Chương 49: Nếu như anh hiểu.
Chương 49: Nếu như anh hiểu.
Nếu như anh hiểu được những cơn mưa
Nước mắt của trời rớt rơi ngày không nắng.
Thoáng tình yêu của một thời xa vắng.
Thoáng hoài niệm trong những giọt mùa sang.
Nếu như anh hiểu được một chút nắng vàng
Vương mái tóc em mỗi chiều ngược gió.
Anh sẽ thấy đôi bàn tay em bé nhỏ.
Bậu chặt vào cánh áo anh bay.
Nếu như anh hiểu được những cái nắm tay.
Thì có lẽ anh đã không muốn buông bỏ.
Em vẫn còn bên anh miên man băng qua những triền cỏ.
Bóng chân trần in trên đất xiêu xiêu
Nếu như anh hiểu được ý nghĩa của tình yêu.
Những gì ta cần trong đời chỉ là những khoảng khắc.
Là yêu thương, ngọt ngào sâu tận sâu nơi đáy mắt.
Là lúc nỗi buồn mong muốn được tan đi.
Nếu như anh hiểu cái giá của sự chia ly.
Nếu như anh hiểu những giọt nước mắt vẫn thường mặn đắng.
Nếu như anh hiểu được cái cảm giác trống vắng.
Nếu như anh hiểu…
Anh đã không…. để em ra đi…..
-----------------------
Mai sửng sốt nhìn khuôn mặt Tuấn Anh lạnh ngắt đi, giọt rượu vẫn còn nhỏ tong tỏng từng giọt nhỏ từ tóc anh xuống chiếc áo phông xanh thẫm.
- Cô bị điên à. Mai hét toáng lên.
Người con gái kia nhìn cô không một chút dao động, cô môi cô ta nhếch lên một đường cong.
- Hóa ra đây là việc anh bận.
Tuấn Anh từ từ đứng dậy, bằng ánh mắt đang rực lửa của mình anh dùng tất cả sức mạnh của một thằng đàn ông nắm lấy cổ tay cô gái kia lôi ra ngoài.
- Chào!
Dương nhoẻn miệng cười, đưa tay chào Hoàng, Mai ngạc nhiên quay ra hỏi anh mình.
- Anh quen họ?
Hoàng không trả lời, ánh mắt anh hơi chĩa về phía An rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
- Đi thôi.
An kéo tay Dương.
- Gây chuyện rồi chúng mày định đâu?
Bỗng Mai khoang tay trước ngực hẵn giọng hỏi.
- Thôi đi. Hoàng kéo tay cô ngồi xuống.
- Anh bỏ ra, ít nhất bọn họ cũng phải có lời xin lỗi chứ?
- Xin lỗi vì…tôi không phải là người hất rượu vào người cô hay cô muốn xin lỗi vì việc gì?
Dương khinh khỉnh đáp lời, trêu ngươi con mắt đang long lên.
- Xin lỗi vì các người đang yên đang lành đến phá đám. Mai gân cổ lên.
An bật cười nhẹ nhìn cái điệu bộ trẻ con nhõng nhẽo của cô gái, đôi mắt cô lướt qua Hoàng có chút coi thường rồi kéo Dương đi không đáp lời lại cô gái kia nữa. Nhưng bàn tay cô bị ai đó chộp mạnh giật lấy, móng tay sắc như lưỡi dao găm những đầu ngón tay nhọn vào cổ tay cô.
- Á. Cô hét lên giữa tiếng nhạc ồn ào.
- Cô làm cái quái gì thế? Dương dằn tay Mai ra, hất mạnh cô về phía sau ngã văng xuống ghế một đoạn khá xa.
Hoàng đứng dậy, đôi mắt anh quét qua cả Dương lẫn An một cái nhìn lạnh ngắt xa lạ.
- Đừng quá đáng.
Lời anh bênh vực cô gái kia khiến An cảm thấy buốt lòng, nhưng cô nén cảm xúc của mình lại. Quay sang nói với Dương…
- Mình đi thôi.
An nhanh chóng quay đi bước nhanh hòa lẫn mình vào đám đông cố gắng rời khỏi tầm mắt Hoàng một cách nhanh chóng. Cô sợ cái nhìn của anh ấy, vẫn khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, nụ cười và ánh mắt ấy, chưa có một đường nét nào thay đổi về hình dáng anh trong mắt cô. Vậy mà người đứng trước mặt khiến cô cảm thấy anh ta hoàn toàn không phải là Hoàng của trước đây. Anh là một con người khác, một con người không hề biết đến sự tồn tại của cô trong tâm trí mình, một con người của thực tại phũ phàng trước mặt.
Hoàng nhìn theo An cho đến khi cô cùng Dương biến mất hẳn trước mắt anh.
Điều gì đó trong lòng anh không đành lòng, điều gì đó khiến anh khó chịu….
----------------------
Đức gọi cho An nhưng thấy cô không bắt máy, đọc được tin nhắn của cô anh đang định đến sinh nhật Dương , nhưng có việc quan trọng hơn đang chờ ở đây nên anh đành phải giải quyết mọi thứ trước.
Phòng ông nội anh, cánh cửa khép hờ .
Tiếng ti vi bên trong vọng ra những âm thanh lộn xộn của một bộ phim truyền hình dài tập.
- Ông!
Đức mở cửa bước vào.
- Ừm. vào đây.
Ông anh mỉn cười, đưa tay tắt ti vi rồi lại gần bàn làm việc.
- Công việc ở chỗ mới có tốt không?
- Vẫn bình thường ạ.
- Ừm thế là được rồi. Dạo này có hay qua bên Thời Đại không?
- À, Cháu vẫn thường xuyên qua gặp anh để bàn công việc.
- Thế à, ừm…
Nhìn thay độ ngập ngừng của ông nội, Đức thoáng có chút lo lắng.
Không biết có chuyện gì nghiệm trọng hay không mà trong vẻ mặt của ông hơi gượng gượng.
- Có chuyện gì sao ạ?
- Ừm…ông muốn mày đề phòng Tuấn Anh.
- Sao ạ…????
Anh hoàn toàn không hiểu những gì ông anh định nói, Tuấn Anh là anh trai anh sao lại phải đề phòng.
- Chuyện dài lắm.
- Chuyện gì a.??? Đức vẫn không thể hiểu được ý định của ông.
- Tuấn Anh thực chất không phải anh trai cháu?
Từng từ ông nội nói tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng, nó khiến cho mọi suy nghĩ trong đầu anh trở lên hỗn loạn.
- Bố cháu và ông bà luôn muốn giữ bí mật này nhưng đến lúc này thì có lẽ phải nói mọi điều cho cháu biết.
- ……
Ông chậm chậm đứng dậy, lôi từ trên giá sách ra một cuốn album lớn. Lật từng trang giấy đôi mắt ông như muốn nhòe đi.
- Đây là mẹ cháu.
Đức nhổm người dậy nhìn vào ngón tay nhăn nheo của ông anh đặt trên bức hình một người phụ nữ đối với anh hoàn toàn xa lạ.
- Không phải là bà ấy bỏ đi sao? Đức nghi ngờ nhìn vào bức ảnh của mẹ mình.
- Mẹ cháu đã mất rồi từ khi cháu mới 12 tháng tuổi.
- Sao bố cháu…lại nói là..
Anh cầm bức ảnh đó lên, đó là bức ảnh chụp mẹ ngày còn trẻ xinh đẹp chụp cùng bố anh bên khung cửa sổ ở bãi biển nào đó.
- Trước đây, bố cháu cũng giống cháu muốn tự lập nên đã dọn ra khỏi nhà tự tìm việc để kiếm sống. Bố cháu làm cho 1 công ty du lịch một thời gian, dành dụm được ít vốn định để mở một công ty kinh doanh vật liệu xây dựng. Bố cháu quen mẹ cháu ở một quán nước, lúc đó mẹ cháu mới ra trường chưa xin được việc làm vẫn còn đang đi chạy bàn cho quán của bà dì mới mở. Không biết hay đứa có tình cảm với nhau ra sao, nhưng năm sau chúng kết hôn.
- Rồi sao ạ?
- Lúc đó ông cũng đã nguôi giận và muốn bố cháu về làm việc cho công ty mình. Không biết vợ nó khuyên điều gì nhưng bố cháu đồng ý quay về mà không còn bất hòa với ông bà nữa. Công ty ngày một phát triển, bố cháu muốn mở rộng xây thêm một xưởng in để chúng ta không phải lệ thuộc vào nhà máy in nào nữa. Lúc đó cũng là lúc mẹ cháu vừa mới sinh ra cháu.
- Vâng.
Đức chăm chú lắng nghe, dường như trong anh một thứ cảm xúc gì đó đang trào dâng mãnh liệt khi nhìn bức ảnh trên tay mình.
- Có lẽ ngày ấy là khoảng khắc tồi tệ nhất trong cuộc đời của bố cháu. Khoảng khắc mà nhận được xác vợ mình không hề nguyên vẹn.
- Mẹ cháu…bị làm sao ạ?
- Bố cháu hẹn đưa mẹ cháu đi ăn kỉ niệm 5 năm ngày cưới. Mẹ cháu như lời hẹn đến chờ bố cháu ở xưởng in trong lúc bố cháu qua tổng công ty lấy giấy tờ. Xưởng in phát nổ, khi bố cháu quay về thì…đã …không kịp.
Giọng ông Đức bỗng như nghẹn lại, trái tim anh cũng như nghẹn lại.
- Đến tận bây giờ, bố cháu vẫn không muốn tin là vợ mình đã chết. Bố cháu không cho ai lập bàn thờ, bố cháu cũng không cho phép ai được nói rằng vợ mình đã chết.
- Nên mọi người mới nói với cháu là mẹ đã bỏ đi.
- Ừm…
- Việc đó…cháu không ngờ..rằng mọi thứ lại là như vậy..Sao xưởng in lại nổ như vậy?
Ông nội ngập ngừng một lát rồi nói tiếp.
- Đó là khoảng thời gian khủng hoảng đối với gia đình ta, con dâu qua đời, ngân hàng từ chối cho vay vốn để khắc phục sự cố…Rồi cuối cùng đau khổ hơn khi ta phát hiện ra người làm tất cả chuyện ấy là ai…
- Là…ai…ạ?
Đứng lặng người, anh nghe những lời ông nội kể không xót một chữ, đến khi nước mắt lăn rớt xuống tấm ảnh làm nhòe mất khuôn mặt mẹ anh. Đức mới nhận ra rằng mình đã khóc từ bao giờ.
--------------------
- Buông tôi ra!!
Tuấn Anh quăng mạnh người của Hùng sang một bên.
- Cô có bị điên không?
Hùng lập tức khoang tay lại trừng mắt nhìn anh với khuôn mặt khiêu khích.
- Tôi không điên! anh đã nhắn với tôi tin gì mà bây giờ ngồi trong bar ôm eo gái.
- Đối tác làm ăn của tôi, cô có biết cô vừa làm mất hợp đồng tiền tỷ rồi hay không?
- Ha..tôi không biết mình nên cười hay nên khóc vì thế nào cũng không đáng với cái bản mặt đê tiện của anh. Điều tôi ghét nhất là việc bị lừa dối anh thừa hiểu, hay anh cố tình quên rồi.
- Tôi không quên …. tôi với cô ta không có chuyện gì cả?
Tiếng quát của Tuấn Anh như lạc đi, khuôn mặt Hùng trở nên tối sầm lại.
Người qua đường đều tò mò nhìn về phía họ, khiến Hùng cảm thấy mình như đang diễn trò cho thiên hạ xem. Hắn hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh nhẹ nhàng nói.
- Anh…anh có …còn yêu em không?
- Tôi…
- Tại sao…anh lại.. ngập ngừng.
Có lẽ lúc bình tĩnh lại, Hùng không thể kiềm chế được nỗi đau đang cào xé trong lòng mình.
- Tại sao…lại không nói cho em biết anh đang yêu người khác.
- Hương, em không hiểu. Anh yêu em, yêu em rất nhiều.
Lúc này, Tuấn Anh cũng bình tĩnh lại, anh nắm lấy vai Hùng định ôm hắn nhưng bị hắn đẩy mạnh ra.
- Anh có biết…anh đang thay đổi không? Anh có biết rằng…anh đang nói dối em mỗi ngày không?
- Anh xin lỗi, nhưng em hãy hiểu cho anh. Công việc của anh, anh không thể nào làm khác được.
Trên khuôn mặt Hùng, nước mắt đã rơi xuống, từng giọt lăn dài…
- Hiểu cho anh…có lẽ sai lầm của em đó là từ trước đến nay luôn cố gắng hiểu cho anh…Anh làm gì…thích gì…muốn gì em đều không ý kiến. Kể cả khi anh không bắt máy hai ngày liền em cũng giận vì nghĩ rằng anh đang làm việc. Có những ngày em rất nhớ anh, nhưng sợ rằng sẽ làm phiền đến công việc của anh nên đến nhắn tin em cũng không dám…Anh nói xem, giờ em phải hiểu cho anh thế nào?
Tuấn Anh giữ tay Hùng lại. Có một điều hắn đã từng nói với anh rằng người nào khiến nước mắt hắn rơi thì hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho người ấy. Và anh chính là kẻ đó, kẻ vì tiền mà khiến cho người mình yêu phải đau khổ. Nhưng anh không thể dừng lại được nữa rồi, bao nhiêu tâm trí anh đã dồn vào kế hoạch đó. Không thể để cho mọi thứ trở thành công cốc như giã tràng.
- Mình chia tay đi.
Hùng chắc nịch nhưng giọng đã lạc đi theo làn nước mắt rồi, lần đầu trước mặt anh hắn khóc nhiều đến hai mắt lúc này không còn rõ mọi thứ đang chuyển động nữa.
Anh buông tay hắn…
Hắn quay người bỏ lại anh đứng đó.
Anh nhìn hắn bước đi không thêm một lời níu giữ.
Tất cả đã hết rồi, tình yêu ấy…đã hết rồi… Hùng nghĩ mà nước mắt lại rơi rơi làm ướt nhòe lớp trang điểm trên khuôn mặt hắn.
Toàn thân hắn rã rời, hắn muốn ngồi xuống chỗ nào đó để nghỉ ngơi, nhưng dọc con đường không có lấy một chiếc ghế đá.
Hùng vẫy một chiếc taxi, chiếc xe dừng lại gã tài xế thò đầu ra hỏi hắn đi đâu rồi gật đầu mở cửa xe ra cho hắn.
Chiếc xe phóng vụt đi trong màn đêm tĩnh mịch của phố phường Hà Nội.
Trong tình yêu tồn tại một nỗi đau dài bất tận, chỉ không biết lúc nào đến để làm ta đau…..
--------------------------
An quay lại cố gắng đẩy đống người hỗn độn đang nhảy nhót điên cuồng sang một bên, len lỏi qua lối đi chật hẹp lên lầu chỗ ngồi lúc nãy, tìm kiếm một thứ gì đó.
- Em gái, tìm gì thế?
Một người đang ngồi bàn kế ngó sang giọng cười cợt hỏi.
An không trả lời, cô vẫn tiếp tục tìm kiếm.
Vô vọng, cô nhận ra mình đã làm rơi điện thoại lúc ra khỏi đây và hiện tại thì không biết nó đã bị ai nhanh tay lấy đi mất rồi.
Chán nản, An đành quay ra vì Dương đang chờ cô ở phía ngoài, anh đang tìm cách liên lạc với Hùng. Mọi người đều lo lắng cho hắn, Sơn đã gọi cho Tiến cùng anh đi một vài nơi để tìm hắn.
- Chúng ta nói chuyện một chút được không?
Tiếng ai đó quen thuộc đằng sau lưng cô, lẫn với tiếng ồn ào của nhạc đang bật to hết cỡ trong quán vậy mà cô vẫn nhận ra người đứng sau lưng mình là anh. An quay người lại, nhận ra Hoàng vẫn chưa ra về. Cô dừng lại điềm tĩnh nhìn anh, nhẹ nhàng nói.
- Tôi nghĩ rằng chúng ta không còn gì để nói.
- Tôi thực sự có chuyện cần hỏi.
- Tôi không muốn trả lời. Tôi đã nghĩ kĩ rồi, Hoàng ạ. Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ nhớ lại được, có lẽ tôi đã mỏi mệt vì hết lần này đến lần khác đuổi theo anh…
- Cô muốn từ bỏ.
- Không, từ bỏ là thứ miễn cưỡng. Còn tôi muốn anh và tôi hãy quên hẳn nhau đi. Tìm kiếm cho mình một cơ hội mới. Như vậy sẽ không ai phải đau khổ cả.
An cười nhẹ, quay người bước đi. Dù lúc này cô đang muốn bật khóc, những lời nói ấy thốt ra thật khiến cô gần như kiệt sức. Sau tất cả mọi chuyện từ hiểu lầm cho đến những lời anh nói tàn nhẫn, cô nghĩ rằng có lẽ nên để cho tất cả trôi đi. Vì anh sẽ không bao giờ hiểu nên…cô sẽ không níu giữ nữa, không vấn vương nữa…như vậy hai người mới có thể nhẹ nhàng mà sống để quên nhau.
- Đứng lại.
Lần này Hoàng chủ động nắm lấy tay lôi cô lại.
- Tôi sẽ để cô đi khi cô kể hết cho tôi tất cả mọi chuyện trước đây.
- Tôi…bây giờ không có gì để kể cả.
- Không, cô chắc chắn có điều để kể.
Giữa những hàng người lắc lư theo tiếng nhạc, nhìn vào đôi mắt đầy cảm xúc của anh, An như muốn được nhào tới ôm lấy anh, kể cho anh nghe tất cả mọi thứ. Nhưng cuối cùng cô kìm chế cái cảm xúc ấy lại, gượng gạo rũ cánh tay anh ra, đi nhanh về phía trước, len người vào đám đông, không quay đầu nhìn lại….
Hoàng cố đuổi theo cô, nhưng người người qua lại như muốn chặn bước chân anh lại, mà một phần anh cũng không muốn bước tiếp. Anh nghĩ rằng không sớm thì muộn anh vẫn còn có cơ hội để gặp lại cô ấy.
Hoàng ngây người nắm chặt chiếc điện thoại của An trong tay mình.
Lúc cô lấy túi xách ra về, cô đã làm rơi nó ngay sau lưng mình. Anh nhặt nó lên thì cô đã bước nhanh đi mất, có lẽ sau vụ cãi vã với em họ anh, cô đã không muốn nhìn thấy họ nữa.
Chiếc điện thoại đã bị rơi vỡ mất màn hình, vẫn treo lủng lẳng cái móc khóa mà anh đã từng tặng. Hơn 6 năm rồi sợi dây nối đã sờn bám bụi, có lẽ cô đã làm đứt nó không biết bao nhiêu lần nhưng rồi lại vẫn cố gắng tìm cách nối nó lại. Thay biết bao chiếc điện thoại rồi chỉ có chiếc móc đó là không bao giờ thay.
Hoàng nếu như nhìn vào chiếc móc ấy anh hiểu được cô đã mòn mỏi chờ anh thế nào, cô đã vứt bỏ hạnh phúc như thế nào để chạy về phía anh…
Thì…liệu anh có để cô ra đi như lúc này đây.
“ Remember when I was young
and so were you
Time stood still,love was all we knew
You were the first, so was I
We made love and then you cried…..Remember when.
Remember when we vowed the vows
and walked the walk
Gave our hearts, made the start, it was hard
We lived and learned, life threw curves
There was joy, there was hurt
Remember when…”
--------------------------
Đức cảm thấy mọi thứ như đang sụp đổ trước mắt anh.
Anh cầm một người nắm lấy tay anh lúc này, để cho anh biết rằng con đường phía trước mặt mình vẫn còn tiếp tục.
An chạy đến.
Có lẽ anh sẽ nhớ mãi dáng vẻ của cô lúc ấy…hớt hải…lo lắng….
Bóng dáng cô trước mặt anh là tia sáng duy nhất khiến cho anh cảm thấy mình tỉnh táo.
Tình yêu! có phải anh đã để nó đi qua dễ dàng.
Đúng, đáng ra anh không để cô ra đi, anh phải chiến đấu vì nó. Sao anh có thể dễ dàng để cô đến với một người khác như vậy, tại sao lúc này anh mới nhận ra được điều ấy.
Khi nghe lời ông nói, anh đã nghĩ về cô.
Trước đây anh đã từng nghĩ rằng cô vẫn luôn ở đây bên cạnh anh, anh vẫn có thể nói chuyện với cô, vẫn có thể có cô ở bên mình kể cả người cô yêu không phải là anh, chỉ cần cô vẫn đang tồn tại…mọi thứ đều không quan trọng.
Nhưng anh nghĩ đến một ngày anh cũng đánh mất cô mãi mãi như bố đã từng đánh mất mẹ thì anh sẽ thế nào đây.
Nỗi sợ hãi như ngày một lớn dần.
Anh chỉ biết rằng mình muốn gặp cô ngay lúc này. Phải được nhìn thấy cô, được ôm cô trong tay mình, không bao giờ để cô rời xa mình nữa..
Điện thoại cô không bắt máy, càng khiến anh cảm thấy có những linh cảm tồi tệ. Khi nghe bạn cô nói cô đang đi cùng anh ta thì lúc này anh mới cảm thấy nhẹ nhõm trong người.
Hóa ra cảm giác của tình yêu là như vậy…Cảm giác không thể đợi chờ thêm nữa, cảm giác sợ hãi khi một lúc nào đó người yêu thương mình sẽ mãi rời xa.
- Anh sao vậy?
- Không …sao…Sao em không bắt máy.
Anh ngập ngừng.
- Em làm mất điện thoại. Dương nói anh gọi nên em mới biết, đến đấy.. Tuấn Anh và Hùng….cãi nhau…khi đang đi cùng…
Không để cho cô nói thêm một lời nào nữa, anh kéo cô ngã vào lòng mình. Ôm cô thật chặt trong vòng tay mình, cuốn lấy cô vào một nụ hôn thật sâu.
Một lúc lâu sau anh mới thả cô ra, nghe nhịp thở đều đặn của cô trong lòng mình.
- Em không phải nói nữa, anh biết mọi chuyện rồi.
- Sao…sao anh biết…
- Dương nói qua cho anh biết.
- Vậy à…Cô ngập ngừng, hơi ngại ngùng vì cái ôm bất ngờ của anh.
- Ừm…
- Anh rất nhớ em, anh nhận ra rằng mỗi ngày anh đều nhớ em. Mỗi ngày anh đều mơ tưởng rằng em vẫn còn đang yêu anh, em vẫn đang tồn tại bên cạnh anh, mọi chuyện đều không phải sự thật.
Giọng anh nói dồn dập, nhịp thở của anh mỗi lúc một gấp gáp, bàn tay vẫn ôm lấy người cô không chịu buông.
- Anh sao vậy…có chuyện gì phải không?
An ngẩng mặt lên nhìn sâu vào đôi mắt Đức không cho anh được phép lảng tránh.
- Không, không có chuyện gì cả…Chỉ là anh thấy hối hận vì đã để em đi dễ dàng như vậy.
Rồi anh lại cúi xuống hôn cô.
An đón nhận nụ hôn ấy của anh, cô cảm thấy đầu óc mình lúc này như hoàn toàn trống rỗng, những nỗi đau đớn như chưa hề tồn tại.
Mới đây thôi khi nhìn vào khuôn mặt Hoàng cô vẫn còn cảm giác đau đớn xuyên thấu từng lớp da thịt…Giờ khi hôn Đức cái cảm giác ấy trong cô dường như đang tan biến dần dần.
Có lẽ lời của Hùng từ nhiều năm trước đây là đúng, nơi thuộc về mình là nơi sẽ không bao giờ khiến mình cảm thấy đau khổ. Phải chăng nơi ấy là ở trong vòng tay anh?
- Mình lấy nhau nhé!
Lời anh tựa làn gió nhẹ nhàng vảng vất bên tai cô, thứ âm thanh kì diệu của tình yêu khiến phút giây ấy trái tim cô như ngừng đập.
- Mình lấy nhau nhé!
- Vâng…
Tiếng cô trong trẻo đáp lại, anh cúi xuống mỉn cười ôm chặt lấy cô hơn.
Thoảng thoảng hương thơm trên mái tóc.. cô tựa đầu vào ngực anh.
Cơn gió mát lạnh thoáng qua một tối trời oi bức.
Trời đã bắt đầu có những hạt mưa nhỏ lâm thâm.
Anh ôm cô từ từ bước vào trong nhà.
---------------------
Giữa một người chờ đợi mình.
Và một người mình đang chờ đợi.
Em nên chạy về phía nào đây ????
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro