3

Ngoài cửa sổ trời đang mưa to, gió rít từng cơn.

Nhưng trong phòng học nhỏ này, hai người ôm nhau thật ấm áp và bừng sáng.

Kiều Sơ hiểu rằng trong tương lai họ giống như một chữ X, và giao điểm của cuộc đời họ sẽ tập trung trong lớp học này cho đến khi trời và người vĩnh viễn xa cách.

Bạch Ương hai mươi sáu tuổi thần thái rạng rỡ, cho dù khí chất chung quanh cũng quá lạnh lùng, ánh mắt u ám lãnh đạm, sống không giống người thật.

Bạch Ương mười sáu tuổi hoạt bát, dịu dàng, là người quen thuộc nhất trong trí nhớ của cô. Tôi chưa từng trải qua sự phản bội của bạn bè, tuyết rơi của công ty, sự đầm chém của người thân... Vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, điều quan trọng nhất là -

“Bạch Ương, làm bạn trai của tôi!" Sau này hãy để anh bảo vệ em, A Ương của tôi.

Kiều Sơ nhìn thẳng vào mắt Bạch Ương và nói một cách chân thành. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Bạch Ương, trong lòng cô chua xót vô cùng, A Ương của cô sao lại có thể không tự tin như vậy, anh ta là đứa bé quý giá nhất của cô!

Bạch Ương đầu óc có chút choáng váng, hắn chỉ là ngồi ở trong phòng học âm thầm lĩnh hội ý nghĩa thực sự của cuộc sống ... Ừm, hắn buồn bực không giải thích được, hắn đã dầm mưa muốn ở một mình. Sửng sốt trước sự xuất hiện đột ngột của cô gái, sau đó cô được ôm và khóc một lúc, sau đó cô được tỏ tình.

Dù trong đầu suy nghĩ rất nhiều nhưng chỉ mất vài giây, vừa mở miệng đã cảm thấy cổ họng khô khốc: “Cái gì, cái gì?"

“Tôi nói - hãy làm bạn trai của tôi!” Của Kiều Sơ, mắt vẫn đỏ và sưng như con thỏ, nhưng độ cong của khóe miệng như đánh trúng tim Bạch Ương.

“... Được.” Cho dù là cậu nói dối tôi, tôi cũng sẵn lòng, chỉ cần cậu có thể vui vẻ.

Ánh mắt  Bạch Ương lộ ra vẻ dịu dàng, khi cười lên hai cái má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Nhìn thấy một Bạch Ương hăng hái như vậy, Kiều Sơ cũng tràn đầy vui mừng, nhưng cô vẫn có
thể nhìn ra được nỗi buồn trong mắt anh.

Vâng, nó rất viển võng. Giống như cô đột nhiên trở về mười năm trước để gặp Bạch Ương mười sáu tuổi, Bạch Ương không thể tin được rằng một cậu bé nhà quê lại có thể ở bên một thiên kim tiểu thư . Tuy nhiên, cô ấy sẽ dùng hành động để chứng minh rằng tình yêu của mình là cả đời.

Đối với việc Kiều Sơ chắc chắn rằng bây giờ Bạch Ương thích cô như thế nào, chẳng phải có câu nói "thích không thể giấu được", giống như sự nhún nhường của Bạch Ương trước mặt cô, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Vì vậy, để cho Bạch Ương một chút tin tưởng, Kiều Sơ quyết định làm một việc mà cô muốn làm trong kiếp trước nhưng lại không làm được.

Chỉ thấy Kiều Sơ vươn đôi tay trắng nõn che mắt Bạch Dương, lông mi run rẩy trượt trong lòng bàn tay, ngứa ngáy, cô nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích".

Tầm mắt cô dừng trước đôi môi tái nhợt của Bạch Ương, điều này làm cô nhớ đến hắn ở kiếp trước đã chết... Lúc này Kiều Sơ chỉ muốn làm nó thêm màu sắc bởi A Ương của cô còn sống.

Bạch Ương trong lòng lúc này có chút chột dạ, hai tay ấm áp khi che mắt lại, nhưng lại cảm thấy khuôn mặt vừa chạm vào nóng rực, trên người dường như có lửa đốt.

Cho đến khi đôi môi được bao phủ bởi sự ấm áp, môi và răng dần dần mở ra ... Sau đó, mọi thứ bắt đầu mất kiểm soát, lửa trên cơ thể đã bùng chảy khắp cơ thể.

Kiều Sơ lúc đầu hơi ngại ngùng, nhưng với Bạch Ương lại càng ngại hơn (?), Cô ấy cảm thấy rằng minh sẽ buông tay. Ở phía sau, Bạch Ương cũng đang từ từ đáp lại nàng, từ ngây ngô đến thuần thục, Kiều Sơ có đều không chịu nổi nữa.

Nhưng cô vẫn rất vui vẻ, chưa bao giờ thấy Bạch Ương nhiệt tình như vậy, cô mới lưu luyến không muốn buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro