lại thế nhỉ?
- ừ...Mình còn chưa bao giờ nói chuyện với cô ta trên lớp..chứ nói gì nghe cô ta hát.
- ....
Những tiếng bàn tán trở nên nhiều hơn.
- Thôi được rồi, hay để Hoa và An hát thử xem sao? Dương nói cũng có lý của nó. Mọi người hãy bình tĩnh. Hoàng lên tiếng.
An vẫn chưa hết bàng hoàng...linh hồn cô giờ chắc đang vất vưởng ở cành cây nào rồi.
- Này.... Hùng kéo mạnh tay áo lôi cô từ cõi thiên bồng trở về mặt đất.
An giật mình, cô vội vàng xua tay nói.
- Thôi...thôi...mình không đóng vai chính gì đâu. Ai đóng vai gì thì cứ đóng vai đấy..cứ theo kịch bản đi.
- Cô sao phải nói thế. Cũng muốn đóng vai chính bỏ xừ. Cô không phải mượn lời Dương nói hộ đâu. Dương cậu không việc gì phải ra mặt nói hộ nó. Muốn đóng thì hát đi xem nào? Chơi cái kiểu bẩn. Dung tuôn một tràng vào mặt An.
An cảm thấy chưa bao giờ mình mất mặt đến vậy, những lời Dung nói như những nhát dao đâm thẳng xoáy sâu vào lòng tự trọng của cô.
- Dung..mày hiểu lầm rồi...không phải thế..An cố bình tĩnh giải thích.
- Mày không phải giả vờ, gớm quá. Con gái Hải Phòng tao còn lạ gì? Đừng tỏ ra hiền lành nữa đi. Dung dài giọng.
- Mày im đi. Hùng lên tiếng, đứng chắn trước mặt An.
An túm chặt lấy đôi tay mình, để ngăn mình không xông lên giáng vài cái tát vào mặt Dung. Sự chịu đựng của cô đã gần kịch giới hạn.
- Dung thôi đi...Đừng nói quá đáng. Dương và Hoàng cùng lên tiếng.
Không khí trở nên căng thẳng.
- Thôi đi Dung, đứng nói vậy.. Nếu An có tài thì hãy chứng minh cho mọi người xem, mình sẽ sẵn sàng nhường lại vai chính. Chỉ là một vở kịch thôi sao mọi người căng thẳng thế. Hoa nãy giờ mới lên tiếng, cô ta không thèm liếc mắt nhìn An lấy một lần, chỉ có cái giọng chát chúa cố kiềm chế của cô ta vang lên đều đều bình thản.
- Được vậy bây giờ mỗi người hãy hát một bài, rồi cùng bỏ phiếu kín okie, ai nhiều phiếu hơn người ấy thắng. Vậy được chưa mọi người???
Hùng nói, còn An vẫn im lặng.
Chắc có lẽ chẳng có gì để diễn tả hết nỗi ấm ức trong lòng cô lúc này.
- Hoa bắt đầu trước đi. Hùng liếc sang Hoa.
- Vậy trước khi bắt đầu, Hoa xin mượn tiếng đàn và giọng hát của Dương được chứ.
Hoa đứng dậy cầm tay Dương kéo lên gần mình.
Hoa là một cô nàng khôn ngoan, biết lẩn mỉnh trong lớp vỏ hiền lành dễ thương.
Nhìn vào đôi mắt cố tỏ ra thánh thiện của Hoa, An biết cô nàng đang muốn chứng minh rằng cô ta và Dương là của cô ta, ở trong đây không có chỗ dành cho An.
Giai điệu của một bài hát hiện đại vang lên.
Hoa cất giọng hát. Giọng Hoa khá trầm và dày giọng. Nhưng ngay từ những câu đầu tiên mọi người đều có thể nhận ra bài hát quá quá sức với cả nam chính và nữ chính.
- Just give me a reason
Just a little bit's enough
Just a second we're not broken just bent
And we can learn to love again
It's in the stars
It's been written in the scars on our hearts
That we're not broken just bent
And we can learn to love again....
Bài hát quá cao khiến cả Dương và Hoa đều không hòa cùng đoạn điệp khúc với nhau được. Những tràng pháo tay lác đát vang lên khi Hoa kết thúc bài hát. Cô ta có vẻ không vui nhưng vẫn quấn lấy Dương cười nói.
- Rồi đến An.
Nghe Hùng gọi tên An có chút chần chừ.
Mọi ánh mắt cứ đang chăm chăm nhìn vào cô.
Cô phải làm sao đây?
- Hát đi xem nào. Tiếng Dung rít lên.
Như một giọt nước tràn ly, An phóng ánh mắt tức tối về phía Dung. Cô cầm lấy cây đàn của Dương lên, rồi ngồi xuống ghế.
Cả hội trường im phăng phắc, tưởng như nghe được cả tiếng muỗi bay qua.
An bắt đầu cất giọng hát, âm thanh trong veo vảng vất giai điệu buồn của một bản nhạc đồng quê.
- "Summer comes, winter fades
Here we are just the same
We don't need pressure, we don't need change
Let's not give the game away...
( Hạ tới, đông qua
Và ta vẫn như vậy
Ta chẳng cần gì thúc bách, chẳng cần thay đổi
Đừng từ bỏ cuộc chơi nhé..)
An khẽ liếc mắt nhìn Dương, đôi môi anh chợt khẽ cười.
Cô nhận ra rằng ánh mắt cô nhìn anh lúc này cũng vảng vất một nỗi buồn khó tả. Liệu Dương có biết rằng, trái tim cô lúc này đang chỉ hướng về anh, bài hát này cô hát để dành cho anh mà thôi.
- "Just please don't say you love me
'Cause I might not say it back
Doesn't mean my heart stops skipping when you look at me like that
There's no need to worry when you see just where we're at
Just please don't say you love me
'Cause I might not say it back.."
( Chỉ xin anh đừng nói rằng anh yêu em
Vì có thể em chẳng đáp lại được đâu
Nhưng không có nghĩa là trái tim em thôi loạn nhịp, mỗi khi anh nhìn em như vậy
Không cần phải lo lắng gì cả khi anh thấy chúng ta đang ở tình thế nào
Chỉ xin anh đừng nói rằng anh yêu em
Vì có thể em chẳng đáp lại được đâu)
Một vài tiếng hát ngân theo tiếng hát của cô, có lẽ bài hát này mọi người cũng thích chăng.
- ....Just please don't say you love me
'Cause I might not say it back.."
Tiếng đàn của An dừng lại.
Mọi người vẫn im lặng nhìn nhau.
Dung và Hoa cũng đều im lặng.
.....
- Nào giờ mọi người đã có quyết định của mình rồi, chúng mình bỏ phiếu thôi.
Hùng kéo tay An lại, rồi phá vỡ bầu không khí im lặng ấy bằng việc đưa mọi người mẩu giấy nhỏ.
Mọi người mỗi người chọn cho mình một góc hì hụi viết, rồi bỏ vào cái túi đạo cụ của Hùng.
- Được rồi, bây giờ mình giao túi phiếu này cho Dương và Hoàng kiểm nhé.
Một lúc sau Dương và Hoàng quay lại.
Khuôn mặt họ có chút khó hiểu.Dương hướng đôi mắt lo lắng nhìn về phía An. Cô cũng chẳng lo lắng gì nhiều, vì vốn cô đã chắc thầm cầu trời cho mình trượt.
- Đây là quyết định của mọi người, vậy theo mọi người vậy. Hoàng nói.
- Người nhiều phiếu hơn là....
Hùng nhìn An, An cũng ngước lên nhìn hắn.
Tất cả đều nín lặng để nghe lời Dương chuẩn bị nói.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro