Chương 22: Nơi đôi chân hướng về
Chương 22: Nơi đôi chân hướng về.
I set out on a narrow way many years ago
Hoping I would find true love along the broken road
But I got lost a time or two
Wiped my brow and kept pushing through
I couldn't see how every sign pointed straight to you
Every long lost dream led me to where you are
Others who broke my heart they were like Northern stars
Pointing me on my way into your loving arms
This much I know is true
That God blessed the broken road
That led me straight to you.
( Anh đặt chân trên lối hẹp này nhiều năm trước đây.
Hi vọng rằng anh sẽ tìm được tình yêu thực sự từ những con đường gập ghềnh ấy.
Nhưng anh đã mất nhiều thời gian hơn thế.
Lau trán và giữ mình đứng vững.
Vậy mà anh đã không nhận ra mọi dấu hiệu đều chỉ hướng về em.
Những giấc mơ dài đưa anh đến nơi em ở.
Những người đã làm tổn thương trái tim anh, như chòm bắc đẩu.Chỉ cho anh lối bước vào vòng tay đầy yêu thương của em.
Nhiều đấy cũng đủ để anh biết sự thật rằng.
Chúa đã ban phước lành cho những con đường gập gềnh ấy.
Để dẫn lối anh hướng về với em)
-----------
An lo lắng ngồi bên ngoài đợi Sơn quay trở ra từ phòng bên cạnh. Bên cạnh cô cũng có một vài người khác chờ đợi đến lượt khám của mình với khuôn mặt khá nặng nhọc, mệt mỏi.
Sơn bước ra ngoài khuôn mặt tái mép, nó thở đánh thượt một cái, lắc đầu nhìn An đôi mắt ngấn nước.
- Tao không làm được mày ạ, tao sợ lắm.
Cô cầm lấy tay Sơn, gương mặt không kém phần lo âu. Giữ đứa bé lại, hay đang tâm bỏ nó đi, lương tâm một người mẹ luôn là người đau đớn nhất. Chẳng ai hiểu được chỉ có người đang mang đứa bé mới hiểu được nỗi đau đớn ấy.
Nếu cô ấy giữ đứa bé lại, tương lai của cô ấy sẽ giống như một con thuyền lạc giữa khơi xa, giữa mịt mù khói sương không tìm thấy lối về.
Nếu cô ấy bỏ đứa bé đi, cả đời cô ấy sẽ day dứt trong nỗi ám ảnh đã giết chết đứa con đầu lòng của mình. Người đời sẽ chì chiết rằng cô là một người mẹ độc ác vô lương tâm, giết giọt máu của mình. Người ta sẽ chửi rằng cô ấy ngu khi trao thân mình đi, rồi giết chết một sinh linh tội nghiệp, đứa bé ấy nó có tội gì??
Đứa bé ấy chẳng có tội gì cả, chỉ có người mẹ này của nó là có tội mà thôi.
Tội lỗi lớn nhất của cô ấy đó chính là đã đánh liều bằng cả trái tim mình để vụt sáng một lần trong tình yêu.
Tội lỗi lớn nhất của cô ấy là đã quá tin vào những lời yêu thương ấy.
Để cuối cùng…điều cô ấy muốn nhìn lại trong cuộc đời mình là giá như….
- Tuấn đã biết chưa?
An nhẹ hỏi, cô lại chỉ nhận được những cái lắc đầu ngao ngán của Sơn.
- Sao mày vẫn chưa nói?
- Để làm gì hả mày…rồi cuối cùng thì cũng chỉ dẫn nhau đến đây thôi à.
- Kệ cả thế, mày cũng vẫn phải nói. Tuấn là bố đứa bé, nó phải chịu trách nhiệm về việc mình làm. Sao lại chỉ có mày phải chịu đựng viêc này.
Cô đỡ Sơn đứng dậy bước ra về, khuôn mặt con bé lộ rõ sự lo âu, suy sụp, giương đôi mắt buồn nhìn cô.
- Tao mệt mỏi lắm rồi…không muốn nghĩ đến cái gì nữa.
Sự thất thần của Sơn, An cũng thấy lòng nặng trĩu.
Cô đưa Sơn đi lòng vòng qua vài con phố rồi quay trở về nhà khi trời đã tối muộn.
Vừa bước vào phòng.
Gương mặt ủ rũ ban chiều của Sơn bỗng nhiên biến mất, cô lại bắt đầu cười nói với mấy đứa cùng phòng như chưa có chuyện gì xảy ra.
An cũng bất ngờ vì điều đó, chỉ cách nhau một bước chân thôi, một bước ở ngoài và một bước vào cửa, khuôn mặt Sơn đã đổi khác rồi.
Điệu cười vẫn tít mắt, cái miệng vẫn luyến thoắt như thường ngày, tựa như chưa từng có một biến động nào trong cuộc sống của cô ấy.
Chỉ có An và Trang-2 người duy nhất giữa hàng vạn cái nhốn nháo kia có thể nhận ra được lúc này Sơn đang như thế nào mà thôi.
Vậy mời nói, con người luôn đeo hàng nghìn cái mặt nạ trên khuôn mặt mình, người nọ bảo người kia sống giả dối, nhưng trong sâu thẳm họ đều biết một điều rằng sống giữa cuộc đời không ai là kẻ trung thực.
Chúng ta chỉ trung thực còn là một đứa trẻ, vô tư trong sáng như một tờ giấy trắng. Nhưng khi lớn lên cũng là lúc tờ giấy ấy vấy bẩn, chúng ta bán sự trung thực của mình cho những cái người ta gọi là vấp ngã đầu đời từ khi nào chẳng hay.
An trở về giường của mình nằm xuống cắm ta nghe vào tai, bỏ mặc sự ồn ào trong căn phòng của mình lại đằng sau những giai điệu da diết trong những bài hát mà cô nghĩ nó viết về tâm trạng mình lúc này. Để rồi, ngày mai khi tỉnh giấc, cô lại đeo chiếc mặt nạ của mình lên, đi tới, đối diện với anh, giả vờ như giữa họ chỉ là một khoảng không vô nghĩa.
---------
Sau chuyến du lịch của lớp, mọi thứ như đã quay về đúng quỹ đạo của mình.
Khuôn mặt An đã thấp thoáng những nụ cười ngọt ngào của ngày trước, không còn buồn rầu ủ rũ nữa. Cô và Dương càng trở nên thắm thiết hơn.Họ công khai quan tâm nhau trên lớp, không phủ nhận mối quan hệ của mình mỗi khi có người tò mò muốn hỏi.Giống như một bông hướng dương chỉ rạng rỡ hướng về mặt trời, cô càng trở nên xa vời với Hoàng hơn.
Hùng và Hoa có vẻ như hay nói chuyện với nhau hơn. Thỉnh thoảng An cũng thắc mắc về điều này, nhưng hắn chỉ cười cười, lảng sang chuyện khác chứ không giải thích. Hắn cũng trở nên xa cách với Dương hơn kể từ khi biết An và anh ta đang quen nhau.
Còn về Hoàng, anh lại quay về với bóng tối của mình trước đây, lẻ loi, khuất bóng…
Tất cả về đúng với trật tự đã được xếp sắp.
Những gì đã tan vỡ thì cũng đã vỡ tan, những gì đang tiếp tục thì vẫn cứ tiếp tục…
Và…tưởng như rằng giữa ngã tư đường ấy, anh và cô sẽ không bao giờ còn chạm mặt.
Thế nhưng….thật trớ trêu…
Người ta có thể trốn tránh nhau cả đời, nhưng không thể trốn tránh được định mệnh một tích tắc.
………..
Hùng đến rủ Hoàng đi uống nước trong một ngày trời mưa phùn lạnh cóng da thịt. Chẳng hiểu sao anh lại nhận lời, dù cơ thể anh mệt mỏi sau cơn sốt đêm qua.
Vẫn quán cũ, Hoàng và Hùng cùng bước vào.
Hùng mải mê tìm bàn trống nên không để ý, nhưng anh thì đã nhìn thấy bóng hình người con gái ấy ngay từ những bước chân đầu tiên của mình. Anh chững người mê mẩn nhìn cô, trong lòng trào dâng những cảm xúc lạ…Thân thương, xao xuyến,và đau buốt… hòa trộn tạo nên một giai điệu buồn vang vọng trong đầu anh.
Mái tóc hơi xoăn nhẹ nâu thẫm cùng chiếc khăn quàng màu đỏ bốc đô, đôi môi đỏ hồng chúm chím, ánh mắt có chút lơ đãng nhìn ra đâu đó. Những ngón tay vẫn bấm bấm lên bàn mỗi khi phải chờ đợi, vẫn nơi ấy…vẫn là cô..
Chân anh cứ bước như có một lực hút kì lạ về phía ấy..
………….
An ngồi ngay bên cạnh cửa sổ sát phía bên trong quán, mọi lần khi chỗ ấy đã kín khách, chắc chắn cô đòi Hoàng dẫn đến quán khác, chứ nhất quyết không chịu ngồi chỗ nào khác. Nhiều lần anh cáu vì chuyện đường đông mà An vẫn nhõng nhẽo đòi đi chỗ khác, để anh nguôi giận cô hay đùa rằng: “Tuy em ngang như cua nhưng con cua này chung tình.Em không muốn thay đổi những thứ đã quen thuộc với 2 người….. đó là kỉ niệm và em không muốn thay đổi những gì thuộc về kỉ niệm”. Vậy là dù đang cáu mặt mày cau có, nhưng Hoàng vẫn nắm tay cô đi ra, đưa người anh yêu đến nơi cô ấy thích. Để nơi ấy trong tim cô hay trong tim anh mãi mãi là kỉ niệm của riêng 2 người..
Giờ đây, cô vẫn là một “con cua” ngang ngạnh chung tình.. Vẫn thích ngồi ở gần khung cửa sổ mờ mờ nhìn ra con đường tấp nập xe cộ, vẫn thích tì tay lên cằm vân vê những cánh hoa giấy ở trên bàn... Mọi thứ vẫn y nguyên như vậy, không hề dịch chuyển…Chỉ khác có điều người bên cạnh cô giờ không phải là người ấy.
- Ơ, Hoàng …. Hùng, cũng đến uống nước à.
An ngẩng đầu lên, trái tim cô rung lên từng hồi đau nhói khi người ngồi bên cạnh cô lên tiếng chào anh.
Hoàng không đáp lời Dương, khẽ nhìn sang An….. chỉ thấy còn một khuôn mặt lạnh, chẳng mấy có cảm xúc gì đọng lại ở đó, ngước lên nhìn lại anh.
- Ha ha ha…tình cờ thật, quán quen mà. Hùng hơi bất ngờ, nhưng hắn đã kịp cười nhanh lên tiếng thay cho Hoàng.
- Sao phải tìm chỗ nữa, ngồi luôn ở đây đi, quán đang đông khách mà. Dương cười nói, dù lời nói hắn hàm chứa những ý đồ chẳng tốt đẹp gì, nhưng Hoàng vẫn ngồi xuống. Không phải là để trêu tức cô, cũng không phải để níu giữ những gì còn sót lại giữa 2 người. Chỉ là anh muốn ngắm cô ở phía này...cũng lâu rồi anh không được nhìn cô ở gần mình như vậy.
Bốn người ngồi xuống cùng im lặng, cái không khí ái ngại trầm trầm trôi qua, vẫn không ai chịu mở lời, cho đến khi phục vụ ra đưa cho họ menu.
- Anh chị chọn món gì ạ?
Dương nhấc cánh tay quàng qua vai An tự nhiên, cầm lấy tờ menu đưa cho Hùng rồi nói.
- Cho anh một nâu nóng, một hoa quả bảy màu. Còn mày gọi gì?
- Ờ…
Trong khi Hùng đang chần chờ nhìn tờ giấy trên tay mình, An nhỏ giọng nói với người phục vụ.
- Cho chị sinh tố sữa chua đi, đừng làm hoa quả bảy mùa nữa. Gương mặt cô vẫn không chuyển sắc nhìn người đối diện mình.
- Sao..em vẫn thích ăn mà, sao thế…
Dương ghé sát tai An thì thầm gần gũi, đủ để cho cô nghe thấy, và người đối diện cô nhìn và..hiểu. Nụ cười anh âu yếm, ôm sát cô bên cạnh mình.
- Em giờ em không thích nữa..
Cô mơ màng nhớ về một miền xa xôi, câu nói nín lại cùng bờ môi nhẹ ngậm chặt, để người kia không nhận ra được run rẩy trong từng lời vừa thốt.
Ánh mắt anh nhìn cô, tựa như một biển trời đang lay động. Trong đôi mắt sâu thẳm kia anh có bị lung lay vì lời cô nói hay không, cũng không thể để cô ấy phát hiện ra. Anh chống cằm quay thật nhanh sang một hướng khác, để cô không nhận ra được sự đáng thương buông thõng ở trong đó.
- Vậy đổi thành sinh tố sữa chua đi em, cho ít đá thôi nhé. Trời lạnh uống đá viêm họng đấy.
Dương dịu dàng nói bên tai An.
Sự ân cần chu đáo của Dương với An trước mặt mọi người, cô đã chẳng còn lạ lẫm nữa. Khi nhận lời Dương, An đã biết bản thân mình chỉ đang bước vào một vở kịch mang tên là tình yêu, không có gì hơn điều đó cả.
Dương bắt đầu trò chơi của anh ta mà cũng không hay rằng An cũng bắt đầu chơi trò của cô ấy. Hiện thực luôn phũ phàng dù người ta không muốn chấp nhận, những gì ta cho đi…. đến cuối cùng sẽ là thứ mà chúng ta nhận được
Thích một người đó là khi bên cạnh người ấy ta cảm thấy mình hạnh phúc. Nhưng yêu một người đó là khi bên cạnh người ấy chỉ toàn khổ đau, nhưng lại không khiến ta mất đi hạnh phúc của mình.
Dương giả lả nói chuyện với Hùng mà không hề đả động tới Hoàng, coi anh như chưa hề tồn tại ở nơi đây. Điều này đột nhiên làm An thấy khó chịu, cô khó chịu vì nhận ra có ý định quá lộ liễu của Dương.
Hoàng vẫn im lặng, anh chậm rãi nâng tách trà lên uống, mùi hương thảo mộc thoảng thoảng.
Cô nhìn sang, chợt định nhắc anh rằng uống thứ nước ấy đêm về sẽ mất ngủ, nhưng khóe miệng dừng lại.
Dường như cô nhận ra một điều gì đó, thấy trong đáy lòng bỗng hụt hẫng.
Khoảng cách của anh và cô lúc này chỉ cách nhau một cái dang tay, nhưng tại sao họ chỉ lặng thinh, thỉnh thoảng lén giấu những cái nhìn đầy tình cảm dành cho nhau phía sau miệng cốc nước.
…….
Và… điều gì đến thì cũng phải đến.
An nhìn xuống bàn tay Dương đang đặt lên vai mình…dù đã cố gắng, nhưng cũng không thể mất đi được nỗi chơi vơi trong vòng tay của người khác.
Đến cuối cùng An vẫn không thể ngăn được tình yêu đang bùng phát của chính mình.
----------
- Mình dừng lại được không?
An lấy hết cam đảm nói với Dương.
Đôi mắt anh mở to hết cỡ nhìn cô, lúc này có lẽ như anh đang choáng váng vì lời vừa thốt ra từ phía cô.
- Em nói sao? Anh vẫn không thể tin được, hỏi lại cô, giọng nói hơi kích động.
- Em nhận ra mình không hề thích anh…. Xin lỗi….
An cúi mặt nói, cảm giác nói ra những lời này vô cùng khó chịu, nhưng cô vẫn nói ra được trôi chảy một cách đáng sợ.
- Vậy…em vẫn yêu Hoàng.
Dương nhướng lông mày lên, khuôn mặt anh dần biến sắc, giọng nói như lạc đi.
- Vậy…em quên những lời em đã hứa với anh hôm đi chơi rồi à. Em nói rằng em đã quên Hoàng vì anh ta đã làm tổn thương em quá nhiều. Em hứa sẽ ở bên anh, để chữa lành những vết thương ấy, giờ thì em quên rồi à…Nhanh thật đấy.
Anh trở nên mất bình tĩnh, bóp chặt lấy vai cô, cảm giác như chỉ cần một cử động nữa anh sẽ nghiền nát người con gái mong manh này ra hàng trăm mảnh. Sao cô ta có thể …
- Em xin lỗi…
Cô chỉ nói được có thế.
- Anh đang hỏi em, không muốn nghe em xin lỗi. Những gì em hứa, em đã quên rồi ????
- Em không quên. Chỉ là em nhận ra mình không xứng đáng để nhận tình cảm của anh, em không thể quên ..Hoàng…em xin lỗi.
An chua xót thừa nhận những gì trong đầu cô đang nghĩ.
Dương buông tay ra khỏi vai An, anh nhếch mép cười, khinh khỉnh nhìn cô. Người con gái này cô ta đã gieo vào lòng anh hi vọng, giờ lại khiến anh cảm thấy thất vọng hoàn toàn. Vậy là anh đã thua, một bàn thua đau đớn không tả được.
- Vậy giờ …..em muốn quay lại với nó.
- Em…em muốn có thời gian để nhìn lại tất cả.
- Ha ha ha…Dương bật cười lớn, đôi mắt xoáy sâu vào người con gái đối diện.
- ………..
- Sao cô lại có thể thay đổi chóng vánh như thế được, tôi thật không ngờ, mình đúng là có mắt mà như mù….
- …….
- Có lẽ ngay từ đầu tôi đã không nên tin lời Hùng khì nó nói là cô thích tôi, để rồi theo đuổi cô. Đáng ra tôi cứ để mặc Hoàng và cô yêu nhau…vì 2 kẻ các người quá chi là hợp nhau mà.
- Anh …anh đã nói gì với Hoàng đúng không?
- Cô tự đi tìm nó mà hỏi.
- Dương…anh nói như thể em đã làm tổn thương anh nhiều lắm. Nhưng, em không ngốc đến mức không nhận ra rằng anh đang lợi dụng em.
- Tôi lợi dụng cô, tôi đã từng thích cô, từng rung động vì cô…Vậy mà cô vẫn luôn tỏ ra mình không hề hay biết, để rồi đến với Hoàng. Thử nói xem, tôi lợi dụng cô cái gì? Cô có thứ gì để tôi lợi dụng.
Anh chằm chằm nhìn vào gương mặt đang trắng bệch kia của cô, xả hết tất cả sự tức giận của mình vào đó.
- Anh muốn thắng Hoàng. Vì…. anh chưa bao giờ thua..Anh sợ mình là một kẻ thua cuộc Dương ạ. Vì một cô gái tầm thường đã từng thích anh điên cuồng như em, đáng ra phải chọn anh, chứ không phải chọn Hoàng, em nói vậy có đúng không???
An lạnh lùng đáp, môi hơi nhếch đáp lại ánh mắt sắc đang chĩa vào mình.
- Em đã từng thích anh, đã từng chỉ mong một ngày được bên cạnh anh. Nếu anh cho em một cơ hội thì em đã chọn anh chứ không phải Hoàng. Nhưng…Dương ạ, sao anh chưa bao giờ chịu thừa nhận vì mải miết đuổi theo những hư danh của mình mà không nhận ra được tình cảm của em…
- Em bảo em thích tôi à. Bảo rằng tôi chưa cho em một cơ hội nào. Người không cho tình yêu cơ hội đó chính là em….
Dương quát lớn, đôi mắt đau đớn nhìn cô. Anh quay người bước, phóng xe đi bỏ lại cô phía sau lưng mình, không ngoái đầu nhìn lại.
Vậy là kết thúc…
Cô lẻ loi đứng giữa đêm tối gió lạnh, nhìn theo bóng xe Dương vụt đi, không hề mở miệng níu giữ anh lại.
…………
An lang thang qua mọi con đường đến khi đôi chân cô cảm thấy không còn đứng nổi nữa. Thời gian chầm chậm trôi… những người đi trên đường dần thưa thớt, bỗng nỗi sợ vô hình dấn lên trong lòng làm cô chùm bước lại.
Cô vẫy một chiếc taxi đang đi chầm chậm trên đường…..
Một lúc sau cô đứng trước cánh cửa ấy…
Đưa bàn tay đông cứng buốt giá của mình lên bấm chuông cửa….
Những hồi chuông dài nối tiếp nhau…
Hoàng xuất hiên trước mắt cô sau cánh cửa ấy, mái đầu anh rối bù, hoàn toàn kinh ngạc khi nhìn thấy cô ..giờ này…đang đứng trước của nhà mình…
- Cô…lại…
Không để anh kịp nói, cô ùa vào lòng anh ôm lấy người anh thật chặt. Kiễng chân lên, cuồng nhiệt quấn lấy bờ môi anh….
Con cừu thật ngu ngốc…cuối cùng thì nó vẫn tìm đến hang sói.
“ That God bless the broken road..
That led me straight to you~”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro