Chương 26: Em phải giấu nỗi cô đơn ở đâu?

Chương 26: Em phải giấu cô đơn ở đâu.

Em tập giấu nỗi cô đơn tận sâu trong đáy mắt,

Giấu nỗi buồn trong những nụ cười xòa.

Lau vội những thương nhớ sớm mất giấu nhạt nhòa.

Giọt nước mắt vội lăn, hình ảnh của anh chìm dần vào góc tối.

Em phải giấu cô đơn ở đâu?

Trong cơn gió đông ùa về, bàn tay em lạnh.

Trong cơn mưa tháng 12 rét mướt chẳng bao giờ ngừng tạnh.

Những kỉ niệm của đôi mình, hoen úa bởi thời gian.

Em phải giấu nỗi cô đơn ở đâu?

Khi, chẳng thể ngăn nổi những gì thuộc về tiềm thức.

Khi, nhận ra tình yêu anh dành cho em không hề có thực.

Em phải giấu... nỗi cô đơn ở đâu???

---------------------------

Cái lạnh của tháng 12 làm An cảm thấy trống trải.

Hơi sương mờ mờ của buổi sáng tinh mơ lững thững trải đầy không gian, cái buốt giá làm khô cứng đôi tay những người qua đường.

An đỗ xe trong mái hiên, cười nhẹ nhàng gật đầu chào bác bảo vệ.

Mái tóc buông dài nâu nhạt trong tiết trời rét mướt tháng 12, càng khiến đôi mắt cô thêm u rũ.

Chân cô hờ hững bước lên những bậc thêm, khi không có ai ở bên mình cô vẫn cứ thả mình lơ đãng như vậy.

Mùi cà phê thoảng thoảng bên cạnh, khiến An chậm rãi quay sang để ý.

Người thanh niên với đôi mắt cao ngạo khẽ liếc nhìn cô, rồi nhanh chóng quay đi. Cốc cà phê trên tay anh ta nghi ngút khói, mùi thơm thoảng qua khiến An ngưng dòng suy tư của mình lại, nhìn theo bước chân anh ta mất hút dần, cùng mùi cà phê vẫn còn quyễn luyến.

Sao cô lại dừng bước chỉ vì một người đàn ông xa lạ với cốc cà phê ở trên tay mình.

Dù chỉ lướt qua thôi, nhưng An cảm thấy có điều gì đó quen thuộc ở người lạ ấy.

Mùi cà phê này cô đã từng ngửi ở đâu đó rồi, cố lục lọi trong trí nhớ của mình nhưng không thể nào nhớ nổi...

Chỉ biết rằng mùi thơm nồng ngậy ấy vô cùng quen thuộc với mình..

An trở về bàn làm việc, giấy tờ xếp chồng chéo khiến người đi ngang qua chẳng biết rằng cô đã đến. Cho đến khi phó phòng bước vào, ngòm xuống nói với cô qua đống tài liệu.

- An, biên tập xong phần hôm qua chưa, đưa cho chị để chỉ ghép với cái Nga nào.

- Đây chị xem qua đi ạ. Mà ai dịch phần cuối chương 30 trở đi vậy chị.

- Cái Nga chứ ai nữa. Sao thế?

- Sai quá nhiều chỗ, chị nhắc nó làm cẩn thận hộ em cái, mỗi lần biên tập phải sửa cả nội dung thì đến chết thôi.

Lan ngồi xuống, nhìn một lượt bản thảo rồi gật đầu.

- Ổn rồi đấy. Cái Nga nó mới vào mày thư thư cho nó quen việc. Mày giờ khó tính hơn cả chị rồi đấy. Lan cười nhìn An, lắc đầu.

- Bệnh nghề nghiệp rồi chị.

- Mày sớm kiếm chàng nào mà yêu đi thôi, để lâu thành bà già khó tính đấy cô ạ.

- À, chị. Sếp mới đến chưa?

- Rồi, sáng nay mới đến, số mày may đấy. 

Lan chỉ chỉ vào mặt An mắng nhẹ.

- Hôm qua mày đi đâu dám trốn việc, bữa này trừ thưởng đừng than. Mà nghe nói sếp mới là con trai của sếp lớn bên công ty tổng đấy. Nhìn mặt trẻ măng, hiền khô không biết tính tình thì thế nào?

An ngạc nhiên.

- Thế chị thấy mặt rồi à?

- Sáng nay đến sớm, giờ đang ngồi trong phòng làm việc rồi. Chưa thấy động tĩnh gì, nghe chừng bể lặng thế này sớm có sóng thần lắm.

- Ha, ha...

Nghe Lan nói, An cười khẽ, trong lòng thấy tò mò về sếp mới của công ty.

- Thôi cô làm việc đi, nhớ nộp kiểm điểm cho tôi đấy. Chết không chừa.

- Vâng.

Lan đi khuất, An lại vùi đầu vào đống công việc bồn bề trên bàn.

Nhiều lúc sống trong guồng quay của công việc này hàng ngày, cô lại tự cảm thấy đúng là cơ duyên của ông trời tạo ra cho cô.

Năm đầu tiên ra trường vào đúng năm khủng hoảng kinh tế, An loay hoay như bao người cố kiếm cho mình một công việc phù hợp với chuyên ngành mình đã học. Cô đã cứ luôn nghĩ mình sẽ làm một nhân viên kinh doanh, hoặc một nhân viên kế toán ở một công ty nào đó. Nhưng rồi hồ sơ của cô bị từ chối ba lần bảy lượt, làm cô cảm thấy thất vọng đứng giữa những chênh vênh của con đường đời. Cuối cùng, bác ruột cô giới thiệu cô vào là dịch giả cho một nhà xuất bản sách cỡ nhỏ, cái duyện nợ của cô với cái nghề biên tập cũng bắt đầu từ đó. Dịch sách một thời gian, tay nghề đã cứng cáp hơn, cô xin nghỉ việc chuyển đến làm cho một nhà xuất bản khác, lên một chức vụ mới và một mức lương cũng khá hơn trước rất nhiều. Trong lúc làm dịch giả, cô bắt đầu tìm thấy niềm đam mê biên tập lúc nào không hay, một ước mơ nở muộn nhưng lại là  một ước mơ nở để nhất trong cuộc sống của An. Cuối cùng sau bao cố gắng, cô cũng đã có một công việc phù hợp và ổn định ở một nhà xuất bản có tên tuổi bây giờ.

Đôi khi  quay đầy lại An tự nghĩ, con đường cô đi mà không có anh đã dài bao xa...

Đến giờ cô đã không còn thấy rõ hình bóng anh ở đoạn nào trên con đường ấy.

Nỗi sợ hãi vô hình làm cô trùng lại, đau xót..

Cô đã từng tin vào kì tích của sự cố gắng, những thứ cô đạt được của ngày hôm nay chẳng phải là ngờ cố gắng hay sao?

Nhưng...

Rút cuộc những điều cô đã từng nghĩ cứ cố gắng là sẽ đạt được, đã không bao giờ đúng trong tình yêu. Vì khi một người đã đang tâm bỏ ta đi thì dù có cố gắng bao nhiêu cũng chẳng thể tìm được anh ấy....

- Ăn trưa xong họp nhé.

Cái Nga ngó đầu vào nói rồi chạy sang phòng khác.

An vươn người đứng dậy nhìn đồng hồ, xoay xoay một vòng cho dãn cái cơ thể mệt mỏi này ra, không sớm thì muộn cái đĩa đệm của cô cũng cần đến bác sĩ để xem xét, mỗi chuyển động nó đều đau nhức. 

An chưa kịp xoay người lại thì lướt ngang qua mặt cô người đàn ông lúc sáng, chỉ kịp 5 giây cho cô nhận ra rồi anh ta mất hút khỏi tầm mắt cô.

Kì lạ, không hiểu sao cô lại có cảm giác quen thuộc đối với anh ta đến thế.

-------------------------

 Trong khi An đang bị xao nhãng với một người đàn ông lạ, thì Hùng và Sơn đang ở bên trong cửa hàng mới thuê.

- Chỗ này tao thấy kê ghế cũng được, mày mua một cái nệm nhỏ đặt lên ghế gỗ trông nó vừa sang trọng, mà tạo cho khách sự ấm áp đấy.

Hùng gật gù nghe những lời Sơn nói, hắn đảo mắt nhìn xung quanh không gian của căn phòng.

- Nên treo những đèn dây ở trên này được không.

- Được đấy.

- Rồi xong tao với mày đi đặt hàng thôi, chắc tầm chiều hoặc mai là họ mang đến cho mình ấy mà.

Hùng nói, cầm theo túi xách bước cùng Sơn ra cửa.

- Ờ, mày gọi cho An chưa, nó nói chiều nay đến đấy. Sơn nhìn Hùng nói.

- Nhắn tin rồi, chưa thấy trả lời lại chắc bận quá.

- Con này nó toàn thế, lúc nào cũng ngập đầu trong văn với bản. Không thấy ngơi ra lúc nào thảnh thơi cả.

- Cũng không thể trách nó được...

Hùng chỉ biết nói rồi lắc đầu, hắn hiểu nỗi đau mà An đang cố che giấu. Nếu cô không cố gắng cuồng quay trong công việc thì nỗi cô đơn ấy cô biết giấu vào đâu.

- Thôi đi đi nhanh chọn đồ xong còn ghé qua siêu thị, mua ít đồ dùng cho nhà.

- Ừ...

Hùng phóng xe đi, Sơn ngồi đằng sau, họ đều không thể nhìn được trăn trở đang hiện lên mặt nhau lúc này. Ai cũng có nỗi buồn của riêng mình cần giấu diếm, những chơi vơi tồn tại trong họ biết giấu đi đâu cho hết.

Cuộc sống vốn cứ bình thản đến đáng sợ đến như vậy, chỉ có chúng ta ôm trọn những nỗi đau lại giữa cuộc đời vẫn đang quay vòng trước mặt. Đi được nửa chặng đường rồi tự hỏi mình đã mua được bao nhiêu chiếc mặt nạ lắp vào nụ cười kia, bao giờ mình gỡ được tất cả những dối gian trong tâm tư để sống với con người mộc mạc thô kệch bên sâu thẳm.

---------------------------

- Xin giới thiệu với mọi người giám đốc mới của công ty chúng ta, anh Nguyễn Tuấn Anh. Xin mời anh Tuấn Anh lên chia sẻ đôi lời với anh em trong công ty ạ.

An vỗ tay theo mọi người, cô chăm chú nhìn giám đốc mới, trông anh ta đúng là còn khá trẻ  như lời chị Lan nói.

Bỗng An ngây người, ánh mắt vô tình dõi  thẳng vào khuôn mặt người ngồi đối diện với mình.Tuy anh ta cách cô cả một khoảng cách lớn, nhưng đủ để cô nhận ra cái nụ cười bỡn cợt lạnh lẽo trên đôi môi của anh ta giống hệt như người đàn ông đã đi cùng cô đến bệnh viện chiều hôm qua.

Mặt đối mặt...

Người đàn ông với cốc cà phê sáng nay, người đàn ông chiều hôm qua, người đàn ông đang nhìn cô lúc này...là một người.

Chẳng trách cô lại cảm thấy anh ta quen quen, mà chẳng thể nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.

-  Và sau đây, tôi xin giới thiệu cậu Trần Minh Đức sẽ làm cố vấn kinh doanh cho công ty của chúng ta trong một thời gian ngắn. Trong thời gian này cậu Đức sẽ giữ chức vụ phó giám đốc kinh doanh. Sau đây tôi đã đưa ra định hướng mới cho công ty chúng ta với những kế hoạch PR phát triển trong thời gian tới như sau....

An ngẩng ngơ nhìn người đối diện mình, sắc mặt anh vẫn không hề chuyển biến, nhẹ cười lạnh nhạt gật đầu chào lấy lệ với những người xung quanh.

- Bên cạnh đó việc biên tập, biên dịch sách nước ngoài chúng ta cần thúc đẩy mạnh mẽ hơn. Trong thời gian sớm đây, chúng ta sẽ làm một dự án lớn để mua bản quyền cho những quyển sách nổi tiếng ở nước ngoài. Chia là nhiều ekip để PR cho những cuốn sách đó...như vậy mới mong đẩy mạnh được doanh thu trong khi việc đọc truyện trên internet đang tràn lan.

Những lời giám đốc vẫn nói đều đều, nhưng An chẳng cho chúng chui lọt vào tai mình một chữ nào, cô đang mải mê nhìn người kia không chớp mắt.

Anh ta cũng nhìn về phía này, nhưng không hiểu anh ta đang nhìn cô hay nhìn đi đâu đó...Ánh mắt khó đoán của anh ta càng khiến An cảm thấy một thứ cảm xúc ấm nóng đang trôi chầm chậm trong mình.

........................

Đức khẽ nhíu mày  nhìn người con gái đang chằm chằm đối mặt với mình lúc này.

Anh đã nhận ra cô ta từ sáng nay lúc mới bước vào công ty, cô gái ngày hôm trước làm anh nhỡ buổi làm đầu tiên.

Lúc này khuôn mặt ngơ ngác của cô ta đang nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên làm anh cảm thấy hài hước trào phúng trong lòng.

Đây là một sự tình cờ hay là do duyện phận đã đến....

................

- Sao, mày định chống đối bố đến khi nào?  

Tuấn Anh cười cười nhìn mặt em trai mình nói.

Thấy Đức im lặng, anh lắc đầu chậm rãi ngồi xuống ghế tiếp tục nói.

- Mày biết là anh không bao bọc mày được lâu mà, tốt nhất mày nên suy nghĩ thật kĩ về quyết định của mình. Mày thất bại đâu phải là lỗi của bố.

- Bố đã làm mọi cách để em phải quay về chỗ của ông ấy, anh nghĩ em sẽ dễ dàng chịu thua ông ấy sao?

Đức gằng giọng, trong đâu anh tất cả những nhục nhã hiện ngày càng rõ mỗi khi ai đó nhắc đến bố anh.

- Thế mày tính thế nào, công ty này cũng là của bố. Bố để yên cho mày vì biết mày làm ở chỗ này, nhưng chẳng được lâu đâu. Anh nghĩ mày nên suy nghĩ kĩ rồi về thương lượng với bố đi.

- Hừ...

Nghe những lời anh trai nói, Đức tức tối bỏ ra khỏi phòng, tính tình của anh vẫn cứ cố chấp như vậy. Tuấn Anh thở dài nhìn theo đứa em trai, người ta cứ bảo thằng bé và bố như nước với lửa chẳng thể ở gần nhau, nhưng anh lại thấy nó là đứa giống bố nhất nhà đặc biệt là cái bản tính nóng nảy cố chấp thì chẳng lọt đi đâu được.

Nhìn Đức bây giờ, Tuấn Anh lại nghĩ đến chính mình của trước kia, cũng cảm thấy nuối tiếc vì quãng đường mình đã đi qua. Con đường của anh luôn được sắp sẵn bởi cha mình, tất cả đều là do anh ông sắp đặt. Anh đã bước đi không chệch một ray nào trên con đường thẳng ấy, để đến bây giờ anh nhận ra rằng mình chỉ là một kẻ cô đơn.

Anh luôn mong em trai mình có thể vùng vẫy thoát khỏi bàn tay khổng lồ ấy, nhưng tiếc rằng Đức cũng không thể. Thằng bé cũng chỉ biết cố gắng chạy chạy mãi cho đến khi đôi chân cảm thấy sụp đổ, cuối cùng nó phải quay đầu lại giống như anh trước đây... quay về núp dưới cái bóng của cha mình.

--------------------

An dựa tay vào thân chiếc xe ô tô thở gấp, cô lấy điện thoại gọi cho Hùng, hắn làm gì mà lúc này không nhấc máy.

Lưng của cô đau đến độ chân cô bủn rủn không đứng vững nổi nữa, từ cuộc họp về cô cứ tưởng đó chỉ hơi nhức nhức như thường ngày. Nhưng lần này có vẻ nhử nghiệm trọng hơn, có lẽ cô đã không cẩn thận để mình bị sút lưng mất rồi.

- Alo.. Hùng giờ mới nhấc máy.

- Mày đến đón tao, tự nhiên lưng tao bị đau không đứng dậy được.

- Ừ...được rồi đợi tao ...

- Nhanh ...lên đấy.. 

- Ừ...

An khó khăn để thở, cứ mỗi lần hít vào là lưng cô lại nhứt lên. Cô khom người cố gắng ngồi xuống vệ cây, một tay đỡ lấy cái lưng rệau rạo của mình.

Gió lạnh thổi qua, quật tung mái tóc che mất mặt An, cái rét của tháng 12 làm sự đau đớn tưởng như không thể chịu đựng được, đôi môi cô run rẩy...

- Cô sao thế?

Bóng người đàn ông chắn trước mặt cô một khoảng tối, cô ngước mắt lên nhìn anh ta.

- À...tôi...

Cô lắp bắp không mở miệng nói lên được.

Nhìn bày tay cô run run đỡ lấy đằng sau lưng của mình hình như anh ta đoán ra được điều gì đó.

- Cô đau lắm à.

- Vâng...An cúi mặt, bặm môi nén cơn đau đang cứ dâng lên.

Chết tiệt sau đau dữ dội như vậy.

- Có đứng dậy được không?

- Tôi...không...

Anh ta đưa tay đỡ cô người cô dậy, vòng tay anh ta rộng đỡ được hết người cô, kéo cô đứng dậy.

- Để tôi đưa cô lên xe đến bệnh viện.

- Cảm ơn...anh..

Người đàn ông dìu cô ra ngoài một đoạn, đi về phía xe của anh ta thì bỗng có một bàn tay chạm vào lưng cô, theo quán tính An giật mình quay lại mà không nhận ra mình đang bị đau lưng,

- A...a....

Cơn đau như tê liệt cả người lại, An quay vội lại líu díu bấu chặt lấy tay người đang dìu mình lại.

- Cô ấy sao thế? 

- Hình như bị sút lưng. Giọng anh ta trầm trầm nói với người kia.

- Thế à....

Nhận ra điều gì đóquen quen, An ngẩng mặt ngoảnh lại nhìn đằng sau mình một lần nữa.

- Sếp...sếp...Cô lắp bắp.

Tuấn Anh khó hiểu nhìn em trai, rồi nhìn sang cô gái đang nép trong lòng hắn.

- Người quen của mày à? Anh hỏi. 

- Nhân viên công ty mình,.

Đức lên tiếng, giọng có chút cười.

- Thế à, ờ xin lỗi tôi mới đến không nhận hết đươc mặt nhân viên..

An nhăn mặt gật gật, cái lưng lại đau làm cô không còn thiết trên dưới gì nữa.

- Thôi đưa cô ấy lên xe đi, nhìn cô ta sắp chết rồi đây này.

Đức nhìn xuống người đang thở khó khăn trong vòng tay mình, hất mặt về phía xe nói.

Tuấn Anh gật đầu, vội chạy lại lấy xe.

- Vậy ...cô lại nợ tôi thêm một lần nữa...

Đức thì thầm bên tai cô, khóe miệng nhướng nhè nhẹ.

- Anh...

Giờ An sửng sốt nhận ra là anh ta, vì đau quá nên cô chẳng còn để ý đến trời đất trước mặt, ngay cả người giúp mình là ai cũng chẳng còn mấy bận tâm nữa. Cô không biết nói gì, chỉ biết cúi mặt trước ngực anh ta oán trách số phận, để mặc cho đôi tay anh lúc này đang giữ chặt  mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro